Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Có Nhạc Thần hầu hạ, tâm tình Ngu Gia Tường rất tốt, bệnh không đến mấy ngày cũng đã tốt lên.

Chỉ là Nhạc Thần chăm hắn đến thật vất vả, sau nhiều ngày mới từ uể oải lấy lại sức.

Buổi sáng, Ngu Gia Tường bàn bạc với Nhạc Thần sau khi dùng xong bữa tối thì đi xử lý chính vụ, rồi mới tắm rửa trở về tẩm điện. Vào phòng thì thấy Nhạc Thần một thân áo tắm trắng phau đang nhíu mày ngồi chồm hỗm trên giường làm mấy tư thế kì quái.

Thấy Ngu Gia Tường tiến vào, Nhạc Thần thở phào nhưng chân mày cũng không giãn ra, đối với Ngu Gia Tường nói, “Sao lâu vậy, làm xong chuyện rồi sao?”

Ngu Gia Tường đi đến bên giường, giơ tay vuốt vuốt ngọc kê trâm cài tóc của Nhạc Thần, cười trả lời, “Sự việc cũng xong hết rồi, sao không sớm đi ngủ, chờ trẫm làm gì!”

Đột nhiên mặt Nhạc Thần hồng lên, hơn nữa bên tai cũng có xu thế hồng nốt, đầu cúi xuống thấp, ấp úng nói, “……Bây giờ tự mình…… tự mình chuẩn bị……”

Ngu Gia Tường ngồi lên giường, nâng cằm cậu lên, chống lại ánh mắt trong suốt ấm áp như trăng của Nhạc Thần, tò mò hỏi, “Chuẩn bị cái gì?”

Ánh mắt Nhạc Thần né tránh, lại khép hai chân đang quỳ, “Chính là việc kia a!”

Mắt cá chân Nhạc Thần bị đau còn chưa tốt lên, sau khi đem trọng lượng cả người đè lên nó thì đã đau muốn chết, sắc mặt từ đỏ cũng chuyển trắng.

Ngu Gia Tường kéo Nhạc Thần ôm vào trong ngực, để cậu nằm úp sấp, bắt đầu kiểm tra mắt cá chân và gót, nhìn thấy không có việc gì mới thở ra, “Ngồi xổm làm gì, chân đâu có chịu được.”

Chính là Nhạc Thần đột nhiên bị hắn kéo làm cho chấn động, ngay cả hậu đình cũng bị động theo, rên một tiếng, mày càng nhăn lại, không trả lời câu nói của Ngu Gia Tường.

Ngu Gia Tường tưởng mình không cẩn thận động thương chân Nhạc Thần, làm cậu bị đau nhức, đưa mắt nhìn thì thấy không có việc gì, liền nâng cậu từ trong lòng mình dậy.

Trong quá trình đỡ Nhạc Thần dậy, mới phát hiện bên trong áo tắm cậu không mặc gì, xốc vạt áo lên thì chính là hai chân thon dài trắng nõn, Ngu Gia Tường thấy bụng như bị buộc chặt, đột nhiên miệng lưỡi cũng trở nên khô nóng.

Hôn tai Nhạc Thần, chất giọng khàn khàn ghé vào nói, ‘’Thân ái, đang chờ trẫm?”

Một tay Ngu Gia Tường nâng mông Nhạc Thần, một tay đã men theo áo tắm rộng rãi vuốt ve vùng ngực và bả vai cậu.

Áo tắm bị hắn đẩy đến vai, lộ ra lồng ngực tái nhợt gầy yếu.

Nhạc Thần bị động tác của Ngu Gia Tường làm cho khó chịu, mày vẫn nhăn chặt chưa từng giãn ra, ôm cổ hắn, tránh động bên dưới, thanh âm đè nén, mang theo thống khổ nói, “Ngu Gia Tường, trước buông xuống đã, rất đau!”

Ngu Gia Tường nghe tiếng Nhạc Thần đau đớn thì lập tức dừng tay, hỏi, “Làm sao, sao lại không thoải mái?”

Nhạc Thần lui ra khỏi người hắn, nằm úp sấp quỳ gối trên giường, trán đã rịn chút mồ hôi lạnh.

Ngu Gia Tường không biết Nhạc Thần bị như thế nào, lo lắng dò hỏi, “Để kêu Thái y đến nhìn xem, khó chịu chỗ nào, phải dưỡng bệnh thật tốt.”

Nhạc Thần giữ chặt tay hắn, cuối cùng lấy hơi nói, “Không có việc gì, lấy vật bên trong ra, Tạ tổng quản nói ít nhất phải một canh giờ, nhưng bây giờ một khắc cũng không muốn.”

Nhạc Thần kéo  tay Ngu Gia Tường chạm đến cánh mông cậu, hơn nữa cộng thêm biểu hiện và lời nói vừa nãy, Ngu Gia Tường cuối cùng cũng hiểu Nhạc Thần bị như thế nào.

Khóe miệng Ngu Gia Tường gợi lên ý cười ôn nhu, đem cả vạt áo tắm nhấc lên đến phần eo, lộ ra cánh mông mượt mà vừa cong vừa trắng, Ngu Gia Tường yêu thích không buông sờ vài cái, chỉ cảm thấy trơn nhẵn mềm mại, còn đang muốn sờ thêm mấy lần thì Nhạc Thần tức giận, âm thanh lạnh lùng nói, “Ngu Gia Tường, mau lấy ra, còn ở đó làm gì?”

Ngu Gia Tường cười tách mông cánh hoa của Nhạc Thần ra, nhìn đến hậu huyệt quả thực có cắm ngọc thể, là màu xanh đậm, so với cái trước kia thì thô hơn một chút.

Cửa huyệt đầy đặn bị Ngu Gia Tường nhìn chăm chú đến hơi co rút, từ thân thể Nhạc Thần buộc chặt mà thấy cậu đang khẩn trương.

Ngón tay Ngu Gia Tường khẽ vuốt quanh miệng huyệt, hỏi, “Bao lâu rồi?”

“Chưa bao lâu, chỉ mới mấy khắc* thôi. Mau!” Nhạc Thần bị Ngu Gia Tường nhìn, trong lòng không biết thế nào lại có chút sợ hãi lại có chút thẹn thùng.

(*) 1 khắc = 15 phút TvT

Ánh mắt Ngu Gia Tường ôn nhu, mới bắt đầu chậm rãi đem ngọc thể trong mông Nhạc Thần rút ra.

Thanh âm rút ra rất lớn, làm mặt Nhạc Thần như muốn cháy hồng, còn muốn nói hai câu nhưng lại thấy đau, sau mới tốt hơn chút.

Ngọc thể bị rút ra hoàn toàn, mặt sau có chút hư không, cậu thoát lực nằm sấp, vươn tay đem vạt áo kéo xuống, che bên dưới lại.

Ngu Gia Tường nhìn quanh giường một vòng, quả thực bên bàn trà có khay đựng ngọc thể, cầm ngọc thể trong tay bỏ qua đó.

Cười nằm xuống bên cạnh Nhạc Thần, nhìn bộ dạng cậu đỏ mặt nằm sấp bất động đặc biệt trìu mến, Ngu Gia Tường vỗ về lưng Nhạc Thần, ở bên tai cậu nói, “Nếu đã chuẩn bị tốt, trẫm cũng không phải không hiểu phong tình, đến đây đi!”

Liền ôm Nhạc Thần đến, vươn tay cởi bỏ áo tắm, Nhạc Thần nhìn hắn, mở miệng nói, “Phải nhẹ nhàng!”

Dây lưng áo tắm không cần tốn nhiều sức đã được cởi bỏ, đem áo tắm cậu kéo xuống, cũng cởi của chính mình, Ngu Gia Tường nằm phục trên người Nhạc Thần, đem trâm ngọc kê trên tóc Nhạc Thần thả vào bàn trà bên giường, ánh mắt ôn nhu thâm tình, ngón tay khẽ vuốt làn tóc tản ra trên đầu Nhạc Thần, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên cánh môi cậu, một bên nói, “Trẫm sẽ thật nhẹ nhàng!”

Ánh mắt Ngu Gia Tường nhiệt liệt lại ôn nhu, làm cho Nhạc Thần hoàn toàn trầm mê trong đó, tay đặt trên vai hắn, chủ động hôn môi, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng khiêu khích, bất quá, rất nhanh đã bị Ngu Gia Tường phản công trở về.

Ngu Gia Tường sợ sẽ phá hỏng Nhạc Thần, ôm chặt cậu, đảo cậu ngồi lên trên mình.

Nhạc Thần ngồi trên người hắn, từ hôn thắm thiết mê muội bắt đầu hôn liếm hai má và cằm, lui xuống dưới, hôn đến hầu kết, xương quai xanh, bả vai, hai tay cũng linh hoạt vuốt ve ngực hắn, còn cư nhiên vỗ về đến đùi, nhưng lại không chạm vào nơi ấy.

Ngu Gia Tường bị cậu hôn khiêu khích như ở trên núi tiên mờ ảo, chính là nhiệt lưu trên tiên sơn bắt đầu khởi động, làm cho hắn càng thêm xôn xáo nóng bỏng, vỗ về lưng mềm mịn tinh tế của Nhạc Thần, hắn nghĩ đến, thủ đoạn tán tỉnh của Nhạc Thần quả thực rất tốt, không biết cậu học được từ đâu.

Ngu Gia Tường đột nhiên nghĩ đến ngày trước Nhạc Thần cũng không trong phạm vi của hắn, không biết khi ấy Nhạc Thần từng có người khác hay không, hắn thấy kinh hãi, đột nhiên như từ đám mây rơi xuống, đang muốn hỏi Nhạc Thần một chút, môi Nhạc Thần đã rời khỏi đầu v* trước ngực hắn, đầu lưỡi linh hoạt liếm lộng, còn dùng răng nanh nhẹ cắn, tay cư nhiên còn muốn từ đùi chuyển dời đến mông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, Ngu Gia Tường không hề chuẩn bị, lại còn “Ưm… Đừng….” rên rỉ ra tiếng.

Nhạc Thần vừa lòng đạt được lại vừa lòng tươi cười, càng thêm ra sức.

Lửa nóng trên người Ngu Gia Tường không ngừng dâng lên, hô hấp ồ ồ, long căn phía dưới vừa nóng lại vừa cứng thật cao. Hắn thở sâu, hai chân thon dài mềm dẻo rắn chắc kẹp chặt hai chân Nhạc Thần, ôm thắt lưng cậu, xoay người đặt Nhạc Thần dưới thân.

Ngu Gia Tường không cho Nhạc Thần lại tùy ý làm bậy, bắt đầu chiếm chủ đạo của mình, hôn môi Nhạc Thần, làm Nhạc Thần choáng váng mơ màng, lại đi liếm tai cậu, ghé vào tai hạ giọng trầm thấp từ tính mị hoặc hỏi, “Sao lại dùng những thủ đoạn này?”

Trên mặt Nhạc Thần lộ ra tươi cười kiêu ngạo, thở hổn hển trả lời, “Không phải là…… dùng ở…… trên người, có phải…… làm tốt lắm không!”

Ngu Gia Tường có được đáp án, yên tâm, tán dương nói, “Làm rất tốt, trẫm thích!”

Nhạc Thần nghe hắn ca ngợi như vậy, cười càng vui vẻ, lại vươn tay đến lưng Ngu Gia Tường sờ soạng.

Ngu Gia Tường đem tay cậu đè xuống trên giường, “Không cần khiêu khích trẫm nữa! Thật sự là yêu tinh của trẫm!”

Nhạc Thần mị nhãn như tơ, ngưng mắt nhìn hắn nhẹ nhàng cười.

Ngu Gia Tường lo lắng nếu Nhạc Thần lại trên người hắn khiêu khích như vậy, chắc hắn trực tiếp mà bắn luôn, như vậy chẳng phải quá mất mặt mũi uy phong sao. Mặc dù lúc đó ở trên giường cùng người yêu, nhưng cũng không được phép.

Bởi vì trước đó Nhạc Thần đã khuếch trương, dùng chút trơn cao, không tốn bao nhiêu thời gian Ngu Gia Tường đã dễ dàng đi vào trong.

Nhạc Thần bị Ngu Gia Tường va chạm mà thanh âm đứt quãng, có thống khổ nhưng cũng có sung sướng, “Ngu……, ưm, a, ……chậm……”

“Đừng quá dùng sức……, ưm……, nhẹ chút……”

……

Mùa hạ, trên giường là chiếu tre ngà voi, Nhạc Thần rất gầy, bị Ngu Gia Tường đặt ở phía dưới, lưng rất nhanh đã bị ma sát đến hồng.

Hai tay Nhạc Thần ôm trên cổ Ngu Gia Tường, trong thanh âm mang theo thống khổ đáng thương, thở hổn hển thỉnh cầu nói, “Ngu Gia Tường……, ngừng…… dừng lại.”

Ngu Gia Tường thấy Nhạc Thần cau mày, vẻ mặt rất đau đớn, tuy rằng tên đã lên dây nhưng vẫn dừng lại, kích động mãnh liệt hôn hai má cậu, hỏi, “Làm sao rồi?”

Trong mắt Nhạc Thần hai ngấn nước, thở gấp một lát mới nói, “Đừng, giường cạ vào lưng khó chịu, rất đau!”

Ngu Gia Tường để tư thế hạ thể hai người kết hợp với nhau đem Nhạc Thần lật tới trên người mình, Nhạc Thần kêu rên thất thanh, trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không oán giận.

Ngu Gia Tường nhìn qua lưng Nhạc Thần, quả thật bị giường ma sát đỏ lên, ở giữa còn bị trầy da miếng nhỏ, hắn yêu thương lấy tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cậu, lại hôn mấy cái trên bả vai bị thương, cười nói với Nhạc Thần, “Không để lưng bị trầy nữa. Chúng ta lại đến!”

Hiện tại Nhạc Thần đang ngồi khóa trên người hắn, hậu huyệt còn hàm chứa vật kia đang trào dâng vận sức chờ phát động, Ngu Gia Tường nhẹ nhàng đỉnh lên, Nhạc Thần liền kinh hô một tiếng, hiểu được Ngu Gia Tường muốn làm gì.

“Thân ái, tự mình động!” Ngu Gia Tường nâng thắt lưng Nhạc Thần lên, nói.

Nhạc Thần hạ mi, “Không…. Không có khí lực!”

Nhạc Thần đành cố di chuyển vài cái, loại tư thế này mỗi lần xuyên rất sâu, cậu nhíu mày, nửa khép mắt, vẻ mặt có chút ẩn nhẫn, rồi cũng có sung sướng.

Bắt đầu cậu còn di chuyển không lưu loát, sau thì nắm được nhịp, ra vào thật sâu, chạm đến làm cho cậu có thể sung sướng, từ từ nhắm hai mắt khẽ giương môi, hô hấp ồ ồ, càng phát ra tiếng rên trầm thấp.

Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng Nhạc Thần say mê cưỡi trên người hắn, hắn kích động lại ngấm ngầm chịu đựng, áp chế bản thân muốn tự mình đặt Nhạc Thần dưới thân hung hăng làm, quả thực động tác chậm rãi của Nhạc Thần làm hắn như bị vây hãm giữa thiên đường sung sướng và địa ngục dày vò.

Động tác của Nhạc Thần, dựa vào mặt sau đã bắn ra, hé miệng thở hổn hển, mềm thân ngã xuống trên người Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường vỗ về cậu, đằng sau hậu huyệt mãnh liệt co rút hắn cũng đạt tới cao triều.

Ngu Gia Tường hôn hai bên mé tóc ẩm ướt của Nhạc Thần, lần lần vuốt ve lưng cậu.

Nhạc Thần mệt không còn khí lực, tay chân giống như không phải của mình động cũng không muốn động.

Tuy rằng Ngu Gia Tường còn muốn vài lần, nhưng bận tâm thân thể Nhạc Thần nên đành phải thôi!

Trong phòng ôn nhu kiều diễm như thế, Tạ tổng quản ở bên ngoài nghe cũng mặt đỏ tai hồng, hiểu ý cười, để nhóm nội thị đem vật dụng tắm rửa cần thiết chuẩn bị tốt.[Hoàn chính văn]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui