Vài ngày sau Vương Mẫn An cũng đã hồi phục hoàn toàn. Con bé cứ chạy nhảy vui đùa cùng chị mình ở khắp nơi. Cánh tay của A Mẫn cũng lành hẳn, cho nên hôm nay cô định dẫn hai đứa con mình rời khỏi Long Gia.
Đang suy tư thì có người đi về phía chỗ xích đu A Mẫn đang ngồi. Cô quay lại nhìn thì đó là Kỳ Thiên Như, mẹ của Long Ngạo Thiên. Bà ngồi cạnh A Mẫn sau đó hỏi thăm: “Mẫn Nhi! Mấy năm qua con sống có tốt không?”
“Vẫn ổn! Còn bà thì sao?” A Mẫn trả lời, giọng điệu không nóng cũng không lạnh.
Kỳ Thiên Như cười buồn: “Cũng không có gì thay đổi. Mẫn Nhi! Xin lỗi con vì mọi chuyện, mẹ chỉ hy vọng con và Thiên sẽ như lúc trước.”
A Mẫn nhìn Kỳ Thiên Như, quả thật cảm thấy có chút buồn lòng. Cô không ghét bà, cũng chẳng trách gì Long Gia hay Long Ngạo Thiên. Nhưng mà, cô cũng không muốn như trước đây nữa.
“Thật xin lỗi, tôi lại thích cuộc sống như bây giờ hơn. Làm bà thất vọng rồi!” A Mẫn cười nhạt nhìn Kỳ Thiên Như, ánh mắt vẫn kiên định.
“Nếu con đã nói như vậy, thì mẹ cũng chỉ mong con được vui vẻ hạnh phúc. Nhưng nếu con có cần gì thì cứ về Long Gia, mọi người luôn sẵn sàng chào đón con.”
Kỳ Thiên Như nói xong thì ôm A Mẫn vào lòng. A Mẫn không cự tuyệt cái ôm này, cũng không ôm lại Kỳ Thiên Như. Một lát sau thì Kỳ Thiên Như cũng không ôm nữa. Bà lấy trong túi áo ra một chiếc hộp đặt trên tay A Mẫn.
A Mẫn nhìn chiếc hộp, định mở nhưng lại thôi. Cô cầm chiếc hộp đặt lại trên tay Kỳ Thiên Như mà nói: “Tôi không nhận đâu! Bà nên giữ nó hoặc tặng cho người khác đi.”
“Mẫn Nhi! Đây là đồ Long Gia cho con, thì nó thuộc quyền sở hữu của con.” Kỳ Thiên Như đặt lại chiếc hộp trên tay A Mẫn, ánh mắt như đang mong chờ điều gì đó.
A Mẫn chần chừ một lúc thì cũng cầm lấy chiếc hộp, bên trong chắc chắn chính là chiếc vòng mà Long Ngạo Vương trước đây cho cô. Chỉ những người được Long Gia công nhận mới có thể sở hữu nó.
Thấy A Mẫn nhận lấy thì Kỳ Thiên Như vui vẻ: “Vậy mới đúng chứ!”
“Lát nữa, tôi sẽ dẫn Thiên An và Mẫn An rời khỏi đây. Mấy ngày nay làm phiền các người rồi.” A Mẫn nhìn Kỳ Thiên Như, thật sự ở đây lâu cũng không tốt.
Long Ngạo Vương và Kỳ Thiên Như vừa gặp lần đầu đã biết Vương Thiên An và Vương Mẫn An chính là cháu nội của mình. Bà cũng đã hỏi Thiên An sơ về cuộc sống năm năm qua của ba mẹ con.
Thiên An cũng đã nói cho Kỳ Thiên Như biết, nhưng lại dặn bà không được nói ra. Nếu không A Mẫn mà biết được thì Thiên An coi như xong đời.
Kỳ Thiên Như nhìn A Mẫn nghiêm túc: “Mẫn Nhi! Năm năm qua con có thấy ổn không? Con có thể đảm bảo lo được cho hai đứa trẻ an toàn lớn lên sao?”
Ổn sao? A Mẫn chưa từng thấy ổn một chút nào. Một mình cô có thể đi khắp đó đây, có thể chạy trốn mà không ai phát hiện. Nhưng Vương Thiên An và Vương Mẫn An lại khác. Cả hai nên có một tuổi thơ vui vẻ không lo âu, chứ không phải lúc nào cũng chạy trốn theo A Mẫn.
Cả hai đứa cũng không có bạn bè, bởi vì ở nhà trẻ được vài tháng lại phải đổi. Có khi chỉ vài ngày, vài tuần, tần suất thay đổi nơi ở còn nhiều hơn cả việc hai đứa nhỏ được A Mẫn dẫn đi chơi nữa.
A Mẫn biết, bản thân mình không đủ tốt để lo cho hai đứa nhỏ, nhưng cô cũng không cần người khác giúp đỡ. Cô nhìn Kỳ Thiên Như cười nhạt: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, vậy nên bà không cần lo đâu. Hơn nữa, Thiên An và Mẫn An cũng rất hiểu chuyện.”
“Chính vì hai đứa trẻ còn nhỏ mà hiểu chuyện, cho nên cả hai mới muốn con đừng có cố chấp gồng gánh một mình đấy.” Kỳ Thiên Như phản bác lại lời của A Mẫn khiến cô im lặng.
A Mẫn nhìn ra phía xa, cả hai đứa đều đang giỡn với nhau rất vui vẻ. Đây mới đúng là cuộc sống mà Vương Thiên An và Vương Mẫn An nên có. A Mẫn nhìn Kỳ Thiên Như cười: “Cảm ơn bà nhắc nhở, nhưng tôi tự có quyết định riêng của mình.”
A Mẫn nói rồi đứng lên rời đi, cho dù cô có gồng gánh một mình thì đã sao? Dù sao thì cô cũng chịu đựng một mình lâu rồi, chịu đựng thêm một chút nữa thì cũng đâu hề hấn gì.
Kỳ Thiên Như nhìn theo bóng lưng A Mẫn mà thở dài, đúng thật là rất cứng đầu. Nhưng cũng tại con trai bà nên bây giờ A Mẫn mới như vậy. Bà cũng rời khỏi xích đu và đi về phòng, giữ được A Mẫn hay không phải xem Long Ngạo Thiên rồi.
A Mẫn đi về phía chỗ hai đứa trẻ đang chơi, cả hai vừa thấy cô liền chạy lại ôm chầm. Mẫn An vui vẻ cười: “Mẹ, nơi này rộng thật đấy.”
“Vậy sao? Thế chơi có vui không?” A Mẫn xoa đầu Mẫn An hỏi, con bé gật đầu đáp: “Vui ạ! Con rất thích nơi này.”
“Đây có phải nhà của em đâu mà ở!” Thiên An nhìn Mẫn An nhíu mày, A Mẫn thấy vậy thì nhìn Thiên An: “Nếu thích, lần sau hai đứa có thể nhờ ba mẹ nuôi dẫn đến đây.”
“Thật sao mẹ?” Mẫn An nghe vậy liền nhảy lên vui vẻ.
A Mẫn gật đầu, sau đó lại nói: “Sau buổi cơm chiều mẹ dẫn hai đứa rời khỏi đây. Vậy nên thích chơi gì thì chơi đi đấy.”
Thiên An nhìn mẹ mình dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. A Mẫn cảm nhận được thì nhìn Thiên An hỏi: “Con muốn hỏi mẹ gì sao?”
“Lần này sẽ không chạy trốn nữa phải không?” Thiên An nhìn A Mẫn nghiêm túc hỏi.
Câu hỏi này khiến A Mẫn trong giây lát không biết trả lời thế nào. Nhưng sau đó cô cười xoa đầu Thiên An: “Yên tâm! Lần này mẹ sẽ không dẫn hai đứa chạy trốn nữa đâu.”
“Mẹ, mẹ nhớ mẹ từng hứa sẽ đáp ứng một điều kiện với con không?” Vương Mẫn An chạy lại nắm tay A Mẫn lay lay, A Mẫn gật đầu hỏi: “Con muốn gì?”
Hai đứa trẻ nhìn nhau sau đó cười đồng thanh: “Công viên giải trí!”
“Được! Sắp xếp xong mẹ dẫn hai đứa đi. Đi đến khi chán thì thôi, có chịu không?” A Mẫn cười, hai đứa thật biết cách làm cô vui vẻ.
Cô sau đó dặn dò: “Bây giờ mẹ về phòng nghỉ ngơi một chút. Hai đứa cứ chơi đi, nếu đói thì có thể nhờ dì Đại Lan hoặc Tiểu Lan làm ít món ăn.”
Cả hai gật đầu sau đó vẫy tay chào A Mẫn, cô cười cười rồi đi vào trong nhà và lên phòng nghỉ ngơi. Khi nằm xuống giường rồi A Mẫn mới chợt nhớ đây là phòng của Long Ngạo Thiên.
Nhưng mà, mấy hôm nay Long Ngạo Thiên đều không vào phòng này nên A Mẫn cũng yên tâm một chút. Cô nhắm mắt lại thiếp đi, dạo này muộn phiền quá nhiều nên vừa nằm xuống là liền ngủ say.
Cửa nhà tắm mở ra, người bước ra ngoài không ai khác là Long Ngạo Thiên. Thấy A Mẫn ngủ say thì Long Ngạo Thiên cũng không muốn làm phiền, chỉ là anh không thích cả hai xa lạ như hiện tại.
Long Ngạo Thiên lại gần giường nhìn A Mẫn ngủ say mà khẽ đưa tay chạm nhẹ mặt cô. Anh đã bỏ lỡ cô nhiều lần rồi, mỗi lần muốn cô ở bên cạnh thì cô liền đột nhiên biến mất. Cho dù có tìm kiếm cỡ nào cũng không thể tìm ra được.
Lần này A Mẫn về rồi, Long Ngạo Thiên nhất định sẽ không để A Mẫn chạy trốn nữa. Anh hôn nhẹ trán A Mẫn một cái sau đó thì thầm: “Mẫn Nhi, tôi không cần em tha thứ cho tôi. Chỉ mong em hiểu rằng, tất cả những gì tôi làm đều là muốn tốt cho em.”
Long Ngạo Thiên nói xong thì ra khỏi phòng và đóng nhẹ cửa lại. Anh không muốn A Mẫn khó xử, cũng không muốn khiến A Mẫn buồn. Nếu A Mẫn không muốn nhìn thấy anh, thì anh cũng sẽ tự nguyện không xuất hiện trước mặt cô.