Mẫn Như Trở Lại

Nhịp sống mạnh dạn trôi, thấm thoát ngày thứ sáu với bọn trẻ cũng đến, sau ngày hôm nay chúng sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, Bối Bối, Lạc Lạc vô cùng phấn khích. Ngày cuối tuần chúng sẽ được daddy dẫn đi bơi. Chứng sợ nước bị lãng quên từ lâu rồi, bọn trẻ tha hồ vùng vẫy dưới nước như cá. 

Đó là chuyện hai ngày tiếp theo, quay lại với hôm nay mới là thứ sáu, Thẩm Dương có hẹn với Diệm cùng cậu ta đi xem mắt. Nhắc đến hai chữ này, không tự chủ cả người hắn toát hết mồ hôi. 

“Tại sao cô gái đó lại lâu đến vậy?” Thẩm Dương thiếu kiên nhẫn nhìn đồng hồ giọng vẻ cáu gắt.

“Em không biết, chắc là có việc bận, thông cảm cho người ta một chút!” Diệm vội vàng giải thích. 

“Chưa gặp người đó, cậu có vẻ bênh vực cô ta nhỉ?” Thẩm Dương châm chọc nhìn Diệm. 

“Kìa chủ nhiệm, thường con gái họ sẽ bận hơn cánh mày râu, em nói có gì sai!” Diệm phân bua với Thẩm Dương.

“Xin chào, tôi tên Tô Trân, chắc anh là Thi Diệm, tôi đến đây để xem mắt.” Một cô gái tầm độ tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu, đứng trước mặt Thẩm Dương, thoải mái giới thiệu, còn chìa cánh tay ý định muốn bắt tay với Thẩm Dương.

Hắn lập tức ú ớ, khi nào hắn trở thành đối tượng xem mắt cơ chứ, hắn chỉ là người đi cùng. Thẩm Dương muốn lên tiếng phân minh thì Diệm đã chặn họng hắn “Phải, đúng rồi, cậu ấy là Thi Diệm, cậu ấy có hơi nhát gan, tôi thay mặt Diệm, tên là Thẩm Dương, rất vui được gặp cô.”

“Không, không phải, tôi là …” Thẩm Dương định đứng lên thì Diệm vội ngăn hắn lại. 

Thẩm Dương nhất thời tức giận, hắn xoay mạnh chân phải, một nhấc đạp thẳng vào chân của Diệm. Đi theo cậu ta ngày hôm nay quả là sai lầm của hắn. Thẩm Dương đứng lên, nhìn Diệm “Cậu đi theo tôi ra ngoài.”

Hắn lại nhìn về phía Tô Trân “Xin lỗi, chúng tôi cần nói chuyện, cô vui lòng ngồi đợi”. 

Thẩm Dương nói xong đi phắt ra ngoài, Diệm biết thực sự đã chọc đến ông la sát Thẩm Dương, nên ngoan ngoãn đi theo hắn, không quên mời Tô Trân ngồi “Cô ngồi đi.”

“Rầm”

Thẩm Dương đấm mạnh vào tường, mặt hầm hầm sát khí, phẫn nộ quát “Cậu tính giỡn mặt với tôi phải không?”.


“Anh, bình tĩnh, để em giải thích.” Diệm trấn an tinh thần Thẩm Dương.

“Cậu có ý định cho tôi xem mắt thì cậu coi chừng cái mặt của cậu đấy” Thẩm Dương đe dọa. 

“Em nào dám, em thật tình đang thăm dò bản chất cô gái này, anh tưởng xem mắt hai bên đồng ý là xong rồi hả? Ăn bậy thì được nhưng không thể cưới bậy bạ. Anh đóng giả em một thời gian thôi! Sau đó cô ta biết anh không phải em thì cô ta sẽ như thế nào? Không hỏi han ai là đối tượng thì đã làm quen, em không dám cam đoan sẽ là người vợ hiền, con dâu ngoan.” Diệm giọng không vui vẻ mấy, cư nhiên nói điều thấy ở cô gái, trong lòng cậu ta đầy vẻ phiền muộn. 

“Cậu cũng gớm đấy! Lấy tôi làm thế thân. Nhưng nghĩ lại tôi thấy cậu cũng có lý riêng tôi sẽ giúp cậu dò bản chất cô gái này.” Thẩm Dương nghe xong lời giải thích thì tức giận tiêu tan. Hắn không lấy làm lạ những cô gái thời nay, một số thì bề ngoài hiền lành, bên trong lại nham hiểm và ngược lại. 

Hai người họ quay lại bàn tươi cười, Thầm Dương nói “Xin lỗi lúc nãy tôi quá kích động”

“Vậy anh là Thi Diệm phải không?” Tô Trân hơi hoang mang nhìn. 

“Um, gọi tôi là Diệm được rồi!” Thẩm Dương ngồi xuống không quên liếc Diệm đang cười vui vẻ. 

“Phù, tôi tưởng là mình nhầm lẫn” Tô Trân cười nhẹ vỗ ngực vấn an.

“Thì cô lầm thật nhưng vì anh em tôi phải giúp cậu ta” Thẩm Dương nghĩ trong đầu rồi nhếch môi. 

“Được rồi, màn chào hỏi đến đây là kết thúc, tôi gọi món cho tất cả.” Diệm vẫy tay gọi phục vụ. 

Họ bắt đầu nói chuyện, cách nói chuyện của “Thi Diệm“ làm cho Tô Trân bị thu hút, nghe người giới thiệu kêu hắn là dân thể thao, am hiểu về nhiều môn, tuy nhiên khá cứng nhắc, hơi nhàm nhưng Tô Trân lại không thấy vậy. Cái người tên tự xưng Thẩm Dương mới giống những gì người giới thiệu miêu tả.  

--- ---

Chủ nhật…

“Hai đứa bơi cẩn thận đấy, Lạc Lạc dùng chân đạp mới có lực” Thẩm Dương ngồi trên bờ nhắc nhở. Hắn lo chỉ hai đứa một lúc, sau đó quay sang nhìn Mẫn Như, giọng hối thúc mang tính gây sự “Cô chưa gọt xong sao? Bây giờ lại thêm tật chậm chạp.”


“Anh có ngon thì gọt, được tôi gọt cho ăn là may mắn cho anh rồi, còn ở đó lắm chuyện.” Mẫn Như vừa gọt vừa mắng. 

“Cô hung dữ quá đi mất, tôi chỉ đùa một chút thôi” Thẩm Dương lấy một miếng táo đã đươc cô bỏ vào đĩa, cho lên miệng nhai nhồm nhoàm nói. 

“Bộ dạng anh giống mấy người xấu xa lắm đấy! Ui…” Cô cứ lo chửi hắn mà quên mình đang cầm dao, phần táo được gọt rơi xuống đất, ngón tay quệt vào con dao, máu trên ngón tay Mẫn Như tuôn ra. 

“Cô có sao không? Sao không cẩn thận!” Thẩm Dương hoảng hốt, hắn đứng dậy chạy qua chỗ Mẫn Như. 

Mẫn Như nhìn ngón tay, lườm Thẩm Dương “Anh còn trách tôi, người nào bắt chuyện khiến tôi phân tâm bị dao cứa vào tay.”

“Xin lỗi, tôi…” Nhìn thấy máu tươi trên tay cô, Thẩm Dương đau lòng mang theo ăn năn, hắn cầm lấy tay cô, vội đưa vào miệng, hút hết máu chảy trên đó, nhẹ giọng hỏi “ Còn đau không?”.

“….” Mẫn Như mặt đỏ bừng như quả cà chua chín. Cô rụt tay lại, ấp úng nói “Tôi không sao…”.

Thẩm Dương không yên tâm “Chờ một chút, tôi lên phòng làm việc lấy băng urgo cho cô”.

“Để tôi tự làm.” Mẫn Như lấy băng urgo trong tay Thẩm Dương rồi băng lại ngón tay. 

Thẩm Dương im lặng, di chuyển về chỗ ngồi. Một phút sau, hắn lấy trái táo khác, lau sạch đầu dao vừa dính máu, dịu dàng nói “Để tôi gọt cho, cô ngồi không được rồi!”. 

Mẫn Như á khẩu, cô bây giờ chỉ biết câm nín, hành động vừa rồi đã chặt đứt dây nói của cô rồi. 

“Nè ăn đi” Thẩm Dương chìa miếng táo vào miệng cô. 

“Anh.. anh bị điên à! Để tôi … tôi tự ăn được rồi!” Mẫn Như như ngồi trên sa mạc, người cô nóng hết cả lên, có ai nói cho cô biết là cô đang bị ngại ngùng không.

“Tôi thấy mình có lỗi nên đút cho cô ăn là giải hòa. Cô còn mắng tôi, đúng là đại phiền toái không biết tốt xấu.” Thẩm Dương mắng mỏ, ý tốt của hắn cô lại chửi hắn điên. 


“Chúng, chúng ta… không nên thân thiết quá. Người ta nhìn kẻo hiểu lầm.” Mẫn Như nói xong thì má, tai đều đỏ phừng phừng. 

“À, nhưng mà thân thiết không sai nha!” Thẩm Dương hiểu ra, không ngờ cô cũng có lúc bối rối nhìn trẻ con như vậy. Hắn muốn chọc cô thêm chút nữa. 

“Gì.. chứ” Mẫn Như nhìn hắn chăm chăm. 

“Hai ngày trước, đối diện Tiêu Chính Uy cô còn nắm tay tôi rất tự nhiên,  hôm nay lại e ngại chứ!”Thẩm Dương hồi tưởng lại, giọng nhẹ nhàng nói đầy mờ ám. 

“Anh… Đó là nhất thời tôi muốn đuổi tên kia đi, anh mơ tưởng cái gì chứ!” Mẫn Như uất ức nhìn. 

“Còn ở trước mặt dì Tiêu kêu tôi là bạn trai, tôi còn nghĩ cái mặt của cô phải là dày lắm!” Thẩm Dương chọc cô lần nữa. 

“Nè, anh tránh xa tôi ra, đồ điên, đồ thần kinh, ảo tưởng….” Cô tức giận chọi dép về phía Thẩm Dương. 

Hắn cười khúc khích, vừa chạy đi vừa quay đầu nói vài câu, làm cô ngượng nghịu. 

Một người thì chửi mắng, một người thì chọc phá, không gian náo nhiệt hẳn lên. 

Lạc Lạc, Bối Bối chỉ biết nhìn nhau, hai người không nghe rõ người lớn nói gì nhưng theo thái độ của họ thì daddy đã chọc mẹ cái gì đó làm cho mẹ của chúng phải điên lên đến mức mặt đỏ như gấc. 

Thẩm Dương bị Mẫn Như đuổi đánh, hắn phải chạy sang siêu thị tránh, nhân lúc này thì mua một ít kem vể tàng trữ trong tủ lạnh. Khi nào coi phim hay chơi game với bọn trẻ, hắn sẽ lấy ra chia sẻ với chúng. 

Thẩm Dương hài lòng, kem nhiều đến đầy bịch, tha hồ mà ăn. Đúng lúc hắn cất kem vào tủ lạnh thì điện thoại có số lạ gọi tới. Thẩm Dương chần chừ một lúc, mới bắt máy. 

-     Alo, ai đấy!” Thẩm Dương lịch sự hỏi. 

-     Anh Diệm là em đây! Anh quên em rồi sao? – Giọng Tô Trân hơi trong hắn thiếu chút là không nhận ra. 

-     À, Tô Trân đấy à! Cô gọi tôi có chuyện gì? – Thẩm Dương thắc mắc. 

-     Anh Diệm chiều nay có bận không? – Tô Trân cười cười. 


-     Chiều nay? Có chuyện gì? – Hắn chán chường với mấy trò hẹn hò này. 

-     Em muốn mời anh đi xem triển lãm, anh đồng ý đi nhé! 

-     Cho tôi địa chỉ! 

-     Khoảng 5h nhé, em chờ anh!

“17h chiều nay tại địa chỉ này cậu đi đi giúp tôi.” Thẩm Dương nhắn tin cho Diệm xong thì hắn đóng cửa tủ lạnh lại. 

Cuối tuần là thời gian hắn dành cho gia đình. Hắn không thích bị quấy rầy với những trò nhảm nhí này. Tô Trân là bạn gái xem mắt của Diệm, hắn cho cậu ta đi thì sẽ đúng hơn. 

----

“Chu choa, cô nấu món gì mà thơm vậy!” Thẩm Dương khen ngợi. 

“Tôi nấu theo sở thích từng người!” Mẫn Như vui vẻ nói. 

“Cô cũng có nấu món tôi thích chứ!” Thẩm Dương mặt mày hớn hở.

“Dĩ nhiên là không, người đáng ghét như anh, tự đi mà nấu lấy!” Mẫn Như mặt khinh bỉ nhìn hắn. 

“Tôi đáng ghét chỗ nào, khuôn mặt tuấn tú, tính tình hiền lành, là người đàn ông trong lòng tất cả cô gái” Thẩm Dương mang vẻ tự tin nói với cô. 

“Oh, vậy người đàn ông trong lòng tất cả cô gái anh có thể kiếm một trong số cô gái hâm mộ anh nấu cho anh ăn, còn tôi chỉ nấu cho những người tôi không thấy đáng ghét thôi!” Mẫn Như chế giễu hắn. 

“Tôi chưa tìm thấy, nên tạm thời cô là người nấu cho tôi đi! Sau này tìm được rồi thì tính sau!” Thẩm Dương không vui nói.

Mẫn Như lắc đầu nhìn Thẩm Dương. Cô kêu không nấu món hắn thích nhưng thật ra trên bàn ăn món hắn thích chiếm đến ba món rồi. Mẫn Như phải công nhận cô ưu ái cho cái tên điên Thẩm Dương quá trời!

“Thôi được rồi, anh mau phụ người ta xách bàn ra đi, tối nay tôi nấu nhiều món phải có bàn để đồ ăn đấy!” Mẫn Như ra lệnh cho Thẩm Dương. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận