Cả hai đi lại khu vui chơi vòng xoay đã không thấy hai đứa đâu nữa làm A Mẫn lo lắng. A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Tôi với anh chia nhau ra, nếu có tin thì liên lạc tôi nha.”
“Được, nửa tiếng sau dù tìm được hay không cũng phải gặp ở đây.” Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn nghiêm túc, cô gật đầu sau đó cả hai chia nhau ra tìm. Long Ngạo Thiên đi xung quanh khu vui chơi không có ai cả nên anh lại chỗ quầy soát vé hỏi: “Tôi muốn hỏi, cậu có nhìn thấy một cặp chị em chạy ngang qua đây không?”
“Hai nhóc đó lúc nãy chạy về phía nhà ma mà chưa ra.” Người soát vé cũng tận tình chỉ dẫn và chỉ tay về phía ngôi nhà ma.
Long Ngạo Thiên gật đầu cảm ơn rồi bước đi, anh nghĩ chắc hai đứa lại bày trò gì đó. Cùng lúc này A Mẫn nhận được một tin nhắn nặc danh bảo cô lên tầng thượng tòa nhà gần tàu lượn siêu tốc. A Mẫn định không để tâm thì một tin nữa khiến cô nhíu mày mà bước đi.
Vương Thiên An và Vương Mẫn An chạy trốn gần góc khuất của khu nhà ma mà không dám ra ngoài. Bên ngoài cũng có khá nhiều người đi qua đi lại. Long Ngạo Thiên lại gần thì để ý đám người này vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm gì đó, nếu anh đoán không lầm thì bọn họ đang tìm con của A Mẫn.
Long Ngạo Thiên nhìn xung quanh thấy có một góc khuất nhưng không chắc chắn, cũng không lại gần vì chưa nắm rõ tình hình như thế nào. Lúc này điện thoại anh cũng đột nhiên reo lên. Anh nhìn số điện thoại thì liền nghe máy, “Hai đứa đang ở đâu vậy?”
“Tụi con thấy ba rồi, tụi con ở chỗ góc khuất nè ba. Lúc nãy có một đám người bắt tụi con, sau đó nhân lúc bọn họ không để ý tụi con liền chạy thoát.” Vương Mẫn An liền giải thích cho Long Ngạo Thiên hiểu tình hình.
Long Ngạo Thiên nghe xong thì dặn dò lại, “Hai đứa chịu khó một chút, ba sẽ xử lý chuyện này nhanh thôi.”
Long Ngạo Thiên nói xong định cúp máy thì Vương Thiên An liền ngăn lại, “Khoan đã ba! Bọn họ là muốn bắt bọn con để uy hiếp mẹ, không rõ mẹ có bị trúng kế không nữa.”
“Đợi chút, ba sẽ nhờ chú Tuấn Kỳ và Gia Dĩnh đến sau đó đi tìm mẹ con nha.” Long Ngạo Thiên trấn an hai đứa nhỏ, vì anh biết đối với A Mẫn thì hai đứa nhỏ là quan trọng nhất. Ở tình huống này anh không thể để hai đứa nhỏ có chuyện gì được.
“Vâng ạ! Ba cũng phải cẩn thận đấy.” Vương Thiên An và Vương Mẫn An cùng nhau đồng thanh qua điện thoại.
Long Ngạo Thiên sau đó liền tắt máy mà liên hệ cho Triệu Tuấn Kỳ và Hoắc Gia Dĩnh đến. Anh nói ngắn gọn sự việc sau đó nhờ Hoắc Gia Dĩnh tìm định vị của A Mẫn xem cô ở đâu.
Khi cả hai đến thì lại chỗ Long Ngạo Thiên đang ngồi, đám người kia cũng đột nhiên rời đi. Lúc này ba người mới đến chỗ hai đứa con của A Mẫn để xem xét. Cả hai vẫn không sao, như vậy A Mẫn có thể yên tâm rồi.
“A Mẫn vẫn còn ở khu vui chơi, địa điểm cụ thể không xác định được.” Hoắc Gia Dĩnh mở laptop và đứa cho Long Ngạo Thiên xem vị trí của A Mẫn, khu vực không rõ ràng có lẽ bị gây nhiễu rồi.
Lúc này có một đàn em lại gần nói nhỏ với Triệu Tuấn Kỳ sau đó rời đi. Triệu Tuấn Kỳ nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Khu vui chơi có vấn đề, tao đã cho thêm người bảo vệ và cho tất cả mọi người rời khỏi đây rồi.”
“Tìm toàn bộ khu này, cho dù có lật tung cũng phải tìm cho ra Mẫn Nhi.” Long Ngạo Thiên không còn dáng vẻ dễ gần dịu dàng nữa mà thay vào đó là một gương mặt lạnh tanh cùng ánh mắt như muốn giết người.
Hoắc Gia Dĩnh nhìn hai đứa nhỏ khuyên nhủ: “Hay là chú đưa hai cháu về trước, có tin của A Mẫn thì sẽ báo ngay. Nếu hai cháu vẫn ở đây bây giờ thì tụi chú rất khó để bảo vệ cả hai an toàn.”
Vương Thiên An hiểu rất rõ, tình hình thế này nếu sơ suất cả hai sẽ lại bị bắt làm con tin. Như vậy chỉ khiến nhiều người càng lo lắng thêm mà thôi. Lúc nãy thoát được đám người kia là cả hai đứa giả vờ ngốc nghếch, chứ thật ra A Mẫn đã dạy cho rất nhiều cách phòng vệ rồi.
Trong túi của hai đứa lúc nào cũng có bột ớt và bình xịt cay, bột mì tinh để phòng trường hợp nếu bị bắt thì lấy mấy thứ đó ra mà dùng để chạy trốn. Vậy nên nhờ sự lơ là của bọn bắt cóc mà cả hai mới có thể chạy khỏi, lại không ngờ mẹ của mình lại bị dẫn dụ đi mất.
“Vậy cháu và chị sẽ ngoan ngoãn chờ tin của mẹ, chú có tin gì phải nói cho bọn cháu biết đấy.” Vương Mẫn An nhìn Hoắc Gia Dĩnh nghiêm túc, ánh mắt con bé kiên định.
Về phần của A Mẫn, sau khi nhận được tin nặc danh cùng tấm ảnh thì đã vội vàng lên sân thượng của tòa nhà tàu lượn siêu tốc. Cô lên đến nơi thì không thấy ai, nhưng lại có một chút cảm giác bất an.
Cánh cửa đột nhiên mở ra và một giọng nói có chút quen thuộc vang lên, “Ha… Cuối cùng cũng hẹn được cô gặp mặt riêng rồi. Lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ A Mẫn.”
“Tô Tuyết Đồng? Cô hẹn tôi lên đây là có ý gì? Hơn nữa hai đứa con của tôi đâu?” A Mẫn có chút ngạc nhiên khi người hẹn cô lại là Tô Tuyết Đồng. Cũng không ngờ rằng Tô Tuyết Đồng lại nhắm đến hai đứa con của cô.
Tô Tuyết Đồng thấy A Mẫn có vẻ căng thẳng và lo lắng như vậy liền cười cợt, “Xem ra hai đứa nhóc đó đối với cô rất quan trọng. Nếu như tôi khiến một đứa bị trúng độc như lần trước thì thế nào nhỉ?”
“Lần trước? Hóa ra hôm sinh nhật của Thiên là cô hại Mẫn An.” A Mẫn có chút bất ngờ, vậy ra vụ việc lần trước là do Tô Tuyết Đồng làm. Cô ta vậy mà dám ra tay ngay tại Long Gia, quả thật là một người phụ nữ khó đối phó. Nhưng A Mẫn không hề để đối phương đắc ý, ngược lại còn cố tình khiêu khích: “Cô ra tay với một đứa trẻ như vậy, không cảm thấy bản thân mình quá tầm thường sao?”
“Tầm thường ư? Tôi còn muốn giết hết cả ba mẹ con các người kìa. Tại sao Thiên lại chọn cô mà không phải tôi, trong khi người luôn ở bên cạnh Thiên suốt bao năm là tôi cơ mà. Chỉ vì cô xuất hiện mà Thiên liền hủy hôn, né tránh tôi. Cô nói xem cô có đáng chết không hả?” Tô Tuyết Đồng phẫn nộ nhìn A Mẫn mà chất vấn.
A Mẫn im lặng, cô không trách Tô Tuyết Đồng được. Vì lời của Tô Tuyết Đồng tuy không đúng hết, nhưng sự thật là nếu như A Mẫn và Long Ngạo Thiên không gặp nhau ở sòng bạc thì không có những chuyện như ngày hôm nay.
“Nếu muốn gì cô có thể tìm tôi, con nít vô tội, kéo theo vào làm gì?” A Mẫn không hài lòng thái độ đó của Tô Tuyết Đồng liền phản bác lại. Ai làm người đó chịu, A Mẫn không chấp nhận việc Tô Tuyết Đồng kéo theo cả con của cô vào trong những chuyện này.
Tô Tuyết Đồng vẫn kích động mà lên tiếng mỉa mai: “Ngay cả video nhìn như thật mà Long Ngạo Thiên vẫn không tin, ngược lại còn lên tiếng bảo vệ cô. Còn cho người đi tìm cô, tuyên bố cô là vợ duy nhất của anh ấy. Cô xứng đáng có được những thứ đó sao? Cô không đáng có được tình cảm của Long Ngạo Thiên.”
Hóa ra lời của A Tam và Tuyết Nhi không phải là vì muốn khuyên nhủ cô, mà sự thật năm đó là như vậy. Có nghĩa là khi cô rời đi Long Ngạo Thiên đã cho người tìm, có lẽ như thế mà A Tam mới nói rằng lúc đó nhìn Long Ngạo Thiên tuyệt vọng cậu mới thấy vui.