Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Gần đây Ngu Gia Tường rất bận, Nhạc Thần rút ra cảm nhận.

Trước kia chung quý hắn sẽ cùng cậu dùng cơm trưa và cơm chiều, hiện tại chỉ cùng ăn một bữa cơm chiều, bình thường cũng sẽ không đặc biệt đến xem cậu.

Nhạc Thần nghĩ là Ngu Gia Tường có chuyện quan trọng cần phải làm!

Chỉ cần Ngu Gia Tường vội đi, thì cậu có thể thực thi kế hoạch.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Thần rời giường ăn mặc y phục chỉnh tề, chuẩn bị một cái bao lớn và những vật phẩm cần dùng, cùng thực hạp, trong thực hạp có chứa chút điểm tâm.

Sau đó chuẩn bị một cái bọc khác đựng mấy bộ y phục.

Sau khi thu thập xong, Nhạc Thần đi báo cho Ngu Gia Tường một tiếng, Ngu Gia Tường đang ở trong thư phòng thương nghị  sự tình cùng mưu sĩ của hắn, nên Nhạc Thần bị ngăn ở bên ngoài sân nhỏ.

Cùng thủ vệ nói hai câu, để cho bọn họ giúp đỡ chuyển lời một tiếng, nói cậu đi ra khỏi thành.

Nhạc Thần một thân y phục trắng xám, một đường đi ra kiên định, rồi lại lộ ra tiêu điều và cao ngạo.

Cậu quay đầu nhìn lại viện tử của Ngu Gia Tường một cái, gạch ngói nơi đó xanh tro, đấu củng* mái cong, mái hiên cao cao, trong ánh sáng tinh mơ túc mục mà trang trọng.

Nhạc Thần nhếch môi, trong mắt nặng nề, nối tiếp kiên nghị.

Bầu trời phía đông, thái dương đã muốn mọc lên cao, một mảnh sáng lạn rộng lớn, ánh dương quang chiếu khắp toàn bộ đại địa, là hy vọng quang huy chói lọi.

Nhạc Thần bước nhanh trở lại viện tử của mình, để Lý Lực cầm thực hạp, bản thân cầm bọc hành lý, còn mang theo hai cái túi nước da trâu, rồi đi ra khỏi viện.

Ở bên ngoài đã có sĩ binh dẫn ngựa đến, một vị trong đó nói, “Công tử, thuộc hạ Triệu Thủy, Đại tướng quân phái ta và Tề Tam đến bảo hộ ngươi. Thỉnh lên ngựa!”

Mặc dù Triệu Thủy cung kính, nhưng kỳ thực trong lòng cũng không nguyện ý làm bực sự tình này.

Ngươi nói một người quân nhân nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh lại bị kêu tới bảo hộ người thân mật của Đại tướng quân ra khỏi thành ngoạn thủy thì tính là chuyện gì.

Hắn cùng Tề Tam đều nghĩ như thế, vì vậy đối với việc này cũng không đặc biệt để bụng, nghĩ nghĩ chỉ cần bảo hộ công tử này không gặp chuyện bất trắc là được.

Bốn người kỵ mã dọc theo đường chính ra khỏi thành.

Đón vầng thái dương, ánh mặt trời chói lóa sáng lạn, quay đầu nhìn lại Nhạc Thần thành, trong ánh sáng tinh mơ đã che khuất thành một mảnh hôn ám, trang nghiêm trầm ổn mà yên lặng, giống như một vị ngạnh hán* không bao giờ ngã.

(*) Con người kiên cường, rắn rỏi.

Mơ hồ nghe được tiếng kèn lệnh thao luyện của đội quân, trong lòng Nhạc Thần có chút xúc động, dừng ngựa lại nhìn chăm chú Nhạc Thần thành thật lâu, lúc này mới hét lớn một tiếng, điều khiển ngựa phi nhanh như bay đi về phía trước.

Ngoài thành Nhạc Thần núi non xanh biếc mát mẻ, vào mùa hè toàn bộ lá cây đã không còn tươi tốt như trước, chim tước trong rừng thì kêu, u tĩnh thanh lương.

Tìm một nơi râm mát đem ngựa buộc ở đó, bốn người bắt đầu leo núi, Nhạc Thần và Lý Lực đều đi rất chậm, khi đến nơi Nhạc Thần lại bơi lội trong bích đàm hơn nửa canh giờ, đến khi thái dương lên cao, ánh nắng mặt trời chiếu trên mặt hồ, lóe ra thủy quang trong veo, tựa như bề ngoài thông thấu của một khối ngọc bích thượng hạng, tia sáng lúc ẩn lúc hiện.

“Không bao lâu nữa chính là mùa thu, thời tiết dần lạnh chắc không thể đến bơi lội, nói không chừng đây là lần cuối cùng bơi ở nơi này!” Nhạc Thần đứng ở bờ đàm, sâu kín mà cảm thán.

“Công tử, về sau sẽ có rất nhiều chỗ tốt để bơi, ngươi cảm thán cái này làm gì!” Lý Lực đem tất cả đồ vật cất kỹ vào thực hạp, nhìn Nhạc Thần cảm thán như vậy, liền cười nói.

Thời tiết nóng bức, hán tử như Triệu Thủy cùng Tề Tam thế này, nhìn đến mảnh thủy đầm tươi mát như vậy, cũng nhịn không được muốn hảo hảo đi vào tắm táp một hồi, chính là, bọn họ nhận mệnh lệnh đến đây bảo hộ an toàn cho Nhạc Thần, chứ không thể rình coi, vì thế chỉ có thể đứng xa xa ở biên rừng đề phòng quan sát xung quanh.

Nhạc Thần thoát y phục, chỉ mặc đan khố đơn điệu, tại bên bờ làm vận động chuẩn bị, rồi chậm rãi đi vào trong nước.

Thời điểm sáng sớm, nước có chút lạnh, Nhạc Thần ở bên trong bơi qua bơi lại hai ba vòng, cảm thấy thân thể đã thích ứng, đối với Lý Lực ngồi trên bờ nói, “Lý Lực, ngươi cũng xuống nước đi!”

Lý Lực xua tay nói, “Ta sẽ không bơi, công tử tự mình bơi đi! Ta nhìn là tốt rồi!”

Nhạc Thần có chút thất vọng mà cảm thán, “Nước tốt như vậy a, con người chính là thai nghén từ trong nước, chỉ có trong nước, con người mới có thể cảm nhận được lạc ý thích ý chân chính.”

Lý Lực cười không đáp, nhìn Nhạc Thần trong nước tựa như mọc thêm cái đuôi mà tự do bơi qua bơi lại, vừa khâm phục vừa hâm mộ.

Tóc Nhạc Thần đã đến gần thắt lưng, mái tóc đen nhánh sáng bóng nhu thuận, dùng dây lưng bằng gấm buộc lại ở giữa, thời điểm nhẹ nhàng bơi lội trong nước tạo thành dấu vết gợn sóng, da thịt trong nước được mặt trời ánh lên, mềm dẻo trơn truột trắng ngần, dáng người trong nước lại càng tuyệt mỹ.

Lý Lực nhìn thấy Nhạc Thần như vậy, nghĩ vị ấy trong đông viện làm sao có thể so được.

Nhạc Thần là cá bơi trong nước, là thú chạy trong rừng, là điểu tự do bay lượn trên không, cho dù bị nhốt ở trong lồng, cuối cùng cũng có một ngày tự mình thoát khỏi, vùng vẫy trở về thủy đàm thuộc về mình, chạy như bay trở về rừng rậm, chao liện trong bầu trời mênh mông.

Nam sủng mỹ cơ của Vương gia đều là những người xinh đẹp tinh xảo, thoạt nhìn thì dị thường mỹ lệ, nhưng cân nhắc thưởng thức thì cũng không phải thật sự tinh tế. Cho dù Vương gia không đem bọn họ nhốt ở trong lồng thì chính bọn họ cũng tự đem mình nhốt vào trong một không gian nhỏ hẹp.

Nhạc Thần bơi đến vui sướng, ở trong nước tạo thành một đóa bọt nước, tiếng cười và tiếng nước từ bên trong truyền đến, hòa quyện vào nhau, Triệu Thủy và Tề Tam đứng ở bìa rừng, tâm cũng theo thanh âm kia phiêu đãng bồng bềnh.

Triệu  Thủy cùng Tề Tam có thể được Ngu Gia Tường tuyển ra để bảo hộ Nhạc Thần, không chỉ bởi vì công phu hai người không tồi, mà còn vì hai người thành thật, không phải cái loại thấy sắc liền dựng người.

Bất quá, nghe thấy tiếng cười từ trong nước truyền đến, thanh âm nói chuyện nho nhỏ, tiếng nước bắn lên, làm cho hai người không khỏi nghĩ tới những chuyện xa xăm.

Việc tồi này vừa hảo vừa chịu tra tấn.

Suy nghĩ của hai người không biết bay tới nơi nào, có lẽ là suy nghĩ đến kiều thê trong nhà, hoặc là thanh mai từ nhỏ, gương mặt hai người đều nổi lên ý cười thì chợt nghe từ trong thủy đàm truyền đến tiếng kêu cứu.

“Chân công tử ở trong nước bị chuột rút, người tới a!” Lý Lực lớn tiếng hô to.

Một tiếng này đánh gãy suy nghĩ tốt đẹp của hai người, Triệu Thủy và Tề Tam bay nhanh chạy tới, Lý Lực nhìn thấy hai người, lập tức quát, “Một người là đủ rồi, đừng có hai người đều lên.”

Hai người nhìn đến người đang vùng vẫy trong nước, chỉ nhìn thấy một phiến lưng tuyết trắng gầy gò lúc ẩn lúc hiện.

Vị công tử này là người Đại tướng quân yêu thích nhất, cho dù phải vào trong nước cứu y, nhưng chạm vào thân thể y, nhìn y lõa thân, phỏng chừng ở ngoài mặt Đại tướng quân sẽ không nói gì, nhưng khẳng định trong lòng sẽ có khúc mắc, đối với bọn họ sau này ở trong quân phát triển mà nói chắc chắn sẽ ảnh hưởng.

Triệu Thủy lớn tuổi hơn chút, lập tức phản ứng lại, hướng Tề Tam kêu một tiếng, “Tam nhi, đi thủ ở bìa rừng.” Liền nhanh chóng chạy tới, nhảy vào trong thùy đàm, hướng Nhạc Thần bơi qua.

Tề Tam là người phương bắc, là vịt ở gò đất, muốn hắn vào nước hắn cũng không thể, nên đành nghe lời Triệu Thủy, xoay người dứt khoát ly khai.

Chỉ nghe thanh âm thiếu niên Lý Lực kia không ngừng kêu cứu, “Công tử, ngươi phải chịu đựng, lập tức có thể bắt được ngươi. Đem ngươi kéo lên…”

Trong nước một trận phịch phịch, tiếng nước bắn lên cực kỳ lớn, còn giống như nghe được thanh âm của Triệu Thủy, nhưng Tề Tam cũng không xác định.

Một lát sau, không có nghe thấy thanh âm tiếng nước, Tề Tam có chút nghi hoặc, chợt nghe phó dịch kia hô, “Công tử, công tử, cứu mạng, người tới…”

Tề Tam cảm thấy kỳ quái, nghĩ Triệu đại ca không phải đem tiểu nam sủng kia cứu lên sao, như thế nào lại kêu cứu mạng.

Hắn rất nhanh chạy tới thủy đàm, nhìn thấy hai người đã đến gần bờ, chính là nhìn nam sủng kia vùng vẫy đến lợi hại, còn Triệu đại ca giống như bị lôi kéo đến muốn chìm trong nước.

Hắn cũng bất chấp chính mình có biết bơi hay không, quan sát tình hình một chút, nhảy vào trong nước.

Trong tay Nhạc Thần cầm một bao mê dược, giả vờ chân bị chuột rút chìm trong nước, sau khi dẫn Triệu Thủy đi qua liền thừa dịp hắn cứu mình đem hắn đánh hôn mê, kỹ năng bơi của Triệu Thủy không có tốt như cậu, nhưng là khí lực lại lớn hơn rất nhiều, tuy rằng ra tay đánh bất ngờ, nhưng vẫn dùng không ít khí lực của Nhạc Thần.

Người thứ hai không biết bơi, tự mình nhảy vào trong nước thì vùng vẫy một hồi, nên Nhạc Thần thật dễ dàng đánh hắn hôn mê.

Ở trong nước, Nhạc Thần làm việc luôn luôn chiếm ưu thế.

Trước kia, bên cạnh nhà cậu chính nơi bơi lội, cậu từ nhỏ đã đi theo chú qua đó học bơi, còn từng tham gia trận đấu bơi lội của thiếu niên trong thành phố, đã từng đạt huy chương vàng.

Đối với bơi lội, Nhạc Thần luôn luôn rất tự tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui