Thi Diệm dù bị bịt mắt, vẫn đoán được mình đã bị bắt cóc. Anh ta có chết cũng không ngờ rằng chỉ rời khỏi nhà Tố Trân cũng có thể xảy ra chuyện, thậm chí anh ta không biết mình gặp chuyện ra sao, chỉ nhớ hình như có một người phụ nữ đến hỏi anh ta câu gì đó, sau đó anh ta trở nên mơ mơ màng màng, ý thức cũng dần dần mất đi.
Một lúc lâu, tai nghe được tiếng í ới phát ra, nghe tiếng hít thở xung quanh, đoán chừng trong chiếc xe này chắc chắn không chỉ có một mình nhưng chân tay đều bị trói chặt bằng dây thừng, miệng cũng bị dán kín lại, anh ta không đoán được là ai.
“Hức, hức” Bối Bối nức nở.
Những tin tức trên báo và phim ảnh đã từng xem qua lần lượt hiện lên trong đầu cô bé, cư nhiên đi học cũng bị bắt cóc.
Trong đây chỉ có ba người, chú kia lớn thế cũng bị bắt cóc, vậy bọn trẻ như hai người không chừng sẽ còn thê thảm hơn. Lạc Lạc thường ngày nhát gan, mặt mũi anh trai không cảm xúc, có khi nào bị hù cho đến dại rồi không. Anh trai còn bị hù dọa, còn mình cô bé biết đối mặt với tình cảnh này sao chứ. Bối Bối càng nghĩ càng sợ, nước mắt liên tục rơi xuống.
Khác với Bối Bối, Lạc Lạc chỉ là im lặng nghĩ cách, không ngờ đầu óc Bối Bối lại phong phú đến mức đó. Cậu bé bắt đầu bị tống lên xe hiển nhiên sẽ rất sợ, sợ còn hơn Bối Bối. Trải qua vài giờ, tâm trạng Lạc Lạc yên tĩnh, cậu bé luôn nhớ lời dặn dò của Thẩm Dương.
“Con là con trai, con có quyền được khóc, nhưng khóc xong thì phải biến mình mạnh mẽ. Dad tuy có võ bảo vệ các con nhưng nếu không có dad thì ai sẽ bảo vệ các con đây! Phải tự chính mình can đảm bảo vệ mình, bảo vệ người thân của mình.”.
Mười lăm phút xoay sở, một cái nút thắt rốt cục dây thừng cũng tuột ra. Anh ta tháo miếng bịt mắt, bịt miệng ra, cởi trói cho cái chân. Cả người Thi Diệm đầm đìa mồ hôi. Một võ sư dạy võ bị bắt cóc là nỗi sỉ nhục không thể tả.
Anh ta bây giờ chạy đến cởi trói cho bọn trẻ có số phận như mình. Thi Diệm giật bắn người vì bọn trẻ mới được mình giải cứu, không ai khác chính là Lạc Lạc, Bối Bối quen thuộc.
Hai đứa trẻ này luôn được Thẩm Dương mang đến hội quán, với người trong hội quán bọn trẻ này không xa lạ gì. Mơ hồ Thi Diệm nghĩ đến một khả năng…. Anh ta hận không đánh chết ả đàn bà khốn khiếp Tố Trân.
Cô bé suốt ngày cười nói, cũng khóc đến nức nở, Thi Diệm đau lòng nói: “Bé ngoan, có chú đừng sợ. Chú là bạn của ba các cháu.”.
Lạc Lạc, Bối Bối gặp được người quen, có thêm yên tâm.
Vào thời khắc mấu chốt luôn thể hiện bản lĩnh của một người anh trai, Lạc Lạc nháy mắt muốn nói: “Trời sắp tối, bọn người kia nghỉ ngơi, chúng ta sẽ mang em chạy trốn.”.
Bối Bối ngày thường, xù lông nhím ăn hiếp anh trai. Giờ khắc này, chỉ có hai anh em họ, cô bé một lòng tin tưởng Lạc Lạc, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn làm một đứa em gái nhỏ hơn lúc nào hết cũng cần anh trai che chở.
“Hiện tại bên ngoài có bốn người đang ông cao lớn, một mình chú có thể hạ gục được nhưng bọn trẻ các cháu sẽ là mục tiêu cho chúng uy hiếp! Các cháu phải nghe chú như thế mới thoát được!”.
“Chú chú nói đi, bọn cháu sẽ nghe theo chú!” Bối Bối phấn khích nói hơi to.
“Suỵt, em muốn bị bọn họ tóm gáy à! Sao ăn nói to mồm thế!” Lạc Lạc đưa tay nhắc nhở.
“Các con nghe chú nói, Bối Bối con …. Lạc Lạc làm thế này…Và chú sẽ….” Thi Diệm vừa nói vừa miêu tả chi tiết.
Không bao lâu sau liền nghe thấy có người mở cửa xe, một người đàn ông đi vào, nói một loại tiếng địa phương lạ, đại khái là “Đều đang ngủ.”
“Chú ơi, con muốn đi vệ sinh!” Bối Bối nghe tiếng người, mắt khẽ động vài cái, sau đó lên tiếng.
“Đại ca, con nhỏ đòi tiểu tiện!” Gã đàn ông khép hờ cửa, trườn đầu ra nói to.
“Để nó đi, nó tè bậy ra chỗ đó thì mệt lắm!” Người được gọi là đại ca lên tiếng.
Gã đó gật đầu, bước vào trong, Lạc Lạc biết cơ hội của mình đã tới, thấy gã không để ý, giơ chân cao lên đủ làm cho gã té vào người Thi Diệm. Thi Diệm nhanh chóng quật người đè gã, đánh một phát vào gáy làm gã ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Yeh, một tên gục ngã!”
Thi Diệm rút sợi dây nịch trên người gã ra, chính anh ta cũng rút sợi dây nịch trên người mình: “Hai đứa cầm lấy, nhắm đến vị trí đối phương lao đến quật liên tục. Đừng nương tay cho ai nên nhớ chính là kẻ xấu. Chú có võ sẽ có cách!”.
“Vâng!”
“Đại ca, thằng Mã Đầu sao không đưa con bé đó ra! Có khi nào…” Một người khác trong bốn người lên tiếng.
“Mẹ kiếp, đến con nít cũng không tha. Đi vào xem nó làm gì rồi!” Người đó đanh mặt vứt điếu thuốc hùng hổ đi đến. Sau đuôi có người đàn ông vừa mới lên tiếng chạy theo.
“Thằng khốn mày làm gì trong đó!”
“Vèo” Một cái cơ thể người bay ra làm ngã hai tên đó xuống dưới đất.
“Trúng kế rồi! Tụi bây lên!” Người đàn ông gọi đại ca hét lên.
“Lạc Lạc, Bối Bối chuẩn bị!” Thi Diệm hạ lệnh.
Khi anh ta vừa dứt lời thì chúng lập tức lao đến, đúng là liều mạng thật nhưng anh ta không còn cách nào khác. Chúng đến ba người, một mình anh ta vẫn hạ được nhưng thủ đoạn của chúng không phải hướng đến mình anh ta. Nếu trong lúc anh ta đang hạ chúng thì cũng sẽ có một tên tóm bọn trẻ uy hiếp.
Thi Diệm liền nghĩ ra lấy dây nịch làm vũ khí cho bọn trẻ. Hai đứa tấn công được tới đâu thì hay tới đó.
Trong khi đối phó với người này, tên khác nhảy bổ vào anh ta, anh ta thân thủ nhanh lách kịp. Những chiêu thức hạ gục rất dứt khoát. Một tên lao đến Bối Bối, cô bé cuống quýnh đánh bừa, trúng thẳng vào mặt tên đó, hắn đau đớn ngã xuống.
“Chạy!” Thi Diệm gào lên.
Ba chú cháu bỏ chạy thục mạng về hướng bóng đêm, không dám dừng bước, chỉ dùng hết sức lực mà chạy. Hai bên đường đều là ruộng đất, xung quanh chỉ toàn bùn rơm rạ, đá vụn và cây cỏ.
Không có bất kỳ sự cố nào đột nhiên xảy ra như trong phim, bọn bắt cóc bị đánh bầm dập một trận. Thi Diệm đánh không nương tay vào trọng điểm, chúng có đuổi theo thì sẽ thiệt thòi cho chúng. May là, cả ba đều là người ưa vận động, thường ngày đều luyện tập nên với việc chạy hơn một nghìn mét, họ chỉ tiêu hao một lượng sức nhỏ.
Thi Diệm thấy bọn trẻ chạy như điên, anh ta dừng lại không đành lòng: “Ngày mai rồi đi tiếp!”.
“Không được! Chúng ta phải tìm được người trong đêm nay! Mọi người rất lo cho chúng cháu!” Lạc Lạc nhất quyết không chịu, nằng nặc đòi đi tiếp.
--- ----
Mẫn Như vừa nhìn thấy Tiêu Chính Uy nhịn không được chạy đến vừa đấm vừa đánh, bỏ mặc hình tượng anh là ai, có bao nhiêu con mắt đang nhìn, thống khổ nói: “Tiêu Chính Uy trả con cho tôi!”
“Em điên phải không! Tôi có giữ đứa nào đâu!” Tiêu Chính Uy đùng đùng nổi giận bởi hành động mất kiểm soát của cô.
Trước kia, anh có lạnh lùng, đòi hai đứa nhỏ khiến cho cô có chút sợ hãi, tuy nhiên chuyện đó không làm tổn thương cô được, nhưng bây giờ thái độ lạnh lùng của anh giống như những cây kim nhỏ từng chút đâm vào trái tim của cô, trái tim đau nhói từng cơn, kèm theo thân thể cũng đau đớn.
“Tôi điên rồi! Anh trả con cho tôi!” Mẫn Như rưng rưng nói.
“Em ăn nói bậy bạ cái gì đó! Bọn trẻ ở với em kia mà!” Tiêu Chính Uy trừng mắt mắng cô.
“Nói vậy là anh không giữ chúng!” Thẩm Dương liếc mắt.
“Không!”
“Thẩm Dương, cái người gọi cho anh không nói đùa!” Mẫn Như khổ sở nói.
Sự tuyệt vọng trong mắt Mẫn Như lấp đầy, nước mắt cô đang chực chảy ra ngoài. Con của cô nhất định không thể xảy ra chuyện gì được. Mẫn Như lảo đảo ngồi bệt trước cửa, không có một chút hơi sức để động đậy.
Tiêu Chính Uy thấy Mẫn Như tuyệt vọng, bi thương, cả người anh không thể khoái trá, anh chợt phát hiện để cô vào kế hoạch này, không khác nào chính anh tự giết mình. Nhưng không phải mục tiêu là cô sao? Tại sao lại là bọn trẻ?
Tay Chính Uy bàng hoàng đứng tại chỗ, anh chỉ mượn người phụ nữ đó làm cho Mẫn Như thấy được bộ mặt của Thẩm Dương, cuối cùng tránh xa hắn. Người phụ nữ đó là con rối trong mắt anh, Chính Uy không muốn đếm xỉa đến người phụ nữ đó, kế hoạch của cô ta nữa. Để cô ta tự tung tự tác cứ thế mà tiến hành công việc trả thù, nhưng chính sự lơ là khinh người, anh đẩy bọn trẻ vào nguy hiểm.
Tiêu Chính Uy nắm thành quyền, anh thừa nhận lần này mình hành động sai lầm. Anh tựa hồ cực kì bình tĩnh, có điều trong lòng anh đã sớm rối thành nùi. Nếu bọn trẻ không an toàn, khẳng định mẹ anh và cô sẽ rất thương tâm, anh không thể để chuyện đó xảy ra. Nghĩ đến tình trạng hiện giờ của bọn trẻ, anh vô cùng ân hận.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh lấy điện thoại gọi trợ lý, lạnh nhạt phun một câu: “Elsa, huy động người tìm bọn trẻ! Cho người tóm luôn kẻ đó cho tôi.”
--- ----
Bọn họ đi suốt cả đêm, ngày hôm sau vô tình gặp được một nông dân chở lúa vào thị trấn, bèn đi nhờ chiếc xe của ông ta.
Nhiều người nhìn thế không phải thế, bốn tên hôm qua có giọng giống người nông dân, họ là người cùng địa phương, tất nhiên có lợi sẽ ẩn giấu cho nhau nên ba người không dám nói việc mình trốn ra từ bọn bắt cóc, mà chỉ kể rằng trên đường về nhà kết quả xe hư giữa đường, họ đang đi trợ giúp.
Lúc này mới có thể thuận lợi đến đồn cảnh sát của thị trấn, sợ mấy người chỗ này dở trò, Thi Diệm nói ra tên Thẩm Dương, vì vậy chốc lát sau liền liên lạc được với hắn, có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm được truyền ra từ trong điện thoại: “Ba người ở đó, tôi lập tức tới ngay.”