Mẫn Như Trở Lại

Tối đến Tiêu Chính Uy trở về nhà cũ Tiêu gia, biệt thự rất yên lặng, chỉ còn trên tầng hai sáng đèn. 

Lên đến tầng hai, định gõ cửa phòng cha mẹ, thì anh nhìn thấy Tiêu Chính Hàn đang cầm một ly trà bước về phòng riêng, căn phòng mà Tiêu Chính Hàn đi vào ngày thường là phòng đọc sách của ông, nếu tự nhiên biến thành phòng ngủ chính là vợ chồng xảy ra chiến tranh.  

Nói đến Tiêu gia, Tiêu Chính Hàn nổi tiếng cưng chiều vợ đến tận trời, hai người con trai của bà cũng hiếm khi nào trái ý với mẹ mình, cho nên trong gia đình sẽ không tồn tại khái niệm nam quyền mà là phụ nữ mới có quyền. 

“Cha” Tiêu Chính Uy đi đến phòng Tiêu Chính Hàn

“Đi với tiểu Nhu về rồi à” Tiêu Chính Hàn thư thái ngồi xuống, cầm ly trà nhấp một ngụm nước, mới nói chuyện với Tiêu Chính Uy.

“Hai người lại cãi nhau sao” Tiêu Chính Uy thắc mắc

“Mỹ Kim đêm nay muốn ngủ cùng với con bé Mẫn Như, nói với ta sang đây ngủ tạm” Tiêu Chính Hàn đặt ly trà xuống, cầm lên cuốn sách đọc còn dang dở. 

“Cha đọc xong hẳn đi nghỉ ngơi, sức khỏe quan trọng, con về phòng” Tiêu Chính Uy không còn chuyện để nói chuẩn bị đứng lên đi ra khỏi phòng. 

“Chính Uy, mẹ con vẫn thức sang thăm bà ấy một chút đi, còn nói có chuyện cần nói với con” Tiêu Chính Hàn ngẩng đầu nói

“Vâng, ngủ ngon” Tiêu Chính Uy khép cánh cửa lại.

Tiêu Chính Uy không về phòng mình, trực tiếp đi đến phòng cha mẹ lần nữa, dơ tay gõ cửa, trong phòng giọng nói trầm ổn phát ra “Vào đi”.

Anh khẽ đẩy cửa phòng bước vào, cảnh tượng trong phòng khá yên tĩnh, trên giường là Mẫn Như ngủ say bên cạnh mẹ anh, trên tay cô có môt cuốn sách, chắc là đọc cho mẹ anh nghe để bà dễ ngủ, nhưng ngược lại cô đọc được nửa giờ thì cơn buồn ngủ kéo đến, tầm mười lăm phút sau cô đã lăn ra ngủ làm cho La Mỹ Kim phì cười. 

“Mẹ, người tìm con có chuyện?” Anh đi đến đỡ bà xuống giường lại ghế quý phi cạnh đó ngồi. 

“Không có gì to tát, ta muốn bàn bạc với con về Mẫn Như sẽ ở lại đây với ta. Dù sao biệt thự con bé cũng đã bán đi” La Mỹ Kim ngồi xuống tựa hồ có chút mệt mỏi.

“Chuyện đó tùy ý mẹ quyết định, con hy vọng cô ấy sẽ không náo loạn trong nhà là được” Tiêu Chính Uy lạnh nhạt

“Ta đảm bảo sẽ không có chuyện gì, một ngày hôm nay con bé ở với ta rất ngoan ngoãn” La Mỹ Kim nhìn Tiêu Chính Uy khẳng định với anh về Mẫn Như của bà. 

“Sắc mặt mẹ không còn nhợt nhạt như buổi trưa hẳn tinh thần rất tốt” Anh quan sát hỏi thăm

“Cha con lúc nãy cũng nói thế, Như Như kể chuyện cho ta rất nhiều toàn những câu chuyện ta chưa từng nghe bao giờ, nào là Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung, Tôn Ngộ Không cứu sư phụ, có bảy mươi hai phép thần thông, bay được hàng nghìn dặm … Con bé còn nói Tôn Ngộ Không chính là thần tượng của bọn trẻ nhà chúng ta, bọn chúng rất thích nghe, mà ta tự nhiên cũng rất thích Như Như kể truyện, mặc dù ta nghe không hiểu nhưng dường như xung quanh con bé có gì đó tươi mát tỏa ra nên đặc biệt làm cho người khác nhìn vào cảm thấy dễ chịu. Chính Uy à, con xem Như Như thật ra cũng có lúc đáng yêu” La Mỹ Kim nhất thời phấn khích quay lại nhìn Mẫn Như. 

Anh nở nụ cười nửa thật nửa giả trông nham hiểm vô cùng, nhìn theo La Mỹ Kim nhìn về Mẫn Như đang ngủ ngon.

Điều mẹ anh nói không phải không đúng, anh từng một lần ở gần cô, mùi hương trên người cô thật sự rất tươi mát.

Cô còn biết nấu ăn, chắc mẹ anh chưa biết điều đó ở cô, mới nếm qua một lần nhưng Tiêu Chính Uy vẫn còn nhớ rất kĩ. Món ăn của cô như là mùi hương trên người cô rất dễ chịu làm cho tinh thần lẫn cơ thể người tiếp xúc bị mê mẩn, hấp dẫn.

Một thời gian ngắn không gặp, Mẫn Như làm sao lại thay đổi nhiều đến vậy? Muốn đanh đá cô sẵn sàng đanh đá, muốn dịu dàng cô sẽ dịu dàng, cô khiến anh thấy thú vị rồi!!!

Nhưng….

Ánh mắt Tiêu Chính Uy xao động có vẻ đanh lại, trở nên sắc lạnh đi.

Nếu đây là con người thật của Mẫn Như thì cuộc sống vẫn bình thản trôi đi, còn nếu là đóng kịch để âm mưu tổn hại người thân, anh tuyệt đối không tha thứ cho cô một lần nào nữa.

Cứ chờ một thời gian, anh vẫn sẽ quan sát nhất cử nhất động, hy vọng cô thật sự thay đổi làm một người con gái tốt bụng trong mắt mọi người. 

------

Sáng hôm sau, Mẫn Như dậy rất sớm, có thể là thói quen của cô từ xưa tới nay của cô, La Mỹ Kim bên cạnh vẫn còn ngủ, Mẫn Như nhẹ nhàng bỏ chân xuống đất đi đến vali lấy một bộ đồ ra rồi tranh thủ làm vệ sinh cá nhân mới đi xuống dưới lầu. 

Cô lặng lẽ khép cửa sau đó đi xuống dưới nhà, xem ra căn biệt thự này rộng thật, đúng là nhà giàu có một cơ ngơi quá hoành tráng, ngày hôm qua đi sau Tiêu Chính Uy cô có len lén đảo mắt nhìn vú Trương và Ngô Mẫn Nhu hướng về khu nhà bếp, cho nên không khó cho Mẫn Như dễ dàng tìm được khu nhà bếp cao cấp sang chảnh này. 

Cô kìm hãm chính mình không được phát ra tiếng, kinh ngạc thầm trong lòng thôi!!!! 

OMG!!!! Có cả một khu bếp riêng, mọi thứ không khác gì nhà bếp năm sao, người làm nhìn thấy Mẫn Như tất nhiên cung kính gật đầu chào cô, cô biết có một số người nhìn vào cô ánh mắt đầy chán ghét, khinh bỉ nhưng cô không quan tâm, cô chỉ tính làm gì đó cho Tiêu phu nhân ăn điểm tâm. 

Dì Thẩm đã dặn một số món dành cho người bị bệnh tim ăn sẽ rất tốt cô chỉ tốt bụng muốn Tiêu phu nhân tốt hơn thôi.

Mẫn Như tính đi tính lại nếu chỉ làm cho Tiêu phu nhân, còn Tiêu lão gia, ông ấy là chủ nhà này, còn cô là khách ở nhờ, như vậy thì thật không đúng đắn, cứ coi như nấu một bữa để cảm ơn họ cho cô một chỗ ngủ vậy đi!!!

Nghĩ là làm cô sắn tay áo bắt đầu làm, người làm bếp ban đầu họ không cho cô đụng vào nói cô là “cành vàng lá ngọc” không nên xuống bếp để cho họ nấu là được rồi. Thật ra họ nói là ngoài mặt nhưng trong lòng lại nghĩ “Cô là tiểu thư đệ nhất thành phố A, chưa bao giờ xuống bếp, để cô xuống bếp thì tháng này họ không có tiền lương nuôi gia đình” 

hoặc là “Cô xuống bếp cố tình làm cho mình trong mắt nhị thiếu gia thêm tốt đẹp chứ không biết đụng tay đụng chân”. 

Mẫn Như thuyết phục mãi đầu bếp trưởng mới cho cô làm, có vài phần dè chừng không tin tưởng vào tay nghề của Mẫn Như. 

Người bệnh tim không thể ăn quá mặn, hay mặn nên cô nếm vừa đủ ăn, Tiêu phu nhân một nồi cháo sơn tra nhỏ, còn Tiêu lão gia cô nghĩ làm spaghetti vậy dù sao cũng là món làm nên thương hiệu của cô, đặc biệt là nước sốt không chê vào đâu được. 

Mẫn Như xuống bếp rất thành thục khiến người làm khi nãy còn lo sợ nhưng hiện tại đã không tin vào mắt mình. 

Nhị tiểu thư biết nấu ăn cách cô ấy làm như một đầu bếp chuyên nghiệp.

Đợi sau khi cô làm xong cũng là lúc chủ nhà thức, La Mỹ Kim ngủ dậy không tìm thấy Mẫn Như, bà có vẻ lo lắng sợ cô làm loạn, Tiêu Chính Uy nhà bà sẽ không tha cho cô. 

Vú Trương nói Mẫn Như đang ở dưới bếp với mọi người nên bà cũng tạm yên tâm, chuẩn bị một hồi bà đi xuống dưới cùng với vú Trương, hôm qua nằm một ngày trên giường người La Mỹ Kim ê ẩm một chút.

Khi bà đến phòng ăn của gia đình thì nghe giọng nói vô cùng vui vẻ của Tiêu Chính Hàn, ông ấy đang tán dương ai đó “Đầu bếp, tay nghề của anh không tồi, hôm nay anh học đâu ra cách làm nước sốt ngon như vậy, tôi muốn một phần nữa thật ra nó quá TUYỆT”. 

“Anh làm gì hôm nay tinh thần sảng khoái đến thế” La Mỹ Kim kéo ghế ngồi xuống, người làm mang một chén cháo sơn tra lên cho bà. 

“Bà chủ người nên ăn món cháo sơn tra này, buổi sáng tinh thần sẽ tốt như ông chủ, sức khỏe của bà cũng được bồi bổ khỏe hơn” Đầu bếp nháy mắt với Mẫn Như hí hửng cười

“Như Như đứng đó làm gì, con lại đây ăn chung với chúng ta” La Mỹ Kim vui vẻ vẫy tay gọi Mẫn Như.

“Vâng” Cô gật đầu tới ngồi kế bên.

“Ưm, anh nói đúng, tôi còn chút nữa bắt bẻ là anh bắt tôi ăn cháo còn ông ấy thì được ăn món ngon kia nhưng không ngờ món này ngon quá đi. Xem ra tháng này phải tăng lương cho đầu bếp Tiêu gia rồi” Bà cười tươi đùa giỡn.

“Mỹ Kim nói đúng, món ăn này làm anh rất hài lòng” Tiêu Chính Hàn gật gù

“Ông chủ, bà chủ hai món này không phải tôi làm cho hai người mà nhị tiểu thư Mẫn Như dậy rất sớm để chuẩn bị” Đầu bếp Tiêu gia thật thà

Tiêu Chính Hàn và La Mỹ Kim đang thưởng thức bị lời nói của đầu bếp dọa cho kinh hãi, hai người không hẹn đồng thời xoay mắt nhìn về phía Mẫn Như. 

“Con..con làm” La Mỹ Kim ngạc nhiên đến lắp bắp

“Vâng” Cô tự nhiên trả lời, không nghĩ họ lại phản ứng mãnh liệt như vậy. 

“Cha, mẹ sáng nay có vẻ rất náo nhiệt, Mẫn Như đã làm cho hai người khiếp sợ rồi” Tiêu Chính Uy từ đâu xuất hiện, anh mặc bộ âu phục trên người kéo ghế ngồi xuống. 

“Mẹ con dự định sẽ chuẩn bị bữa sáng cho người nhưng nghĩ lại còn có người lớn trong nhà là Tiêu lão … bác Tiêu nên con mới làm thêm một phần spaghetti” Cô giải thích khi nhìn Tiêu Chính Hàn không biết nên xưng hô thế nào liền gọi bằng bác hẳn ông ấy cũng không nhỏ tuổi, gọi vậy là lịch sự nhất. 

“Oh, con suy nghĩ như vậy cũng đúng, một thời gian không gặp Như Như của ta đã biết xuống bếp lại còn nấu rất ngon nữa chứ ” La Mỹ Kim híp mắt cười khen ngợi cô.

“Cô ấy là chủ của một cửa hàng hiển nhiên sẽ biết nấu thôi” Tiêu Chính Uy lên tiếng.

Mẫn Như thầm nghĩ có phải sáng nay anh ta bị té xuống giường mà đầu óc dẫn đến chạm dây hay không cứ lôi cô vào lời nói của anh ta. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui