Mãn Nguyện Tình Nhân

CHƯƠNG 6.2
Y chịu đựng loại thống khổ muốn phát tiết này, là do y lâu lắm không có nữ nhân, vừa rồi ở trên thuyền lại nghe được toàn là những thanh âm xấu xa, y cũng là nam nhân bình thường, đại khái nghe như vậy cũng sẽ bị khiêu khích. Y biện giải cho hiện tượng cơ thể của mình.
Sau khi đưa Tôn Duẫn Thần về đến phòng, y chịu đựng cho tới vào phòng của chính mình, cởi quần xuống, hạ thân của chính mình đã bạo trướng đến lợi hại, y cầm lấy nó ma xát, mong cho nó mau chóng phát tiết đi càng tốt.
Y nhắm mắt lại, chuyên chú vào cảm giác ở hạ thân, ở trong bóng tối, y nghĩ tới không phải là thiếu nữ xinh đẹp vừa thấy ở trên thuyền mà là Tôn Duẫn Thần quần áo chỉnh tề.
Ánh mắt hắn đẹp như ‘thu nguyệt’, rồi đến đôi môi hắn ướt át đỏ tươi mở ra, Triệu Thiên Luân phát ra thanh gầm nhẹ, hạ thân khoái cảm càng mạnh, tay y dùng chút khí lực cưỡng chế xoa nắn, hơi thở dồn dập, bắn ra một tia bạch trọc, liền sau đó nằm ngã ra trên giường.
“Ta đang làm cái gì vậy? Sao lại … sao lại nghĩ về Tôn Duẫn Thần rồi làm loại chuyện mất mặt này.”
Y thoá mạ chình mình một chút, mới ngã đầu ngủ, sau khi thức dậy cảm thấy đầu choáng váng mới biết mình đã bị nhiễm phong hàn, nhưng y vẫn ra ngoài bàn sinh ý, vì ra ngoài càng bị gió thổi, nên sau trở về liền sốt cao mê man.
Không nghĩ cũng biết vì sao y bị nhiễm phong hàn, xác định vững chắc là do tối hôm qua sau khi giải quyết xong, y cứ thế nằm trên giường mà ngủ, bị gió thổi lạnh bụng nên bị cảm, loại lý do mất mặt này, y làm sao có thể nói cho những người khác biết.
Nhất là Tôn Duẫn Thần, thấy y sốt cao, vội vội vàng vàng chạy đến phòng của y, một bên chăm sóc y, một bên tự trách chính mình: “Nhất định là do đi thuyền nên bị trúng gió, tỷ phu, đệ thực không biết cách an bài, nếu không huynh sẽ không bị nhiễm phong hàn, đều là do đệ không đúng.”
Triệu Thiên Luân sao có thể nói ra nguyên nhân thật sự, y chi chi ngô ngô nói: “Là gần đây tỷ phu làm việc hơi nhiều nên mệt mỏi, cùng với chuyện tối qua không liên quan.”
“Là đệ không tốt, đều là do đệ không tốt.” Mỗi một câu không tốt, cũng liền đại biểu cho quyết tâm chăm sóc y của Tôn Duẫn Thần, hắn liền ngày ngày đêm đêm ở trong phòng của y, đặt khăn mát lên trán y để giúp y hạ sốt, dược nước được đưa tới, hắn múc từng muỗng thổi lạnh rồi uy vào miệng Triệu Thiên Luân, ánh mắt Triệu Thiên Luân loạn phiêu, chính là không dám lưu luyến ở trên người hắn.
“Tỷ phu muốn ngủ, đệ cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tôn Duẫn Thần quyết tâm kiên định, nói: “Đệ hại tỷ phu sinh bệnh, đệ sẽ ở trong này cùng tỷ phu.”
“Không, thật sự không cần, Duẫn Thần, đệ nghe lời huynh, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Không cần!”
Nếu lấy bướng bỉnh mà nói, thì Tôn Duẫn Thần cũng rất bướng bỉnh, tựa như khi hắn muốn chuyển ra ngoài, mặc kệ Triệu Thiên Luân sinh khí với hắn như thế nào, hắn vẫn nhất quyết như cũ muốn chuyển ra ngoài.
“Đáng giận.” Y thì thào mắng một tiếng, thân thể của chính mình không an phận, Tôn Duẫn Thần ở một bên, bản thân nó tự động nóng lên, hoàn toàn không giống với người bệnh, mà Tôn Duẫn Thần nghe đến câu “Đáng giận” này, sắc mặt trở nên trắng bệch, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua Triệu Thiên Luân dùng loại ngữ khí này mắng hắn.
“Huynh…. Huynh đang mắng đệ sao? Tỷ phu ?”
Triệu Thiên Luân ho khan vài tiếng, vội vàng giải thích: “Không phải, huynh đang mắng phong hàn này đáng giận.”
Nghe xong câu giải thích, Tôn Duẫn Thần bật cười, ở trong mắt hắn, Triệu Thiên Luân luôn luôn là đại nhân làm việc vững vàng, nào biết sẽ có một mặt tính trẻ con như thế, lại đi dỗi với bệnh của chính mình.
Hắn cười khẽ lên, bỗng nhiên cảm thấy Triệu Thiên Luân đáng yêu vạn phần, “Tỷ phu, huynh nói đệ là tiểu hài tử, đệ thấy huynh mới là tiểu hài tử, có ai lại đi mắng phong hàn bao giờ.”
Nụ cười này của hắn, cũng có thể mê hoặc cả ma quỷ, bộ hạ của Triệu Thiên Luân cương cứng hơn nữa, y e sợ Tôn Duẫn Thần sẽ phát hiện chính mình khác thường, vội vàng nằm nghiêng người lại, nhanh kẹp lấy hai chân, một bên mắng thân thể quá mức kỳ quái này.
Y cái dạng này, tựa như là tiểu hài tử bị cha mẹ mắng, có điểm giống Triệu Lí, làm cho Tôn Duẫn Thần càng muốn cười. “Tỷ phu, đại phu căn dặn là không được tắm, để tránh lại bị nhiễm phong hàn, đệ sẽ giặt khăn nóng, giúp huynh lau người nha?”
Hắn muốn giúp y lau người, nhưng lấy trạng huống kỳ quái hiện tại của Triệu Thiên Luân sao có thể cho hắn lau người, y vội vàng từ chối: “Không cần, Duẫn Thần, tự huynh làm là được rồi.”
“Người bệnh phải ngoan ngoãn nằm yên, đệ sẽ giúp huynh.”
“Không, không cần, Duẫn Thần.” Lời nói của y có điểm bối rối, Tôn Duẫn Thần nghĩ y xấu hổ, hắn che miệng cười khúc khích, trong hai ngày này, Triệu Thiên Luân đáng yêu như một đứa nhỏ.
Hai lúm đồng tiền của hắn mê chết người, làm cho Triệu Thiên Luân trở nên mơ mơ màng màng, Tôn Duẫn Thần cởi kết khấu của y, cầm khăn bố chà lau trên người y. Khi hắn chà lau, phải dựa vào gần y, Triệu Thiên Luân ngửi được mùi thơm của cơ thể cùng mùi hương động lòng người phát ra từ người hắn, y nuốt nước miếng một cái, nhất là khom người gần như thế, y còn có thể nhìn thấy nhũ tiêm phấn hồng trong nội y mềm mại của Tôn Duẫn Thần.
Khẩu dịch trong miệng y bỗng nhiên trào lên, nhưng miệng y lại cảm thấy khô khan vô cùng, y muốn dúi đầu vào ngực của Tôn Duẫn Thần, rồi mới tận tình đùa bỡn nhũ tiêm phấn hồng của hắn, thẳng đến khi nó trở nên vừa cứng vừa hồng, không biết khi bị đùa bỡn như thế, Tôn Duẫn Thần sẽ phát ra loại tiếng kêu gì.
Nửa người dưới của y hoàn toàn ngẩng cao đầu, y cố gắng loại bỏ những tư tưởng dơ bẩn vừa rồi, điều chỉnh lại hô hấp, nhưng mặc cho y cố gắng bao nhiêu, cũng không có biện pháp làm cho dục vọng trong người bình tĩnh lại.
“Duẫn Thần, đủ rồi, không cần lau nữa, Tỷ phu cảm thấy lạnh.” Y đẩy Tôn Duẫn Thần ra một chút. Ngực của Triệu Thiên Luân lên xuống dồn dập, tim đập thật sự nhanh.
Tôn Duẫn Thần cũng không chịu buông tay, hắn chính là thừa dịp chà lau, để nhẹ nhàng mơn trớn những cơ ngực khoẻ mạnh của Triệu Thiên Luân, Triệu Thiên Luân ngày thường rất nhiều việc bận, hắn không biết y làm sao có thể có bờ ngực dày rộng như thế, làm cho hắn thật muốn tựa đầu lên đó, tận tình làm nũng.
Ấn tượng đêm đó lại tràn về trong đầu hắn: hắn như thế nào liếm mút dương cương của Triệu Thiên Luân, làm cho Triệu Thiên Luân phát ra thanh ồ ồ, hắn lại như thế nào ngồi ở trên người Triệu Thiên Luân, hầu hạ Triệu Thiên Luân đến thư sướng.
Hắn run rẩy, lòng bàn tay cũng nóng lên, hô hấp lại không bình ổn, hai gò má tuyết trắng của hắn dần dần nhiễm một tầng màu hồng làm say lòng người.
“Tỷ … tỷ phu….” Thanh âm khàn khàn của hắn, giống như mang theo khiêu khích, Triệu Thiên Luân thật sâu hấp khí, giống như y hít thở tất cả không khí đều không đủ, tay hắn đụng phải lưng quần của Triệu Thiên Luân.
Ngay sau đó, Triệu Thiên Luân đè tay hắn lại, lòng bàn tay sốt cao của Triệu Thiên Luân, so với nhiệt độ phát sốt còn muốn nóng hơn, rồi ánh mắt của y nhìn hắn cũng so với ngọn lửa càng thêm cực nóng.
“Tỷ phu.”
“Không cần lau người nữa, tỷ phu muốn nghỉ ngơi.” Ánh mắt Triệu Thiên Luân như ngọn lửa bốc cao, nhưng lời nói ra là cố tận lực duy trì bình thường, cho nên cùng với thanh âm bình thường không thay đổi, trừ bỏ phía dưới đã cương cứng mãnh liệt đến mức muốn nổ tung.
“ Vì … vì cái gì không … không cần lau nữa?”
Thanh âm của hắn không cách nào bảo trì bình thường, nghe thật yêu kiều, lại giống tiếng nỉ non, càng như tiếng thở dốc trong hoan ái, tầm mắt của hắn không thể tự chủ được dời về phía Triệu Thiên Luân đã từng gây cho hắn bao nhiêu sung sướng, rồi mới sửng sốt…
Hạ bộ của Triệu Thiên Luân ở nơi chăn hở ra nhô lên một khối lớn, hắn càng run rẩy lợi hại hơn, đôi môi hắn hé mở, ánh mắt dao động, hắn đưa bàn tay nhỏ bé run rẩy tới, bắt đầu cởi quần Triệu Thiên Luân xuống
“Dừng tay!” Triệu Thiên Luân quát chói tai, nhưng nơi sinh động nhất của y lại nhảy ra khỏi quần, đứng thẳng tắp ngạo nghễ trong không khí lạnh, ngay trên đỉnh đầu dính đầy thấp dịch, đại biểu rằng y không phải vừa mới cương cứng, mà là đã cương cứng từ rất lâu.
“Tỷ phu …. Huynh …. Huynh….”
Triệu Thiên Luân nhìn thấy hắn lại có cảm giác, cho nên mới không chịu cho hắn kề sát bên người, không còn có việc gì so với việc này làm cho Tôn Duẫn Thần càng thêm rung động.
Hắn vẫn nghĩ đến chính mình chỉ có thể đơn phương yêu mến Triệu Thiên Luân, mà Triệu Thiên Luân đối với hắn hoàn toàn không có cảm giác gì, cho dù bọn họ có phát sinh quan hệ, kia cũng là vì Triệu Thiên Luân thương hại hắn, cũng không phải đối với hắn có hưng trí ***.
Triệu Thiên Luân cầm chăn đấp lên, che đi bộ vị đang thẳng tắp của mình, nghiênh thân người qua, đưa ra lời giải thích phi thường hợp lý cho trạng huống hiện tại. “Đã thật lâu huynh không có nữ nhân, đêm qua đi thuyền thấy được cảnh tượng khiêu khích kia, huynh cũng là nam nhân bình thường, cho nên cũng có phản ứng.”
Sung sướng vừa rồi trong lòng Tôn Duẫn Thần bỗng nhiên biến mất, nguyên lai không phải bởi vì chính mình mà có phản ứng, là do hắn suy nghĩ quá nhiều, hắn trộm dò xét bộ vị kia, nó vẫn còn đang đứng thẳng tắp, hắn nhịn không được run giọng hỏi: “Kia …. Tỷ phu …. huynh ….. huynh không cảm thấy khó chịu sao?”
“Huynh sẽ tự mình giải quyết, đệ đi ra ngoài trước đi.” Triệu Thiên Luân nói năng rất lạnh lùng.
Nhưng Tôn Duẫn Thần không cách nào buông tha cơ hội này, nếu có cơ hội cho hắn có thể hầu hạ Triệu Thiên Luân, mặc kệ là dưới trạng huống có bao nhiêu hèn mọn, thậm chí bởi vì Triệu Thiên Luân thấy cảnh khiêu khích mới có phản ứng, hắn đều nguyện ý.
Hắn run giọng nói ra tâm tình của mình. “Đệ có thể giúp tỷ phu.”
———————————-end ch.6—————————— Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui