“Cô cứ để anh ta đến gây rối hoài vậy sao?” Thẩm Dương lái xe, mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước, hắn thấy bực mình thay cho cô, chưa bao giờ nghĩ đồng đội cũ lại trở thành kẻ thù của mình.
“Tôi chưa tính được gì! Anh ta có cả tập đoàn chống lưng muốn đấu cũng không phải dễ!”Cô muốn tránh xa những người dòng họ Tiêu-Ngô càng ở gần họ thì càng ngửi được mùi nguy hiểm, với kịch bản trong truyện thì Mẫn Như đang sống trong chuỗi ngày đau khổ, bọn trẻ bị đem đến một nơi thiên đường trong địa ngục.
“Tôi sẽ ở bên cạnh cô đến cùng.” Thẩm Dương mắt kiên định nói.
“Cảm ơn anh, gia đình anh tốt với mẹ con tôi quá! Chúng tôi không biết phải trả ơn sao cho hết!” Mẫn Như lòng ấm áp như được sưởi ấm, Thẩm Dương anh thật tốt, người con gái anh lấy làm vợ, tôi biết cô ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.
“Hahaha, muốn cảm ơn thì ngoan ngoãn nấu cơm cho tôi ăn, đó cũng là trả ơn cho tôi rồi!”Thẩm Dương quay sang nhìn cô, hắn chỉ muốn và chỉ muốn được ăn hết tất cả đồ ăn cô nấu, không phải là vài ngày, vài tháng, hay vài năm mà là cả đời. Đi đâu tìm được người phụ nữ có bàn tay thiên phú nấu ăn như cô là một chuyện không dễ dàng có.
“Đó là chuyện dễ như trở bàn tay nha! Phải rồi, những món hôm qua anh thấy thế nào?” Mẫn Như lấy giấy viết trong túi ra, nhanh nhẹn ghi lại những nhận xét của Thẩm Dương.
“Món ăn thì không thay đổi nhưng hương vị thì khác đi, hẳn là cô đã đổi mùi vị! Theo tôi những món hôm qua nhìn vào sẽ không thấy gì đặc biệt nhưng khi ăn mới biết nó ngon bá cháy!”Thẩm Dương đã biết khen một chữ ngon thì chả làm được gì, cái cô cần là nhận xét tỉ mỉ, người sành ăn thì chắc chắn sẽ có vị giác chính xác, nên hắn cứ thành thật nói ra mọi suy nghĩ của mình.
“Quán tôi nổi tiếng là nước sốt, việc các món ăn cứ để nguyên chỉ thay đổi nước sốt tôi thấy nó rất hay! Lần một anh gọi là cá chẻm sốt cam, lần hai sẽ là cá chẻm sốt me v.v.v…Tuy chỉ là một món ăn nhưng có nhiều nước sốt sẽ tạo hương vị mới cho món ăn đó khách hàng sẽ không bị chán ghi gọi món.” Mẫn Như nhẹ nhàng phân tích cho Thẩm Dương, cô đã suy nghĩ đến cách này vài ngày gần đây và quyết định thực hiện nó ngay.
“Cô thật thông minh, nếu cách này hiệu quả tôi tin cô sẽ mở thêm chi nhánh đó!” Thẩm Dương ủng hộ chiêu thức mới của Mẫn Như, cô học không cao nhưng đầu óc lại nhạy bén, cái này hắn nghĩ liên quan đến di truyền chăng? Cha mẹ thông minh sinh ra con thông minh. Bởi chỉ có vậy hai đứa trẻ mới lanh lợi, Bối Bối lẻm lỉnh nhất.
“Ngày trước đi học tôi không tệ lắm đâu! Cái gì cần tiếp thu tôi không chừa lại, một chút cũng không bỏ sót!” Cô đầy tự hào khoe khoang.
“Vậy sao cô không học tiếp mà lại bỏ học dang dở!” Thẩm Dương thắc mắc hỏi.
“Chuyện này…” Sao cô biết được chứ, cô có phải Mẫn Như của mấy tháng trước đâu, cô ấy có cuộc sống giàu có, ăn cả đời còn không hết, lo lắng đến việc học thì quả là dư thừa với Mẫn Như.
“Hử, cô không nói được hả?” Thẩm Dương chê trách nhìn cô, quá khứ về cô lừng lẫy đến thế, sống với tuổi trẻ buông thả, tiểu thư ăn chơi số một thành phố A, có cái gì là không liên quan đến cô chứ. Nhưng hắn không hiểu sao vì cái gì mà cô lại thay đổi 360 độ thành người tử tế chưa từng có.
“Anh lắm chuyện cái gì? Tôi thích thì tôi nghỉ!” Mẫn Như tức giận quát.
“Đúng là tiểu thư con gia đình giàu có! Muốn làm gì cũng được! Tôi chỉ tiếc cho cô thôi! Cô có tư chất rất cao học hành đàng hoàng thì tương lai cô rộng mở lắm đấy!” Thẩm Dương ngao ngán thở dài.
“Đúng vậy, tôi đang tiếc cho bản thân đây!” Mẫn Như cười khổ. Chính vì cái gọi là học không đến nơi đến chốn, cô mới không có cái gọi là sức mạnh địa vị để bảo vệ hai đứa nhỏ.
“Hay là cô đi học tiếp đi! Cũng có người ở tuổi cô, hoặc lớn hơn đi học đấy!” Thẩm Dương nhớ lại một người đàn ông từng bảo trì xe hơi bên hắn, hai bên nói chuyện khá thân thiết nên hắn được biết người đàn ông này vừa tốt nghiệp xong phổ thông.
“Tôi cũng biết vài trường hợp đấy! Họ chưa học hết nhưng đã nghỉ, sau một thời gian lại đi học với độ tuổi đã ra trường gần mười năm.” Cô có nghe qua nên biết đôi chút.
“Phải, tôi muốn cô giống họ hãy đi học tiếp! Không bao giờ là muộn cả!” Thẩm Dương càng nói càng thấy mình sáng suốt, thuyết phục Mẫn Như đi học, cô sẽ không bị những người khác xem thường, đặc biệt là những người phụ nữ ngực to não nhỏ chỉ biết trưng diện, họ không có tư cách khinh cô vì phẩm chất nói lên tất cả.
“Anh đùa à! Tôi còn rất nhiều việc như là lo cho con nhỏ, kinh doanh quán ăn, hoa tươi lấy thời gian đâu mà học!” Mẫn Như lắc đầu, cô rất bận, không việc này thì việc khác.
“Bọn trẻ lớn lên rất nhanh, đều tự lập được, không cần bận tâm với chúng nhiều quá, cô cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình! Kinh doan quán ăn, hoa tươi có mẹ tôi và Khả Nam quản xuyến. Còn tôi là quản gia kiêm vệ sĩ cho ba mẹ con cô còn cái gì mà không thể ” Thẩm Dương nói lớn đánh bay mọi suy nghĩ ngu ngốc của cô vừa rồi.
“Anh…!!!!”
“Tôi cho cô một lựa chọn là học tiếp! Muốn bảo vệ hai đứa trẻ cô phải thành đạt cái đã!” Chiêu cuối cùng hắn không tin mình không lay đổ được cái người cứng đầu này.
“Để tôi suy nghĩ!” Mẫn Như bị trúng huyệt, hắn nói có lý lắm, cô sẽ cân nhắc đến chuyện này.
------
“Tạm biệt, nhớ suy nghĩ nhanh đó!” Thẩm Dương vẫy tay rồi quay đầu xe chạy đi.
“Um, anh lắm chuyện quá!”
------
Mẫn Như thẫn thờ, tên thần kinh Thẩm Dương nói chuyện tào lao nhưng có lúc lại có lý đến vậy!
Phải là khá lâu rồi, không đụng đến sách vở nên cô không tự tin nói mình sẽ học giỏi như trước đây được.
Cô sẽ …
“Mẫn Như” Bà Thẩm gọi lớn.
“Con đây!” Cô giật mình trả lời.
“Con có nghe ta kêu làm hai phần cho khách không vậy!” Bà Thẩm không vui nhìn cô, quát “Cái con bé này, trong lúc nấu ăn mà cứ như người mất hồn nguy hiểm lắm nha chưa!”.
“Vâng, dì đọc lại cho con hai phần lúc nãy đi!” Cô gật đầu nhận sai.
……
Tiệm vắng khách, bà Thẩm kéo cô lại nói chuyện, bà thấy hôm nay cô không tập trung như mọi ngày. Phải chăng có chuyện gì lớn xảy ra?
“Con gái, nói cho ta nghe có chuyện gì làm con bận lòng phải không?” Bà Thẩm ân cần hỏi han.
“Dì, con có nên đi học lại không?” Mẫn Như cầm tay bà Thẩm hỏi.
“Đi học lai? Đây là chuyện tốt, con lại băn khoăn cái gì mà không quyết định?”Con bé này nhìn thông minh nhưng lại học không tử tế, cô có ý định này làm một phen ngạc nhiên.
“Con đi học thì không ai trông bọn trẻ, phụ dì…”
“Tưởng cái gì! Thẩm Dương sẽ thay con làm tất cả, thằng nhóc này có bản tính như dì, đều giúp người cho hết lòng, nó lại thương yêu bọn trẻ như vậy! Không đợi ta ép, nó cũng tự nguyện làm cho con đấy!” Bà Thẩm cười ha hả, con trai bà sinh ra thì bà dĩ nhiên biết được nó tính cái gì.
“Chủ kiến này cũng do Thẩm Dương đề xuất với con” Mẫn Như thành thật trả lời.
“Nó đã nói vậy, chính là vậy đi! Ta sẽ ủng hộ với ý kiến của nó!” Bà Thẩm vỗ tay Mẫn Như an ủi.
Mẫn Như cạn lời, mẹ nào con nấy, Thẩm Dương bá đạo là do giống mẹ hắn, bà Thẩm không nhiều lời như hắn thôi! Nhưng một khi đã nói ra thì chắc như đinh đóng cột.
----
Buổi chiều…
Mẫn Như cực kỳ vui vẻ vì bọn trẻ liên tục được hoa điểm mười, cô hưng phấn đến muốn bộc lộ hết ra bên ngoài.
“Hôm nay, mẹ sẽ cho các con ăn Mcdonal!”
“Yeah, mami là nhất, tụi con yêu mẹ” Lạc Lạc, Bối Bối đồng thanh, sung sướng nhảy lên.
“Hai đứa kia, không có người lái xe đến Mcdonal các con còn xem mẹ hai đứa là nhất hay không!”Thẩm Dương hừ lạnh nhìn chúng.
“Hihi, dad người cũng là nhất, tụi con cũng yêu người!” Hai đứa trẻ nhìn Thẩm Dương nịnh bợ.
“Vậy mới được chứ!” Thẩm Dương vuốt tóc tỏ ra đắc ý.
Xe chạy thẳng trên đường, hướng tới Mcdonal nổi tiếng, hai đứa nhỏ cực kỳ yêu thích đồ ăn ở đây, mỗi lần cô đưa đến đều bày ra thái độ vui vẻ chưa từng có.
Với chúng lần này có daddy yêu dấu nữa, bữa ăn càng thêm ngon miệng.
-----
Ở thành phố D trời tối thì thành phố A trời đã sáng, biệt thự của Tiêu gia bắt đầu một ngày mới với nắng sớm.
Tại cái đình nhỏ của Tiêu gia
“Bà chủ, bà ăn sáng đi, mấy hôm nay bà ăn ít lắm!” Vú Trương ở bên cạnh nhắc nhở.
“Tôi không đói vú à!” La Mỹ Kim giọng buồn buồn nói.
“Bà phải lo sức khỏe của mình! Bác sĩ đã căn dặn bà phải ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ, bà không ăn thì làm sao uống thuốc được!” Vú Trương bình tĩnh khuyên giải La Mỹ Kim.
“Chính Uy, đi là đi, nó không báo tôi một tiếng, còn Mẫn Như quay về nhà cũng không gọi điện cho tôi! Bà xem hai đứa nhỏ này, bọn chúng không ngừng làm tôi lo lắng mới thôi!” La Mỹ Kim thở dài, tâm tư của bà đâu có đặt ở đây, mà là đang ở thành phố D kia kìa.
Bà biết tính con trai mình, cũng hiểu rõ Mẫn Như, dù sao hai đứa đã không hợp, dính lấy nhau thì sẽ có chuyện lớn xảy ra. Bà đứng ngồi không yên, muốn ăn cũng không được, mà nghỉ ngơi cũng không xong.
“Bà đừng lo, cô Mẫn Như dạo này rất tốt, công việc của cô ấy bận rộn không có thời gian gọi cho bà mà thôi” Vú Trương nói khéo.
“Bận mà cũng không nghỉ ngơi, sức khỏe nó có tốt đâu, lúc sinh bọn trẻ cũng phải mất hai ngày mới tỉnh lại, ăn uống cũng khó khăn!” Càng nói lòng bà như có kim châm, sợ Mẫn Như quá bận rộn, bản thân chăm chút không tốt, sinh bệnh thì khổ bản thân, liên lụy đến bọn nhỏ.
“Bà chủ bà quên cô ấy còn có cậu bạn trai gì đó sao? Cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho cô chủ thôi!”
“Vú nói phải tui lo xa quá rồi! Bọn trẻ tự biết bảo ban nhau, thượng đế phù hộ cho Mẫn Như tìm được người đàn ông tốt, tôi thật rất yên lòng, chuyện của Chính Uy và Mẫn Nhu tôi sẽ tìm ngày đẹp mà tổ chức cho hôn lễ bọn nó! Dù sao chướng ngại của chúng là Như Như, nhưng con bé cũng đã chấp nhận buông tay thì tương lai sẽ không có chuyện gì xảy ra!” La Mỹ Kim âm thầm tính toán, nghĩ đến chuyện này bà cũng vui vẻ được một nửa.
“Bà chủ, mau ăn đi có như vậy thì mới lo chu toàn được!” Vú Trương xếp lại đồ ăn ngay ngắn, tận tâm thuyết phục La Mỹ Kim.
“Uhm được, tôi ăn đây!”.