Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Đông chí sắp đến, trong Tang Hỗ thành mặc dù còn chưa có tuyết bay, nhưng trên mái ngói từng nhà vào lúc sáng sớm đã đọng cả một tầng sương.

Đối với những người diễn tấu đánh đàn mà nói, lúc này là những ngày tệ nhất, ngón tay đều cứng ngắc, lại không thể đình chỉ mà mỗi ngày đều phải tập luyện.

Thời gian gần đây, những người trong thành cơ hồ đều trở nên thanh nhàn, có thời gian rỗi rãi rất nhiều, hơn nữa trong đại sảnh nhạc phường mỗi lần diễn tấu đều có để vài cái noãn lô, người bên trong cũng rất nhiều, nên cũng thực ấm áp, vì vậy rất nhiều người đều thích đến nhạc phường nghe khúc cho hết thời gian.

Thời tiết này, sinh ý nhạc phường so với bình thường tốt hơn rất nhiều, vì thế, nhóm nhạc công ca vũ càng thêm không được nhàn rỗi.

Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, mặc dù Nhạc Thần cảm thấy khổ, nhưng cũng không phải cậu không kiên trì luyện tập, mỗi ngày vẫn là dậy thật sớm luyện khúc, chính mình còn tự sáng tác vài thủ khúc mới, vì để cùng diễn tấu với dàn nhạc, phối các loại nhạc khí hòa nhau, ánh mắt cậu nhìn không thấy, không thể tự mình viết xuống, nên phi thường phiền toái, sau trong nguyệt phường có một vị tỷ tỷ chơi đàn cổ vì cậu viết lại, còn cùng cậu thương thảo chi tiết các phần.

Nhạc Thần giống như đã muốn trở thành vai chính trong Ngô Trúc nhạc phường, rất được trọng dụng, nhưng cũng là chọc không ít hồng nhãn*.

(*) Hồng nhãn: đỏ mắt (ý chọc giận không ít người, chọc không ít người ghen tị)

Nhạc Thần tuy biết rằng tự đề cao như vậy là không tốt, nhưng cậu áp chế không được cô tịch và buồn tẻ trong cuộc sống mà đem nó thể hiện qua những nhạc khúc cậu yêu thích, không thể không đem một mặt tốt nhất của chính mình biểu hiện ra ngoài.

Thời điểm mùa đông năm trước, Nhạc Thần bệnh nặng, là Thích Ngân mang cậu từ trong quân y quán ra ngoài điều trị, Nhạc Thần nghĩ đến trước kia Thích Ngân đối với cậu có bao nhiêu tốt, Thích Ngân đối với cậu lừa gạt và lợi dụng, nhìn lại xem thấy có chút nhạt phai, sống trên đời dù sao cũng nên nhìn đến điểm tốt, một mặt nhớ kỹ khổ sở và chỗ hỏng của người khác, là chiếm không được hạnh phúc và khoái hoạt.

Đông chí ngày hôm đó, trong nhạc phường ngừng kinh doanh, các nhạc công muốn về nhà đều có thể về nhà, hạ nhân được nhạc phường mua sẽ ở lại đây, ngày này mọi người đều thực thả lỏng, thời điểm buổi sáng, mọi người cùng nhau ở trong phòng bếp gói bánh trẻo, đến bữa trưa thì ăn, buổi tối mở đại tiệc thịt dê cùng nhiều loại khác.

Mọi người đều thật cao hứng, tâm tình Nhạc Thần cũng tốt lắm, buổi sáng luyện tập một khúc, cậu không thể gói bánh trẻo, nên ngồi ở một bên nghe bọn tỷ muội trong nhạc phường nói chuyện phiếm.

Trong nhạc phường, bình thường đều mua nữ hài tử, có nhạc công, còn nhiều hơn là ca nữ và vũ cơ, phần ít là được mua, phần lớn là khi còn bé đã tiến vào nơi này, sau đó ở trong nhạc phường học tập các loại nhạc khí hoặc là ca múa, về sau thì ở trong nhạc phường kiếm tiền.

Các nàng có thể tự mình tích góp từng ít tiền một để tự chuộc thân, cũng có thể cầu kẻ có tiền giúp đỡ chuộc thân, như vậy số phận mới có thể tốt hơn so với lúc này một chút.

Vận mệnh các nàng tương đối nhấp nhô, có khi sẽ bị bán trao tay qua các nhạc phường, còn bị bán cho người giàu có hoặc quý phủ làm ca múa vũ cơ, gặp phải nhạc phường không tốt, có còn thể bị bán vào kỹ viện khi còn rất nhỏ.

Nhạc Thần nhìn đến các nàng, vận mệnh các nàng còn muốn bi thảm hơn rất nhiều, nhưng vẫn tận lực sống tốt mỗi một ngày, Nhạc Thần nghĩ đến số phận của họ, cho dù chính mình từng chịu qua cái gì cũng không thể so sánh, dù sao toàn bộ thời thơ ấu cùng thiếu niên đều là sống cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, mà những người này từ nhỏ đã bắt đầu chịu khổ.

Nhóm nữ hài đàm luận đề tài Nhạc Thần không quá yêu thích, sau lại nghe không vào gì nữa.

Lý Lực tới hỏi Nhạc Thần có muốn đi Tang Trần Tự ở ngoại thành Tang Hỗ thắp hương hay không, chủ quản đồng ý đem xe ngựa cho bọn họ mượn xuất môn, chỉ cần buổi chiều có thể trở lại là được.

Nam nhạc trong nhạc phường đều trở về nhà, nên chỉ còn lại nữ hài tử và vài gã tạp dịch, nghĩ chờ ở trong này cũng không có ý nghĩa, còn không bằng đi Tang Trần Tự thắp hương bái Phật đi.

Ban đầu Nhạc Thần không tin vận mệnh sẽ dựa vào Phật tổ, nhưng sau khi đến thế giới này, đặc biệt là lúc ánh mắt không còn nhìn thấy, lòng của cậu yên tĩnh hơn rất nhiều, ngược lại nguyện ý tin tưởng vào sự an bài của số phận, tìm sự bình yên và yên tĩnh từ trong tâm linh của Phật tổ từ bi.

Nhạc Thần và Lý Lực ra ngoài, còn mang theo một người xa phu cùng gã hầu.

Từ cửa thành đi ra, chạy hơn nửa canh giờ, mới đến được dưới chân núi Tang Trần. Tang Trần Tự thì ở giữa sườn núi.

Thời điểm Đông Chí đến người lên chùa miếu thắp hương bái Phật rất nhiều, nhiều nhất là phụ nhụ*, trên đường người đi nối gót, xe ngựa lên núi như nêm, hơn nữa đường cũng khá dốc, phu nhân tiểu thư nhà giàu đi xe ngựa lên chùa, gây tắc nghẽn không ít.

(*) Phụ nữ trẻ em.

Xe ngựa trì trệ không đi, Nhạc Thần nghe bên ngoài có thanh âm ồn ào, hướng Lý Lực hỏi, Lý Lực nói tình huống hiện tại, Nhạc Thần liền lựa chọn đi bộ lên núi, nơi đó người cũng rất nhiều, nhưng vẫn là có thể đi thông.

Nhạc Thần thường xuyên mặc y phục màu lam hoặc màu xám, hai loại màu sắc này mặc ở trên người người khác, thực dễ dàng thấy vẻ trưởng thành, nhưng trên người Nhạc Thần lại chính là càng làm cho cậu tăng thêm vài phần trầm tĩnh và thanh lịch, Nhạc Thần khoác áo choàng thật dày, còn đội mũ, được Lý Lực giúp đỡ chậm rãi dìu đi hướng lên núi, trên đường thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn cậu, mọi người đều yên lặng nhường đường, còn có người tiến lên ân cần thăm hỏi, “Lý công tử cũng đến trong chùa bái Phật?”

Nhạc Thần mỉm cười, ôn hòa trả lời.

Ánh mắt Nhạc Thần không thấy, tất cả mọi người đều không khỏi sinh tâm thương sót, một vị nhạc công vĩ đại tuấn tú như vậy, lại nhìn không thấy là tiếc nuối cỡ nào.

Ở trong chùa bái Phật, còn ăn cơm chay, Nhạc Thần được Lý Lực dìu đến sau chùa đến vườn Mai Lâm thưởng mai.

Phía sau chùa trồng rộng một vùng mai lớn, đóa hoa màu vàng, hương khí mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi, mặc dù Nhạc Thần không nhìn thấy, nhưng cũng ngửi được mùi hoa nồng đậm, vậy cũng rất thỏa mãn.

Nhạc Thần đứng dưới tàng cây mai, nhắm lại mi mắt, hương hoa mát lạnh thấm nhập vào phế phủ, làm cho tâm tình cũng trở nên thư sướng.

“Tướng mạo vị công tử này nhưng thật ra rất hảo, tương lai định là nhân vật cực phú cực quý!” Một thanh âm công chính từ bên đường nhỏ truyền đến.

Trên mặt Nhạc Thần lộ ra nghi hoặc, bàn tay đang vuốt ve cành hoa cũng dừng lại.

Lý Lực nhìn thấy người đến là một người đạo sĩ tầm bốn mươi tuổi ăn mặc có chút mộc mạc, hơn nữa hắn nhìn chằm chằm Nhạc Thần không chuyển mắt, biểu tình trên mặt mang theo tia thấp hèn, sắc mặt Lý Lực không tốt lắm, giọng mỉa mai nói, “Cực phú cực quý là như thế nào?”

“Chỉ xem tướng mạo thì khó mà nói, nhìn xem chỉ tay thì chính xác hơn, công tử có thể đưa bàn tay cho lão đạo  nhìn một cái.” Lão đạo nhân chạy tới trước mặt Nhạc Thần, mắt dõi theo cũng không chớp cái nào, hoàn toàn đem vẻ mặt tức giận của Lý Lực không xem đến.

Nhạc Thần lộ ra ngạc nhiên, cậu nguyên lai không nghĩ tới người nọ là nói chính mình, lúc này mới phản ứng lại, liền lộ ra mỉm cười nhẹ nhàng, đem tay từ trên cành mai buông xuống, dấu trong tay áo, “Tay của ta là dựa vào kiếm sống, không thể dễ dàng để cho người khác nhìn.”

“Thần ca, đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi!” Lý Lực trừng mắt nhìn lão đạo nhân kia một cái, lôi kéo Nhạc Thần rời đi.

“Nơi này là miếu chùa, ngươi một cái đạo nhân đến đây lừa gạt tiền, cũng không sợ đồng đạo chê cười!” Lý Lực đi vài bước, còn quay đầu lại mắng hai câu.

“Lời lão đạo nhưng thật ra đều là nói thật, lại không hướng các ngươi đòi tiền, nào có lừa tiền như vừa nói, tiểu oa nhi ngươi thật vô lễ.” Đạo nhân kia đi theo Nhạc Thần và Lý Lực.

“Vậy ngươi đi theo chúng ta làm gì, đã không muốn tiền của chúng ta, sẽ không đi theo như vậy.” Lý Lực trừng mắt nhìn.

“Ta chỉ muốn nói, nhìn tướng mạo vị công tử này…” Đạo nhân còn chưa nói xong, Lý Lực đã dừng lại nói tiếp, “Đại phú đại quý đúng không!”

“Đúng! Nhưng là, ta còn muốn nói, vị công tử này gần nhất sẽ mất chút tiền tài, nếu có thể, lão đạo nguyện ý vì y hóa giải một phen.”

Nhạc Thần nghe hai người nói chuyện, mi liền nhăn lại, đối đạo nhân kia nói, “Có lẽ người nên đi tính tính cho các vị tiểu thư phu nhân, các nàng ấy hẳn sẽ nguyện ý tin tưởng người.”

“Công tử, ngươi liền không nguyện ý tin tưởng lão đạo sao, ta là nhìn ngươi tướng mạo quý khí, mới đến nhắc nhở ngươi, ngươi có thể nào như thế…” Đạo nhân nói ra một bộ khẩu khí oan uổng ủy khuất, trong lòng Nhạc Thần cũng không thoải mái, đối Lý Lực nói, “Tiểu Lực, ngươi lấy tiền ra, cấp vị đạo nhân này phí nói tướng mạo, cảm tạ nhắc nhở của của hắn, ta sẽ chú ý.”

Lý Lực phi thường bất mãn khi cho đạo nhân kia mấy chục văn tiền, đạo nhân giống như còn ngại ít, vẫn như cũ nhìn Nhạc Thần không tha, cái này Lý Lực phát hỏa, phẫn nộ trừng hắn, “Ngươi lại nhìn nữa! Trả lại tiền”

Đạo nhân kia cười hì hì đi rồi. Lý Lực căm giận nhìn hắn đi xa.

Đạo nhân đi xa, còn thể nghe được hắn thấp giọng lẩm bẩm, “Nhìn tướng mạo, ẩn ẩn tử khí, bàng đế tinh chi tương*, khi vào tử viên, nguyên tưởng rằng là một vị tiểu thư, về sau có khi làm nương nương, thật không nghĩ tới là một vị công tử, chẳng lẽ nhìn nhầm rồi, về sau là phải vào triều làm tể tướng.”

(*) Có tướng ở gần vua.

Nhạc Thần đối với lời của đạo nhân không có bao nhiêu cảm giác, chỉ có Lý Lực một người ở nơi đó sinh hờn dỗi.

Vì vậy, hứng thú đi chơi sau đó đều bị lão đạo nhân quấy rầy, cho nên hai người liền hạ sơn sớm, xa phu ở cách chân núi không xa, ngồi trong quán trà gần đó chờ, Nhạc Thần và Lý Lực lên xe, Lý Lực cho xa phu và gã hầu chút phí vất vả, bốn người liền đi trở về.

Trở lại nhạc phường, thời gian còn sớm, Nhạc Thần có chút mệt, phải trở về phòng nghỉ, thời điểm cơm chiều mới trở ra.

Lý Lực cùng cậu trở về trong viện, vì chiếu cố Nhạc Thần, cho tới nay Lý Lực đều cùng Nhạc Thần ở trong một gian phòng, chính là không ngủ chung giường mà thôi.

Nhạc Thần không nhìn thấy gì, không biết được tình huống trong phòng, dựa vào trí nhớ, hướng bên giường đi đến, mới vừa bước hai bước, đã bị một cái hộp nhỏ vướng chân, may mắn vật nhỏ mới không có ngã xuống, cậu đứng yên một chỗ, đối Lý Lực nói, “Tiểu Lực, trên mặt đất rớt đồ, ngươi tới nhìn xem là cái gì.”

Lý Lực đáp ứng đi tới, nhìn đến giường trong phòng, chăn cùng đồ vật đều không ổn định, trong lòng liền có chút cảnh giác.

Những chỗ khác không có biến hóa quá lớn, Lý Lực đi đến ngăn tủ quần áo phía trước, đem khóa mở ra, mở cửa ngăn tủ, y phục bên trong đều rối loạn, bọc nhỏ ban đầu phía dưới y phục cũng bị mở tung, mấy thứ đồ vật bên trong cũng không thấy, Lý Lực chạy đến bên giường Nhạc Thần lật lật, bạc Nhạc Thần đặt ở dưới đệm giường cũng không còn.

Nhạc Thần nghe được hô hấp và cước bộ của Lý Lực không ổn, cảm thấy bất hảo, hỏi dò, “Xảy ra chuyện gì.”

“Thần ca, đồ của chúng ta bị người động, mấy thứ quý trọng này nọ cũng không thấy, bạc cũng không còn.” Lý Lực áp chế phẫn nộ hoảng loạn nói.

“Kẻ trộm đến!” Nhạc Thần cũng có chút kinh ngạc.

“Đã đánh mất những gì, đi báo tổng quản đi!” Nhạc Thần còn không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ có thể nhắc Lý Lực.

“Thần ca, khối ngọc cùng cái chặn giấy Vương gia đưa cho ngươi cũng đã không thấy. Ngươi giao cho ta, ta đặt ỡ trong tủ, dùng y phục bao lấy, bình thường đều khóa, không nghĩ tới sẽ có người đến nơi đó tìm, mấy thứ này báo quan như thế nào…” Hốc mắt Lý Lực đều đỏ, nhưng vẫn là trấn định.

“A?” Nhạc Thần cũng có chút không yên, hai thứ kia vừa thấy đã biết người thường không thể sở dụng, ngọc bội không cần nói, chính là khối chạm rồng, còn cái chặn giấy trên mặt cũng là cảnh tượng tường long trên biển, nếu như bị người tố giác, vậy cũng liền thê thảm.

Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy nếu là bị trộm đi, như vậy sẽ không bị người tố cáo sử dụng vật phẩm điêu long, nhưng vẫn đáng làm người lo lắng.

Mất tiền vẫn là chuyện nhỏ, nếu như là bị Ngu Gia Tường tìm đến, vậy thì phiền toái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui