Mãn Nguyệt Tương Tư

15.

Mãn Mãn:

Ngày mai là ngày mùng chín tháng hai.

Là ngày Hoắc Yết rời đi.

Ta luôn vô thức xem nhẹ việc này.

Thực ra ta cũng biết mình đang trốn tránh.

Ta không phải là người không thể chấp nhận biệt ly, nhưng chỉ vừa mới trải qua những khoảnh khắc đẹp đẽ, ta không nỡ buông tay.

Nỗi lưu luyến làm cho mỗi khoảnh khắc còn lại trở nên đáng giá.

Như bây giờ, chúng ta đang ngồi trên cây sau hậu viện Tương Quốc Tự, vai kề vai, ánh mắt ngắm nhìn khung cảnh xuân sắc đầy sức sống, mọi vật tươi sáng đáng yêu.

Thời gian như chậm lại, nhưng không một khắc nào dừng lại vì chúng ta.

Hoắc Yết hỏi ta: "Mãn Mãn sắp tới muốn làm gì?"

Nỗi tiếc nuối không thể lấp đầy, bỗng nhiên ta muốn uống rượu.

"Chúng ta đi uống rượu đi, ăn vịt quay kèm với chân giò."

"Được."

Trên đường trở đi, Hoắc Yết đột nhiên muốn dạy ta cưỡi ngựa.

Ta chưa bao giờ cưỡi ngựa, thế nên ý tưởng của chàng khiến ta cũng hứng thú.

Lúc đầu ta ngồi trên lưng ngựa, quay lưng về phía chàng.

Nhưng khi ngựa thực sự chạy, ta mới nhận ra ngồi quay mặt về phía trước không ổn.

Chưa kể đến lồng ngực Hoắc Yết áp sát vào ta và hơi thở của chàng kế bên tai, gió còn thổi mạnh vào mặt và bụi đất lâu lâu cuốn lên.

Ta rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Thế là ta đòi quay người lại, ngồi đối diện với chàng, như vậy thì mọi chuyện đều ổn.

Nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Yết, ta thành công quay ngược lại.

Ban đầu tư thế ngồi này hoàn toàn không có vấn đề, ta thậm chí còn có thể quan sát cảnh vật hai bên.

Nhưng càng lúc càng lâu, nhất là khi ngựa lướt qua vài hố nhỏ, rung động, ta lập tức ngã vào lòng Hoắc Yết.

Hôm nay chàng mặc áo màu xanh sẫm, gấm lụa mịn màng, không hề gây khó chịu.

Nhưng quan trọng là——

Nó quá mỏng!

Khi ta dựa vào người, cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập gấp gáp trong lồng ngực chàng.

Người chàng tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng của hương thông, không nồng nặc, lại cực kỳ dễ chịu.

Chỉ là, trái tim chàng đập quá nhanh.

Ta lén nắm lấy vạt áo bên hông chàng, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ trêu chọc, nghiêng người tựa vào vai chàng, cười hỏi: "Hoắc Yết, trái tim chàng cũng đang cưỡi ngựa sao? Chạy nhanh quá ha!"

Đúng như dự đoán, tai chàng dưới ánh nhìn của ta dần đỏ lên, lan tỏa đến bên má, và khóe miệng chàng khẽ nhếch lên.

Thực ra, Hoắc thế tử rất dễ xấu hổ.

Có lẽ vì ta cười quá to, Hoắc Yết cảm thấy xấu hổ đến mức trở nên bình tĩnh, chàng kéo chiếc áo choàng bên cạnh và bất ngờ cuốn ta vào trong.

Tất cả trước mắt bỗng tối sầm, mùi hương lạnh lẽo càng trở nên rõ ràng, tiếng tim đập của chàng vẫn chưa dừng lại.

Bây giờ, trong lòng và mắt ta chỉ còn lại một mình chàng.

Ta buông lỏng tay đang nắm chặt vạt áo chàng, ôm lấy hông chàng, hoàn toàn dựa vào lòng chàng.

Nếu trên thế gian này có một chỗ thuộc về ta.

Lúc này, phút này, trong vòng tay chàng.



Ăn chân giò phải tìm nơi dân dã.

Dù đồ ăn trong tửu lầu cũng ngon, nhưng dường như vẫn thiếu một chút hương vị.

Chúng ta sau nửa ngày mới tìm được một hàng chân giò nổi tiếng nhất, chỉ là một gian hàng nhỏ ở ngã tư.

Đã có thịt thì phải tìm rượu.

Rượu Thiêu Vân có khắp nơi, nhưng chỉ có một tửu quán đặc biệt thơm ngon.

Chúng ta ngồi trong một gian nhỏ, uống rượu rồi gặm chân giò.

Trên đường đi, Hoắc Yết luôn rất yên lặng, so với sự nói không ngừng của ta, chàng chỉ nhìn ta và cười.

Nụ cười đẹp đến nỗi người ta không nỡ rời mắt.

Sau khi uống hết một bình rượu, chàng có chút say, ánh mắt nhìn qua không còn sáng như trước.

Mông lung mà lưu luyến.

Chàng nói: "Mãn Mãn, ta luôn tự hỏi, liệu ta có làm sai không?"

Không chờ ta trả lời, chàng tự mình nói tiếp: "Ta lẽ ra nên chờ đến khi công thành danh toại mới đến tìm nàng, nói cho nàng biết tâm ý của ta. Như vậy... nàng sẽ không buồn phải không?"

Không đúng, nếu như vậy ta e rằng còn khổ sở hơn nữa.

Có lẽ cả đời cũng không dám tiến tới.

"Nhưng ta không chờ đợi được nữa, nếu người khác cướp lấy nàng thì sao? Ta mới vừa loại bỏ một Trần Kiều, ai biết sau này có hay không có một Trương Kiều hay Tống Kiều nào khác. Dù sao Mãn Mãn của ta cũng tốt quá mà..."

Chàng vừa nói, vừa mở to đôi mắt mơ màng, ánh sáng lấp lánh trong mắt, tỏ ra một chút đáng thương và ủy khuất.

Ai nhìn cũng phải thấy xót xa.

Ta luôn nghĩ rằng những năm tháng ta cố gắng tiến đến bên chàng thật gian khổ, nhưng không ngờ chàng quan thích thầm ta bấy lâu cũng thật khó khăn.

Ta biết mình không thể khóc, đây không phải là biệt ly sinh tử, chỉ là chia ly ngắn ngủi, nhưng ta vẫn không kìm được nước mắt, vẫn muốn nghe một câu hứa hẹn.

"Hoắc Yết, chàng sẽ trở lại phải không?"

Chàng cúi đầu xuống.

Đó là chiến trường, không phải nơi tốt lành gì, chúng ta đều biết.

Chàng đi lần này, sống chết không ai có thể nói trước được.

Lời hứa này đối với chàng, quá nặng nề.

Ta ném đi bình rượu, một bình Thiêu Vân còn chưa đủ cho ta say, nhưng hôm nay ta muốn nhờ vào men rượu để làm loạn.

Chiếc bàn đặt trên giường rộng, giường gỗ rộng lớn tựa vào tường.

Chiếc bàn ta không thể nâng lên được, ta dùng tay chân bò qua chiếc bàn, đẩy Hoắc Yết dựa vào tường.

Hoắc Yết kinh ngạc ngẩng đầu, hoảng sợ và bối rối.

Khuôn mặt nhuốm màu rượu hồng hào, cả môi cũng ướt át đỏ thẫm.

"Mãn... Mãn Mãn..."

Dưới ánh nhìn mơ màng của chàng, ta nhanh chóng hôn lên môi chàng một cái.

Hôn quá nhanh, thực sự chẳng cảm nhận được gì cả.

Nói ta háo sắc...

Ta chấp nhận.

Ta thèm chàng cũng không phải một hai ngày!

Ta cúi đầu nhìn chàng, Hoắc Yết dường như vẫn chưa hoàn hồn, trông có vẻ ngây người, có lẽ cũng do rượu làm chậm phản ứng.

"Đã hôn rồi, nếu chàng không trở về, ta cũng không thể gả cho người khác được."


Nghe lời này, chàng mới tỉnh táo lại.

Nhìn thẳng vào ta, ánh mắt chăm chú và nghiêm túc.

Ta dựa tay vào người chàng, tay kia chống lên tường, nhưng bất ngờ chàng lại cúi đầu chạm vào mu bàn tay ta, nhẹ nhàng cọ cọ, nghiêng đầu cười nhẹ gật đầu.

"Ta nhất định sẽ trở về cưới Mãn Mãn!"

Bùm!

Thật là mất mạng mất mạng!

Nam nhân này khi nũng nịu quá chết người.

Ta không mấy say rượu nhưng lúc này cũng cảm thấy choáng váng, tay không còn sức nữa, ngã vào lòng chàng.

Chàng sợ ta va chạm, vòng tay qua eo ta, nhẹ nhàng đỡ lấy.

Áo mùa xuân thường mỏng, chàng mỏng, ta cũng mỏng.

Eo ta bị bàn tay ấm áp chàng chạm vào, cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể.

Ta quyết định chôn mình vào vai chàng, giả chết không nhúc nhích.

Chàng cúi đầu, hơi thở nóng hổi rơi trên cổ ta, để lại một chút rùng mình.

Dù không thấy mặt chàng nhưng ta biết chàng vẫn đang cười.

Một lúc lâu, bên tai nghe thấy giọng chàng.

"Không thể để cho Trương Kiều Tống Kiều có cơ hội."

Thật là...

Ở đâu ra Trương Kiều Tống Kiều nào nữa!

Ta hơi muốn cười mắng chàng một tiếng, nhưng rồi lại không kiềm chế được rơi nước mắt.

Yếu đuối tới mức không giống ta thường ngày.

Nhưng ta thực sự không tự chủ được.

Bàn tay Hoắc Yết vuốt ve lưng ta, im lặng an ủi.

Ta hít một hơi sâu, giải thích với chàng: "Cái chân giò này không ngon..."

Ta vẫn không hiểu nổi, làm sao có thể có giò heo có vị đắng nhỉ?



Mùng chín tháng hai, ngày xuất chinh.

Ta không đi tiễn Hoắc Yết.

A huynh cũng không cho chúng ta tiễn xa, chỉ dừng bước trước cửa nhà.

Huynh ấy mặc bộ giáp sắt mới nhận vài ngày trước, quay đầu vẫy tay với nụ cười rạng rỡ.

Ta hiểu.

A huynh và Hoắc Yết đều đang theo đuổi những lý tưởng lớn lao hơn.

Họ đánh đâu thắng đó.

Họ không sợ hãi.

Chúng ta không có lý do và tư cách để ngăn cản họ.

Chỉ là lần chia tay này, xung quanh ta bỗng trở nên lạnh lẽo.

Trước đây ta cũng không gặp a huynh mỗi ngày, thỉnh thoảng mới gặp Hoắc Yết.

Nhưng khi họ đi, cuộc sống bình thường của ta bỗng chốc trở nên vô vị.

Sau một tháng ở nhà, ta cuối cùng cũng nhận được bức thư đầu tiên ở nơi xa.

Có ba lá thư được gửi về nhà, một lá thư cho phụ thân mẫu thân, hai lá thư cho ta, đều do a huynh viết.

Một lá thư mỏng, một lá thư dày.

Ta mở lá thư mỏng hơn, là thư từ a huynh, nói rằng quân đội đã đến núi Yên Quy, đi ra ngoài là biên giới Tây Bắc, không đầy nửa tháng họ sẽ đến gác cửa khẩu.

A huynh cũng nói về tình hình hiện tại, nói rằng sinh hoạt trong quân đội cũng khá tốt, huynh ấy và Hoắc Yết đều ổn, có thể thích nghi được.

Cuối cùng nói, không cần lo lắng.

Mở lá thư còn lại, trong phong bì lại là một phong bì khác, nhưng tên người gửi là Hoắc Yết.

Một phong bì nhỏ chứa đầy thứ.

Hoa khô, lá quýt, cả những hòn đá kỳ dị và lông vũ nhiều màu sắc.

Thư viết đầy ba trang lớn.

Hoa là chàng hái dọc đường hành quân, lá là nhặt ở núi Yên Quy, hòn đá là chàng mò được khi xuống sông, và cả lông vũ, là đuôi gà lôi săn được.

Chàng nói gió Tây Bắc lớn, mây rất đẹp.

Chàng nói phòng cảnh núi Yên Quy hùng vĩ, sau này sẽ cùng ta đến ngắm cảnh.

Chàng nói rất nhiều, nhưng không nói nhớ ta.

Nhưng ta đều biết.

Khi Hoắc Yết đi được nửa năm, thư từ đột ngột ngừng lại.

Ta đã nửa năm không nghe tin tức của chàng.

Ta lật đi lật lại tám bức thư chàng gửi về, giấy thư cả viền đều đã sờn cả.

Vào mùa xuân năm sau, ta nhận được một thiếp mời.

Là lời mời từ công chúa Khai Lãn của phủ Quốc Công, mời ta cùng đi du xuân ở Nam Sơn.

Trước khi đi, ta còn lo lắng không yên, trong tưởng tượng của ta, công chúa Khai Lãn cao ngạo, phong thái hùng hậu, là một người cao quý ưu nhã.

Ta chỉ từ xa nhìn thấy bà vài lần trong các bữa tiệc.

Nhưng khi gặp mặt, chỉ thấy bà đẹp mắt.

Hình dáng của Hoắc Yết chắc chắn là thừa hưởng từ mẫu thân của chàng.

Công chúa thấy ta, nụ cười trên môi ấm áp vô cùng.

Bà chỉ nói: "Nam Sơn vào mùa xuân đẹp nhất, chúng ta đi ngắm hoa đi."

Ta liền đi theo bà một cách mơ hồ.

Nhưng cảnh sắc mùa xuân ở Nam Sơn thực sự tuyệt vời, hoa nở khắp núi, cây cỏ đâm chồi nảy lộc, màu xanh tươi tắn xen lẫn hồng đỏ tím biếc, tươi mới mà nhộn nhịp.

Cảnh đẹp trước mắt, lòng ta cũng nhẹ nhõm.

Uống trà, ăn điểm tâm, ta và công chúa Khai Lãn ngồi trên tấm thảm lông dưới gốc cây hưởng nắng.

Bà mới nói: "Mãn Mãn không cần lo lắng, Yết nhi không sao đâu."

Lúc này ta mới hiểu, mục đích của công chúa Khai Lãn hôm nay là trấn an ta.

Về phần bà biết mối quan hệ của ta và Hoắc Yết, ta không dám nghĩ, nhưng sau khi tiếp xúc, ta liền hiểu rõ.

Hoắc Yết hoàn toàn tin tưởng nói cho mẹ mình biết mọi chuyện.

Bởi vì bà thực sự rất tốt.

"Ta cũng từng trải qua những ngày như vậy. Lúc đó cha của Hoắc Yết vứt một câu sẽ đi chiến trường kiếm vinh quang rồi mới đến cầu hôn ta, sau đó liền chạy đi. Đi một lần là mấy năm. Chờ đợi rất khó khăn, chỉ có chúng ta mới hiểu. Nhưng ta đã nhận lời hứa hẹn của hắn, ta tin hắn. Mãn Mãn cũng phải tin, Yết nhi sẽ trở về, con không cần lo lắng."

Câu chuyện tình yêu của công chúa Khai Lãn và tướng quân được truyền tụng nhiều phiên bản ở kinh thành.

Phiên bản phổ biến nhất kể rằng, khi đó hoàng hậu đã chọn một mối hôn sự tốt cho cháu gái, lúc đó tướng quân chỉ là một đội trưởng trong quân cấm vệ, yêu công chúa từ cái nhìn đầu tiên, để cưới bà mà gia nhập chiến trường, kiếm được công lao, vinh quang trở về cầu hôn công chúa.

Khai Lãn đại công chúa cắn răng chờ đợi, từ chối không biết bao nhiêu mối hôn sự tốt đẹp, cuối cùng sau năm năm mòn mỏi, cuối cùng cũng chờ được thiếu niên trở về.

Dù tương lai khó dự đoán, mơ hồ không rõ, nhưng bây giờ, ta đã nhận được lời hứa của chàng, ta cũng tin rằng chàng sẽ trở về cưới ta.


Đây là lựa chọn của ta.

"Điện hạ, ta tin chàng."

Công chúa Khai Lãn mỉm cười, sắc xuân không còn, nhưng vẻ đẹp vẫn nguyên vẹn.

"Đứa con trai của ta rất xuất sắc, từ nhỏ đã thông minh. Không có nơi nào có thể giam cầm được hắn."

Ừm!

Không có gì có thể giam cầm được hắn cả.

Sau đó không lâu, ta lại nhận được thư sau một thời gian dài không có tin tức, như thường lệ là hai bức.

A huynh nói rằng nửa năm qua biên cảnh bất an, chiến sự bùng nổ, họ chiến đấu nửa năm, hiện tại lập được chiến thắng nhỏ, mới có thể viết thư về nhà.

Huynh ấy cũng nói rằng tiểu quốc bên ngoài biên cảnh lòng lang dạ thú, chiến sự không thể kết thúc trong thời gian ngắn, bất quá họ sẽ đánh lũ sói con đó văng về phía sa mạc.

Thư còn kể trong nửa năm qua họ cũng đạt được công lao, bây giờ a huynh đã là tướng lĩnh có thể chỉ huy một ngàn binh sĩ, Hoắc Yết càng xuất sắc hơn, bắt được một phó tướng của quân địch, đã được phong làm thiên tướng, có thể chỉ huy ba ngàn binh sĩ.

Biết họ an toàn là tốt rồi.

Ta nôn nóng mở bức thư còn lại, vẫn đầy ắp đồ.

Lần này là một bó lông đỏ, một hộp son đã bị chảy, một viên hồng ngọc không biết lấy từ đâu ra.

Vẫn viết đầy ba trang giấy thư.

Lông đỏ là chàng đã nhổ từ mũ giáp thiên tướng của mình, son là mua ở một thị trấn nhỏ, còn hồng ngọc thì thú vị hơn, là chàng lấy từ thanh kiếm của tướng lĩnh mà chàng bắt được.

Chàng nói nửa năm qua sống rất tốt, chỉ là không thể viết thư khiến chàng thực sự khó chịu.

Chàng đã tích góp được rất nhiều đồ, nhưng phong bì quá nhỏ, không thể chứa hết.

Còn nói rằng người đưa thư đã được thay thế bởi một người nóng tính, không chịu đợi chàng viết thêm vài chữ nữa.

Nhất định phải mời hắn uống trà vào lúc khác.

Chàng nói mây ngoài biên cảnh luôn có hình dạng kỳ lạ, đôi khi nhìn mây giống ta, mặt trăng ngoài biên cảnh rất sáng, chàng nhìn mặt trăng cũng giống ta.

Chàng đoán phong thư này đến tay ta đã là cuối mùa xuân, rượu mận ở kinh thành đang nổi tiếng, mong ta thử xem rượu nhà nào ngon, đợi chàng về rồi cùng nhau đi uống.

Quả nhiên cuối mùa xuân, mưa xuân, mưa ngoài cửa sổ nói là xuống thì xuống.

Thì bỗng nhiên.

Cơn mưa trên mí mắt ta cũng nói rơi là rơi.

—————————————

16.

Hoắc Yết:

Ngày mai là ngày mồng chín tháng hai.

Là ngày ta xuất chinh.

Ta đã kịp thời bày tỏ tình cảm với Lâm Mãn Mãn trước khi rời đi, cũng biết được tình cảm của nàng.

Lẽ ra ta phải hạnh phúc.

Nhưng lúc này, ta ngồi cùng nàng dưới gốc cây ở Tương Quốc Tự, bên ngoài bức tường là nơi chúng ta đã từng lướt qua nhau.

Ở nơi này, ta đã tin vào số mệnh.

Cũng là nơi này, đã thành toàn tình cảm của chúng ta.

Nhưng ta vẫn còn nhiều nuối tiếc, thời gian quá ngắn ngủi.

Ta hỏi nàng: "Mãn Mãn sắp tới muốn làm gì?"

Nàng suy nghĩ một lúc, nói với ta, nàng muốn uống rượu, gặm giò heo.

Ta đáp lại: "Được".

Trên đường về, thấy nàng tựa vào cửa sổ xe ngựa nhìn cảnh vật bên ngoài, ta nảy ra ý định đưa nàng đi cưỡi ngựa.

Lâm Mãn Mãn có chút bất ngờ, nhưng với tính cách của nàng, e là không sợ gì cả.

Ban đầu nàng ngồi trước mặt ta.

Lưng ngựa chỉ là một khoảng trống nhỏ, để bảo vệ nàng an toàn, ta ôm nàng vào lòng.

Gần nàng quá, ta còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhẹ nhàng từ mái tóc nàng.

Cưỡi ngựa là ý của ta, nhưng lúc này ta có chút hối hận, việc này thật sự thử thách phẩm hạnh của quân tử.

Những gì sách vở viết về việc ôm cô nương trong lòng mà vẫn không hề dao động thì chỉ có thể là hòa thượng hoặc là không yêu nàng.

Ta không phải hòa thượng và ta yêu nàng rất nhiều, nàng trong lòng ta, tim ta gần như loạn hết cả lên.

May mà gió lạnh thổi vào mặt, giúp ta phần nào tỉnh táo lại.

Đầu mùa xuân gió còn mang theo hàn khí, đánh đau cả người.

Mặt nàng bị gió quất đến đỏ lên.

Ta đang nghĩ ngợi không bằng vẫn là ngồi trở lại xe ngựa, nhưng Mãn Mãn lại đề nghị, muốn chuyển hướng ngồi.

Nhưng…

Ta ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng đúng.

Ít nhất không bị lạnh.

Ta nâng nàng xoay người.

Lúc đầu nàng còn nhìn xung quanh, ngắm cảnh mùa xuân, không có gió lạnh thổi vào mặt, cưỡi ngựa đối với nàng cũng là một trải nghiệm mới mẻ.

Thích thú qua đi, ngựa lại lảo đảo qua hai cái hố nhỏ, nàng mất thăng bằng, ngã vào lòng ta.

Ừm.

Ta ôm trọn vòng tay.

Quân tử trượng nghĩa, ta thừa nhận, ta chỉ có một chút cố ý.

Chỉ một chút thôi!

Ban đầu ta còn chút đắc ý, nhưng không lâu sau, ta cảm thấy mình đã tự bê đá đập chân mình.

Hôm nay gặp nàng, ta mặc chiếc áo lụa mùa xuân, trông tinh tế và gọn gàng, nhưng chất liệu thực sự không dày.

Nàng dựa vào lòng ta, cảm giác quá rõ ràng.

Còn đáng xấu hổ hơn là tiếng tim đập không thể kiềm chế, như con ngựa đứt dây cương.

Mãn Mãn chắc hẳn nghe thấy rõ mồn một.

Nàng đột nhiên thẳng eo thò người ra đến đầu vai ta, trong lời nói không giấu được ý cười, thanh âm nhẹ nhàng: "Hoắc Yết, trái tim chàng cũng đang cưỡi ngựa sao? Chạy nhanh quá ha!"

Hơi nóng từ tai lan tỏa khắp khuôn mặt.

Tiểu cô nương này còn cười...

Xấu hổ đến mức tột cùng, ta cũng không còn quan tâm nữa, chắc là đã trở thành con lợn không sợ nước sôi, trước mặt cô nương mình thích, mặt dày một chút cũng không sao.

Quyết tâm làm liều, ta giơ tấm áo choàng lên, quấn chặt nàng vào lòng.

Thế giới trở nên yên tĩnh, có lẽ nàng cũng sững sờ.

Bàn tay nàng nắm chặt lấy áo ta cũng buông lỏng.

Liệu nàng có tức giận không?


Ta trở nên lo lắng, không biết mình có quá đáng không, liệu có khiến nàng không vui không? Đúng lúc đó, đôi tay nàng ôm lấy hông ta.

Lần này là nàng tựa vào lòng ta.

Ta sững sờ một chút, rồi không kìm được hạnh phúc.

Cười xong, ta lại cảm thấy chua xót trong lòng.

Ta thực sự không muốn rời xa nàng.

Nàng nói chỗ dân dã mới có chân giò ngon, chúng ta đi mấy chỗ mới tìm được một quán nhỏ.

Nhưng chỗ nào bán rượu Thiêu Vân ngon thì không cần tìm, chắc chắn là Y Nhất tửu lâu.

Đây là lần thứ ba chúng ta cùng nhau uống rượu.

Ta vẫn nợ nàng nửa bình rượu Thiêu Vân.

Tửu lượng của nàng luôn tốt hơn ta, ta không biết tiểu nha đầu có thiên phú gì mà lại uống giỏi như vậy.

Một bình rượu cạn sạch, đầu óc ta vẫn tỉnh táo, nhưng có những lời không phải do đầu óc quản lý, mà do trái tim.

Dọc đường ta nghĩ quá nhiều, ta sợ nàng phải chịu uất ức.

Dù ta đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nàng phải chờ đợi mông lung, ta lại cảm thấy khó chịu.

Ta dựa vào cái gì?

Ta làm sao bỏ được.

"Mãn Mãn, ta luôn tự hỏi, liệu ta có làm sai không?"

Ta kéo nàng vào thế giới của ta, rồi để nàng ấy phải chịu đựng nỗi khổ biệt ly.

"Ta lẽ ra nên chờ đến khi công thành danh toại mới đến tìm nàng, nói cho nàng biết tâm ý của ta. Như vậy... nàng sẽ không buồn phải không?"

Ta tự trách mình quyết định quá muộn, cũng sai khi quá chậm chạp.

Nhưng ta...

"Nhưng ta không chờ đợi được nữa, nếu người khác cướp lấy nàng thì sao? Ta mới vừa loại bỏ một Trần Kiều, ai biết sau này có hay không có một Trương Kiều hay Tống Kiều nào khác. Dù sao Mãn Mãn của ta cũng tốt quá mà..."

Ta sợ lắm.

Khi bắt đầu yêu Lâm Mãn Nguyệt, mọi vui buồn giận hờn đều chỉ là chuyện của riêng ta.

Ta tiếc nuối vì không gặp được nàng sớm hơn, không yêu nàng sớm hơn, cũng không sớm nói cho nàng biết.

Ta xuất hiện quá muộn, làm sao trách người khác chiếm lấy vị trí của mình.

Nhưng duyên phận đã định, người đó rời đi, nàng tốt như vậy, làm sao ta có thể từ bỏ cơ hội này.

Nàng đỏ mắt hỏi ta: "Hoắc Yết, chàng sẽ trở lại phải không?"

Ta không biết.

Hứa hẹn quá nặng nề, ta không muốn nàng phải chờ đợi một lời hứa hão.

Ta mong nếu kết quả cuối cùng là ta chôn thân nơi đất khách, nàng trách ta, hận ta, mắng ta, rồi tiếp tục tiến về phía trước còn hơn là cứ chờ đợi một lời nói suông.

Nhưng nàng luôn là người dám nói dám làm, luôn mạnh mẽ như vậy.

Trong lúc ta đang chìm trong suy nghĩ, nàng đã leo qua bàn, tiến tới trước mặt ta.

Ta bị ép dựa vào tường.

Mãn Mãn chống tay, chỉ cách ta một gang tay.

Hành động của nàng thực sự quá đột ngột, ta bị dọa sững sờ, sau đó mới cảm thấy hơi hoảng sợ.

Chuyện này...

Bị một cô nương ép vào tường, ta cũng là lần đầu tiên.

"Mãn... Mãn Mãn..."

Nàng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ta, ánh mắt cháy bỏng.

Nhưng tư thế này thực sự khó chịu.

Ta đang nghĩ không biết tiếp theo nên làm gì, thì Mãn Mãn đã chủ động, cúi xuống hôn lên môi ta.

...

Cảm giác ấy thế nào ư?

Bây giờ ta không cảm nhận được gì cả.

Ta đang nghĩ,

Có lẽ ta uống nhiều rượu, làm não mình hỏng rồi.

Đang mơ mộng lung tung.

Nhưng nàng tựa như đã đạt được kế hoạch, hừ một tiếng: "Đã hôn rồi, nếu chàng không trở về, ta cũng không thể gả cho người khác được."

Những suy nghĩ hoang đường lập tức trở nên ngây thơ lại vô lễ.

Ta rốt cuộc là không tin ai?

Nàng kiên định chờ đợi ta như vậy, làm sao ta có thể không kiên định tin tưởng vào bản thân mình, nhất định sẽ trở lại cưới nàng.

Hai chúng ta...

Là lưỡng tình tương duyệt.

Nhìn tiểu cô nương trước mắt, đỏ mắt cũng đỏ mặt, nàng thực ra rất xấu hổ, nhưng nàng chỉ muốn nói với ta, nàng kiên định tin tưởng ta như thế.

Chỉ là một lời hứa, ta còn có gì không thể cho nàng.

Ta nghiêng đầu, áp mặt vào mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, mang theo nụ cười hứa với nàng.

"Ta nhất định sẽ trở về cưới Mãn Mãn!"

Đó sẽ là tín niệm của ta!

Nàng buông lỏng tay, ngã vào lòng ta.

Ta vội vàng nâng lấy eo nàng, nhẹ nhàng ấn giữ, sợ nàng va đập.

Trán nàng tựa vào vai ta, chiếc áo mỏng manh của mùa xuân không thể che chắn cảm giác nóng hổi.

Ta nghiêng đầu, đùa giỡn với nàng.

"Không thể để cho Trương Kiều Tống Kiều có cơ hội."

Nhưng nàng thương tâm cũng là điều không tránh khỏi.

Ta lại thà rằng tiểu cô nương khóc một trận, đó mới là hình ảnh nàng nên có.

Nàng tựa đầu vào vai ta, rơi lệ.

Ta chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Nhưng tiểu cô nương mạnh mẽ, hít sâu một hơi, còn cố gắng giải thích: "Cái chân giò này không ngon..."

Ừm.

Là do chân giò không ngon.

Đợi khi ta trở lại, ta nhất định sẽ dẫn Mãn Mãn đi tìm chân giò ngon hơn.

Mùng chín tháng hai, ngày xuất quân.

Cha ta chỉnh trang giáp sắt, tiễn ta ra khỏi cửa.

Những điều cần nói đã nói hết, ta không quay đầu lại.

Hành trình phía trước là nguy nan cùng cơ hội, những gì cha ta đã trải qua, chúng ta đều rõ.

Nhưng lần này của ta, Hoắc Yết, nhất định phải giành được vinh quang!

Từ Nam đến Bắc, dọc đường hành quân, cảnh sắc biến đổi liên tục.

Trong thời gian đóng quân tại lăng cốc, ta nhặt được một bông hoa.

Ta nghĩ Mãn Mãn sẽ thích.

Nhưng bông hoa nhanh chóng héo úa.

Ta đã đặt nó vào túi, chờ đợi để gửi về cho nàng trong phong bì.

Ở sông Xoát Đa, ta nhặt được một viên đá.

Đó là dòng sông tình yêu của địa phương.

Ta bị hỏi mãi về người trong lòng của mình là ai.

Khi đó, Lâm Mãn Dương tỏ ra rất khó chịu, một lần còn có người đoán rằng chúng ta đang tranh giành một cô nương.

Hắn tức giận đến mức không thể chịu nổi.

Thế nên bây giờ mọi người đều biết, ta là em rể của hắn.

Hiện tại chúng ta đang dừng chân ở núi Yên Quy.

Ta nhặt được một chiếc lá đỏ.


Màu sắc rực rỡ, nhìn vào luôn mang ý nghĩa tốt đẹp.

Ta cũng muốn gửi màu sắc đậm đà này đến bên cạnh nàng.

Lông đuôi của con gà rừng là của con mồi đầu tiên ta săn được.

Thịt nhanh chóng được chia hết.

Những chiếc lông đuôi sặc sỡ được ta rửa sạch và cất đi.

Mọi người trong trại quân đều đã quen với việc ta nhét đồ vào túi, họ chỉ trêu chọc vài câu.

Nói rằng ta quá nhớ nhà, thực sự quá dính người.

Người đưa thư đến mỗi tháng một lần để gửi thư về nhà, đó là quy tắc trong quân đội.

Chúng ta có người đưa thư chuyên thu thập thư từ.

Ta không thể công khai gửi thư ký tên mình về nhà Mãn Mãn.

Vì vậy, ta bọc thêm một phong bì bên ngoài và ghi tên Lâm Mãn Dương.

Ý đồ xấu xa duy nhất của ta là hối lộ người đưa thư.

Để hắn có thể nhanh đưa thư của ta đến tay người trong lòng.

Vào cuối tháng ba, chúng ta đến Càn Lăng quan và đóng quân để bảo vệ biên giới.

Cảnh vật sa mạc thật khác biệt.

Đôi khi ta đứng trên lầu canh nhìn xa, gió cuốn cát vàng, hoang dã và vắng vẻ.

Ngoài biên giới là những tiểu quốc và bộ lạc dị tộc, thường xuyên di chuyển quanh đó gây rối.

Xung đột không ngừng trong nửa năm qua.

Ta đoán rằng, trận chiến này khó tránh khỏi.

Vào tháng mười, sa mạc đã bắt đầu vào mùa lạnh.

Trong gió lạnh thấu xương, tiếng kèn vang trời, trống chiến dội đất.

Các bộ lạc dị tộc liên minh tấn công Càn Lăng quan.

Ta và Lâm Mãn Dương là tiên phong của quân Xích Giáp, trong tiếng hét loạn và tiếng hí của ngựa chiến, tiếng vũ khí va chạm, ta lao vào chiến trường.

Trận chiến này kéo dài gần nửa năm mới tạm dừng.

Những chiến sĩ từ trại tân binh được mài giũa trở nên cứng rắn và dũng cảm, những người không thể rèn luyện chỉ có thể mãi mãi ở lại chiến trường.

Trong nửa năm qua, ta không thể viết thư cho Mãn Mãn.

Ta thường xuyên nghĩ về điều đó.

Không nhận được thư của chúng ta, Mãn Mãn chắc hẳn đã lo lắng lắm.

Không biết nàng ấy có khóc không.

Trước khi đi, ta đã nói chuyện với mẫu thân, nếu ta mất liên lạc trong thời gian dài, nhất định phải an ủi nàng ấy thật tốt, đừng để nàng quá hoảng loạn.

Dù sao, mẫu thân của ta cũng là người từng trải qua những điều này.

Khi hai bên nghỉ ngơi nửa tháng, tướng lĩnh của quân Xích Giáp chọn năm trăm người thành lập một đội tấn công đặc biệt gọi là "Ám Tiễn". Mục đích là tìm cơ hội tấn công trại địch.

Thực chất đây cũng là một đội cảm tử.

Với năm trăm người xâm nhập trại địch, việc trở về an toàn là không thể.

Ta và Lâm Mãn Dương cũng tham gia, mỗi người chỉ huy một trăm người, tạm thời trở thành tiểu đội trưởng.

Trại địch nằm trong sa mạc, chúng ta ẩn náu chờ đợi, tìm kiếm cơ hội tấn công thích hợp.

Chờ đợi này kéo dài suốt ba ngày.

Gương mặt của mọi người đều nứt nẻ vì gió, thức ăn khô đã cứng như đá, khó nuốt, và nước càng trở nên khan hiếm, không thể uống nhiều.

Vào buổi tối, ta nằm trên đống cỏ khô nhìn lên bầu trời, mặt trăng trên sa mạc thấp và sáng, lơ lửng ngay trước mắt.

Mơ hồ, ta luôn cảm giác như thấy Lâm Mãn

Nguyệt đang quay đầu nhìn lại trong dải ngân hà lấp lánh, ánh trăng vỡ vụn trong mắt nàng ấy, ánh sáng của nàng nhẹ nhàng chiếu vào tận đáy lòng ta.

Đêm đó, ta hiếm khi ngủ được.

Cho đến ngày thứ tư, chúng ta cuối cùng cũng đón chào cơ hội tốt nhất.

Trại địch vừa nhận được một lô hàng tiếp tế, phần lớn binh sĩ tuần tra được điều đến bảo vệ việc vận chuyển, canh gác lỏng lẻo hơn nhiều.

Năm trăm người chia thành nhiều nhóm, từ nhiều hướng tiến vào, trong màn đêm yên tĩnh lặng lẽ xâm nhập trại địch.

Trong bóng đêm dày đặc, bóng người lần lượt ngã xuống, bóng người lần lượt đứng dậy.

Ta lẻn vào một chiếc lều lớn, dựa vào cấp bậc ít nhất cũng là một tướng lĩnh.

Lợi dụng lúc hắn ngủ say, ta đánh ngất rồi trói lại, đưa hắn khỏi lều một cách thuận lợi, thậm chí còn cuỗm luôn thanh kiếm của hắn.

Tuy nhiên, khi chúng ta rút lui thì bị phát hiện, cả trại địch bỗng nhiên hỗn loạn.

Bỏ mặc tù binh không phải vấn đề, ta có thể thoát ra.

Nhưng đã đến đây rồi, sao có thể không chiến đấu cho hết sức?

Đây là lần đầu tiên ta đối mặt với cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại, ta chọn đối đầu.

Kết quả cũng không tệ.

Bị trúng hai mũi tên, một vào vai, một vào ngực phải. Đau thì đau, nhưng không phải là vết thương chí mạng.

May mắn thay, tù binh đã được ta đưa về trại quân.

Cũng không uổng công.

Ta phục hồi nửa tháng, giữa chừng phát sốt, mê sảng vài ngày.

Vừa tỉnh dậy đã nghe nói có người đưa thư đến, yêu cầu gửi thư càng sớm càng tốt.

Tavội vàng viết thư, sợ hắn không chờ, cầm bút và giấy thư đến lều của hắn để tiếp tục viết.

Tên này không phải là người đưa thư đợt trước, vội vàng lên đường, thúc giục ta nhiều lần.

Giục giục giục!

Gấp chớt ngươi đi!

Ta mới xếp đồ vào phong bì, niêm phong lại, hắn lên ngựa chuẩn bị đi.

Tên đưa thư nhận lấy bức thư của ta, còn lẩm bẩm một câu: "Chẳng lẽ trong đó gói vàng à?"

Vàng thì không có, nhưng trong đó có một chùm dây đỏ từ mũ giáp của thiên tướng mà ta mới được thăng chức.

Đó là ban thưởng cho việc ta xâm nhập trại địch và bắt giữ một vị tướng lĩnh.

Chức danh thiên tướng lĩnh mới, có thể chỉ huy ba ngàn quân.

Ta muốn chia sẻ thành tựu đầu tiên của mình với Lâm Mãn Nguyệt.

Trong phong bì còn có một hộp son đỏ nhỏ mua từ một thị trấn biên giới.

Đây là ý kiến của một vài huynh đệ trong đội, nói rằng ta luôn tặng nàng ấy lá cây và lông vũ thật sự quá khó coi.

Nhưng trước khi chọn, ta không biết son lại có nhiều màu sắc như vậy.

Có màu đào, màu hồng, màu lựu đỏ.

Cuối cùng ta quyết định chọn màu lựu đỏ.

Nghe nói màu này bán chạy nhất và không kén người dùng.

Ta còn hỏi ý kiến của bọn họ, bọn hắn nghiên cứu qua sau cũng nhất trí cảm thấy không tệ.

Mãn Nguyệt hẳn sẽ thích thú.

Hồng ngọc là ta lấy từ thanh kiếm đó.

Ta thật may mắn, vị tướng lĩnh này là người yếu nhất trong trại địch, nhưng lại có địa vị cao quý, là quý tộc của một bộ lạc nào đó.

Khó trách gì một thanh kiếm cùi lại được đính đá quý.

Thanh kiếm không có giá trị, nhưng viên hồng ngọc thì đẹp.

Gửi cho nàng ấy chơi cũng tốt.

Bức thư này gửi đi vào cuối tháng Tư, khi đến nơi chắc đã là cuối tháng Năm.

Mùa mận, nhiều mưa gió.

Rượu mận Kinh đô chắc là đã đến mùa ngon nhất.

Ta muốn cùng nàng cầm ô đi dưới mưa sương.

Ta muốn cùng nàng thử rượu mới nấu.

Ta muốn cùng nàng làm nhiều điều.

Ta muốn cùng nàng…

Ta nhớ Mãn Mãn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui