Tôi luôn nhận thức được cơ thể của Đoàn Niệm Tâm rất yếu ớt.
Thời gian đầu sống tại phủ họ Đỗ, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Đỗ Quân mà tôi chăm chỉ rèn luyện cơ thể, ăn uống đủ chất nên sức khoẻ cũng tạm coi là ổn định. Thời gian trôi qua, họ Đoàn đã có phủ riêng và đặc biệt "sau ba năm hôn mê" thì tôi dần quay trở về với lối sống của một con nhãi lười biếng tại thế kỷ hai mốt: Thời gian rảnh rỗi nếu không đi chơi thì cũng chỉ nằm ườn ngoài vườn cây, điểm cộng duy nhất là ăn vẫn ngon miệng, chưa bao giờ để mình phải chịu đói.
Có ai ngờ... đang đứng giữa đường mà tôi lại đùng ra ra bất tỉnh?
Dưới mi mắt nặng trĩu, cảnh tượng phía trước chỉ là một khoảng mơ mơ hồ hồ, mù mịt tối tăm.
Có dáng ai dong dỏng bước lại gần, khẽ cúi người xuống.
Tôi giật mình choàng tỉnh, chỉ thấy xây xẩm mặt mày, tim đập dữ dội. Việc hít thở chưa bao giờ khó khăn đến thế, tôi chống tay xuống giường thở dốc, mất một hồi lâu thị lực mới dần khôi phục lại.
"Cô cả, cô dậy rồi!" Tiếng kêu thảng thốt của Đông Ly vang lên, con bé lao đến cạnh giường đỡ lấy tôi, một tay xoa xoa sau lưng tôi một cách nhẹ nhàng.
Tôi đờ đẫn nhìn Đông Ly, não bộ gần như đóng băng, không nhận thức được bất cứ điều gì.
Rõ ràng... tôi đã quay trở về với Nguyễn Từ Niệm Tâm rồi mà? Không lẽ đó chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Đông Ly nhanh chóng rót một bát nước ấm đưa tới tay tôi, vành mắt đã đỏ lên từ khi nào.
Tôi uống một ngụm nước nhỏ, chỉ thấy mọi chuyện thật kỳ quặc.
"Mấy giờ rồi nhỉ?"
Đông Ly xoay người cất bát, đáp lời: "Dạ, vừa mới sang giờ Tuất đó cô."
Theo cách trả lời của Đông Ly thì hiện tại mới là khoảng bảy giờ tối cùng ngày. Còn tôi... đã ngất xỉu suốt từ giữa trưa đến bây giờ.
"Dưới bếp mới nấu một nồi cháo tía tô, để em mang lên cho cô cả nhé ạ?" Con bé tiến lại gần, kéo gối ra sau lưng làm chỗ dựa cho tôi rồi nói.
Tôi lắc đầu từ chối, đoạn bảo Đông Ly kể lại tình cảnh khi mình gặp chuyện.
Khi ấy tôi đang đi cùng Đỗ Nguyên Huân còn Đông Ly theo ở đằng sau, tình cờ gặp Trần Thuyên trên đường. Hai người Trần Thuyên - Nguyên Huân trò chuyện một hai câu ngắn ngủi, diễn biến tiếp theo chính là việc tôi lăn đùng ra ngất.
Đông Ly đặc biệt nhấn mạnh: Tôi bất tỉnh, ngã ngửa vào người Đỗ Nguyên Huân nhưng Trần Thuyên đã nhanh chóng vươn tay, thành công giành lấy tôi về phía anh.
Phạm Bân đi công tác trên núi chưa về, Trần Thuyên chỉ còn cách bế tôi trở về phủ họ Đoàn rồi lệnh cho Thành An đi vời người khác đến chẩn mạch. Vị thái y già đã có vài ba chục năm kinh nghiệm thăm khám, sau khi bắt mạch hai tay cho tôi thì lập tức tỏ ra kinh ngạc tột độ, còn to gan hỏi Trần Thuyên một câu: "Quan gia đang đùa với thần ạ?"
Suýt chút nữa Trần Thuyên đã ném chén trà vào người ông ấy.
Chậc, nguyên do là bởi sức khoẻ tôi hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Chẳng vì suy nhược cũng không phải say nắng, tôi chỉ đơn giản là đang... ngủ mà thôi.
Lời này vừa thốt ra, cả căn phòng - bao gồm Trần Thuyên, Đông Ly, Đoàn Nhữ Hài và Vân Phi đều biến sắc (đương nhiên là trừ Đỗ Nguyên Huân).
Vị thái y già lọ mọ kê một đơn thuốc bồi bổ sức khoẻ cho tôi rồi xin phép cáo lui, để lại đám người rơi vào tình trạng sang chấn tâm lý sâu sắc. Đây không phải là chuyện gì mới mẻ bởi lẽ tôi cũng đã từng ở trong tình trạng tương tự - đột nhiên rơi vào một giấc ngủ sâu, kéo dài suốt ba năm trời. Ngày đó tôi quả thực đã trở về với cơ thể Nguyễn Từ Niệm Tâm, còn lần này... rốt cuộc là mơ hay thực...
Kể đến đây, Đông Ly bỗng hét toáng lên: "Thôi chết rồi, Quan gia và cậu Nguyên Huân vẫn đang ở gian chính! Để em..."
Tôi vội kéo con bé lại. Dù sao cũng không nên để đàn ông bước vào phòng riêng của đàn bà con gái, tốt nhất là tôi nên tự mình ra ngoài xem sao.
Trần Thuyên lo rằng tôi sẽ lại một lần nữa "rời bỏ" anh, quyết định ở lại phủ họ Đoàn. Anh nói với em trai Nhữ Hài của tôi rằng nếu tôi không tỉnh lại trước nửa đêm thì rạng sáng sẽ lập tức khởi hành, đưa tôi lên núi tìm Dương Gia.
Còn Đỗ Nguyên Huân, tuy rằng không nắm được tình hình nhưng có vẻ hắn dựa phản ứng của mọi người, phần nào đoán được đã có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra với tôi. Và đương nhiên, Trần Thuyên còn chưa rời đi nên hắn cũng kiên quyết ở lại, còn đối đáp vô cùng trôi chảy với anh như thế này:
Trần Thuyên lạnh lùng nói: "Ngươi về phủ đi, đừng có phiền phức ở đây nữa."
Đỗ Nguyên Huân mỉm cười, chắp tay hành lễ đầy chuẩn mực: "Quan gia anh minh, hẳn sẽ không xử chém thần chỉ vì thần không chịu về phủ đâu ạ. Vả lại... lo lắng cho người khác cũng đâu phải tội?"
Nói chung là Trần Thuyên hết cách, anh không phải là bạo chúa, chỉ biết dùng bạo lực để ép buộc kẻ khác làm theo ý mình.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Đông Ly chải lại tóc rồi buộc túm lại phía sau giúp tôi, đỡ tôi đứng dậy. Vừa đặt chân xuống đất thì một cơn choáng váng đã ập đến, tôi dựa cả người vào Đông Ly, chậm rãi hít vào thở ra điều hoà lại cơ thể.
Gian phòng khách chỉ có ba người: Trần Thuyên ngồi trên sập cao, Đoàn Nhữ Hài và Đỗ Nguyên Huân ngồi ghế bên dưới, tất cả đều chìm trong trạng thái yên lặng.
Ấy khoan... Lâm Vũ cháu tôi đang cuộn tròn trong lòng Trần Thuyên ngủ đến là say sưa, miệng chóp chóp chép chép, không biết đang mơ cái gì. Anh bế Lâm Vũ vô cùng thuần thục, một tay dịu dàng vỗ về thằng bé, không hề ngơi nghỉ.
Người đầu tiên nhìn thấy tôi là Đoàn Nhữ Hài. Cậu ta bật dậy như lò xo, lao đến cạnh tôi, nắm lấy hai bên vai chăm chú quan sát, cuối cùng thở phào một cái thật to.
Đông Ly thay Trần Thuyên bế Lâm Vũ, đồng thời tiến sang ngang chặn lấy Đỗ Nguyên Huân, khiến hai chữ "Nàng tỉnh..." cứ thế biến mất vào khoảng không vô tận.
Con bé sử dụng Lâm Vũ như một cái khiên, miệng liến thoắng: "Cô cả nhà con đã dậy rồi, cậu Huân cũng nên về thôi ạ."
Em trai Nhữ Hài vỗ vai tôi một cái, nhường chỗ cho Trần Thuyên rồi đi tới gần Đỗ Nguyên Huân nói: "Muộn rồi, để ta tiễn anh."
Ý tứ đuổi khách đã quá rõ ràng, Đỗ Nguyên Huân không còn cách nào khác, chỉ đành rướn cổ lên nói với tôi: "Nàng nghỉ ngơi cho khoẻ nhé, hôm sau ta lại tới thăm!"
Đương lúc ấy, Trần Thuyên chậm rãi nắm lấy bàn tay tôi, dùng lực kéo tôi lại gần. Hai mắt anh dán chặt vào tôi, khiến tôi lại càng không có gan nghển cổ lên đáp lại Đỗ Nguyên Huân.
Cuối cùng, Đông Ly bế Lâm Vũ vào cho Vân Phi, gian phòng khách chỉ còn lại tôi và Trần Thuyên.
Anh siết chặt tay, dùng tay còn lại khẽ chạm lên má tôi, nhè nhẹ lướt xuống. Tôi cảm nhận được rất rõ ràng... anh đang run rẩy.
Trần Thuyên không hề thở phào nhẹ nhõm như Đoàn Nhữ Hài, anh chỉ chăm chú nhìn tôi, ngón tay gầy dịu dàng vén tóc cho tôi.
"Thật may... nàng..." Giọng Trần Thuyên có chút khàn, gãy gọn hơn so với mọi khi.
"Mấy hôm vừa rồi em bị mất ngủ." Tôi cướp lời anh, nói dối không chớp mắt. "Trưa nay mệt quá nên là..."
Mi tâm Trần Thuyên hơi nhíu lại, ánh mắt tối đi. Tôi vội ngậm chặt miệng, không dám thở ra câu nào nữa.
"Khụ khụ." Cậu em trai Nhữ Hài đã tiễn xong bạn, khi quay lại còn dẫn thêm một người.
Tôi hơi mất tự nhiên, theo phản xạ liền rụt tay lại. Chỉ tiếc sức lực của Trần Thuyên quá lớn, tôi không tài nào rút tay trở về. Bộ dáng anh ung dung bình tĩnh, hoàn toàn không để tâm tới kẻ khác, mặc kệ họ đứng một bên. Anh không rời mắt khỏi tôi, dù chỉ một giây.
Trần Thuyên khẽ động, đầu ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ lòng bàn tay tôi. Chẳng có ngàn câu vạn chữ, anh chỉ khẽ thở dài, hạ giọng: "Ta phải về rồi."
Tôi vỗ vỗ lên tay anh, cười: "Dạ, chàng đi đường cẩn thận nhé."
"Nhớ nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ." Anh gật đầu.
Còn chưa kịp đáp thì Đoàn Nhữ Hài đã hô lên từ phía sau: "Chắc chắn rồi ạ!"
Trần Thuyên chuyển hướng sang cậu ta, nhàn nhạt bảo: "Được rồi, không cần tiễn nữa. Thành An đang chờ ta ở ngoài rồi."
Câu cuối là nói với tôi.
Anh vừa đi khỏi, dáng người nhỏ con vốn đứng bất động phía sau Đoàn Nhữ Hài liền xông lên, nắm lấy tay tôi thân thiết hỏi han: "Cô Tâm tỉnh rồi sao? Đúng là lạy Trời lạy Phật! Em định ra đây sớm hơn mà cô Vân Phi lại sai em đi ra chỗ..."
Tôi dùng hết sức lực giật tay lại, lạnh nhạt nhìn cô ta: "Thôi, tôi buồn ngủ lắm rồi, có gì để sau hẵng nói."
Không quên liếc xéo Đoàn Nhữ Hài một cái, tôi mặc kệ người kia lộ rõ vẻ bất mãn, quay người đi thẳng về phòng.
Ôi chao, đây chính là lý do mà dạo gần đây tôi hay tìm lý do để không phải ở trong phủ đấy.
Sau Tết Nguyên Đán khoảng một, hai tháng gì đó, phủ họ Đoàn chúng tôi "đón tiếp" một vị khách, là một thiếu nữ vừa mới qua tuổi mười bảy. Cô ta tên Trương Thiều Nghiêu, vốn là người cùng quê với nhà họ Đoàn chúng tôi. Nghe đâu cái tên Thiều Nghiêu được đặt dựa theo một câu thơ nào đó mà Đoàn Nhữ Hài từng ngâm.
Tôi cảm thấy 99% đây là trò bốc phét để tạo quan hệ, bởi hai chị em tôi hơn Thiều Nghiêu bảy tuổi, khi cô ta được sinh ra thì hình như Nhữ Hài mới bắt đầu học chữ, lấy đâu ra mấy chuyện thơ thẩn chứ! (1)
Đại khái là như thế này, gia đình Thiều Nghiêu gặp chuyện nên gửi gắm con gái út ở nhà họ Đoàn chúng tôi một thời gian, khi nào tai qua nạn khỏi sẽ lên kinh đón con về.
Cha Thiều Nghiêu đã từng cứu Đoàn Nhữ Hài bị đuối nước, trở thành ân nhân với họ Đoàn.
Công ơn to lớn tới nhường nào, phủ họ Đoàn chúng tôi còn phải đội Thiều Nghiêu lên đầu mà cúi lạy ấy chứ.
Chỉ sau hai, ba ngày tiếp xúc với Thiều Nghiêu tôi đã nhận ra điểm bất thường. Cô ta bám dính lấy Đoàn Nhữ Hài, mặt dày tuyên bố "chăm sóc cậu Hài thay cô Vân Phi đang nặng nề thân thể", rồi cái gì mà "em coi cậu Hài như anh trai của em, hết lòng tôn kính".
Tôn kính cái con khỉ, tôi làm chị gái của cậu ta suốt mấy năm trời, gặp nhau là chỉ muốn đấm vào mặt người kia chứ làm gì có chuyện uốn éo theo đuôi như thế?
Kẻ sáng suốt chỉ nhìn một cái sẽ nhận ra ngay: Việc cha Thiều Nghiêu đưa cô ta đến phủ họ Đoàn sống chỉ là tiền đề cho thân phận tì thiếp sau này! Đoàn Nhữ Hài là quan lớn trong triều, rõ ràng trở thành vợ lẽ của cậu ta còn sướng gấp vạn lần việc sống cả đời mòn mỏi ở một vùng địa phương xa xôi nghèo túng.
Đoàn Nhữ Hài và mẹ Sinh không thể từ chối nhà họ Trương, và việc Thiều Nghiêu sống ở phủ họ Đoàn một thời gian dài - trong khi hai nhà không có quan hệ máu mủ gì với nhau - chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân của Thiều Nghiêu về sau. Hơn nữa, họ hứa hẹn rằng sóng yên bể lặng sẽ đón cô ta về... nhưng biết được ngày ấy bao giờ mới đến? Thiều Nghiêu đã mười bảy tuổi, lỡ đâu cô ta lại ở đây một, hai, hoặc tận ba, bốn năm thì sao?
Nói chung là dù kết quả ra sao thì Đoàn Nhữ Hài cũng sẽ không còn cách nào khác ngoài việc nạp Thiều Nghiêu làm thiếp.
Em dâu Vân Phi của tôi đã sắp tới ngày sinh nên giao lại phần lớn công việc quản lý nhà cửa cho Dư Nương, đương nhiên phải mắt nhắm mắt mở với tình cảnh trước mắt, tạm thời dành hết thời gian cho Lâm Vũ và đứa bé trong bụng. Mẹ Sinh ở trong phòng thờ từ sáng tới tối, chỉ xuất hiện vào giờ ăn, thi thoảng sẽ khen Thiều Nghiêu còn bé mà lễ phép, coi như không để tâm tới chuyện này. Còn em trai Nhữ Hài là người khiến tôi thất vọng nhất. Cậu ta mặc kệ Thiều Nghiêu lẵng nhẵng đi theo, luôn tỏ ra mềm mỏng lịch sự, khiến cô ta lại càng không từ bỏ mục đích.
Ngoài ra, Dư Nương và tất cả gia nô trong phủ được mẹ Sinh dặn dò rằng phải đối xử với Thiều Nghiêu thật tốt, thậm chí ngang ngửa với tôi nên ai nấy đều coi cô ta như chủ nhân trong nhà, vâng dạ ngoan ngoãn. Hừ, chẳng qua nói đối xử ngang với Vân Phi thì quá lộ liễu nên mẹ Sinh mới lôi tôi ra còn rõ ràng bà đã ngầm chấp thuận về sau Thiều Nghiêu làm thiếp của Đoàn Nhữ Hài rồi, chỉ là hơi ngại Vân Phi đang ở tháng cuối thai kỳ nên không dám làm gì quá đáng mà thôi!
Chưa hết, Thiều Nghiêu thậm chí còn tinh tế nhận ra được tôi là một cô chủ không có thực quyền nên gần như không coi tôi ra gì, chỉ tỏ ra hiền lành dễ mến trước mặt mẹ Sinh và Nhữ Hài.
Tính cả phủ họ Đoàn thì chỉ duy có tôi và Đông Ly là không ưa cô ả xớn xác này, bởi vậy mới hay tìm cớ trốn ra ngoài ăn chơi. Hầy, có điều đi chơi phố sẽ cần tiền, mà tiền ở trong tay Dư Nương, mỗi tháng đều phải báo cáo trực tiếp lên Đoàn Nhữ Hài và mẹ Sinh. Cậu ta biết được ngày nào tôi cũng ăn trưa ở ngoài liền nổi điên, mắng tôi tiêu tiền không biết suy nghĩ.
Tôi cãi: "Tôi dùng tiền để mua sự yên bình cho bản thân đấy, rồi sao?"
Đoàn Nhữ Hài cáu tiết, lại bảo tôi là đồ tiểu nhân: "Quân tử hoài đức, tiểu nhân hoài thổ. Có giỏi thì chị tự kiếm tiền đi!" (2)
Câu này chửi đúng lắm, tôi nghe xong liền quyết định sẽ xin tiền Trần Thuyên. Vậy mà gặp mặt rồi tôi lại lăn ra ngất xỉu, quên béng mất nhiệm vụ quan trọng có tiếc không chứ!
...
Từ lần bất tỉnh giữa đường đến giờ cũng đã hơn một tuần, tôi vẫn chôn chân trong phủ. Một phần vì tôi đã tiêu hết sạch tiền, và một phần là bởi Đoàn Nhữ Hài lấy cớ thân thể tôi yếu ớt nên không cho đi chơi linh tinh nữa. Cậu ta bảo tôi phải chờ Phạm Bân trở về, đích thân chẩn mạch cho rồi muốn làm gì thì làm - quyết định này do Trần Thuyên chỉ đạo nên tôi muốn cãi cũng không được.
Và thế là tôi lại bị nhốt trong phủ.
Phần lớn thời gian tôi thay Vân Phi chơi với Lâm Vũ, còn lại rảnh rỗi sẽ chui ra vườn nằm ngủ trên chõng tre.
Dưới sự nghiêm khắc của Đoàn Nhữ Hài, cháu tôi dần đi vào khuôn phép, biến thành một ông cụ non thứ thiệt dù chỉ mới ba, bốn tuổi đầu. Khác với Trần Mạnh khôn ngoan ranh mãnh biết đóng kịch đúng lúc đúng chỗ, Lâm Vũ hoàn toàn không còn bóng dáng của một đứa trẻ nghịch ngợm thích chạy nhảy nữa. Việc này khiến tôi vừa mừng vừa lo, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới tính cách tương lai của thằng nhóc.
Ngoài ra, vì Lâm Vũ "trưởng thành sớm" nên vô cùng lễ phép - thậm chí là hơi lễ phép quá. Điều này đồng nghĩa với việc nó không hề bài trừ người lạ, ví dụ như Thiều Nghiêu - cô ta chỉ cần bỏ ít tiền ra mua mấy thứ hay ho là sẽ dành được sự chú ý của Lâm Vũ. Ai cũng có thể thân thiết với Thiều Nghiêu, trừ cháu tôi!
Bởi vậy tôi quyết tâm làm công tác tư tưởng cho cháu trai mình.
Một ngày nọ, khi nắng đã nhạt dần, tôi dẫn Lâm Vũ ra khu vườn phía sau phòng mình để tiện cho việc dạy dỗ.
Tôi hỏi: "Vũ nói cô nghe, nếu bỗng nhiên một người lạ cho con đồ thì con sẽ nói gì?"
Lâm Vũ ngước đôi mắt to tròn thơ ngây, như chứa cả bầu trời mùa hạ lên: "Dạ cô, cho cái gì ạ?"
Đoàn Nhữ Hài dạy con giỏi lắm, cái gì cũng phải chi tiết đến cùng! Tôi nghiến răng, bốc bừa một cái bánh nhân đỗ từ trong đĩa lên: "Đây, cho bánh chẳng hạn."
Cháu tôi nhìn cái bánh thật lâu, gương mặt lộ vẻ quả quyết. Được, đúng là cháu tôi, mới đó mà đã hiểu được cần phải làm gì. Trẻ nhỏ dễ dạy, tôi phải xúi nó mỗi lần nhìn thấy Thiều Nghiêu phải chạy đi thật xa mới được.
"Có mỗi một cái thôi à?" Lâm Vũ đột ngột lên tiếng.
"Hả?"
"Thưa cô, Vũ sẽ nói là có mỗi một cái thôi à?" Chất giọng non nớt thêm chút nghiêm nghị, cháu tôi không hề đùa giỡn.
Vừa dứt lời, tôi chỉ thấy đất trời nghiêng ngả, vội dùng hai tay ôm lấy ngực. Ôi chao, tôi sao có thể chịu nổi cú sốc này! Tư duy "thực tế" đến mức đáng sợ... xứng đáng là con trai của Đoàn Nhữ Hài!
Lâm Vũ nhảy xuống đất, chạy vòng sang phía tôi, ôm lấy tay tôi mếu máo: "Vũ xin lỗi cô Tâm, cô Tâm đừng buồn, Vũ sẽ không lấy đồ của người lạ cho đâu. Cô Tâm buồn, mẹ Phi buồn, Vũ cũng buồn lắm ý..."
Đương ngẩn ngơ, tôi nghe Lâm Vũ nói mà giật nảy, vội tóm lấy tay nó: "Cái gì? Mẹ Vân Phi của con làm sao?"
Thằng nhóc bị biểu cảm của tôi dọa cho sợ ngây cả người, chỉ biết lắc đầu: "Vũ không biết nữa, Vũ thấy mẹ khóc..."
Chậc, trước giờ tôi còn tưởng mình thân là người ngoài lại đi ghen hộ em dâu, hoá ra Vân Phi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Chỉ là giờ con bé đã trở thành dâu họ Đoàn, mọi chuyện đều phải nghe theo mẹ Sinh, nghe theo Nhữ Hài, muốn phản đối Thiều Nghiêu cũng khó khăn vạn phần.
"A, cha đã về rồi." Lâm Vũ reo lên, kéo tay tôi cùng chạy ra gian chính với thằng bé. Sao tai nó thính thế nhỉ?
Chúng tôi đi ngang qua Vân Phi đang ngồi thêu yếm trên sập, vừa vặn thấy Đoàn Nhữ Hài bước chân qua bậc cửa, ngay bên cạnh là Thiều Nghiêu đang... ôm mũ quan thay cho cậu ta.
Đúng là quá quắt lắm!
Tôi thả tay cho Lâm Vũ chạy đến ôm cha nó, lại quay về sau quan sát Vân Phi. Em dâu tôi không hề đứng dậy đón Nhữ Hài, cố gắng duy trì biểu cảm bình thản. Chẳng ai có thể chịu đựng được việc chồng mình gần gũi một cô gái khác, kể cả trong một xã hội phong kiến, coi tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình.
Chưa bao giờ tôi muốn đánh người đến vậy.
"Này, lát nữa có..." Đoàn Nhữ Hài bế Lâm Vũ lại gần tôi, mở miệng định nói gì đó.
Tôi quát cậu ta: "Câm miệng!" Rồi xách váy rời khỏi gian chính, một đường chạy thẳng tới phòng thờ tìm mẹ Sinh. Tôi phải thuyết phục mẹ tống cổ con nhỏ Thiều Nghiêu khỏi phủ họ Đoàn, không thể để cô ta làm ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của em trai tôi được.
Ngày thường tôi rất ít khi đến phòng thờ, nơi này lúc nào cũng đốt hương nghi ngút, khói bay dày đặc, như muốn hun chết người ta vậy. Không ngoài dự đoán, vừa mở cửa chính đã thấy xộc vào mũi mùi nhang cháy, tôi vội vuốt vuốt ngực, đè nén cảm giác buồn nôn đang dần dâng lên. Mẹ Sinh nửa ngồi nửa quỳ trước ban thờ, không rõ đang đọc kinh văn hay cầu nguyện cái gì.
Tôi sấn lại gần mẹ Sinh, nhẹ giọng: "Mẹ ơi, con muốn nói chuyện về Thiều Nghiêu, nó..."
Mẹ Sinh vẫn nhắm mắt bất động, dường như chưa nghe thấy tôi gọi. Tôi giật giật tay áo mẹ Sinh mấy cái, bà mở choàng mắt, lúc này mới hạ tay xuống rồi quay sang tôi: "Tâm đấy à, sao vậy con?"
"Thiều Nghiêu ấy ạ, con nghĩ là..."
"Mẹ biết con muốn nói gì." Mẹ Sinh ngắt lời tôi, ánh mắt có chút không tập trung. "Nạp thiếp là chuyện nhỏ, Hài toàn quyền quyết định nên mẹ sẽ không can thiệp."
"Mẹ ơi, đây sao có thể là chuyện nhỏ được? Thiếp thất gì thì cũng là người trong nhà, phải chính trực hiền lành mới tốt cho Hài. Còn con thấy Thiều Nghiêu không đơn giản đâu ạ." Tôi hít một hơi thật dài, bắt đầu thấy máu nóng dồn lên não.
Một tràng chê bai của tôi cũng chỉ khiến mẹ Sinh mỉm cười: "Dù thế nào thì Thiều Nghiêu cũng là nữ nhi nhà họ Trương. Nếu Hài có thể nạp Thiều Nghiêu làm thiếp, coi như trả xong món nợ cứu mạng ngày ấy thì có gì đáng chê trách?"
Tôi điên mất thôi.
Giả sử Thiều Nghiêu giữ đúng bổn phận làm khách, biến tiến biết lùi thì tôi cũng đâu có bài trừ cô ta!
Mẹ Sinh đã có suy nghĩ như vậy, tôi có nói gì cũng vô dụng, tốt nhất là nên tìm Đoàn Nhữ Hài.
Tôi bỏ cuộc với mẹ Sinh, quay sang ban thờ tổ tiên nhà họ Đoàn, chắp tay lại rồi lẩm bẩm: "Kính thưa các vị bề trên, con chỉ là một linh hồn lưu lạc từ bảy trăm năm sau, hiện đang nương nhờ thân xác của Đoàn Niệm Tâm. Tuy rằng con không phải là con gái họ Đoàn nhưng con thực lòng thương yêu và lo lắng cho Nhữ Hài. Con không đành lòng nhìn thấy một người có tâm địa xấu xa như Thiều Nghiêu phá hoại em trai và em dâu con, kính mong các vị trên cao hãy đưa đường chỉ lối, giúp đỡ con đuổi cổ con nhãi kia ra khỏi phủ họ Đoàn. Con xin ghi lòng tạc dạ, chỉ cần còn là Đoàn Niệm Tâm ngày nào thì sẽ cống hiến hết mình cho họ Đoàn ngày ấy. Nam Mô A Di Đà Phật!"
Tôi ra khỏi phòng thờ sau gần hai khắc đồng hồ, phía ngoài đã có Đông Ly đứng chờ.
Con bé cười cười: "Em giúp dì Nương xong rồi ạ, tối nay cô cả muốn ăn gì để em báo nhà bếp?"
Tôi híp mắt: "Không cần, giờ tôi phải nói chuyện với Nhữ Hài."
"Thế cô cả cứ đứng đây một lát ạ. Hôm nào cậu Hài về phủ cũng sẽ thay áo quần rồi tới chào bà Sinh mà." Đông Ly nhiệt tình nêu ý kiến, tôi thấy cũng có lý nên kéo con bé đến một góc khuất ngồi xổm chờ Đoàn Nhữ Hài.
Chừng mấy phút sau, chúng tôi nghe tiếng trò chuyện vọng đến.
"Cậu đừng tức giận mà hại sức khoẻ. Tất cả là tại em, là em đã khiến cậu và cô cãi nhau... cậu chớ có trách cô nhé..." Thứ giọng nũng na nũng nịu này chỉ có thể là của Thiều Nghiêu.
Em trai tôi không đáp lời.
Thiều Nghiêu lại thút thít nói tiếp: "Mà cô Vân Phi cũng nóng nảy quá cơ, cậu lên triều đã mệt mỏi như vậy rồi... Tại sao cô không biết thông cảm cho cậu chứ? Hay cậu để em đi giải thích với cô nhé ạ? Đều là lỗi của em đã khiến cô hiểu lầm cậu... cô mắng em là đúng mà!"
"Vân Phi mắng em?" Lúc này Đoàn Nhữ Hài mới lên tiếng.
Đồ đàn ông khốn kiếp, chỉ để ý duy nhất câu cuối cùng! Cô ả Thiều Nghiêu này còn nhỏ mà cao tay phết đây, biết dừng lại đúng lúc để khiến người khác quan tâm mình.
"Em không sao đâu ạ, cậu đừng lo. Cậu tốt như thế này mà cô Vân Phi còn giận dỗi... Em nói thật đấy ạ, em không cố ý làm cô giận đâu..."
"Được rồi, em về phòng đi. Ta chào mẹ một tiếng cái đã." Đoàn Nhữ Hài không kiên nhẫn ngắt lời.
"Ơ... dạ! Vậy em xuống bếp, làm món gì ngon cho cô Vân Phi nhé ạ."
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, Đoàn Nhữ Hài và Thiều Nghiêu mỗi người đi một hướng, cũng may không ai phát hiện ra tôi và Đông Ly đang trốn một góc nghe trộm.
Hay lắm Thiều Nghiêu, còn dám bịa chuyện nói xấu em dâu tôi! Vân Phi mang thai nên luôn cố gắng không to tiếng với người khác chứ đừng nói là mắng mỏ ai. Hơn nữa, nếu có xảy ra tranh chấp thì nhất định tôi sẽ biết, mà đã thế thì tôi nào có thể để yên cho em dâu tôi một mình chiến đấu được?
Tôi quay sang Đông Ly, hạ quyết tâm: "Phải đập cho một trận thôi."
Con bé xắn tay áo, nghiến răng: "Cô cả cứ để em!"
"Không được." Khẽ lắc đầu, tôi vỗ vào tay Đông Ly một cái. "Thứ nhất, nếu là em ra tay thì sẽ phải đánh một cách lén lút, chỉ sợ không hiệu quả. Ngược lại, em là gia nhân của họ Đoàn, thân phận vốn kém hơn với "vị khách quý" kia nên càng không thể làm bậy. Thứ hai, phải là tôi đích thân đánh thì nó mới hiểu được ngoài Vân Phi thì có một người họ Đoàn nữa không ưa gì nó cả, và đặc biệt người này không hề nể nang vì nó họ Trương!"
Hơn nữa, tôi có phải là Đoàn Niệm Tâm đâu mà phải sợ? Việc cha Thiều Nghiêu cứu Đoàn Nhữ Hài thì liên quan quái gì đến tôi chứ? Hừ, bắt người ta lấy con gái mình để trả ơn mới là không phải đạo, trời đất chứng giám!
Chọn giờ cầu may không bằng hành động liền tay, tôi học theo Đông Ly xắn tay áo lên rồi bật dậy đuổi theo Thiều Nghiêu. Cô ả này đi nhanh quá, thoắt cái đã không thấy đâu rồi.
Tìm đến phòng bếp, mọi người đều nói rằng không thấy Thiều Nghiêu ghé qua. Đấy, bốc phét cũng không đến nơi đến chốn!
"Em biết cô Thiều Nghiêu đang ở đâu đấy ạ." Đông Ly vốn luôn theo sát tôi, giơ tay xin phát biểu.
"Tốt lắm, vậy bảo nó đến gặp tôi đi."
Đông Ly nhận nhiệm vụ, nhanh chóng rời đi.
Tôi vừa bước vừa bẻ khớp tay, xoay xoay cổ, chỉ thấy lửa giận đã bốc đến đỉnh đầu.
Một lát sau Thiều Nghiêu mới đến, ngơ ngác nhìn tôi.
"Lại gần đây tôi bảo cái này." Tôi cười giả lả với cô ta.
Thiều Nghiêu không chút nghi ngờ, lập tức nghiêng đầu về phía tôi. Chỉ chờ có vậy, tôi vươn tay chộp lấy búi tóc của cô ta rồi kéo ngược về phía sau. Do không có sự chuẩn bị nên hiển nhiên Thiều Nghiêu bị mất đà, ngã ngửa về sau theo quán tính.
Thật xin lỗi Đỗ Quân, tôi gần như đã quên sạch sành sanh thế võ mà y từng dạy, chỉ biết đánh nhau như những kẻ nghiệp dư.
Tôi chồm tới Thiều Nghiêu, túm chặt cổ áo cô ta giật lên giật xuống.
"Cô... Tâm, cô... làm...gì thế?" Thiều Nghiêu khó nhọc hét lên.
Đáng ghét, tôi vẫn không nỡ tát thẳng vào mặt cô ta hay dùng lực quá mạnh, đánh lộn như thế này thì dọa được ai chứ!
Dường như Thiều Nghiêu cũng đã phát hiện ra điểm kỳ quặc từ phía tôi, chỉ trong chốc lát đã lật ngược ván cờ, dùng lực đẩy tôi ngã sang một bên. Cô ta chẳng hề yếu ớt như tôi tưởng, thậm chí còn khoẻ mạnh hơn thân thể Đoàn Niệm Tâm này gấp mấy lần.
Đông Ly trốn đi đâu mất tích, xung quanh cũng không có bất cứ ai xuất hiện. Thiều Nghiêu thoắt cái đã bò dậy, lao đến đè nghiến tôi vào tường rồi cũng giật tóc tôi mà vít xuống dưới.
Con gái đánh lộn thì đâu thể thiếu trò túm tóm, nhỉ?
Không để cô ta kịp hành động, tôi nhanh chóng thu tay lại thành nắm đấm rồi tung vào sống mũi Thiều Nghiêu, đồng thời đá thẳng vào ống đồng cô ta. Thiều Nghiêu ngã khuỵu xuống, lại dùng hết sức lực kéo cổ chân tôi thật mạnh, kết quả tôi nằm sõng soài dưới đất một lần nữa.
Càng đánh càng hăng, không ai nhường ai và đặc biệt, có vẻ như Thiều Nghiêu rất có kinh nghiệm trong việc gây gổ đánh lộn.
Thôi được rồi, đã tới mức này thì một cái vả cũng chẳng có gì là quá đáng. Tay tôi vung đến, Thiều Nghiêu không những không tránh mà còn vươn mặt chịu tát, theo đó là tiếng vang chát chúa động lòng người.
"Niệm Tâm!" Chưa bao giờ tôi nghe thấy tên mình được lồng trong một thứ cảm xúc dữ dội đến thế, chắc là em trai Nhữ Hài của tôi đang điên tiết lắm đây.
Hầy, thảo nào Thiều Nghiêu lại thay đổi thái độ, ra là Đoàn Nhữ Hài đã xuất hiện. Rõ ràng rồi, cảnh tượng cuối cùng mà người ngoài nhìn thấy chỉ là tôi giơ tay tát vào mặt Thiều Nghiêu còn cô ta thì uất ức nhẫn nhịn, vô cùng đáng thương.
Tuy tôi đúng là người gây sự trước, nhưng Thiều Nghiêu cũng không cần phải thoát vai nhanh vậy chứ?
Tóc tai tôi tán loạn, ánh mắt thay đao kiếm phóng tới Thiều Nghiêu. Cô ta xoa xoa bên má đã đỏ tấy, lệ tuôn sóng sánh như suối nguồn. Có lẽ con nhỏ này đang suy nghĩ xem có nên lao vào vòng tay của em trai tôi mà nức nở hay không đây mà.
Ngoài dự đoán, đột nhiên Thiều Nghiêu đưa tay che kín mặt mày, kêu lên một tiếng nhỏ nhẹ rồi xách váy chạy biến.
Hử?
Đông Ly cuối cùng cũng xuất hiện, hai mắt trợn trừng lên nhìn tôi, miệng mấp máy nói gì đó. Con bé này còn chưa chịu chấp nhận sự thật là tôi không biết cách đọc khẩu hình à?
Nghĩ kỹ lại thì việc Đoàn Nhữ Hài thấy tôi đánh Thiều Nghiêu cũng không phải là chuyện gì xấu, tôi có thể dựa vào đó để nói chuyện phải trái với cậu ta.
Thầm hạ quyết tâm, tôi mặc xác một thân áo quần xộc xệch cùng mái tóc rối tinh rối mù của mình, nghênh ngang quay người lại, định bụng trước tiên phải phủ đầu bằng cách chửi cậu ta cái đã.
Ôi chao...
Bên cạnh gương mặt méo mó tức giận của Đoàn Nhữ Hài còn có thêm: Một Trần Thuyên với bên khoé môi giật giật, ánh nhìn tràn ngập sự bất lực và một Đỗ Nguyên Huân cùng nụ cười không thể gượng gạo hơn.
Cái gì thế? Mấy người này hẹn nhau tụ tập ở phủ họ Đoàn à?
Không gian và thời gian như chững lại, có lẽ cuộc đời tôi đến đây là chấm hết. Dẫu tôi vốn đã chẳng có hình tượng thục nữ gì nhưng mà...
Sao lúc này tôi không lăn ra ngất nhỉ? Xấu hổ, quá xấu hổ!
Trong khi Đoàn Nhữ Hài và Đỗ Nguyên Huân không biết nên phản ứng thế nào với tôi, Trần Thuyên tiến lên gần tôi hơn, anh cởi áo đối khâm đang khoác trên người ra rồi phủ lên đầu tôi, đoạn gọi: "Đông Ly, đưa nàng về phòng."
Ừ, cứ vậy đi.
...
Thì ra Đỗ Nguyên Huân và em trai Nhữ Hài của tôi đã có hẹn đọc sách từ trước còn Trần Thuyên thì cũng chỉ là tình cờ tới gặp tôi vì có chuyện.
Tôi chải lại tóc, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác rồi dẫn Đông Ly ra gặp Trần Thuyên. Lúc này hai người bạn tâm giao kia đã rời khỏi phủ họ Đoàn.
Sắc mặt Trần Thuyên không còn tối tăm như khi nãy, chỉ thấy bộ dáng có chút vội vã.
"Nàng đây rồi, chúng ta đi thôi!" Anh nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
Sánh bước bên Trần Thuyên, tôi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Quan gia... chúng ta đi đâu thế ạ?"
"Tới phủ họ Đỗ thăm Công Bân."
"Ồ, anh Bân về kinh rồi ạ? Ơ mà sao lại là thăm..."
Trần Thuyên dừng bước chân, quay sang nhìn tôi, đáp: "Đoàn Ngự y gặp cướp trên đường từ Yên Tử về Thăng Long, Công Bân... bị đao chém vào người."
Tôi khẽ rùng mình ớn lạnh. Đến Ngự y mà cũng dám tấn công, đám cướp này không có não à?
Ngoài ra, vì học trò yêu bị thương nên Dương Gia đã xuống núi, hiện đang ở phủ họ Đỗ đích thân chữa trị cho Phạm Bân. Đây cũng là lý do Trần Thuyên muốn đưa tôi tới đó, nhân tiện nhờ Dương Gia chẩn mạch cho một thể.
Nghe xong tôi liền ra quyết định, nếu đã vậy thì một công ba việc luôn. Tôi xin phép Trần Thuyên chờ một lát rồi tới phòng thờ tìm mẹ Sinh, muốn hỏi kỹ về chứng nhức đầu dạo gần đây của mẹ. Dương Gia kê thuốc vô cùng mát tay, ông là một đẳng cấp hoàn toàn khác so với Phạm Bân nên tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội trị bệnh cho mẹ Sinh được.
Tới phủ họ Đỗ, Phạm Bân đang được Dương Gia đắp thuốc nên tôi và Trần Thuyên phải ngồi chờ ngoài phòng khách. Theo thái độ bình tĩnh của Trần Thuyên thì xem ra Phạm Bân cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, coi như đỡ lo phần nào.
Đáng thương cho Đỗ Chi, thường ngày chăm sóc Phạm Bân tới tận chân tóc, giờ lang quân bị thương thế này... chắc cô khóc lóc cả ngày mất thôi.
Tôi đưa mắt nhìn vu vơ, cuối cùng ngoái lại phía sau nơi Đông Ly và Thành An đang đứng. Thành An khoanh tay, lưng thẳng bất động, như thể y đang tồn tại ở một hành tinh song song, hoàn toàn không có bất cứ can hệ nào ở thế giới này.
Đông Ly thì... chỉ biết cúi đầu, ngón tay vặn vẹo bám víu vào nhau. Đến nhìn Thành An mà con bé cũng không dám, sao thứ tình cảm này lại có thể duy trì được lâu như thế?
Sau khoảng một khắc, Dương Gia xuất hiện trong bộ giao lĩnh bạc màu rộng thùng thình. Ông không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy chúng tôi, chỉ nhàn nhạt bảo: "Vào đi, Bân đang tỉnh rồi đấy."
Trần Thuyên gật đầu, tôi cúi người cảm tạ. Anh nắm tay tôi bước qua Dương Gia, nhưng còn chưa kịp rời khỏi gian phòng chính thì Dương Gia bỗng quát lên: "Khoan!"
Ông lật đật chạy tới gần tôi, nghiêng đầu khịt khịt mũi.
Trần Thuyên cau mày, đưa tay gạt tôi ra phía sau lưng anh, tạo khoảng cách với Dương Gia.
"Ông có ý gì?" Trần Thuyên trầm giọng hỏi.
Nét mặt Dương Gia âm trầm, không vội đáp lời Trần Thuyên. Ông chộp lấy khuỷu tay tôi, ngón tay bấu chặt, giọng nặng nề: "Tại sao trên người ngươi lại có mùi cây Hoàng Vân?"
—
(1) Thiều Nghiêu (岧嶢): Có nghĩa là "cao chót vót"
(2) Quân tử hoài đức, tiểu nhân hoài thổ: Lời dạy của Khổng Tử, có nghĩa "Người quân tử nghĩ làm sao cho đạo đức tăng tiến, kẻ tiểu nhân nghĩ làm sao cho đời sống được yên ổn".