Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Mặt trời chiều ngã về tây, đoạn trường nhân ở thiên nhai.

Nhạc Thần nhìn vầng trời màu đỏ, trong lòng nổi lên một câu như vậy.

Khi nào mới có thể trở về?

Nhạc Thần luôn vì vấn đề này mà buồn rầu.

Ngày đó bị binh lính bắt về thành, vốn là cậu phải vào ngục chờ thẩm vấn, nguyên nhân gần như là do quần áo cậu quái dị, hơn nữa còn không tuân thủ hiếu đạo, tùy ý đoạn phát*, lại xuất hiện ở khu vực mẫn cảm.

(*) Tóc ngắn.

Bị bắt vào thành, trên đường gặp một vị tướng quân tiên phong, chính vị này đã cứu Nhạc Thần một mạng, còn giúp cậu tìm một phân công tác, để cậu không đến mức mới vào dị thế liền chết đói.

Ngày ấy Nhạc Thần đột nhiên gặp biến cố, lại bị binh lính bắt giữ, trong lòng không khỏi luống cuống sợ hãi, cũng chính khi đó, Thích Ngân xuất hiện ở trước mắt cậu.

Tuy rằng trong lời nói của Thích Ngân mang theo khẩu âm nơi đất khách, Nhạc Thần không thể nào nghe hiểu, nhưng là khuôn mặt hắn mang theo cảm giác rất hòa thuận, Nhạc Thần chọn tin tưởng hắn là người tốt, liền muốn nhờ một lần, cuối cùng, Thích Ngân để cho binh lính thả cậu ra, đưa cậu trở thành người thân ở nơi này.

Bởi vì Nhạc Thần biết chữ mà còn biết viết, lại phân biệt bộ phận thảo dược, biết chút ít y lý, chủ yếu nhất là còn biết tiến hành băng bó, bôi thuốc với ngoại thương như thế nào. Ngày ấy, từ địa phương khác phái tới y sinh tiến vào quân y quán, Thích Ngân nhìn Nhạc Thần đáng thương, liền tìm chút quan hệ, đem cậu xen lẫn vào nhóm người bên trong.

Nhạc Thần tất nhiên là mang ơn.

“Đại ca, mấy ngày nay không có chiến sự, ta nghĩ ngươi sẽ đến xem ta.” Trên người Nhạc Thần đầy mùi thảo dược từ trong hiệu thuốc chạy đến, liếc mắt một cái thấy Thích Ngân tay đang cầm chuôi kiếm bên hông, dáng người thẳng đứng đứng dưới tàn cây hòe trong đình dược cục, lá cây hòe không sai biệt lắm, chỉ còn một mảnh phong cảnh, bất quá, như vậy càng làm cho nó lộ vẻ mạnh mẽ và cứng cỏi.

Dáng người Thích Ngân cao ngất, so với Nhạc Thần một mét bảy mươi lăm cao hơn nửa cái đầu, tại thời đại này một người bình dân không có đầy đủ dinh dưỡng, so như vậy cũng xem như người có bộ dáng phi thường khỏe mạnh. Hắn ngũ quan rõ ràng, mày kiếm mắt sâu, mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, quai hàm rộng rãi nổi trội, làn da ngăm đen, nét mặt dị thường cương nghị, theo diện mạo của hắn liền nhìn ra được, hắn là một người có ý chí cực kỳ kiên định, là một người dũng cảm kiên cường.

Lúc hắn đứng dưới tàn cây nhìn Nhạc Thần chạy đến, biểu tình trên mặt chứa chút nhu hòa.

Thanh âm trầm thấp bình tĩnh, mang theo quan tâm, “Gần nửa tháng không gặp ngươi, thói quen tới thăm ngươi gần đây có chút không đủ?”

Kỳ thật Thích Ngân mới hai mươi ba tuổi, so với Nhạc Thần còn nhỏ hơn hai tháng, chính là, thời đại này, vì sinh tồn, tất cả mọi người không thể không nhanh chóng trưởng thành, không chỉ có diện mạo thành thục, tâm trí cũng rất chín chắn.

Thời điểm Nhạc Thần đến đây khai thân phận, báo ra bản thân hai mươi ba tuổi, tất cả mọi người đều cười nhạo cậu lông không dài còn muốn trở thành đại ca, để cậu báo lại tuổi thật, Nhạc Thần lúc ấy lăng lăng một hồi nhìn Thích Ngân, Thích Ngân nói cậu nhiều nhất mười bảy, không cần phải nói dối, Nhạc Thần ai thán một lần, liền để khai báo chính mình mười bảy tuổi, như vậy mới được cho phép.

Về sau, Nhạc Thần cùng Thích Ngân quan hệ trở nên rất tốt, cậu bên trong còn cố ý lấy lòng Thích Ngân, một phần cũng do nguyên nhân để thuận tiện làm việc, còn có cậu tự nguyện chiếu cố Thích Ngân, vì thế, ở một tháng trước, Nhạc Thần liền trịnh trọng yêu cầu cùng Thích Ngân kết bái thành huynh đệ, cậu còn không biết xấu hỗ xưng Thích Ngân ‘Đại ca’.

Cùng Thích Ngân kết bái là sự tình lớn nhất sau khi cậu đến thế giới này, hơn nữa cậu cũng cho rằng đây là một việc làm rất tốt.

Ở nơi này còn phải nhờ hắn lên tiếng cho vài chuyện.

Cậu mạc danh kỳ diệu đến thế giới này, nơi đây vừa vặn là tháng tám, đã qua Trung thu, vạn vật phương Bắc đều bắt đầu chuẩn bị ngủ đông, thế giới đang trong trạng thái biến đổi.

Lá khô rơi rụng, tâm tình Nhạc Thần cùng trạng thái thiên nhiên giống nhau, không có bao nhiêu sức sống, may mắn nhờ có Thích Ngân mới có thể sống sót.

Cậu cũng cố ý cùng Thích Ngân bảo trì quan hệ, nhằm đạt được càng nhiều chỗ tốt, như vậy có thể giúp cậu trở lại sườn dốc kia tìm được phương pháp trở về nhà. Chính là quản chế trong thành, người bình thường không có biện pháp ra khỏi cổng, cho đến tận bây giờ, Nhạc Thần chưa có cơ hội ra thành một lần, chỉ có thể an tĩnh chờ cơ hội.

Cậu cho rằng có thề từ nơi Thích Ngân đạt được trợ giúp mà không cần trả giá, cho nên, cậu tận lực dùng phương pháp này.

Cậu ở tại quân y quán, bên trong gian phòng trụ mười mấy người, nhưng có vài vị tại thời điểm nào đó sẽ đi xin phép quân y quán chủ, ở bên ngoài một đêm sau đó phi thường mỏi mệt mà mang thân thể không khỏe trở về, khi đó Nhạc Thần mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không quá mức lưu tâm, lực chú ý của cậu tất cả đều bị ý niệm làm thế nào để ra khỏi thành trở về chiếm cứ.

Sau đó, đại chiến bắt đầu, thương binh tăng nhanh, y sinh bận bịu, tại y quán binh lính ở đây ngày càng nhiều, một lần, cậu trong lúc vô tình nhìn đến một vị đồng sự cùng thương binh nào đó đang tán tỉnh, cậu lúc ấy cảm thấy rất kỳ quái, xem như lần đầu tiên nhìn thấy đồng tính luyến ái, về sau, cậu mới biết được, rất nhiều y sinh trong quân y quán đều bị người đem như nữ nhân mà dùng.

Cậu cảm thấy kinh hãi, cũng bắt đầu ý thức đây là loại hành vi tập thể, như vậy, cậu vì sao trở thành ngoài ý muốn, không bị người khác quấy rầy hay như nữ nhân bị người khác sử dụng.

Từ trong lời nói của đồng sự, hắn nghe người khác nói đến quan hệ của cậu cùng Thích Ngân, hắn mới nghĩ đến cậu có thể bảo trụ mông sạch sẽ, hoàn toàn là vì Thích Ngân phân phó qua, cậu đã có chủ.

Gần đây chỉ biết trong quân đội có loại quan hệ nam nam này, Nhạc Thần ở chỗ này đã hơn một tháng nhưng không có chân chính gặp qua, tuy rằng trong lòng thấp thỏm không yên, rất kiêng dè mà lại chán ghét loại hành vi này, nhưng mà, cũng không đến nỗi cảm thấy sợ hãi hay ghê tởm đến ngủ không được, ăn không ngon.

Ngày đó, Nhạc Thần từ chỗ những thương binh đi ra, chuẩn bị gột rửa để dùng cơm nên đi đường tắt, liền đi từ cửa sau y quán, nghe được phía sau thân cây thô to phát ra thanh âm, là loại quát mắng thô suyễn cùng tiếng khóc than nhẹ, hai thanh âm đều là giọng nam. Mặc dù Nhạc Thần đến nay vẫn là thân xử nam, nhưng không có nghĩa cậu không biết tình hình tiến hành thế nào, vừa nghe thanh âm, cậu đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Trước kia, chỉ cần vừa nghe đến sự tình người khác làm hoặc là thanh âm hư hư thực thực thì cậu tự động tìm đường vòng mà đi, nhưng lần này, cậu không biết xuất phát từ tâm tư gì, lại muốn nhìn một chút cái gọi là quan hệ nam nam rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nên liền nhỏ giọng trốn bên một góc mà nhìn.

Mặt nam nhân thô đen kia Nhạc Thần không biết, trên người hắn mặc áo, chỉ đem quần kéo xuống lộ ra hạ thân, bán tựa vào thân cây đưa đẩy vào người trên mặt đất. Người bên dưới Nhạc Thần nhận ra là một y sinh, người đó kêu Tạ Ngọc Văn. Bình thường rất thành thật, diện mạo thuộc loại tầm trung.

Hai vị kia chiến đấu kịch liệt hăng hái, thanh âm càng kêu càng lớn, Nhạc Thần thấy nam nhân đem cái thứ thô đen dơ bẩn kia ra vào trong mông gầy yếu của Tạ Ngọc Văn, hai túi cầu không ngừng va chạm phát ra âm thanh, Nhạc Thần nhìn xem mà sắc mặt trắng bệch, cậu phải cực lực nhẫn nại mới không có nôn mửa, cậu nghiêng ngả lảo đảo chạy về xá viện, cơm chiều ngày đó là ăn không vô, buổi tối đi ngủ trước mắt cũng hiện ra tình cảnh kinh hoàng, sau đó thì mất ngủ, có vào giấc thì ác mộng cũng là cảnh tượng kia. Cậu liên tục vài ngày ăn không nổi, chất lượng giấc ngủ cũng giảm xuống, cả người nhìn vào uể oải tiều tụy một vòng, thậm chí sau đó nhìn thấy Tạ Ngọc Văn sẽ gặp phải nôn mửa phản xạ có điều kiện, nghĩ đến ở chung một phòng mười mấy người cơ hồ đều cùng nam nhân có loại quan hệ này, tâm tình cậu liền thêm không xong.

Sau đó, cậu tại thương binh quán gặp được tiểu dã bị người đùa giỡn, nghĩ đến tiểu dã cũng là cam nguyện như thế, nên không muốn quản, sau nghe được thanh âm tiểu dã chửi ầm lên cùng người đánh nhau, mới biết được sự tình không phải như thế, cho nên ra tay giúp đỡ. Khi đó cậu nói, “Loại sự tình này tâm không cam, lòng không muốn, trong lòng ngươi cảm thấy thoải mái? Về sau ngươi cam đoan sẽ không tiến vào cửa lớn y quán, cam đoan sẽ  không nhờ người đọc và viết giúp phong thư, sẽ không có người khi dễ ngươi?”

Sắc mặt Nhạc Thần tiều tụy, bởi vì buồn bực trong lòng mà bộ dạng rạng rỡ khi mắng chửi người có chút vặn vẹo, liền đem người nọ sợ tới mức buông lỏng tay.

Y sinh bình thường đều không phải người hung hãn, cho nên mới dễ bị ức hiếp. Nếu chân chính hung hãn, người khác còn không dám khi dễ.

Chính là lúc này, quan hệ tiểu dã cùng Nhạc Thần lại càng tốt lên, sau, tiểu dã cũng trở nên hung hãn, mỗi lần bị người khác chiếm tiện nghi liền lớn tiếng mắng, về sau cũng không người nào đi nói lại việc mất mặt như vậy.

Mỗi ngày thời gian đều trôi.

Sau khi Nhạc Thần tiều tụy một vòng đã nghĩ thông suốt. Cậu bắt đầu hảo hảo ăn cơm, nhưng là giấc ngủ vẫn không được tốt. Cậu còn chuẩn bị một ít thảo dược. Trên mặt xanh vàng đen tím nghĩ nghĩ, cho dù về sau không có Thích Ngân, cậu cũng không thể bị người nắm giữ, đương nhiên, việc cấp bách vẫn là phòng bị Thích Ngân.

Sau một lần nhìn thấy Thích Ngân, cậu liền không còn vẻ ngây thơ như lúc ban đầu, hơn nữa đề suất cùng Thích Ngân kết làm huynh đệ. Khi Thích Ngân nghe những lời này thì thực kinh ngạc, sau một lúc tự hỏi cũng đáp ứng. Ở dưới tàng cây hòe phía sau y quán, điểm một nhánh hương, khấu thiên khấu địa khấu huynh đệ.

Thời đại này, kết bái huynh đệ là chuyện tình thực trịnh trọng, sau khi kết bái, giữa huynh đệ có nạn sẽ cùng chịu. Từ sau chuyện này, Nhạc Thần rốt cục yên tâm, buổi tối mới được ngủ an ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui