Mãn Nguyện Tình Nhân

CHƯƠNG 6.1
Triệu Thiên Luân vỗ nhè nhẹ lên bờ vai của hắn, cỗ ôn nhu an ủi này càng làm cho nước mắt của hắn chảy xuống nhiều hơn, thanh âm của Triệu Thiên Luân thực bình tĩnh đưa ra lời tuyên bố, nhưng trong thanh âm bình tĩnh đó cũng là mệnh lệnh nghiêm khắc.
“Trừ bỏ A Hai ra, những người còn lại, ngày mai đến phòng thu ngân lĩnh tiền đi. Có ước, không tục ước; bán mình, sửa thành nợ, ngày mai các ngươi cũng không cần đến Triệu gia nữa.”
Bọn tôi tớ nghe xong, miệng há hốc không sao ngậm lại được, Triệu Thiên Luân cầm tay Tôn Duẫn Thần quay về phòng, Tôn Duẫn Thần khóc thút tha thút thít, Triệu Thiên Luân nói: “Ngày mai trừ bỏ A Hai ra, tôi tớ Triệu gia sẽ không còn ai tới đây.”
Tôn Duẫn Thần mở to hai mắt nhìn, Triệu Thiên Luân tiếp tục nói: “Đợt tuyển tôi tớ mới, huynh và đệ cùng nhau tuyển, tuyển loại biết nghe lời, sau này có thể trở thành tâm phúc của mình, từ khi huynh phát hiện Vương tiểu thư đánh chửi Lí Nhi, trong nhà lại không có ai dám nói với huynh, huynh đã sớm muốn đổi toàn bộ tôi tớ trong nhà, sau lại thấy bọn họ ngay cả đệ nói cũng không nghe, còn dám đem đệ ra đùa cợt như vậy, loại tôi tớ này huynh không cần.”
“Tỷ phu.” Tôn Duẫn Thần cảm động đến cực điểm, Triệu Thiên Luân vì hắn mà thay đổi toàn bộ tôi tớ trong nhà.
Trong lời nói của Triệu Thiên Luân như cam đoan: “Huynh sẽ không để cho đệ chịu uỷ khuất, huynh muốn chọn loại khôn khéo, có năng lực để hầu hạ bên cạnh đệ, cho dù thân nhân có tới nhà, đối với đệ nói những lời khó nghe, hắn đều phải báo lại cho huynh biết.”
Cách ngày, trong Triệu gia trống trơn, trừ bỏ A Hai ra, không có một phó tì nào, ngay cả đầu bếp cũng bị Triệu Thiên Luân đuổi. Triệu gia là gia đình giàu có, y muốn tìm phó tì, lập tức có rất nhiều người đến xin việc, Triệu Thiên Luân muốn Tôn Duẫn Thần có mặt trong đợt tuyển chọn này, muốn hắn phỏng vấn bọn tôi tớ mới, tại đây, trong mắt bọn tôi tớ mới, Tôn Duẫn Thần cùng Triệu Thiên Luân đều là chủ tử ở Triệu gia, cho nên không ai dám xem thường hắn.
Tạm thời, Triệu Thiên Luân muốn mười người làm việc nặng trước, sau đó chậm rãi chọn một ít người biết nghe lời, nói chuyện lanh lợi, nhưng ánh mắt phải thành thật làm phó tì cho y cùng Tôn Duẫn Thần.
Trong đám người tới xin việc, có một người thấp bé, chân có tật, một thân dơ bẩn, tuổi thoạt nhìn khoảng mười lăm, mười sáu, gã đã đi qua vài nhà, nhưng người ta thấy bề ngoài cùng thân thể của gã, liền lập tức phất tay nói không cần, dù sao tôi tớ có tật ở chân cũng không thể làm được việc nặng gì.
Gã bước tới trước mặt Triệu Thiên Luân, ánh mắt tuyệt vọng của hắn cũng đã muốn vô vọng, nhưng vẫn quyết ‘ăn cả ngã về không’. “Con cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng nguyện ý lại, con chỉ cầu ấm no, cho con một ít tiền là được, con cần phải đem tiền về nhà, nhà con còn có ba đệ muội, nếu con không tìm được việc, bọn họ sẽ chết đói.”
Triệu Thiên Luân nhìn hoả hoa trong mắt gã, bộ dạng của đứa nhỏ này xấu xí, nhưng ánh mắt lại cho người ta cảm giác đặc biệt, như Kim Long rạng rỡ ẩn núp ở trên cạn. Triệu Thiên Luân ngoại lệ hỏi tên của gã: “Ngươi tên là gì?”
“Thương Hoa, con gọi là Thương Hoa.” Giống như có điểm hy vọng, thanh âm của gã trở nên lớn tiếng.
“Ngươi trở về đi.”
Ánh mắt Thương Hoa trở nên tuyệt vọng, gã nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay, tiếp theo gã tuyệt vọng gục đầu xuống, nhưng vẫn gắng gượng kéo lê chân hướng ra ngoài cửa, Tôn Duẫn Thần nhìn Triệu Thiên Luân, không thể tin được Triệu Thiên Luân lại nhẫn tâm như thế.
Triệu Thiên Luân cất cao giọng nói: “Ngươi trở về đem đệ muội ngươi đến đây, ta sẽ kêu phòng thu ngân chi trước cho ngươi một ít ngân lượng, để ngươi an trí người nhà cho thoả đáng, an trí xong rồi ngươi lại đến Triệu gia ta bắt đầu làm việc.”
Giống như người chết đuối bắt được phao cứu sinh, Thương Hoa kéo lê chân chạy vội tới, ra sức dập đầu lạy, tạ ơn Triệu Thiên Luân. “Đội ơn Triệu lão gia, đội ơn ngài, cho dù có chết, con nhất định cũng sẽ làm việc hết mình.”
Triệu Thiên Luân nói: “Chủ tử mà ngươi liều chết không phải ta, mà là vị thiếu niên công tử bên cạnh ta, sau này đệ ấy sẽ là chủ nhân của ngươi, đã hiểu chưa?”
Thương Hoa hướng Tôn Duẫn Thần khấu đầu vài cái, Triệu Thiên Luân muốn Tôn Duẫn Thần dẫn gã tới phòng thu ngân, Tôn Duẫn Thần nghe gã nói đệ muội trong nhà đang ở trong núi, gã vào thành tìm việc đã được vài ngày, từ núi xuống thành mất hai ngày đường, vì chân gã bị tật nên đi lại không dễ dàng, nghe xong hắn liền nói: “Ta gọi người lên núi đem đệ muội của ngươi xuống, ngươi trước hết cứ ở lại Triệu gia đi.”
“Cám ơn chủ tử.”
Thương Hoa nhận ngân lượng từ tay Tôn Duẫn Thần, so với Triệu Thiên Luân phân phó còn nhiều hơn, hốc mắt gã phiếm lệ, lập tức lau đi, từ nay trở đi gã là tâm phúc Triệu Thiên Luân an bài bên cạnh Tôn Duẫn Thần, mà gã cũng lấy Tôn Duẫn Thần là chủ tử duy nhất, gã chỉ cần để ý đến chuyện của Tôn Duẫn Thần, những việc nặng khác gã không cần phải làm.
Có lẽ vì thân thể có chỗ thiếu hụt, nên ông trời bù lại cho gã một bộ óc thông minh, tiếp thu mọi việc rất nhanh, ý nghĩ càng linh hoạt, cũng bởi vì Tôn Duẫn Thần cùng Triệu Thiên Luân đối với gã có ơn, nên gã đối với bọn họ vô cùng tôn kính.
Nếu Triệu gia có thân nhân tới chơi, nói chuyện hơi khó nghe một chút, Thương Hoa sẽ kêu tôi tớ pha trà thật là đắng, rồi nói là loại trà thượng hạng vừa được chuyển tới từ phương Bắc. Thân nhân nghe nói là loại trà thượng hạng, cho dù uống vào đắng chát cũng không dám than vãn, sợ bị người ta chê là không biết thưởng thức, chỉ có thể nhíu mày khó chịu, nói vài câu liền trở về, năng lực của Thương Hoa đến Triệu Thiên Luân cũng tán thưởng, mà gã cũng hết lòng hầu hạ Tôn Duẫn Thần.
Nguyên bản Tôn Duẫn Thần là chưởng quầy của Thiện Ức, Lý Hoành Kiến là lão bản, nhưng từ ngày Triệu Thiên Luân bắt gặp hắn cùng Lý Hoành Kiến hôn nhau trước cửa, liền không cho phép hắn gặp mặt Lý Hoành Kiến.
Hắn vì Triệu Thiên Luân, viết cho Lý Hoành Kiến một phong thư giải thích, nói hắn không thể ở cùng một chỗ với gã, cũng xin từ chức chưởng quầy.
Mà hắn ở Triệu gia cũng không nhàn rỗi, Triệu Thiên Luân bắt hắn đến phòng thu ngân tính toán sổ sách, hắn trở thành Tổng Quản quản lý tất cả sổ sách trong nhà. Lúc trước hắn cũng từng làm qua công việc này ở Thiện Ức, nên cũng hiểu được việc tính toán sổ sách, nhưng sổ sách ở Triệu gia vừa rắc rối lại vừa nhiều, có rất nhiều cái không phải ở trong thành, hắn có chút không hiểu, phải thỉnh giáo Triệu Thiên Luân.
Triệu Thiên Luân quản lý sinh ý ở ngoài, đến tối mới trở về, dưới ánh nến nhẹ nhàng giảng giải cho hắn hiểu, nguyên bản quản lý tất cả sổ sách đều do một mình Triệu Thiên Luân quản, Trướng phòng của Triệu gia chỉ quản lý bộ phận nhỏ nhất, vì Triệu Thiên Luân không muốn cho mọi người đồn ra bên ngoài, y có bao nhiêu tài sản.
Tôn Duẫn Thần quản lý xong sổ sách, mới biết được giá trị thật của Triệu Thiên Luân, y không chỉ có *** ở trong thành, mà nơi nào y cũng có, hơn nữa tiền thu vào rất lớn, y còn có một số mặt tiền cửa hàng rất nổi tiếng làm ăn càng ngày càng phát đạt.
“Duẫn Thần, sau này đệ giúp huynh quản lý sổ sách, huynh sẽ đỡ vất vả hơn.”
Quản lý xong sổ sách, hắn mới hiểu được vì sao Triệu Thiên Luân không thể thổ lộ bí mật tài vụ của chính mình, sự giàu có của Triệu Thiên Luân có thể nói là nhất nhì trong nước, chính là y phi thường cẩn thận che dấu mà thôi.
Tôi tớ trong nhà đều kính trọng hắn, Thương Hoa lại đem việc của hắn an bài đến thoả đáng, không làm cho hắn phiền não, thân nhân Triệu gia tới đây dần dần phao tin rằng Tôn Duẫn Thần có vong tỷ bảo hộ.
Nguyên nhân là do những thân nhân này đến Triệu gia đối xử Tôn Duẫn Thần không tốt, nếu không bị uống trà quá đắng, thì bụng lại không thoải mái cứ ra vào mao xí, ngay cả buổi tối, còn có người nghe được những âm thanh gọi tên bọn họ ở ngoài cửa phòng, những người này sợ tới mức không dám đối với Tôn Duẫn Thần nói ra một câu không phải.
Trên mặt Thương Hoa đầy rạng rỡ, gã mang theo đệ muội, vào lúc nửa đêm chạy đến bên ngoài phòng của các thân nhân này, gọi tên đầy đủ của bọn họ, tiểu hài tử cảm thấy chơi như thế rất thú vị, liền chơi rất nhiệt tình, mà gã lại đạt được kết quả gã mong muốn.
Đương nhiên việc này, gã sẽ không nói cho Tôn Duẫn Thần tâm địa thiện lương biết, dù sao diệt trừ phiền não của chủ tử là trách nhiệm của gã, gã chính là cố gắng làm hết trách nhiệm phận sự mà thôi.
Hai, ba tháng sau đã là sinh nhật của Triệu Thiên Luân, trước kia Triệu Thiên Luân sẽ không phô trương lãng phí, nhưng Tôn Duẫn Thần lại vì Triệu Thiên Luân đi đến bờ sông thuê du thuyền, muốn tạo cho Triệu Thiên Luân một bất ngờ.
Hắn giao cho Thương Hoa đi làm, đến buổi tối ngày sinh nhật của Triệu Thiên Luân, hắn dẫn y ra bờ sông, Triệu Thiên Luân thấy du thuyền, trên mặt là biểu tình bất ngờ, lập tức nở nụ cười, hiểu được tâm ý của Tôn Duẫn Thần, mà tươi cười này của y đối với Tôn Duẫn Thần một lòng chuẩn bị đại lễ mà nói, đã là lời cảm tạ tốt nhất.
Bọn họ đi lên thuyền, ánh trăng chiếu rọi trên Trường Giang và Hoàng Hà, người chèo thuyền chậm rãi đưa thuyền lướt trên mặt sông, giống như sa vào võng lưới ánh trăng màu bạc, tạo nên khung cảnh vô cùng nên thơ, Thương Hoa còn chuẩn bị cho bọn họ một bình rượu ngon, Triệu Thiên Luân tâm trạng vui vẻ nên uống vài chén, Tôn Duẫn Thần cũng uống theo hai, ba chén.
Tôn Duẫn Thần do uống rượu vào nên hai gò má trở nên hồng hồng, hắn vén sợi tóc lên, đưa ánh mắt như mị hoặc nhìn Triệu Thiên Luân, dưới ánh trăng chiếu rọi, Triệu Thiên Luân cảm thấy Tôn Duẫn Thật rất đẹp, đẹp đến không có ngôn từ nào có thể hình dung, cũng làm cho lòng y có một chút xôn xao không rõ, giống như ngứa ngáy, lại ẩn đau đau, nhưng vẫn không rõ đó làm cảm giác gì.
“ A a a, công tử, người làm thiếp sướng quá … A a ……” Đột nhiên một tràng những âm thanh xấu xa truyền vào trong tai, hai tai của Tôn Duẫn Thần đỏ bừng lên, có vài hộ giàu có dùng thuyền tiếp đãi khách, sau đó họ mời kỹ nữ lên giúp vui cho khách, Triệu Thiên Luân cũng xấu hổ lên, y ho khan vài tiếng, hy vọng thuyền có thể nhanh chóng lướt qua chiếc thuyền kia.
Thật vất vả thuyền mới lướt qua được, mới im lặng được một lát, không thể ngờ thuyền đằng trước kia cũng giống như chiếc thuyền cũ mà bọn họ đã lướt qua, nhưng thuyền này không chỉ truyền ra những âm thanh xấu xa, mà bọn chúng còn giao hoan ngay trên mạn thuyền, bọn họ chỉ cần liếc mắt sang là có thể nhìn thấy một cảnh ô hợp.
Tôn Duẫn Thần nguyên bản không biết đó là gì, khi thuyền bơi đến gần, mới nhìn rõ là một nam tử nằm đè lên trên người nữ tử, đang ra sức hoạt động thắt lưng, còn nữ tử nằm dưới thì ra sức rên rỉ thật to.
Tôn Duẫn Thần ngây người, vì muốn chúc mừng sinh nhật tỷ phu, hắn chọn một nơi tình thơ ý hoạ để nhâm nhi một ít rượu, nào biết được sẽ gặp những cảnh làm cho người ta phải đỏ mặt này.
Nam tử đang đè lên nữ tử kia, bỗng nhiên ngẩn mặt lên liền nhìn thấy Tôn Duẫn Thần, dưới ánh trăng ôn nhu, nét đẹp của Tôn Duẫn Thần càng thêm nổi bật, khuôn mặt kiều diễm, làn da tuyết trắng non nớt, đôi môi đỏ mọng như lửa, mà đôi môi ấy giống như chỉ cần mở ra là có thể đem linh hồn của nam nhân hút vào. Nam tử kia chết sững một hồi lâu, sau đó đẩy nữ tử dưới thân ra, liền cao giọng hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng mới chịu bán mình?”
Ngay từ đầu, Tôn Duẫn Thần không biết đối phương là đang hỏi hắn, nên hắn không kịp phản ứng, nam tử kia hỏi rất thô, hơn nữa hạ thân lại loã lồ, vẻ mặt đầy dục vọng nhìn chằm chằm Tôn Duẫn Thần, một bên nhìn, một bên cầm lấy phân thân của mình lên xuống, giống như trong đầu đang hình dung dùng bộ vị dưới thân xâm phạm vào cơ thể Tôn Duẫn Thần.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tôn Duẫn Thần đều thay đổi, ghê tởm hạ lưu cũng không thể hình dung cho cảm giác hiện tại của hắn, Triệu Thiên Luân lập tức kéo hắn ra, che chắn ở trước mặt hắn.
Thanh âm của y cất cao thoá mạ đối phương một chút, loại khách làng chơi vô sỉ này quả thật làm mất hết mặt mũi của nam nhân. “Vô sỉ! Cho dù là thiên kim vạn kim, đệ ấy cũng sẽ không cho ngươi chạm tới một sợi tóc gáy!”
Tôn Duẫn Thần run giọng nói: “Hắn cho đệ là …. Đệ là …..”
Bị làm phiền như thế, Triệu Thiên Luân cũng không còn hứng thú dạo chơi, y quay người vỗ vỗ Tôn Duẫn Thần, đem Tôn Duẫn Thần ôm vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Những người đó đến đây chủ yếu là mua vui, phân không rõ ai là ai, đệ đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Có lời an ủi của Triệu Thiên Luân, tâm tình của Tôn Duẫn Thần tốt lên rất nhiều, hắn ngẩn đầu lên, nói: “Cám ơn tỷ phu.”
Đôi mắt hắn được ánh trăng chiếu vào đẹp như ‘thu nguyệt’, cái miệng nhỏ nhắn của hắn vừa đỏ tươi lại vừa xinh đẹp, trên người hắn lại toát ra một cỗ hương khí ngọt ngào, làm cho nửa người dưới của Triệu Thiên Luân hoàn toàn trướng lên.
Y thiếu chút nữa tựa như tên nam tử vô sỉ vừa rồi, muốn chạm vào bộ vị của chính mình, bởi vì bộ vị kia vừa trướng lại vừa nóng, vài năm lại đây, y đối với *** không có hưng trí, nhưng lúc này đây lại nghĩ muốn phát tiết vô cùng.
“Huynh… Huynh đưa đệ về nhà.” Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui