Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Nhạc Thần bị bắt ở trong một gian phòng nhỏ, tuy rằng đãi ngộ không tồi, nhưng thấy thế nào cũng giống như cậu đang ngồi tù, ban đầu cho rằng tính mệnh đã có thể đạt được bảo hộ an toàn, nhưng sau sự kiện đồ ăn chứa độc, cậu làm sao không nghĩ đến độc này là dùng để muốn mạng cậu, hiện tại an toàn tính mệnh cũng có tai họa ngầm.

Có người muốn giết cậu, điểm ấy làm sao Nhạc Thần có thể không biết.

Chẳng qua, một người ở trong này, không hề có chỗ dựa vào, cho dù biết cũng không có cách nào, cậu thậm chí còn chưa hề có biểu hiện đặc biệt  muốn chú ý đối với sự tình này, chính là, trong lòng buồn bực và khủng hoảng, sợ hãi một ngày nào đó chết không minh bạch.

Dưới áp lực tâm lý, Nhạc Thần bệnh một ngày vẫn không thấy khá, sốt nhẹ cháy sạch đầu óc làm Nhạc Thần mơ mơ màng màng, trong đầu một hồi là cảnh tượng khi ở hiện đại, một hồi là cảnh tượng cuộc sống trong quân y quán, sau đó là gương mặt kiên nghị của Thích Ngân định trụ trong đầu.

Buổi chiều Ngu Gia Tường đến xem cậu, nói cho cậu biết đã điều tra ra hung thủ hạ độc, sẽ cho cậu một cái công đạo, giữa lúc Nhạc Thần mơ hồ liền thì thào tự nói kêu tên Thích Ngân.

Vẻ mặt Ngu Gia Tường bình tĩnh đứng ở bên giường, bực mình mà không biết phát tiết buồn rầu trong lòng thế nào, muốn cho Nhạc Thần một chút giáo huấn, nhưng nhìn đến bộ dạng suy yếu hôn mê lại luyến tiếc không nỡ.

Phó dịch mới tới hầu hạ Nhạc Thần, mang nước vào lau sát bên người Nhạc Thần, hướng Ngu Gia Tường thi lễ liền đem y phục trên người Nhạc Thần cởi ra, cầm bố khăn ẩm ướt xoa lau thân thể Nhạc Thần, bởi vì Nhạc Thần sốt nhẹ mà trên người một tầng phấn hồng, mặt trên còn điểm điểm dấu vết hoan ái ngày hôm qua.

Phó dịch đối với những dấu vết hoan ái này làm như không thấy, chuyên tâm bắt tay vào làm việc của mình.

Ngu Gia Tường ngồi ở một bên nhìn đến những dấu vết loang lổ trên người Nhạc Thần, tức giận trong lòng cũng tiêu tan, tâm bình khí hòa, thậm chí đối với Nhạc Thần sinh bệnh đang nằm trên giường thêm phần thương tiếc.

Bởi vì Nhạc Thần sinh bệnh, xử trí vụ việc hạ độc được kéo dài đến buổi chiều ngày thứ ba, bệnh của Nhạc Thần xem như tốt lắm, chỉ là tinh thần có chút không được.

Cậu tựa vào trên giường đọc sách, có binh lính tiến vào truyền cậu đi dự thính xử trí đối với phạm nhân hạ độc.

Nhạc Thần đối với xử lý phạm nhân không có hứng thú, nhưng thật muốn biết rốt cuộc là ai lại muốn hại cậu, vì thế rời giường rửa mặt chải đầu, đi theo binh lính dẫn đường hướng đến hiện trường.

Bởi vì không phải sự vụ trong quân, chỉ có thể xem như gia sự của Ngu Gia Tường, phạm nhân kia cũng không có bị giam trong đại lao, Nhạc Thần đi theo binh lính không bao xa thì tới một cái sân nhỏ.

Tiến vào cửa thì có một gian phòng lớn, nhìn thấy Ngu Gia Tường ngồi ở thượng vị, có mấy quân sĩ đứng ở hai bên, còn có tôi tớ đứng ở ngoài cửa hầu hạ.

Nhạc Thần nghĩ người đầu độc hẳn là hai người đang quỳ kia, đến nơi này muốn xem người hại mình, cậu không có một chút vui sướng, ngược lại tâm tình càng thêm trầm trọng.

Ngu Gia Tường trong thấy Nhạc Thần đi vào trong sân, hướng cậu nở cái nụ cười, nói, “Lại đây nhanh lên!”

Người hai ngày trước còn tan rã trong không vui, hôm nay lại mỉm cười với cậu, Nhạc Thần không thể hiểu được Ngu Gia Tường người này, cũng không muốn phải hiểu. Bởi vì sự tình hai ngày trước, cậu một chút cũng không muốn gặp Ngu Gia Tường.

Vẻ mặt Nhạc Thần bởi vì bị bệnh mà rất tiều tụy, khí sắc cũng mang theo tái nhợt, đôi mắt sáng ngời thanh thấu trước kia, lúc này cũng tối xuống, chính là bên trong vĩnh viễn mang theo ánh sáng ôn nhuận ấm áp, cậu trầm mặc đi đến bên người Ngu Gia Tường.

“Ngồi đi!” Ngu Gia Tường vốn muốn ôm lấy Nhạc Thần để cậu ngồi bên cạnh mình, nhưng nhìn thấy Nhạc Thần trầm mặc không nói gì đối với hắn cũng không để ý, chỉ có thể chỉ chỉ xuống vị trí bên cạnh.

Nhạc Thần ngồi vào trên ghế, lúc này mới chú ý đến hai người quỳ gối giữa phòng.

Hai người đều cúi thấp đầu, một người lẳng lặng quỳ, cho dù là quỳ, cũng làm người ta cảm thấy thanh cao, một người khác thân thể đang khe khẽ phát run.

Mặc dù nhìn không thấy mặt, nhưng căn cứ vào quần áo và thân hình hai người, Nhạc Thần nhận định vị mặc y phục tơ tằm màu trắng dáng người mảnh khảnh đang quỳ trong đó không phải người bình thường, mà vị mặc y phục màu xanh là nô tài hầu hạ người này.

Nhạc Thần nhìn hai người đang quỳ giữa phòng vài lần, liền cúi đầu xuống, chờ Ngu Gia Tường lên tiếng.

Thanh âm Ngu Gia Tường không có phập phồng, hắn nói, “Tiểu Thần, hai người hiện tại đang quỳ là người hạ độc trong thức ăn của ngươi, bên trái là Ôn Sanh, bên phải là nô tài hầu hạ hắn Phương Sùng, độc là Phương Sùng lừa gạt chủ tử hạ, theo lý mà nói Ôn Sanh không có tội, chẳng qua hắn quản lý nô tài không thỏa đáng mới gặp phải loại sự tình này, cho nên, tội hắn cũng có liên quan. Tiểu Thần, ngươi xem cần phải xử trí hai người bọn họ như thế nào?”

Nhạc Thần ngẩng đầu nhìn Ngu Gia Tường liếc mắt một cái, lại đưa ánh mắt chuyển hướng về hai người đang quỳ.

Lúc này người mặc bạch y kêu Ôn Sanh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn về phía Ngu Gia Tường, nhưng không có nhìn đến Nhạc Thần một cái, hiển nhiên là từ đáy lòng người này nhìn không ưa Nhạc Thần.

Người này thật sự là một mỹ nhân, mặt như thoa phấn, mắt như thu thủy, mũi miệng nhỏ nhắn tinh xảo, trong mắt hàm chứa thương tâm ai oán, thanh thanh lãnh lãnh, vô luận là ai nhìn, tâm đều mềm nhũn.

Trong lòng Nhạc Thần có chút minh bạch nguyên nhân sự kiện hạ độc này.

Người này nhất định là tình nhân của Ngu Gia Tường, cho là mình đoạt địa vị của hắn, người hầu mới nhìn không được liền muốn giết mình cũng là hợp tình hợp lý.

Ngu Gia Tường đối với ánh mắt Ôn Sanh làm như không thấy, nhìn về phía Nhạc Thần nói, “Tiểu Thần, ta đem quyền xử trí lần này giao cho ngươi, ngươi muốn làm thế nào thì làm thế nấy?”

“Vương gia, ngài không thể như vậy!” Phương Sùng bên người Ôn Sanh nghe Ngu Gia Tường nói thế, lập tức ngẩng đầu cầu xin nói.

Nhạc Thần lúc này mới nhìn rõ diện mạo của gã, rất quen thuộc, là người đã từng hầu hạ cậu khi lần đầu tiên đó cậu cùng Ngu Gia Tường phát sinh quan hệ, diện mạo rất hảo còn mang theo mị khí, cùng so sánh với các nô tài khác thì thật khác biệt, có ngạo khí cùng không khuất phục, gã trước kia đã không thích cậu, hiện tại nhất định là càng chán ghét hơn.

“Nơi này còn không tới phiên ngươi nói chuyện.” Thanh âm Ngu Gia Tường lạnh lùng khiển trách.

Phương Sùng kia lập tức cúi đầu.

Nhạc Thần không biết nên nói cái gì mới tốt, cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, thần kinh trên trán thình thịch mà nhảy, ẩn ẩn đau đớn, đầu trầm đến lợi hại.

“Ngươi xử trí đi! Ta không có quyền lợi cùng tư cách để xử trí hai người bọn họ!” Nhạc Thần nhìn về phía Ngu Gia Tường, thanh âm bình bình thản thản, nói ra như vậy.

“Ta cho ngươi quyền lợi cùng tư cách, hai người bọn họ muốn hại chính là ngươi, nên ngươi muốn làm như thế nào hết giận cũng được!” Ngu Gia Tường diễn tiết mục tình nhân ôn nhu.

“Ta không muốn quản việc này!” Lúc này Nhạc Thần đau đầu đến lợi hại, ngữ khí không tự giác có chút trùng xuống.

Ngu Gia Tường cũng không có bởi vậy mà tức giận, nhìn về phía Ôn Sanh Phương Sùng, lãnh liệt mà phán quyết nói, “Ta đây thay ngươi phán đi! Phương Sùng đánh bốn mươi đại bản, Ôn Sanh, ngươi nếu làm chủ tử không tốt, vậy làm nô tài đi, lần này có thể đi theo Lâm đại nhân hồi kinh, ở trong Vương phủ làm phó dịch tam đẳng là được.”

Nhạc Thần đối với bốn mươi đại bản không có khái niệm, cho nên không có bao nhiêu phản ứng, Ôn Sanh cùng Phương Sùng nghe xong thì bắt đầu cầu tình.

“Vương gia, ngài tha Phương Sùng đi, thân cốt Phương Sùng yếu kém, bốn mươi đại bản hạ xuống thì mất mạng.” Ôn Sanh khóc cầu tình nói, thanh âm trong trẻo bi thương, chọc người thương tiếc.

“Vậy ngươi thay hắn!” Sắc mặt Ngu Gia Tường trầm xuống.

“Hảo, để cho ta thay hắn đi! Vương gia, này vốn là sai lầm của ta. Nếu không phải mỗi ngày Phương Sùng thấy ta thương nhớ ăn không được, cũng sẽ không đi làm loại chuyện thương thiên hại lý này, đây vốn là lỗi lầm của ta, lẽ ra là ta nên chịu phạt.” Ôn Sanh thấp giọng khóc kể, tựa như chim quyên khóc thầm, binh lính ở nơi này đều nghe đến cảm động.

Ngu Gia Tường cười lạnh không nói lời nào.

Nhạc Thần như thế nào lại nghe không hiểu ý tứ của Ôn Sanh, câu câu chữ chữ đều là ai oán Ngu Gia Tường đối với mình vắng vẻ. Cậu muốn nói gì đó, nhưng đầu càng đau đớn, há miệng thở dốc rồi lại trầm mặc.

Trong phòng, Ôn Sanh và Phương Sùng bắt đầu trình diễn tiết mục chủ tớ tình thâm. Nhạc Thần cố giữ tinh thần, đối với Ngu Gia Tường yếu ớt dịu dàng nói, “Lý Lực đã tốt lắm, cũng không có xảy ra chuyện gì, Vương gia cũng nên nhìn phần tình cảm của Ôn Sanh cùng ngươi mà không nên tuyệt tình như vậy, ngươi giảm bớt xử phạt đi! Ta dù sao cũng không có chuyện gì, cần gì phải để cho người khác khổ sở.”

“Ngươi thật ra rất khoan hồng độ lượng.” Ngu Gia Tường lộ ra nụ cười thâm trầm, Nhạc Thần đau đầu mà ánh mắt mờ đi, cũng không muốn quanh co lòng vòng nói chuyện với hắn như vậy, “Ta là nói thật, ta không có gì, chỉ cần bọn họ nói lời xin lỗi, về sau đừng lại làm chuyện như vậy, cũng cấp cho Lý Lực chút tiền thuốc thang, phí nghỉ ngơi, phí tổn hại tinh thần là được.”

Nhìn đến biểu tình Ngu Gia Tường tự tiếu phi tiếu, cậu càng đau đầu đến lợi hại hơn, dùng tay chống đỡ cái trán, nói, “Ta đau đầu, đi về trước. Nếu ngươi cứng rắn muốn thương tổn bọn họ, cũng không phải chuyện ta quan tâm, tùy ý ngươi.”

Nhạc Thần cũng không chờ Ngu Gia Tường trả lời, đứng lên liền đi ra ngoài, một chút cũng không muốn ở lại nơi này xem bọn họ diễn tiết mục bi tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui