Mẫn Như Trở Lại

Như thường lệ trong nhà hết đồ ăn dự trữ, Mẫn Như phải đi siêu thị để mua chúng. Cô dự tính đi một mình cho nhanh nhưng Thẩm Dương nằng nặc muốn đi theo. Để hiện tại hắn biến đi đâu, một mình cô nách xách tay mang đứng trước siêu thị chờ. Xong bữa nay cô hết dám cho hắn đi cùng, đó là suy nghĩ của Mẫn Như. 

“Ting, ting” Điện thoại trong túi xách của cô reo lên. 

“Mẫn Như, cô bắt xe về đi! Tôi có công việc phải giải quyết” Tin nhắn được gửi tới từ Thẩm Dương.

“Aizz, hắn quả nhiên cho mình leo cây.” Đọc xong tin nhắn, Mẫn Như thở dài nói. 

Cất xong điện thoại vào túi xách, cô bắt một chiếc xe taxi gần đó đi về. Vì là mua rất nhiều thứ nên cô xách khá vất vả, tài xế taxi nhanh tay giúp Mẫn Như lấy một số thứ bỏ vào xe trước. Cô thấy tài xế thật tốt bụng chứ không như ai kia đi đâu mất dạng. 

------

Trên tầng năm của siêu thị…

Thẩm Dương đang chật vật trong quán cà phê, hắn xúi quẩy đụng trúng Tô Trân cũng đang mua đồ. Cô ta nhìn thấy Diệm ngày đêm mà mình nhớ mong, mặt mày vui mừng như vớ được vàng, lập tức ồn ào trong siêu thị. 

Cô ta gây sự chú ý cho nhiều người gần đó, hắn mới đưa Tô Trân lên tầng năm quán cà phê. 

“Diệm, bữa trước anh không đi, có thể nói với em hủy được mà, sao lại kêu người kia đi thế!” Tô Trân ủy khuất giọng hơi bực tức nói. 

“Tôi không muốn cô vì tôi phá hủy buổi đi chơi”Thẩm Dương cố lấy một lý do giải thích. 

“Người bạn này của anh rất nhàm chán, em phải tự nói chuyện cả buổi hẹn hôm ấy, anh ta chỉ biết ậm ừ rồi cười cho xong chuyện” Tô Trân nhớ lại buổi hẹn hôm ấy, cô ta không khỏi thất vọng, một buổi hẹn buồn tẻ. 

“Hộc.. haha..” Thẩm Dương vội lấy tay che miệng, bản tính Diệm đã là người trầm tư, ít nói, đôi khi hắn còn thấy cậu ta nhạt nhẽo đến chán ngắt.

“Anh…” Tô Trân bất động, hắn không an ủi, hối lỗi với cô ta, ngược lại còn vui vẻ cười to. 

“Xin lỗi, tôi không nên để cô ngày hôm đó khổ sở như vậy!” Thẩm Dương nín cười, vẻ lịch sự nói. 

“Anh biết vậy là tốt rồi! Hôm nay gặp được anh, em rất mừng. Mặc dù chúng ta mới biết nhau nhưng em thấy mình rất có duyên” Tô Trân sảng khoái thổ lộ, hài lòng khi nghe xin lỗi từ miệng “Diệm”.

“À, ừm tôi cũng thấy chúng ta rất có duyên.”Thẩm Dương cảm thấy hắn cố tình tránh né cô ta thì thượng đế lại sắp đặt cho cô ta nhìn thấy hắn, nên gọi sự gặp gỡ oan trái thì đúng hơn.

“Phải rồi, để cho chúng ta có cơ hội tìm hiểu nhau kĩ hơn, lát nữa anh đưa em về nhà đi, nhà của em cũng khá xa nơi này.” Tô Trân đề nghị. 

“Được, vậy chúng ta về luôn đi, tôi cũng rất muốn biết nhà của cô” Thẩm Dương tìm cách kết thúc câu chuyện càng nhanh càng tốt. Bà chằn Mẫn Như bị hắn cho leo cây, hắn biết chỉ cần hắn trở về sẽ biết tay cô. 

Trái lại với Thẩm Dương, Tô Trân tưởng “Diệm” muốn đến nhà cô ta thật, trong lòng Tô Trân có cảm giác dễ chịu vô cùng. Cô ta đứng dậy, chạy lẹ đến khoát tay Thẩm Dương như một cặp tình nhân. 

“Chủ tịch, tôi đã chụp được” Siven – trợ lý đắc lực của Tiêu Chính Uy.

“Gửi sang cho tôi” Giọng nói mang vẻ lạnh nhạt. 

“Vâng” 

Tiêu Chính Uy nhận được tin nhắn, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, đây là bằng chứng tố cáo sự phản bội của Thẩm Dương. Anh muốn tận mắt cô thấy những bức hình này, cô còn nói Thẩm Dương là tình yêu của mình nữa không. 

--- ---

Thẩm Dương đưa Tố Trân về đến nhà cô ta, cô ta không xuống xe mà ngồi lì một chỗ 

Tố Trân suy nghĩ trong đầu….chỗ ngồi cạnh tài xế “Diệm” không cho cô ta ngồi, hắn chỉ nói một câu “Chỗ này cho người quan trọng”. Ai là người quan trọng với hắn?

“Tố Trân về đến rồi!” Thẩm Dương khẽ gọi. 

“…”

“Tố Trân” Không thấy động tĩnh, cô ta như bức tượng làm Thẩm Dương phải la to.

“Xin lỗi, em đang suy nghĩ về công việc, xuống ngay đây, anh tham quan nhà em một chút rồi về.” Tố Trân hoảng hồn, cô ta líu rít khẩn trương một lúc, rồi lịch sự mời Thẩm Dương. 

“Để khi khác, tôi có hẹn với bạn.” Thẩm Dương thấy cô ta xuống xe, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy một lý do từ chối, không đợi cô ta nói tiếp đã nhấn ga cho xe chạy đi. 

Hắn cho xe đi qua một đoạn đường, liền lấy một cái áo thun để sẵn trong xe thay ra, hắn không thích người khác chạm vào mình cho lắm, đặc biệt là những người xa lạ. 

---

“Mẫn Như, tôi về rồi đây” Thẩm Dương mở cửa nhà của cô. Hắn đi vào trong thì nghe tiếng nước chảy rọc rạch, có lẽ cô đang tắm không nghe thấy hắn gọi, Thẩm Dương nghe tiếng “cọt, két, tung”, hắn tò mò đi về phía phát ra âm thanh. 

Mẫn Như đang trong phòng tắm, sửa chửa vòi nước bị hư nhưng với sức của cô sao có thể vặn nổi cái vòi nước đang hư chứ. Hắn chẳng nghĩ ngợi, liền sắn tay áo xông vào trong, đẩy cô sang một bên nói “Đại phiền toái, cô đi cúp cầu dao nước, nước chảy rất mạnh cần cúp nước đi mới có thể vặn được”.

Mẫn Như răm rắp nghe theo sự chỉ dẫn của Thẩm Dương, khoảng nửa giờ sau, cái vòi nước được thay bằng vòi nước mới, vặn vào vặn ra đều không bị cứng như vòi nước cũ. 

Do lúc nãy hắn sơ ý, làm nửa người trên bị ướt nhem, nhưng trông Thẩm Dương lúc này toát lên vẻ thu hút khó tả. Mẫn Như hết hồn với suy nghĩ của mình, lập tức hối thúc hắn “Người anh ướt rồi về thay áo đi, trong nhà tôi có bật điều hòa nên dễ nhiễm lạnh bị cảm lắm”. 

“Cơ thể tôi rất khỏe, chút nước với điều hòa sao lại bệnh được chứ” Thẩm Dương xua tay cười hời hợt. 

Mười một giờ trưa, cô mới nấu ăn xong, định mang bữa trưa cho bà nội Thẩm, rồi dì Thẩm và Khả Nam nhưng nhớ đến xe cô bị mềm bánh chưa đi bơm, đành nhờ Thẩm Dương chở vậy. 

“Thẩm Dương, anh chở tôi đi đưa bữa trưa.”

“….”

Tên thần kinh kia đâu mất rồi, Mẫn Như lại phòng khách thì trông thấy Thẩm  Dương mơ màng ngủ, cô tính đá hắn một cái trả thù hắn cho cô leo cây nhưng mà sao mặt hắn đỏ bừng bất thường, trên trán thấm đẫm mồ hôi. Theo bản năng, cô đưa tay lên trán hắn, thì thấy trán nóng ran. 

Có lẽ vì sốt nên Thẩm Dương mới mơ màng, ngủ lịm trên ghế sofa. Mẫn Như vội vã kéo Thẩm Dương dậy, định đưa hắn đi bệnh viện nhưng Thẩm Dương còn lơ mơ buồn ngủ, giựt tay ra khỏi tay cô, miểng lẩm bẩm “Để tôi ngủ”.  

“Đi bệnh viện, anh bị sốt rồi, ngủ ngóng gì nữa!” Mẫn Như lắc người Thẩm Dương gọi hắn tỉnh. 

“Sốt sao, tôi chỉ thấy người hơi mệt, ngủ một chút là hết thôi!” Thẩm Dương mũi sụt sịt.

“Cố chấp, quần áo ướt để bị nhiễm lạnh, anh tưởng mình là super man sao!” Mẫn Như lớn tiếng quát. 

“Tôi, không sao cô cho tôi ngủ một lúc đi, sẽ khỏi thôi.” Thẩm Dương hất tay Mẫn Như ra, sau đó là nằm xuống ngủ. 

Mẫn Như lắc đầu, cô còn phải đi đưa thức ăn cho mọi người, lát quay về tính sổ hắn, cô khép cửa lại rồi ra ngoài. 

--- ----

“Cạch” Cô đi đưa thức ăn về...

“Anh khỏe chưa” Mẫn Như mở cửa bước vô nhà, mọi thứ vẫn vậy không có gì thay đổi, Thẩm Dương vẫn nằm ì trên ghế. 

Cô có dự cảm chẳng lành, liền đi đến chỗ Thẩm Dương, không phải là cái trán nóng mà bây giờ là cả người hắn nóng như lò than, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi nóng bỏng. 

Mẫn Như lo lắng gọi “Thẩm Dương”, đập tay vào vai hắn. 

Thẩm Dương vẫn chìm trong giấc ngủ nặng nề, đôi mày hơi cau lại, sắc mặt trông khó chịu hẳn đi.

Mẫn Như đột nhiên chấn động, có vẻ như Thẩm Dương sốt rất nghiêm trọng, không thể đưa hắn đi bệnh viện, cô chỉ có thể gọi bác sĩ đến. 

Bác sĩ ghé qua, khám cho hắn xong rồi truyền nước. Cô bị bác sĩ mắng “Chồng cô vì không thay quần áo ướt, nhà bật điều hòa lớn như vậy bị sốt lại còn để lâu, khó trách anh ta mới sốt cao như thế, cô nên lau mát thay quần áo khô cho anh ta”. 

Mẫn Như im lặng, cô là vợ hắn khi nào, hơn nữa là do hắn lì lợm, nhưng nghĩ lại ban nãy cô kiên quyết hơn thì được. 

“Cô còn đứng trời chồng ra làm gì, không lo phụ tôi, riết vợ chồng trẻ các người chẳng ra làm sao!”. 

Sau khi tiễn ông bác sĩ khó tính kia đi, Mẫn Như mới bắt tay lau khô người cho Thẩm Dương, dĩ nhiên cô không thể làm … cho hắn rồi đành để vậy. Cô bật điều hòa nhỏ lại tránh hắn bị sốt cao hơn. 

Cô đỡ hắn lên giường Lạc Lạc, đắp chăn rồi lấy thuốc giảm sốt cho hắn, làm xong cô mệt muốn đứt hơi. Thấy có vẻ hắn chưa hết sốt, cô lại đi lấy nước ấm lau chân tay cho hắn. Cô nghĩ bụng đợi hắn hết sốt chắc sẽ đói vì bữa trưa hắn cũng không ăn gì nên cô ra ngoài nấu một nồi cháo nhỏ cho Thẩm Dương.

Mẫn Như chăm sóc Thẩm Dương gần hết cả một buổi, cô cảm thấy mình cũng mệt mỏi, dần dần ngủ đi lúc nào không hay.

----

Chiều tà…

Mẫn Như giật mình tỉnh giấc…Đã năm giờ hơn rồi, bọn trẻ chưa có ai đón.

Cô bật dậy như lò xo và “bốp” một cái thật mạnh.

“A, đầu cô làm bằng đá hay sao mà đau quá vậy” Thẩm Dương hét toáng.

Đầu cô đập vào mặt Thẩm Dương…

“Tôi không có thời gian nói với anh, chúng ta chưa đi đón bọn trẻ” Mẫn Như quýnh quáng, lấy chìa khóa, mặc áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài. 

“Hey, hey cô bình tĩnh, tôi đã lo xong việc đón chúng rồi!” Thẩm Dương cầm tay cô chặn Mẫn Như bước ra khỏi cửa. 

“Anh đón chúng rồi sao, anh hết sốt chưa!” Mẫn Như bây giờ mới nhớ hắn còn sốt, cô lấy tay sờ trán hắn thì thấy đã hết nóng như than rồi. 

“Tôi khỏe rồi!” Thẩm Dương cười nhẹ. 

“Ai đón Lạc Lạc, Bối Bối?”

“Tôi nhờ Khả Nam rồi, cô ấy đang cho bọn trẻ ở với mẹ tôi!” Thẩm Dương giải đáp thắc mắc của Mẫn Như. 

“Ừm, làm tôi cứ sợ chưa có ai đón chúng” Mẫn Như vỗ ngực an ủi. 

“Lúc tôi tỉnh dậy, vừa vặn là giờ bọn trẻ về nhưng cảm thấy hơi mệt, nên gọi điện nhờ Khả Nam đón giúp” Thẩm Dương bổ sung giải thích thêm cho cô hiểu. 

“Anh… anh tỉnh khi nào vậy!”

“Tôi tỉnh khá lâu rồi, cháo cô nấu rất ngon” Thẩm Dương cảm động. 

Bỗng ánh mắt Thẩm Dương nhìn cô đầy ấm áp, trong lúc hắn bị sốt, hắn vẫn cảm nhận, cô là người chăm sóc hắn lúc hắn đang mê man, bác sĩ  mắng cô rất nhiều nhưng cô vẫn im lặng làm theo lời chỉ dẫn bác sĩ. Một cỗ cảm xúc ngọt ngào chảy thẳng vào tim Thẩm Dương.

“Cô cho tôi ôm một cái cảm ơn nhé” Thẩm Dương dang tay kéo Mẫn Như vào lòng, ôm lấy cô một cách nhẹ nhàng nhưng thật lòng. 

“Đồ ….”. Mẫn Như không biết nói gì họng cô như bị chặn để mặc cho hắn ôm cô vào lòng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui