Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

“Ngươi không đi ra sao?” Nhạc Thần cảnh giác mà nhìn Ngu Gia Tường hỏi.

“Cũng không phải chưa từng thấy qua, ngươi đổi của ngươi, chẳng lẽ ta có thể đem ngươi ăn sao?” Ngu Gia Tường đáp đến trong sáng vô tư, chẳng qua là ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm thân thể Nhạc Thần.

Đụng tới ánh mắt mang theo khiêu khích của Ngu Gia Tường, Nhạc Thần hừ một tiếng, nghĩ đến thật đúng là sợ hắn bất thành, chính mình cũng không phải tiểu tức phụ (con dâu nhỏ), vì thế đơn giản hào phóng mà đem quần áo cởi ra, chỉ mặc một cái khố bên trong.

Nhạc Thần nhìn phần bụng của mình, không có cái loại cơ bụng sáu khối tám khối khiến người khen ngợi, chỉ có thể tự trách bản thân mình quá làm biếng, thà rằng nằm ngủ cũng không nguyện ý rèn luyện cơ bắp thân thể.

Giống như mỗi một thiếu niên bất mãn với dáng người đơn bạc của mình, Nhạc Thần vươn tay tại trên lưng hảo hảo sờ soạng một phen, chán nản thở dài, cầm lấy y phục sạch chuẩn bị mặc vào.

Ánh mắt Ngu Gia Tường luôn đặt trên người Nhạc Thần, hảo hảo liếc nhìn từ trên xuống dưới, trước mặt hắn quả thật là một thân hình quá mức bình thường, tuyệt đối không phải cái loại vưu vật, chẳng qua, nhìn Nhạc Thần vươn tay ở trên người khẽ vuốt, hắn liền có một loại nhiệt huyết xung động muốn phun trào.

Nhạc Thần đưa lưng về phía Ngu Gia Tường, không có chú ý hắn đã muốn bất động thanh sắc đi đến phía sau cậu.

Một cánh tay thon dài ưu mỹ từ phía sau vòng đến trước ngực, Nhạc Thần sợ hãi nhảy lên, lập tức kêu, “Ngu Gia Tường, ngươi làm gì?”

Ngu Gia Tường cười cười lấy tay kia ôm lưng Nhạc Thần kéo vào lòng, cúi xuống ghé vào tai cậu, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn, “Ta muốn làm gì, ngươi còn không biết sao?”

Nhạc Thần bị một câu kia của hắn nói đến rùng mình, sau đó liền trấn định xuống, ngữ khí mang theo chê cười, “Ngươi không phải không có người để tìm, như thế nào lại năm lần bảy lượt tới tìm ta?”

“Lần trước còn chưa nếm ra mùi vị gì, ta nghĩ muốn thử lại!” Ngu Gia Tường đã vươn tay ra trước ngực Nhạc Thần vuốt ve nhu niết một phen.

Nhạc Thần hoảng sợ cấp bách mà bắt lấy tay hắn, dị thường tức giận, mặt đỏ tai hồng mắng, “Ngươi người này quả thật là kẻ điên mà.”

Ngu Gia Tường cười khẽ một tiếng, cũng không trả lời, tại vành tai Nhạc Thần khẽ liếm, tay ôm bên hông cậu cũng lần xuống dưới vỗ về chơi đùa trụ vật yếu ớt không có ý chí nhất.

Nhạc Thần bị dọa ngốc một khắc, ngay lập tức kịp phản ứng, tránh đầu muốn tách lỗ tai của mình ra khỏi khoang miệng Ngu Gia Tường đang liếm lộng, vặn vẹo thân thể muốn rời khỏi đôi tay tà ác dị thường linh hoạt, nhưng khoái cảm từ trước ngực và bụng dưới đánh thẳng lên đại não, làm đầu óc cậu một trận run lên, thanh âm cũng mang theo run rẩy, “Ngu, Ngu Gia Tường, ngươi buông ra, buông…”

Tuy rằng không có bất luận ý tứ gì muốn cùng Ngu Gia Tường làm chuyện xằng bậy biến thái này, nhưng vật hiểm yếu bị Ngu Gia Tường cao thấp giảo lộng, phía dưới của cậu rất nhanh đã đứng thẳng, đầu óc cũng trở nên có chút mơ mơ màng màng, nguyên lai ban đầu vẫn luôn phản kháng, sau đó bởi vì dục vọng khống chế mà thân thể mềm nhũn, Nhạc Thần nắm lấy bàn tay Ngu Gia Tường đang cầm vận mệnh của cậu, muốn đem nó bài khai, nhưng bởi vì động tác phía trước của Ngu Gia Tường mà khoái cảm đánh úp, tay cũng đình chỉ ngăn trở, ngược lại còn muốn hắn đừng có ngừng lại.

“Không phải thực thoải mái hay sao?” Thanh âm Ngu Gia Tường trầm thấp mị hoặc quấy nhiễu bên tai Nhạc Thần làm cho xúc tua trong lòng cậu không có biện pháp chống cự.

Anh quả trước ngực được nhẹ xoa, Nhạc Thần cắn môi mới không có phát ra tiếng kêu rên rĩ khoái hoạt, đầu óc cậu ngất ngây mà nghĩ kỹ thuật người này cư nhiên lại tốt như vậy, hoàn toàn thần phục dưới tay Ngu Gia Tường. Tuy rằng nghĩ mình sau đó nhất định sẽ hối hận vạn phần, nhưng lúc này lại giống như kẻ nghiện ăn phải thuốc phiện vô pháp kiềm chế, nghĩ chuyện này sau đó rồi nói sau, bây giờ hảo hảo hưởng thụ thời khắc thần tiên khoái hoạt mới là trước.

Không mất bao lâu, Nhạc Thần không có bao nhiêu kinh nghiệm đã bắn trong tay Ngu Gia tường già đời, cậu mê mang mà tựa  vào người hắn, hai chân nhuyễn đến không còn sức lực.

Ngu Gia Tường đem Nhạc Thần đang tựa trên người mình ôm lấy thả ở trên giường, sắc mặt Nhạc Thần ửng đỏ, giống như nhuộm một tầng son hồng hảo hạng, đôi mắt như hai khối bảo thạch màu nâu ấm áp, trên mặt còn che sương mù mông lung, nửa khép nửa mở mê mang nhìn Ngu Gia Tường, bả vai mượt mà, trên xương quai xanh cũng tựa hồ bịt kín tầng tầng ửng đỏ, trước ngực phập phồng chọc người yêu thương.

“Có cái gì, một lần hai lần không phải cũng như nhau sao? Lần này sẽ không để ngươi chịu đau giống như lần trước.” Ngu Gia Tường ở bên tai Nhạc Thần thầm thì cười khẽ.

Ban đầu Nhạc Thần còn đang mơ mơ màng màng, bị Ngu Gia Tường nói như vậy mới lấy lại chút tinh thần, trừng mắt lẩm bẩm nói, “Ta không muốn làm cùng ngươi.”

“Không muốn cũng phải muốn. Không phải vừa rồi ngươi rất thoải mái sao?” Khóe miệng Ngu Gia Tường gợi lên độ cung vừa mị hoặc vừa tà ác, đem cái quần đọng lại trên đầu gối Nhạc Thần hoàn toàn xả xuống.

Xoay người lên giường đặt Nhạc Thần dưới thân.

Bị người khác từ trên cao nhìn xuống hoàn toàn ngăn chặn tầm mắt, Nhạc Thần có chút phẫn nộ có chút khủng hoảng, trong ánh mắt dần dần hiện ra vẻ sợ hãi, vươn tay chống đẩy Ngu Gia Tường, “Ngươi đứng lên.”

“Qua cầu rút ván là chuyện không nên làm.” Ngu Gia Tường một tay đem tay Nhạc Thần áp lên đỉnh đầu, cúi thân xuống hôn cổ, xương quai xanh trước ngực Nhạc Thần, một tay kia lại bắt đầu vươn xuống an ủi vỗ về hạ thân Nhạc Thần.

Nhạc Thần trong con sông dục vọng nặng nề di chuyển, lần đầu tiên cậu cảm nhận được ham muốn là chuyện vui sướng tốt đẹp dường nào, khó trách có câu “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim”, đương nhiên cậu cũng biết được ý chí của mình đứng trước dục vọng là bạc nhược ra sao.

Thời điểm khi Ngu Gia Tường tiến vào, có một khắc là thống khổ, nhưng sau đó cũng bị khoái cảm tê dại thay thế.

Ý thức tỉnh táo lại, Nhạc Thần nằm ở trên giường có loại cảm giác không biết thân mình đang ở nơi đâu, chung quy cho rằng không quá chân thực.

Chính mình không thật, mới vừa rồi hết thảy cũng không thật, nhưng cũng không cảm thấy đó là mộng, mọi thứ đều tinh tường, cậu càng hy vọng đó là ảo giác.

Ngu Gia Tường đã mặc xong y phục tử tế ngồi bên giường, nhìn đến Nhạc Thần bộ dạng vẻ mặt đau khổ cau mày muốn khóc, cảm thấy đặc biệt buồn cười, vươn tay khẽ vuốt lên trán lên hai má ẩm ướt của cậu, “Làm sao vậy, đối với ta vừa rồi không hài lòng?”

Nhạc Thần đem tay Ngu Gia Tường mở ra, căn bản không hề liếc hắn một cái.

Đem chăn mỏng kéo lên trên người, mờ mịt không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

Lần này cũng không phải Ngu Gia Tường cưỡng ép cậu, cậu ngay cả lý do chính đáng để bi phẫn cũng không có.

Nhạc Thần có chút thương tâm, vì mình nhu nhược theo sóng mà chảy, cậu cư nhiên lại cùng người này loạn tính, không hề tiết tháo.

Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng Nhạc Thần hối hận như vậy, thân thể vừa nhận được thỏa mãn mang đến hưng phấn cùng hài lòng đều tản, vừa buồn vừa tức, vốn cũng không trông cậy Nhạc Thần sẽ vui sướng tiếp nhận, nhưng nhìn cậu lúc này lại buồn bực sinh khí thế này, hắn vung tay áo, vẻ mặt bình tĩnh đi ra cửa.

Rõ ràng trời thực nóng, Nhạc Thần lại cảm thấy rất lạnh.

Thời điểm chạng vạng, gió bắt đầu thổi lên, Lý Lực đi dưỡng bệnh, nên thay đổi tôi tớ hầu hạ cậu tắm rửa ăn cơm.

Nhạc Thần cầm lấy y thư, một tờ cũng không lật, ngồi ở chỗ kia mặt không đổi sắc sững sờ, cáu giận chính mình loạn tính, nhưng càng thương tâm hơn là mình lại cùng Ngu Gia Tường loạn tính tại thời điểm Thích Ngân còn bị nhốt trong lao.

Nhạc Thần tích tụ trong tâm, hơn nữa buổi tối ngồi gần cửa sổ nhiễm gió, sáng ngày thứ hai đã bắt đầu mơ hồ sốt nhẹ.

Khánh thái y cũng không vội tới xem cậu học hành thế nào, trực tiếp đi đến bắt mạch xem bệnh.

Ngu Gia Tường nghe nói Nhạc Thần bị bệnh, trong lòng có chút lo lắng nhớ mong, nhưng lại không có đến xem.

Người hạ độc rất nhanh đã điều tra ra.

Lý do là tranh giành tình nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui