Mãn Nguyện Tình Nhân

CHƯƠNG 3.2
Nói đến chỗ kích động, ngữ khí Triệu Thiên Luân đề cao không ít, Tôn Duẫn Thần nghe được trong lòng cảm động vô cùng, hắn biết lời nói của tỷ phu đều là thành ý thiệt tình, làm cho hắn thật sự muốn ôm lấy Triệu Thiên Luân, rúc vào lòng y, khóc ra uỷ khuất của bản thân, nhưng lời nói tiếp theo của Triệu Thiên Luân, làm cho tâm của hắn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Cho dù Vương tiểu thư có nhập môn, huynh cũng vẫn giống như trước đối đãi với đệ, đệ ngàn vạn lần không cần cảm thấy tỷ tỷ đệ đã chết, nên chính mình trở thành ngoại nhân, đúng là hiện tại tỷ phu đang dùng mọi cách để theo đuổi Vương tiểu thư, khó tránh khỏi lơ là với đệ, nhưng sau khi nàng nhập môn, tỷ phu sẽ vẫn đối đãi với đệ giống như trước đây.”
Hai mắt hắn ảm trầm, cố gắng bày ra một nụ cười ở khoé miệng: “Tỷ phu cùng Lí Nhi là người quan trọng nhất đối với đệ, tâm ý của đệ luôn luôn như vậy, chính là đệ đã trưởng thành, nên cũng có việc mình muốn làm.”
“Đệ cảm thấy được việc đệ muốn làm, thế nào cũng phải rời đi Triệu gia mới có thể làm sao?” trên mặt Triệu Thiên Luân không tránh khỏi xuất hiện biểu tình mất mát.
“Mong tỷ phu tha thứ cho sự tuỳ hứng của đệ.”
Giống như chim mẹ cuối cùng chỉ có thể nhìn chim non do mình nuôi lớn giương cánh bay đi xa, ánh mắt Triệu Thiên Luân lộ ra tĩnh mịch, y vươn hai tay ra, nói: “Đặt Lí Nhi xuống giường ngủ đi, đệ lại đây, cho tỷ phu ôm đệ một cái.”
Hắn đem Triệu Lí đặt lên trên giường, dỗ nó tiếp tục ngủ say, Triệu Thiên Luân đem hắn vào trong lòng giống như hắn vẫn còn là tiểu hài tử trong trí nhớ của y, y thở dài một hơi, đối với đứa nhỏ giống như thân đệ đệ này, y cuối cùng vẫn là buông tay.
Tôn Duẫn Thần rơi nước mắt đầy mặt, hắn hấp thụ thật sâu mùi nam tính trên người Triệu Thiên Luân, hắn biết tiếp qua những ngày sau, không bao giờ … còn có cơ hội ôm y nữa, mà hắn cũng không thể mở miệng trách cứ một câu, tình ý ở chỗ sâu trong đáy lòng chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu, vĩnh viễn không bao giờ thấy được ánh mặt trời.
Tôn Duẫn Thần ở Triệu gia chừng hai ngày, chỉ trong hai ngày này khiến cho hắn hiểu được việc Vương tiểu thư đồng ý gã vào Triệu gia, đối với Triệu Thiên Luân mà nói là một việc vô cùng quan trọng.
Đám người hầu toàn nói chuyện về Vương tiểu thư: nào là tâm tình khẩn trương cùng vui vẻ của Triệu Thiên Luân khi nghe Vương tiểu thư đến chơi; nào là Triệu Thiên Luân là người tiết kiệm như thế, nhưng toàn chuẩn bị đồ vật xa hoa để đón nàng; nào là cách ăn mặc đều đổi mới, đều mặc những bộ đồ do thợ khéo bậc nhất làm ra để đi gặp nàng, những bộ đồ này làm cho Triệu Thiên Luân càng thêm ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm. Hắn càng nghe tim càng nhói đau, tâm tình cũng trầm trọng theo vạn phần.
Qua hai ngày, hắn liền im lặng rời đi Triệu gia, thừa dịp Triệu Lí ngủ say sau khi chơi đùa mệt, mới đi ra, để tránh Triệu Lí không thấy hắn lại khóc lóc ầm ĩ. Vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy Hoành Kiến đang ở trước cửa Triệu gia chờ hắn.
“Huynh…….” Còn chưa nói xong, Lý Hoành Kiến đã giúp hắn cầm lấy bọc y phục cực nhỏ trên tay.
“Huynh hỏi tỳ nữ trong Triệu gia, nàng nói đệ trở về ở khoảng hai ngày, huynh tính toán thời gian là ngày hôm nay đệ sẽ rời khỏi, nên ở đây chờ đệ.”
“Ân, dù sao cũng là nhà của tỷ phu, không phải là nơi ở của mình, chỉ quấy rầy hai ngày là đủ rồi.”
Ở hai ngày này, tinh thần cùng thể xác của hắn thật mệt mỏi, dù sao trơ mắt nhìn Triệu Thiên Luân coi trọng Vương tiểu thư như thế, tâm tình của hắn vẫn là bị đả kích không nhỏ.
“Nghe nói tỷ phu đệ muốn thú thê.”
Lý Hoành Kiến giống như đang quan sát sắc mặt của hắn, Tôn Duẫn Thần tận lực bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tỷ phu đệ cuối cùng đã muốn thú thê, Lí Nhi cũng cần có nương, lòng đệ cũng cao hứng thay cho bọn họ.”
“Thật là cao hứng không? Hay là giả cao hứng?”
Tôn Duẫn Thần nhíu mày, nổi nóng lên, gã vì cái gì luôn chọn cách nói chuyện đâm xuyên vào xương cốt như thế. “Huynh rốt cuộc là có ý gì? Ba câu thì đã hết hai câu đều nói như thế, huynh nhất định phải cố chấp bịa đặt giữa đệ và tỷ phu đệ có cái gì sao? Nói cho huynh rõ, tỷ phu đệ không phải loại người như vậy, huynh ấy … huynh ấy đối đãi với đệ giống như thân đệ đệ mà thôi.”
Nói ra câu này, chua xót trong lòng Tôn Duẫn Thần rốt cuộc khó nhịn, nước mắt chảy xuống, hắn lập tức lau đi, quay đầu muốn bỏ chạy, nhưng Lý Hoành Kiến cậy mạnh bắt lấy tay hắn. “Hắn xem đệ như là thân đệ đệ, cho nên đệ thương tâm cùng bất mãn sao?”
Tâm giống như bị đao đâm trúng, Tôn Duẫn Thần hàm chứa nước mắt, nổi giận mắng: “Huynh….. Huynh không được nói bậy, vạn nhất phá huỷ danh dự của tỷ phu đệ, phá huỷ việc hôn nhân của tỷ phu đệ, đệ sẽ tìm huynh tính sổ.”
“Vậy đây là thật, đệ thích tỷ phu đệ.”
Mở miệng ra đều là tỷ phu…tỷ phu, cho dù là bị mù cũng nhìn ra được hắn có tình cảm với Triệu Thiên Luân, tâm tình của Lý Hoành Kiến càng thêm ác liệt, nguyên bản chỉ là suy đoán, nào ngờ hết thảy đều giống như gã suy nghĩ. Cái tên Triệu Thiên Luân kia tính cái gì đứng đắn, tính cái gì thành thật thành khẩn, gã thấy y căn bản là cổ hủ phong bế.
Tâm sự bị soi thấu, Tôn Duẫn Thần bỏ cánh tay gã ra, “Không cần nói hưu nói vượn, không cho phép huynh nói thêm gì nữa, đệ và tỷ phu đệ không phải loại quan hệ này, tỷ phu đệ cũng không phải người như vậy, huynh không thể nói thêm gì nữa.”
Lý Hoành Kiến kéo hắn vào hẻm vắng, chặn lại động tác của hắn, nâng mặt hắn lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng vì tức giận mà mắng không ngớt của Tôn Duẫn Thần.
“Tỷ phu đệ biết cái gì? Hắn cái gì cũng không thể cho đệ, cái loại người cổ hủ tự bế giống như hắn, căn bản không hiểu được trong lòng đệ đang suy nghĩ cái gì, chỉ có huynh mới có thể cho đệ loại cảm giác này, loại cảm giác này thực thoải mái đúng không?”
Gã hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tôn Duẫn Thần, bàn tay gã thuần thục dời xuống, mở ra đai lưng, cởi quần, mở khố hạ của Tôn Duẫn Thần, bắt đầu vuốt ve bộ vị non nớt nửa người dưới của Tôn Duẫn Thần, gã dao động từ trên xuống dưới, đầu ngón tay âu yếm trên đỉnh mẫn cảm của hắn, Tôn Duẫn Thần chưa từng chịu qua đối đãi như thế, hắn mở lớn miệng thở dốc hổn hển, thắt lưng hư nhuyễn, cả người không còn một chút khí lực.
Hắn cùng Triệu Thiên Luân tuy có quan hệ thân thể, nhưng đều tiến hành trong bóng đêm, Triệu Thiên Luân lại quy củ, hắn cũng là nhẫn nhịn chịu đựng, Triệu Thiên Luân căn bản sẽ không chạm vào bộ vị nam tính của hắn, hắn cũng nhắm chặt mắt, ôm chặt Triệu Thiên Luân mà thôi, thân thể giao hoan không một chút khoái cảm, nhưng qua vài lần cũng không còn đau đớn như khi mới xỏ xuyên qua.
Lý Hoành Kiến khẽ cắn vành tai hắn, kích thích *** chưa nảy sinh của hắn.
“Thoải mái không tiểu Thần.”
“Ân, a a. . . . . . Không, không cần. . . . . .”
Thanh kêu của hắn đầy ngọt mịn, toàn thân hắn bị ép sát lên tường, Lý Hoành Kiến rất hiểu biết về loại sự tình này, gã nhổ nước miếng vào trong lòng bày tay của mình, sau đó bao phúc lên trên đĩnh nam tính non nớt của Tôn Duẫn Thần, biết như vậy có thể làm cho nam tính sảng khoái vô cùng, phía dưới Tôn Duẫn Thần bị ngón tay gã âu yếm đến cưng cứng, ý thức được mình đang làm gì, nhưng hoàn toàn không có năng lực chống cự, chỉ có thể thở dốc.
“Van cầu huynh, không cần như vậy.”
Hắn run giọng cầu xin tha thứ, bọn họ đang ở trong hẻm phố, sắc trời dù không quá sáng nhưng cũng chưa tới tối khuya, nếu có người đi vào hẻm nhỏ này sẽ thấy được khố của hắn bị mở tung ra, bộ vị nam tính loã lồ ở trong không khí, bị bàn tay của nam nhân đùa bỡn.
Hai mắt hắn đẫm lệ lưng tròng, miệng thở hổn hển, lại thấp giọng cầu xin tha thứ, những điều này làm cho thần sắc Lý Hoành Kiến trở nên ngầu dục, gã cúi đầu hôn hắn, ngay cả trước đây đã từng nếm qua không ít nam sắc, cũng từng ở trong viện tiểu quan chơi đùa, nhưng chưa từng gặp nam tử nào có thể so với sắc đẹp tuyệt mỹ của Tôn Duẫn Thần, bằng sắc đẹp của hắn mà ở trong viện thì đã sớm nổi danh, huống chi hắn hiện tại bị gã đùa bỡn đến hai mắt rưng rưng, ánh mắt hồn nhiên tràn đầy sương mù, lại càng đẹp càng mị hoặc đến cực điểm.
“Tiểu Thần, đệ thật đẹp, đệ có thể tiết ra, không sao cả.”
“Không cần, không cần như vậy, nơi này là hẻm phố .”
Tôn Duẫn Thần cực kỳ xấu hổ, chân cũng bắt đầu phát run, thân thể không hiểu biết ***, lại ở trong bàn tay của nam nhân dần dần biết đến loại cảm giác này, làm cho hắn nảy sinh cảm giác xấu hổ càng thêm mạnh mẽ, hắn dùng lực đẩy Hoành Kiến ra, nhưng thân thể Lý Hoành Kiến so với hắn cường tráng, hắn căn bản đẩy không ra, lại nhìn thấy nửa người dưới khó coi của mình đang run rẩy ở trong bày tay gã, càng làm hắn thêm quẫn bách.
“Tiểu Thần, không sao đâu, cứ thả lỏng người mà hưởng thụ loại cảm giác này.”
Gã càng mạnh mẽ xoa nắn cao thấp, Tôn Duẫn Thần ngặm chặt miệng, ngăn cản tiếng kêu khi đạt tới cao trào của mình, nhiệt dịch nóng bỏng từ vật nho nhỏ của hắn bắn ra, phun lên quần áo của Lý Hoành Kiến.
Tôn Duẫn Thần bật khóc, hắn nâng con mắt thu hút, sưng đỏ lên trừng mắt nhìn Lý Hoành Kiến, không chút suy nghĩ một bàn tay đưa lên, Lý Hoành Kiến bị hắn tát trúng mặt, kinh ngạc lập tức biến thành lửa giận, gã đã ra sức hầu hạ Tôn Duẫn Thần sảng khoái đến như thế, thật không thể ngờ lại được hắn đáp lễ bằng một bàn tay vào mặt.
“Đệ làm cái gì vậy? Vừa rồi không phải đệ sảng khoái muốn chết sao?”
Tôn Duẫn Thần vành mắt hồng hồng, cả giận nói: “Ta ..ta không cần người khác đối với ta làm loại sự tình này, ta với ngươi lại không quen, ngươi lại đem ta ra trêu đùa.”
Lý Hoành Kiến đối với lời nói của hắn cảm thấy mạc danh kỳ diệu, trách không được Triệu Thiên Luân vẫn nói hắn là đứa nhỏ.
“Nam nhân chính là như vậy, chơi vui mà thôi, mọi người cảm thấy sảng khoái khoái hoạt là được, đệ chỉ cần qua vài ngày nữa, sẽ tự mình lắc lắc mông lại đây cầu huynh làm cho đệ sảng khoái.”
Lời nói của gã vô cùng hạ lưu, làm cho sắc mặt Tôn Duẫn Thần đều thay đổi, hắn đối với Triệu Thiên Luân đích thật là yêu thương nhung nhớ, Triệu Thiên Luân cũng là người hắn vô cùng ái mộ, huống hồ Triệu Thiên Luân nói chuyện với hắn đều là tôn trọng săn sóc, hoàn toàn sẽ không bỉ ổi, hạ lưu như thế, hắn dùng lực đánh Lý Hoành Kiến một quyền, đẩy gã ra, thắt lại đai lưng, lập tức bỏ chạy đi.
Hắn khí lực nhỏ như vậy, đánh Lý Hoành Kiến không đau chút nào, còn làm cho Lý Hoành Kiến có cảm giác chịu nhục, Lý Hoành Kiến vừa tức vừa giận, nhưng biểu tình vừa rồi của Tôn Duẫn Thần diễm lệ vô cùng, làm cho hạ thân của gã trướng lên ở trong khố nội, phi thường không thoải mái, tưởng tượng lại vẻ mặt của hắn vừa rồi, càng làm cho tính khí của Lý Hoành Kiến ngẩng đầu cao hơn.
Nguyên bản lửa giận đang bốc lên, lại nghĩ đến biểu tình khi đến cao trào của Tôn Duẫn Thần, liền trôi đi không ít, xem ra Tôn Duẫn Thần nhất định vẫn còn trong trắng, nên mới bị loại chuyện thân mật này doạ sợ thành như vậy, sau khi đưa ra giải thích hợp lý, lửa giận của Lý Hoành Kiến biến mất không còn dấu vết.
Gã đưa ra ý tưởng phải làm cho Tôn Duẫn Thần chủ động ngồi ở trên người gã cầu hoan, từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào nam tính của gã, với sự ngây thơ, non nớt của Tôn Duẫn Thần, nhất định sẽ rất dễ dàng lừa hắn mắc mưu.
—————————— end ch.3—————————— Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui