Đông Ly.
Đông Ly.
"Đông Ly ơi..."
Lần thứ ba khỏi cơn mê man, hương trầm dìu dịu vờn quanh, thôi thúc trí óc tôi tỉnh táo trở lại.
Một bàn tay chạm tới, khẽ vén rèm lụa sang một bên. Dáng người thon thả, vóng dáng gầy gò ấy khiến tâm tình tôi xáo động.
"Đông Ly?"
"Niệm Tâm, tỉnh rồi à?" Chất giọng lạnh nhạt cất lên, kể cả nghe thật kỹ cũng không thể biết có bao nhiêu phần quan tâm trong đó.
Tôi không phán đoán nổi tình huống hiện tại, đành chống tay xuống giường, vận lực ngồi dậy.
"Cứ từ từ." Hồ Yên lùi ra sau hai bước. Từ sau lưng cô xuất hiện một cung nữ trạc tuổi tôi, cúi người đỡ tôi trở dậy. "Quan gia đang vướng mấy việc, chừng hai khắc nữa sẽ tới đây thăm cô."
Có lẽ giờ máu trong não mới bắt đầu lưu thông, tôi há hốc mồm, nhìn Hồ Yên không chớp mắt: "Đây? Đây là đâu?"
Cô ta khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ vài giây mới trả lời: "Lầu Thanh Quang."
"Lầu... cái gì... Thanh Quang cái gì cơ?"
Phản ứng kinh ngạc của tôi khiến Hồ Yên ngơ ngác theo, chắc chắn cô vẫn không hiểu được ý nghĩa phía sau câu hỏi của tôi là gì.
Tôi bấu chặt góc chăn trong lòng bàn tay, cắn môi suy nghĩ. Không lẽ... tôi đã vượt thời gian tới tương lai rồi? Có thể là nhiều năm sau, khi tôi đã đồng ý tiến cung, trở thành vợ của Trần Thuyên?
Lầu Thanh Quang... ngày trước Trần Thuyên từng nhắc tới tên của hai cung điện mà anh dự định sắp xếp cho tôi, nếu trí nhớ tôi chính xác thì hoàn toàn không phải nơi này.
"Cho tôi hỏi một chút..." Tôi hơi nghiêng đầu. "Ừm... hiện tại là năm nào? Tháng mấy?"
Thắc mắc này thậm chí còn kỳ quặc gấp bội phần nhưng Hồ Yên có thể dễ dàng trả lời. "Hưng Long thứ mười ba, tháng mười một."
Tôi bàng hoàng. Không phải... tôi đã vượt thời gian sao?
Hốc mắt đột nhiên đau nhức dữ dội, tôi tóm lấy tay Hồ Yên, thô lỗ kéo lại gần.
"Đông Ly đâu?"
Hồ Yên không đáp.
"Đông Ly ở đâu?" Tôi gằn giọng. Trả lời đi, xin hãy trả lời tôi.
Hồ Yên chậm rãi hạ thấp người, một chân quỳ, một chân chống. Cô khéo léo gỡ tay tôi rồi vỗ vỗ vào vai tôi mấy cái.
"Tiểu thư Niệm Tâm, đừng quá đau lòng."
Trời đất rối bời, từng câu từng chữ Hồ Yên nói tựa ngàn đao vạn kiếm, cắt đứt toàn bộ mong chờ nơi tôi.
Mọi thứ chỉ là một giấc mơ thôi. Nhất định là thế.
Tôi đẩy Hồ Yên ra sau, ôm lấy ngực. Từng nhịp đập vững vàng truyền đến từ trong lớp áo, nhưng vì sao tôi lại cảm thấy như ai đó đã dùng dao đâm sâu vào da thịt, móc ra trái tim ấm nóng mà vứt xuống vực sâu nghìn trùng.
Nương theo chùm sáng từ khung cửa sổ lớn, tôi chỉ trông thấy một góc nhỏ của bầu trời. Tà dương in dấu nhân gian, ảo cảnh trước mắt biến thành cả rừng lửa cháy, thiêu đốt tận cùng đáy lòng.
Hoàng hôn phủ trên vai Trần Thuyên, anh như chìm trong ánh đỏ rực rỡ. Một thân áo bào trắng, đầu đội phù dung quan. Hoàng đế Đại Việt, cửu ngũ chí tôn.
"Ra ngoài đi."
Không chần chừ dù chỉ một giây, Hồ Yên và cung nữ duy nhất kia lập tức vái chào Trần Thuyên rồi nhanh nhẹn rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Anh bước nhanh về phía tôi, chưa kịp ngồi xuống đã kéo tôi vào lòng siết chặt.
"Quan gia..." Tất cả nghẹn lại nơi lồng ngực, một lời khó nói.
Trần Thuyên ôm tôi rất lâu, mãi sau mới buông tôi ra, cúi đầu dịu dàng hỏi: "Nàng có mệt không? Có thấy đau đầu không? Đã đói chưa?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, hạ giọng: "Quan gia. Đông Ly đâu rồi?" Vì sao Hồ Yên lại ở cạnh em?
Có vẻ như Trần Thuyên đã lường trước câu hỏi này của tôi. Anh cụp mắt, khẽ xoa xoa tay tôi rồi nói: "Đợi tới khi nàng khoẻ hơn đôi chút... ta sẽ đưa nàng đi thăm con bé."
"Thăm ạ? Đông Ly bị làm sao thế ạ?" Tôi cố gắng né tránh sự thật đang len lỏi trong tâm trí, bám víu lấy mọi khả năng có thể xảy ra.
Lực tay Trần Thuyên bỗng nhẹ đi, biểu cảm trên mặt anh trầm đi vài phần. Trần Thuyên đưa mắt hướng ra cửa sổ, thoảng giọng: "Số tận mệnh cùng... Đông Ly không còn nữa nhưng... đã có ta ở đây rồi."
Số tận mệnh cùng.
Sức lực rút cạn, cả người tôi chao đảo, tuột khỏi tay Trần Thuyên rồi ngã sang một bên. Anh vội vã nghiêng theo, lấy thân mình đỡ tôi dưới nền đất lạnh lẽo.
Lệ nóng dâng lên, vành mắt cay xè.
Tôi chưa từng nghĩ tới việc... cuộc sống sau này của mình sẽ thiếu đi Đông Ly.
Không lâu trước đây con bé vẫn năn nỉ tôi cùng ra phố, kiên quyết sẽ theo tôi tiến cung. Để bảo vệ tôi, bầu bạn với tôi.
Đột ngột, lại âm dương chia cắt thế này đây.
"Biến giới phồn hoa toàn trụy địa,
Hậu điêu nhan sắc thuộc đông ly."
("Khi những loài hoa khác đều tàn lụi,
Riêng giậu cúc phía đông vẫn còn tươi.")
Đông Ly của tôi xứng đáng được sống thật lâu, giống như giậu cúc phía đông hãy còn tươi tắn. Để qua năm dài tháng rộng, cái tên Thành An đau đáu suốt xưa kia cũng sẽ phai nhạt, thỏa niềm vui vầy bên một người yêu thương con bé thật lòng.
Vốn.. nên là như vậy.
"Em chỉ là Đông Ly mà thôi, em không biết Tố Quyên nào cả!"
"Cô phải tin em. Em thích đi theo cô hơn, ở với Dạ Hành khổ lắm!"
"Cô cả ơi. Em sẽ theo cô tiến cung, chăm sóc và bảo vệ cô. Đông Ly chỉ muốn ở bên, cả đời hầu hạ cô mà thôi..."
Nhẩm tính, đối với tôi chỉ là ba năm ngắn ngủi nhưng đối với Đông Ly, con bé đã đi cùng tôi sáu năm trời.
Hưng Long năm thứ bảy, Đoàn Nhữ Hài nhậm chức Ngự Sử Trung Tán, có phủ đệ riêng. Trần Thuyên bí mật đưa một trong hai nữ ám vệ trong Dạ Hành tới cạnh tôi, lấy thân phận trẻ mồ côi, vừa theo dõi vừa bảo vệ.
Hưng Long năm thứ tám, tôi bất cẩn ngã xuống hồ Nhật Thịnh, vượt thời gian trở lại Thế kỷ Hai mươi mốt. Tới khi tỉnh lại tại Đại Việt, đã là ba năm sau. Suốt thời gian ấy, Đông Ly chưa bao giờ rời khỏi tôi. Từ một Dạ Hành võ công cái thế, con bé chấp nhận ẩn mình trên núi cao, quanh quanh quẩn quẩn làm mấy việc nhà cửa, chờ tôi "khỏi bệnh".
Núi non rộng lớn, chốn cung cấm nghìn trùng biển khơi. Giờ đây không còn Đông Ly nữa... tôi biết phải sống thế nào đây?
Tôi ngồi yên trong vòng tay Trần Thuyên, môi cắn chặt, nước mắt tuôn rơi trong lặng lẽ.
Tinh mơ hôm ấy, tôi thật sự đã trông thấy Đông Ly. Con bé đứng trước tôi, giống như mọi lần...
Không. Không phải.
Suy nghĩ trong đầu tôi dần hỗn loạn, mù mờ nhớ lại khoảnh khắc trước khi mình bất tỉnh.
Thi thể Đông Ly... bị treo lên, đối diện với cây bưởi, nơi chõng tre tôi thường ngồi. Tay chân buông thõng, mắt nhắm nghiền, quanh miệng và ngực áo thấm đẫm màu đỏ của máu.
Hiển nhiên, vì tinh thần quá yếu ớt, tôi bị cảnh tượng này doạ cho ngất xỉu.
Trí nhớ đã quay lại, trái tim tôi càng bị bóp nghẹt. Bất tri bất giác, tôi không nhận ra mình bấm chặt móng vào lòng bàn tay từ lúc nào, mồ hôi lạnh đổ đầy người.
Tôi hết ngẩng lên nhìn Trần Thuyên, lại hốt hoảng nhắm mắt lại. Tro bụi cõi lòng đột ngột bừng lên ánh lửa, sâu bên trong lồng ngực lại đau buốt như bị bóp nghẹt.
"Niệm Tâm, đừng nghĩ nữa." Trần Thuyên đau lòng khuyên nhủ.
Hít một hơi thật dài, tôi nhỏ giọng: "Đã bắt được hung thủ chưa ạ?"
Đây mới là điều quan trọng.
Trần Thuyên không trả lời tôi ngay lập tức, anh ôm tôi đứng dậy, để tôi tựa vào thành giường rồi mới đáp bằng bốn chữ ngắn gọn: Vẫn đang điều tra.
Khám nghiệm tử thi cho thấy Đông Ly đã chết trước khi xuất hiện trong vườn cây chừng hai, ba ngày. Khả năng rất cao, con bé bị sát hại ngay ngày đầu tiên rời phủ họ Đoàn. Đoán chừng Đông Ly xô xát với kẻ kia, cuối cùng rơi vào thế hạ phong, bị đâm chết.
Tuy vậy, không biết vì lý do gì hắn lại cố tình bày trò, tạo dựng hình ảnh Đông Ly chết do độc Chúc Đương Phong rồi treo lên cây sau phòng tôi như vậy.
Trần Thuyên suy đoán: "Có thể việc hung thủ ra tay với Đông Ly là bất đắc dĩ, sau đó muốn tạo dựng nên nguyên nhân cái chết..."
Tôi mệt mỏi tựa đầu ra phía sau, tiếp lời anh như một cái máy lập trình sẵn: "Và rồi hắn đưa Đông Ly trở lại nhà em...?"
Trái tim giật thót một cái, tôi im lặng nghiền ngẫm. Trong lúc đó, Trần Thuyên đứng lên, xoay bước rót cho tôi một chén trà. Giữa tiết trời đông, không rõ ấm trà này được pha từ khi nào, chỉ còn hơi âm ấm.
Khóc nhiều đến mức sắp rút cạn cả hơi thở, tôi một hơi uống sạch rồi nắm chặt chén trong lòng bàn tay, cơ hồ muốn bóp nát nó nhưng chẳng hề đủ sức.
Cố gắng giữ mình tỉnh táo, tôi chầm chậm rút ra kết luận: "Hung thủ là người trong phủ họ Đoàn chúng em phải không ạ? Chỉ vậy hắn mới có thể nắm rõ thói quen của em, chọn vị trí để treo thi thể Đông Ly lên..."
... Chính xác theo góc nhìn từ chõng tre, nơi tôi thường ngồi.
"Liệu..." Tôi ngây người hoảng sợ. "... có phải là cùng một người, kẻ... kẻ đã đầu độc Dư Nương... quản gia của phủ họ Đoàn không?"
Trán Trần Thuyên hơi nhíu lại: "Ý nàng là chuyện Hoàng Vân ngày ấy?"
Tôi gật đầu trong vô thức.
Mẹ Sinh và Dư Nương bị lừa mua phải nhang chứa Hoàng Vân - một loại chất gây nghiện mà tôi từng được Dương Gia dạy bảo. Ngày ngày thắp hương, sức khoẻ mẹ tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mà tới tôi chỉ tiếp xúc vài lần cũng không thoát được. Về sau tôi và Đông Ly bắt tay điều tra từ Dư Nương, ai ngờ bà lại bị đầu độc, mất đi nửa cái mạng. Cùng với đó là cái chết của Thiều Nghiêu - vốn sắp trở thành thị thiếp của Đoàn Nhữ Hài, Dần và một gia nhân khác trong phủ cũng trúng độc.
Vốn tôi và Đông Ly đã bỏ cuộc, phó mặc cho Dạ Hành. Nhưng rồi có lẽ quá nhiều việc trọng đại khác xảy ra, nhân lực lại có hạn nên chuyện này dần bị lùi về sau, rơi vào dĩ vãng.
Nếu khi đó tôi cố gắng thêm một chút, kiên trì hơn một chút... liệu hôm nay Đông Ly có thoát được vận mệnh hay không?
Án Hoàng Vân liên quan tới Thái An vương, tôi tưởng rằng vì vậy mà Trần Thuyên không mong muốn tôi dính vào, tự mình xử lý xong xuôi. Nào ai đoán được, nó vẫn bám chặt không buông tới tận bây giờ.
"Cũng bởi vậy Quan gia mới bất chấp để đưa em vào cung đúng không ạ?" Đến mức không cho em có cơ hội nói lời tạm biệt mẹ, vợ chồng Nhữ Hài, để ôm hai đứa cháu trai một lần cuối cùng.
Và... được thắp hương, nhận lỗi với Đông Ly.
Tuy câu chữ không thoả đáng, nhưng tôi cũng chẳng muốn tìm cách tỏ ra lễ phép hơn.
Trái với tưởng tượng của tôi, Trần Thuyên chỉ gật đầu xác nhận. Anh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi, thở dài: "Trong phủ họ Đoàn có kẻ xấu ẩn nấp..."
"Quan gia có thể cho phép Nhữ Hài vào cung thăm em không ạ?" Tôi ngắt lời Trần Thuyên.
Ánh mắt anh lạnh đi, trầm giọng: "Trước mắt thì không."
Chẳng có triều thần không được phép tiếp xúc với hậu phi kinh điển trong phim ảnh, dù sao tôi vẫn còn là tiểu thư họ Đoàn, chưa được nhập vào hậu cung của Anh Hoàng. Tôi hiểu, nhất định là Trần Thuyên sợ tôi gặp được Đoàn Nhữ Hài rồi sẽ nhớ thương cuộc sống bên ngoài cấm cung, không thể hoàn toàn nghe lời anh.
Tôi cắn môi, mặc kệ sự thất vọng tràn trề hiện rõ lên khuôn mặt. Trần Thuyên quan sát rõ ràng, lại nói: "Nàng có thể giận ta, hay tiếp tục dùng những lời lẽ cay nghiệt như lần trước... nhưng đây là chuyện đã rồi."
Đúng vậy, Trần Thuyên cho phép tôi thoải mái tranh cãi cùng anh, nhưng tôi vẫn sẽ phải ở lại nơi này mà thôi. Hoàng đế nói một là một, tôi chưa bao giờ thấy anh thay đổi quyết định vì bất cứ ai.
Dù có là tôi, cũng thế.
Tôi cứ vậy mà chấp nhận sự thật này sao?
Trong khoảnh khắc, sự chua xót xâm chiếm cõi lòng tôi, bất lực và đau đớn.
Vây quanh bởi bốn bức tường cao lớn, tôi phải làm gì để tìm được kẻ đã sát hại Đông Ly, trả thù cho con bé?
Trần Thuyên kéo chăn, đắp lên chân tôi rồi thay đổi chủ đề: "Vì quá gấp gáp nên ta chỉ kịp sắp xếp cho nàng ở tạm lầu Thanh Quang này. Nó ngay phía sau tẩm điện của ta, cũng tiện qua lại."
Tôi đờ đẫn hỏi: "Điện Đại Minh ấy ạ?"
"Ừ." Ngón tay khẽ đan, anh dịu dàng đáp lời. "Tầng một là nơi ta luyện chữ, có bàn ghế và tủ sách đầy đủ, gọi là thư phòng cũng không sai. Thi thoảng ta cần sự riêng tư nên hay trốn ở nơi đây, còn không cho phép trung quan hay cung nữ tới hầu hạ. Vì vậy... nàng cứ yên tâm, bất cứ ai không phận sự cũng đều không thể đến làm phiền nàng."
Tôi cụp mắt đáp vâng, tâm trí chẳng rảnh rang để nghĩ đến những người không phận sự mà Trần Thuyên vừa nhắc đến.
"Ta phải quay về điện Đại Minh một lát, nàng nghỉ ngơi đi nhé." Anh hắng giọng, ánh mắt dịu dàng.
Tay Trần Thuyên siết nhẹ, dường như chưa nỡ rời đi.
Trời đã gần tối hẳn, có muốn cũng không thể nán lại thêm, Trần Thuyên đành cho truyền cung nữ vào hầu hạ tôi bữa tối, sau đó nhanh chóng khuất sau cánh cửa.
...
Lý do Hồ Yên xuất hiện tại lầu Thanh Quang cũng khá đơn giản, chỉ ngẫm nghĩ một chút là ra. Trước đây Trần Thuyên cho Đông Ly tới kề cận bảo vệ, nay con bé không còn nữa, chỉ Hồ Yên là có khả năng theo sát bên tôi.
Tính cách của cô ta đối nghịch với Đông Ly nhà tôi, tuy đã từng xóa tan bức tường ngăn cách nhưng mối quan hệ giữa tôi và cô cũng chỉ dừng lại ở một mức nhất định. Về cơ bản, Hồ Yên chỉ thực hiện đúng nhiệm vụ bảo vệ của mình, ngoài ra không hầu hạ, trò chuyện tâm sự gì đó.
Đây là điều tốt, dù sao tôi cũng chẳng có sức mở miệng nói chuyện với người khác.
Hồ Yên khá ít nói, dường như Trần Thuyên đã căn dặn trước nên cô chưa bao giờ luận bàn về cái chết của Đông Ly, kể cả khi tôi là người gợi mở chủ đề.
Chỉ còn cách tự mình suy ngẫm, mãi mà tôi vẫn không đoán ra được lý do vì sao kẻ kia ẩn mình trong phủ họ Đoàn, lại chờ đến lúc này mới ra tay giết Đông Ly. Lẽ nào đúng như Trần Thuyên nói, có thể Đông Ly đã phát hiện ra chuyện gì đó nên mới bị giết người diệt khẩu? Hung thủ trà trộn trong phủ, vốn chỉ với mục đích theo dõi nên trước giờ tôi mới được an toàn?
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy run sợ. Thi thể Đông Ly bị chuyển vào vườn từ khi nào mà không ai hay biết, chẳng trách Trần Thuyên lại vội vã đưa tôi vào cung, tránh xa phủ họ Đoàn hung hiểm.
Ừ, chắc là vậy. Ở bên Trần Thuyên, tôi sẽ được an toàn.
...
Lầu Thanh Quang được xây dựng theo kiểu vọng lâu bát giác là lầu bát giác hai tầng, bên dưới là "thư phòng riêng tư" của Trần Thuyên, tầng trên vốn chỉ là nơi thưởng trà vọng nguyệt.
Theo vị trí, nơi này nằm ở cuối cung Quan Triều, ngay sau lưng điện Đại Minh - tẩm điện của Trần Thuyên.
Đứng từ ngoài ban công nhìn sang, ngay đối diện là Vườn Ngự, nổi bật nhất là hồ Toàn Bích rộng lớn, với nhà thuỷ tạ đặt ở giữa. Chếch sang phía bên phải là khu vực cung điện của hậu phi và thị nữ, tiếp đến sẽ là Đông cung - nơi Thái tử Trần Mạnh sinh sống. [1]
Biết dạo gần đây tôi sợ chốn đông người, ghét sự ồn ào nên Trần Thuyên chỉ cho điều hai cung nữ, một trung quan đến hầu hạ. Thêm một Hồ Yên ít nói, gần như không khác biệt mấy.
Vị trung quan họ Tào, học trò của Cao Nghiệp - người đứng đầu trong đám trung quan của cung Quan Triều - chỉ biết thân thể nhanh nhẹn, tuổi tác chừng đôi mươi. Trung quan họ Tào chưa từng bước vào buồng ngủ, là tôi nghe Hồ Yên cung cấp thông tin như vậy.
Hai cung nữ đều họ Ngô, một người hơn tôi vài tuổi, người kia khoảng ngoài năm mươi. Trông dáng dấp của họ giống nhau tới năm sáu phần, tôi trộm đoán là họ hàng.
Giữa giờ Tỵ, trên bàn đã bày sẵn vài món cho bữa trưa, rau thịt đơn giản, ít dầu mỡ.
Hôm nay Trần Thuyên bận việc không qua, đã truyền tin dặn tôi ăn trước từ sớm.
Mồm miệng nhạt nhẽo, ăn cơm mà chẳng khác nào bò nhai cỏ, tôi dùng đũa gẩy gẩy vài cái rồi ngước lên nhìn Hồ Yên đang đứng khoanh tay ở phía cửa sổ.
Tôi đã từng mở lời mời cô, cả hai cung nữ họ Ngô kia cùng ngồi xuống ăn cùng mình nhưng dĩ nhiên, không ai dám nhận lời.
Nơi này là cung Quan Triều, chẳng phải phủ họ Đoàn để tôi có thể thoải mái vô phép vô tắc, đùa cợt với người khác.
Không còn cảnh cũ, chẳng có người xưa, tôi chỉ dám âm thầm tiếc nuối nhớ thương quãng thời gian lười biếng thảnh thơi ở nhà, bên cạnh Đông Ly pha trò, xoay người còn có Đoàn Nhữ Hài trêu chọc.
Mọi sinh hoạt của tôi gói gọn ở tầng hai của lầu Thanh Quang, tới cửa cũng không dám bước ra, chỉ sợ vô tình hữu ý lọt vào mắt nhìn của người khác.
Dường như Trần Thuyên đã bỏ ra biết bao tâm tư mới quyết định giữ tôi trong chốn này, nếu tôi dám giữ tính khí cũ mà chạy nhảy khắp nơi, chưa nói đến việc vi phạm cung quy, trước nhất đã phụ tấm lòng của anh ít nhiều.
Tôi chỉ ăn nửa bát cơm, nghĩ đến đây bỗng bật cười. Ngày bé mê mẩn phim Hoàn Châu Cách Cách là thế, có chết tôi cũng không ngờ được chính mình lại rơi vào tình cảnh của Hàm Hương, bị vua nhốt vào một cái lồng.
Hồ Yên vừa mới ra ngoài một lát, giờ đã quay lại, đều giọng thông báo: "Quan gia vướng việc triều đình, e là tối muộn cũng không xong."
Tôi ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết. Cô thấy tôi đã gác đũa, lập tức lên tiếng gọi Ý Nghi - cung nữ họ Ngô trẻ tuổi hơn - vào dọn dẹp.
Sau khi súc miệng rửa tay, tôi chưa buồn ngủ nên kéo ghế ra giữa cửa, thẳng người ngồi nhìn ra bên ngoài. Ở vị trí này có thể thấy trọn cây lá trong Vườn Ngự, thỏa thích ngắm trời mây. Ngược lại, người ở dưới trông lên chỉ thấy lan can che lấp, hoàn toàn không nhìn được dù chỉ một góc mặt của tôi. Hồ Yên đã đảm bảo điều này, tôi có thể an tâm tận hưởng cảnh trí hoàng cung.
Chẳng có việc để làm, tôi lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Không lâu trước đây, Bách Chu trực tiếp nhờ tôi đứng về phía nhà trai trong ngày thành hôn với Hồ Yên. Tiếc rằng đúng thời điểm ấy tôi lại gặp chuyện, về sau sức khỏe kém đi trông thấy, lời nhờ vả coi như tan thành mây khói.
Vào cung rồi tôi mới hay hai người họ đã trở thành vợ chồng, hôn lễ đơn giản tới không ngờ, chỉ có vài người trong Dạ Hành làm chứng. Bách Chu và Hồ Yên cũng là người có số có má, tuyệt nhiên không phải dân thường, có thể vì tình yêu mà không màng tới tam thư lục lễ, tôi chỉ nhận xét một câu: Ngưỡng mộ vô cùng.
Vì lý do này mà tạm thời trong một tháng tân hôn, cứ bảy ngày Hồ Yên lại được phép rời cung một lần, dành trọn vẹn mười hai canh giờ cho phu quân.
Hồ Yên cũng không phải là Dạ Hành duy nhất mà Trần Thuyên phái tới bảo vệ tôi. Giữa tình cảnh nhiễu nhương, thật giả bất phân, nghi ngờ bủa vây tứ phía, Trần Thuyên phải chọn người mà anh có thể tin tưởng một trăm phần trăm, không có khả năng là gian tế.
Tôi vốn tưởng Thành An hoặc Đỗ Quân sẽ xuất hiện, sau lại cười mình nghĩ chưa đủ xa.
Một đêm nọ, Hồ Yên đã xuất cung về nhà, Ngô thị ngủ say ở gian bên, chỉ có tôi trằn trọc mãi không vào giấc.
Nằm mãi cũng ngứa ngáy chân tay, tôi mò theo ánh trăng, ngó đầu ra khỏi cửa sổ. Cách vị trí tôi chừng vài mét, một dáng người thẳng tắp hơi tựa mình vào lan can, vạt áo bay nhè nhẹ.
Người nọ nghe được động tĩnh, xoay đầu nhìn tôi, gật đầu.
Tôi không ngạc nhiên, lập tức di chuyển, đẩy cửa bước ra ngoài.
Chừa ra một khoảng cách nhất định, chúng tôi gần như sóng vai, lặng lẽ dõi mắt ra xa. Tôi không mở miệng, mà anh ta cũng chẳng có ý định lên tiếng.
Trên thuyền lớn trôi về lộ Bắc Giang, tôi từng ngân nga bên cạnh Quân Trì, anh ta lại giả đò xa lạ, còn cố tình hỏi rằng liệu đã từng gặp tôi ở đâu chưa.
Mối quan hệ giữa tôi và Quân Trì không có điểm gì đặc biệt. Chúng tôi tiếp xúc nhiều là vì có Chiêu Văn vương ở giữa, tuy đúng là anh ta luôn tỏ ra quan tâm tôi hơn bình thường nhưng cũng chưa bao giờ vượt khỏi khuôn phép bình thường.
Điều duy nhất khiến tôi phải băn khoăn chỉ là câu dặn dò của Trần Thuyên, rằng tôi nhất định phải cẩn thận, phải tránh xa Quân Trì.
Tôi từng nghĩ ngợi không ít lần, thắc mắc này đến giờ vẫn chưa có lời giải đáp.
Vì sao Trần Thuyên phải ngăn trở tôi tiếp xúc với Quân Trì, trong khi anh ta chính là Dạ Hành? Chẳng lẽ Trần Thuyên sợ sẽ có lúc bất cẩn, Quân Trì làm lộ thân phận bí mật của mình với tôi?
Hẳn... không phải là như vậy.
Một trận gió đột ngột lùa tới, Quân Trì vươn tay ra ngay trước trán tôi, thành công bắt lấy chiếc lá bị gió cuốn tới gần.
Khi nắm tay hạ xuống, dần qua khỏi tầm mắt, tôi bỗng ngẩn ngơ.
Màn đêm sâu thẳm, trăng tỏ sao phai, biến thành trăm hoa nở rộ. Cánh hoa màu hồng phấn bay lượn trong tâm trí, mang theo vô số những cảnh tượng vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.
Tay chân tôi tê liệt, chăm chăm nhìn Quân Trì.
Nút thắt trong lòng đã được cởi bỏ phần nào. Tôi cố gắng trấn an tâm trí hỗn độn, nhưng lại không nhịn được mà rùng mình một cái.
Cứ như... Đoàn Niệm Tâm đã chết từ lâu, bỗng nhiên sống lại trong tích tắc, đòi công bằng cho bản thân.
"Quân Trì." Không biết đã qua được bao lâu, tôi nhỏ giọng gọi tên anh ta. "Anh từng nói sẽ chờ tôi, bao lâu cũng được?"
Tôi vẫn nhớ như in giấc mơ "hồi tưởng" sau khi mình trốn khỏi mật đạo nơi diễn ra trò ma sói, nhảy xuống dòng chảy xiết để cứu lấy mạng mình.
Quân Trì khẽ cười, trên gương mặt không hề ánh lên niềm vui: "Vậy là... nàng đã nhớ lại rồi."
Tim tôi hẫng một nhịp.
Thì ra... Quân Trì và Đoàn Niệm Tâm xưa kia đã gần gũi đến mức này, vượt xa những gì tôi từng suy đoán.
Quân Trì đối xử tốt với tôi, quay đi quay lại, cũng là vì tôi đang sống trong thân phận Đoàn Niệm Tâm.
Lòng tôi chua xót, anh ta đâu hề hay biết người con gái mình thương yêu đã rời xa cõi trần từ lâu, chẳng hề có chuyện mất trí nhớ.
Tôi rủ mi, nhẹ đáp: "Cũng... không hẳn."
Bỗng nhiên tôi lại thắc mắc, Đoàn Niệm Tâm và Quân Trì quen nhau từ khi nào? Và... xuất phát điểm của mối quan hệ giữa hai người họ có bình thường hay không?
"Dù sao cũng không quan trọng nữa." Quân Trì nhún vai, giọng đều đều.
Mọi hứa hẹn đã biến thành gió mây. Tôi ở ngoài còn khó nói, nay đã sống tại lầu Thanh Quang, coi như một nửa là người của Hoàng đế rồi.
Trong lòng tôi tràn đầy sự mỉa mai, nghĩ cho lắm, hoá ra Trần Thuyên biết rõ mối quan hệ trước đây giữa Đoàn Niệm Tâm và Quân Trì, từ đó mới dặn dò tôi không được thân cận anh ta.
"Tôi vào ngủ tiếp đây." Trời đêm lạnh buốt, gió cũng độc gấp bội phần, tôi đã thấm mệt nên đành tìm cớ trốn khỏi tình cảnh này.
Quân Trì hơi khựng lại, nhanh chóng gật đầu: "Nàng yên tâm, cứ ngủ cho tròn giấc. Đã có ta ở ngoài này, thay Quan gia bảo vệ nàng..."
...
Tháng đầu tiên tiến cung, cuộc sống của tôi tương đối nhàn hạ. Đúng như Trần Thuyên cam đoan, lầu Thanh Quang vô cùng biệt lập, không ai có thể tới làm phiền.
Tôi chưa từng quên Đông Ly, nhưng đặt mình giữa chốn xiềng xích này, muốn làm gì cũng cần có sự cho phép của Trần Thuyên chứ đừng nói là đích thân điều tra.
Rất rõ ràng, Trần Thuyên chưa tiết lộ tất cả thông tin với tôi, chỉ cho tôi biết một phần nhỏ. Anh hiểu rằng tôi sẽ không cam lòng nếu cứ mãi mù mịt, đành rằng sử dụng nguyên nhân cái chết của Đông Ly làm đòn bẩy, giúp tôi tự vực dậy chính mình.
Chính xác. Tôi phải chăm sóc bản thân kỹ càng, không được sớm ngày hoảng hốt, mang thứ tinh thần yếu ớt này ra gặp Trần Thuyên nữa. Chỉ có thế...
Một tay cầm quạt lông ngỗng, phe qua phẩy lại trên chóp mũi, mắt tôi lơ đãng dạo chơi giữa những cụm mây bồng bềnh.
Hồ Yên cuối cùng cũng không chịu được, tò mò lên tiếng: "Trời rét thế này mà cô còn cầm quạt nữa hả?"
Tôi mỉm cười: "Cô không biết đấy thôi, thứ này dùng để quạt mát, cũng có thể chắn gió mà."
Cô ta trợn mắt lên nhìn, sau đó xoay người ra ngoài, chịu thua độ luyên thuyên của tôi.
Hồ Yên chịu mở miệng trò chuyện với tôi, âu cũng bởi đã năm ngày liên tiếp tôi không gặp phải ác mộng, la hét nửa đêm nữa.
Sau sự ra đi của Đông Ly, tuy ngoài mặt tôi không nhắc tới nhưng có lẽ ai nấy đều biết đối với tôi, đây chẳng phải là một nỗi đau tầm thường.
Chỉ cần không uống thuốc an thần, đêm đến tôi nhất định sẽ gặp ác mộng. Dai dẳng, kéo dài. Đông Ly xuất hiện trong những giấc mơ, quá nửa là cảnh tượng tôi bắt gặp thi thể đang đung đưa dưới tán cây của con bé.
Tôi mê mệt giữa cơn mơ, nước mắt như mưa, than khóc gọi tên Đông Ly hết lần này đến lần khác.
Hồ Yên đã thử đánh thức tôi nhưng dường như cách này không ổn cho lắm, hễ cứ thiếp đi là tôi sẽ trông thấy Đông Ly, bắt đầu một vòng lặp không hồi kết. Bởi vậy mà cô đành bất chấp lễ nghi, đêm nào cũng bắt Quân Trì sang báo tin cho Trần Thuyên.
Và sau đó... giữa đêm đen dằng dặc, Trần Thuyên sẽ khoác hờ áo lên người, vội vã chạy sang để dỗ dành tôi.
Kể cũng lạ, thang thuốc đắng ngắt của Phạm Bân cẩn thận kê cho cũng chẳng hiệu quả bằng Trần Thuyên.
Anh sẽ khẽ khàng dịch chuyển, để tôi tựa đầu, vùi mặt vào hõm cổ anh. Một tay xoa xoa lưng, miệng thì thầm thương xót: "Niệm Tâm, đừng sợ, đừng sợ. Ta ở đây rồi."
Cùng hương trà thanh mát, tôi ngoan ngoãn ôm lấy Trần Thuyên, dần chìm vào giấc ngủ sâu không chút mộng mị.
...
Đầu tháng Chạp, Hưng Long năm thứ mười ba.
Hồ Yên đứng bên giường đã lâu, im lặng chờ tôi tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa.
"Sao cô không đánh thức tôi?" Cuống cuồng rửa mặt, tôi có chút trách móc Hồ Yên.
Cô chép miệng, đáp: "Hiếm khi cô ngủ được một giấc trọn vẹn, cứ để Huệ Vũ vương đợi thêm một lát đi."
Ý Nghi giúp tôi khoác thêm áo, tựa như mắt mù tai điếc, tới một cái liếc mắt cũng không có.
Lòng tôi thoáng trầm xuống: "Quan gia cho phép ngài ấy gặp tôi à?"
"Ừ." Hồ Yên gật đầu. "Suốt một tháng qua, đây mới là lần đầu tiên Huệ Vũ vương vào cung. Vương vấn an Thái hậu trước tiên rồi mới xin phép Quan gia được gặp cô."
Bước vào thư phòng, tôi trông thấy Trần Quốc Chẩn đang ngồi xếp bằng trên sập. Tay phải cậu ta nâng chén trà nóng, cứ giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi tôi tiến đến gần, không biết da tay dày đến mức nào.
Tôi vái chào Trần Quốc Chẩn, đầy đủ lễ nghi. Cậu ta khoát tay, ra dấu cho tôi ngồi xuống ở phía bên kia sập lớn.
"Cô khoẻ chứ?" Im lặng mãi, Trần Quốc Chẩn quyết định lên tiếng.
Tôi quan sát nét mặt Quốc Chẩn, nhẹ giọng đáp: "Tôi cũng giống như Vương."
Cậu phì cười, nhưng vành mắt lại đỏ dần lên.
Mới hơn một tháng thôi nhưng có vẻ cả tôi và Trần Quốc Chẩn đều già đi trông thấy. Ánh mắt cậu tối tăm, chẳng còn thấy nét tinh nghịch của ngày xưa nữa.
Suy nghĩ trong đầu tôi hỗn loạn, mất một lúc mới đè nén tâm tư lại, đùa cợt: "Vương đừng khóc. Tôi sẽ bù lu bù loa lên theo mất."
Lần này cậu ta không cười, chỉ đáp: "Được."
Giữa tôi và Trần Quốc Chẩn là Trần Thuyên, nhưng... còn có cả Đông Ly. Lần này cậu đến lầu Thanh Quang, tôi và cậu đều biết là vì điều gì.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi là tôi đã đưa Đông Ly tới bên cạnh Trần Quốc Chẩn, ngờ đâu ngày ngắn tháng dài, bỗng chốc mọi vương vấn hoá thành cát bụi. Chúng tôi đều bị khoét mất nửa trái tim, cảm tưởng như sẽ mãi sống lay lắt như vậy.
"Trông cô búi tóc rẻ quạt hợp phết nhỉ?" Trần Quốc Chẩn nhấp trà, cười nói. "Giờ ta gọi cô là chị dâu được rồi đúng không?"
Tôi giật mình, vội lắc đầu: "Vương đừng nói linh tinh."
Tuy Hồ Yên và Quân Trì đều gọi tôi là tiểu thư nhưng hai cung nữ họ Ngô lại một hai câu "phu nhân", khỏi cần đoán cũng biết là do chính Trần Thuyên dặn dò.
Có lẽ anh dự định sẽ phong tôi là phu nhân, chỉ không rõ sẽ ban hào gì.
Mà kể cả có vậy thì hiện tại tôi vẫn sống tạm ở lầu Thanh Quang, vẫn là Đoàn Niệm Tâm, không danh không phận. Trần Quốc Chẩn ăn nói không suy nghĩ, người bị đàm tiếu sẽ là tôi.
Tôi tự rót cho mình một chén trà, thấp giọng: "Nếu được, xin Vương giúp tôi thắp cho Đông Ly một nén hương..."
Trần Quốc Chẩn lặng lẽ nhận lời. Tôi lại nói: "... ngài dặn con bé phải phù hộ độ trì cho tôi sớm bắt được hung thủ, tự tay đâm chết hắn, trả thù cho nó!"
"Cô trở nên đáng sợ như thế từ bao giờ?" Cậu nhảy dựng lên, giọng nói pha chút hoảng hốt.
Lạnh nhạt nhìn Trần Quốc Chẩn, tôi nhếch mép đáp: "Ngài đoán xem?"
Cậu trầm mặc, một hơi uống cạn chén trà.
"Cô biết Thái An vương... à Thừa Ân đã bị bắt rồi chứ?" Quốc Chẩn chuyển chủ đề.
"Đã nghe nói." Tôi gật gật mấy cái.
Cậu liền ừ: "Đông Ly cũng trực tiếp tham gia truy bắt đấy. Vụ này được xử kín, dù sao cũng mang danh hoàng tộc. Từ Thừa Ân, bọn ta đã tra ra hết những người tham gia, đều xử chết cả rồi. Căn nguyên quá sâu xa, bên ngoài chỉ biết là tội đánh bạc."
"Tôi tưởng trước đấy Thái An vương đã chạy trốn, vậy mà mọi người vẫn lùng bắt được. Đỉnh thật đấy!" Tôi cảm thán.
"Chỉ cần có manh mối là Dạ Hành sẽ tra ra được ngay. Hắn bị bắt khi đang trốn chui trốn lủi ở cửa Nam Giới. Khi ấy mà để lọt, e là hắn đã kịp chạy tới cửa Tư Dưng, sang địa phận Chiêm Thành rồi." [2]
"Ồ, sang tới Chiêm Thành cơ à?" Mắt nhữ A, miệng chữ O, tôi giật mình hỏi. "Ý ngài là đến châu..."
"Chính xác." Cậu hừ một tiếng. "Chính là sính lễ của chúa Chiêm dâng lên để cưới em gái ta về."
Trần Quốc Chẩn cho rằng Trần Thuyên đã nói hết với tôi nên mới không kiêng kỵ, thoải mái nhắc tới việc Chiêm Thành lấy châu Ô, châu Lý làm sính lễ rước Huyền Trân.
Trong lúc tôi suy tư, cậu ta tiếp tục nói: "Thừa Ân cũng cứng đầu đấy, để xem hắn chịu được bao lâu."
Vụ án Hoàng Vân, trong phủ họ Đoàn có gian tế, lại dùng Chúc Đương Phong hãm hại Dư Nương.
Đông Ly bị sát hại, hung thủ tạo dựng nguyên nhân giả, cũng là Chúc Đương Phong.
Nếu nói Thái An vương có liên quan tới cái chết của Đông Ly... thì có quá khiên cưỡng không đây?
"... khi áp giải Thừa Ân về kinh thành, Nhữ Hài nhà cô cũng có mặt." Trần Quốc Chẩn độc thoại một mình, mãi mới khiến tôi chú ý. "Cậu ta vừa thấy Thừa Ân đã lao vào đấm cho hắn một cái. Chỉ tội sức khoẻ không bằng ai, còn trượt chân ngã, thành trò cười cho cả bọn..."
Tôi mỉm cười, không bày tỏ ý kiến.
Dòng suy nghĩ hỗn độn dần quy về một mối, tôi nghiêm giọng ngắt lời Trần Quốc Chẩn: "Huệ Vũ vương, ai là người đã giết Đông Ly?"
Tia sáng hiếm hoi trên mặt Trần Quốc Chẩn vụt tắt, trong mắt chỉ còn sóng dội triều dâng, đau thấu tâm can.
...
Một canh giờ trước, Huệ Vũ vương Trần Quốc Chẩn xuất cung.
Tựa lưng vào giá sách, cả người tôi khuất sau bàn luyện chữ của Trần Thuyên.
Tôi vẫn chưa thể ngừng khóc. Mỗi khi lấy tay áo lau đi nước mắt, tôi chỉ thấy mờ mịt, tựa rơi vào biển khói mênh mông.
Từng mảnh ghép nhỏ đặt đúng vị trí, chờ đợi bức tranh lớn toàn vẹn hiện hình. Cũng chính chúng dày vò tôi ngày đêm, khiến cả cơ thể lẫn tinh thần tôi kiệt sức.
Trăm suy vạn tính, tôi nào ngờ mình chính là nguyên nhân cướp đi sinh mệnh của Đông Ly?
Là do tôi...
Do tôi cả...
Tôi tự tay dẫn sói vào nhà, tôi sơ sẩy, tôi đặt niềm tin sai người.
"Thằng ấy ranh vô cùng, nó ẩn nhẫn trong phủ họ Đoàn mấy năm trời mà không ai phát hiện ra." Trần Quốc Chẩn thở dài, không tình nguyện nói.
Xưa kia tôi bồng bột cứu người, vốn cho rằng đó chỉ là một đứa trẻ con. Nó vô tư như thế, đáng thương nhường nào...
Hoá ra... tôi mới là kẻ ngu xuẩn.
Dần thật sự không biết võ, vì vậy nó thành công qua mắt Đỗ Quân.
Nhưng... nó cũng rất thông minh, biết cách lấy lòng tôi và Đoàn Nhữ Hài, trở thành một trong những gia nhân được tin cậy nhất trong phủ họ Đoàn.
Sáu năm, Dần hoàn thành xuất sắc mọi công việc được giao, ít khi phạm phải sai lầm.
Sáu năm, Dần chỉ ra tay hai lần:
Một, hạ độc Dư Nương.
Hai, giết hại Đông Ly.
Trong đám người dưới, Dần và Đông Ly có giao tình không tệ. Hai người từng chia nhau miếng bánh nhỏ, trốn một bên cười khúc khích khi thấy tôi gây gổ với Đoàn Nhữ Hài.
Dần nỡ sao?
Không đúng.
Câu hỏi chính xác ở đây phải là: Dần có khả năng làm như vậy sao?
Khi nó muốn hại Dư Nương, dù sự tình cấp bách cũng vẫn kịp để mình trúng độc, thậm chí còn biết khống chế liều lượng để không mất mạng. Chính vì lý do này mà Dần thành công thoát khỏi vòng tình nghi, tiếp tục ung dung sống tại phủ họ Đoàn.
Còn... Đông Ly.
Điểm quan trọng ở đây là, Dần không biết võ. Kể cả nó có chút võ công mèo cào thì cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Đông Ly.
Pháp y cho thấy trên thi thể Đông Ly có dấu hiệu ẩu đả, sau cùng bị đâm chết. Hung thủ lại cố tình làm ra vẻ con bé trúng độc Chúc Đương Phong mà chết, e rằng không có âm mưu nào sâu xa mà chỉ là hành động giữa lúc rối bời, cuống cuồng muốn che giấu điều gì đó.
Vì vậy, hung thủ thật sự đã hạ sát Đông Ly không phải là Dần, nhưng Dần chắc chắn có liên quan.
Nghĩ mà xem, tôi cứu Dần từ tay ả ca nữ Thục Đoan, về sau mới biết ả có mối quan hệ phức tạp với Tống Chí Khiêm.
Cùng một giuộc cả.
Vụ án Thần Giữ Của một lần nữa quay lại. Hoặc giả như... nó vốn là một câu đố mà chúng tôi chưa một lần tìm ra lời giải.
Tay ôm lấy mặt, khóc lóc tới quặn gan thắt ruột, hai mắt đã sắp sưng đến mức tôi không thể nhìn thấy phía trước.
Không phải Dần muốn dọa dẫm tôi nên mới treo thi thể Đông Ly lên cây. Nó muốn thay chủ nhân mình, thông qua tôi, gửi một lời nhắn tới... Hoàng đế của Đại Việt, Anh Hoàng.
Rằng... Kẻ mà Trần Thuyên phải đề phòng ngày đêm đang ở rất gần, thậm chí sát bên tôi... mà anh thậm chí không kịp trở tay.
Thái An vương, Dần, Tống Chí Khiêm... tưởng chừng không có bất cứ một liên hệ gì tới nhau...
Kể cả kẻ ngáng đường tại lộ Bắc Giang.
Đều bị chi phối bởi một người.
Nỗi đau như thấu tuỷ lại khiến đầu óc tôi minh mẫn hơn mọi ngày, chốc lát đã nhớ tới mảnh giấy nhỏ của người con gái bí ẩn năm đó, được Thượng hoàng Trần Khâm giữ lại rồi giao cho tôi.
Hiện tại, 201.
Đây... không phải là một lời thách thức.
Nàng chỉ gặp gỡ Thượng hoàng Trần Khâm một lần, vội vã để lại lời nhắn gửi rồi biến mất.
Tôi có thể chắc chắn rằng... ở thời điểm hiện tại, ngoài tôi ra, vẫn còn một người vượt thời gian nữa. Kẻ đó không phải người con gái trong ký ức của Thượng hoàng Trần Khâm... mà chính là kẻ đứng đằng sau, tạo ra "trò chơi ma sói".
...
Chẳng biết đã qua bao lâu.
Vầng dương xuống núi, thư phòng tối tăm mù mịt. Vì dành ra không gian riêng cho tôi nên Hồ Yên và hai cung nữ họ Ngô chưa một lần bước vào.
Tôi đờ đẫn ngồi bó gối, trong lòng trống rỗng.
Xung quanh im ắng, tiếng bước chân đã đến rất gần.
Trong bóng tối dày đặc, Trần Thuyên vẫn có thể tìm được vị trí của tôi, ngồi bệt xuống đất rồi kéo tôi vào lòng.
"Niệm Tâm à..." Vô vàn xót xa chỉ hoá thành một tiếng gọi, da diết. "Ta thương nàng biết mấy..."
—
[1] Vị trí cung được dựa theo phỏng dựng hoàng thành Thăng Long thời Trần, tuy nhiên phần lớn chi tiết đều do tác giả hư cấu, độc giả vui lòng không tham khảo.
[2] Địa danh theo sách Lý Thường Kiệt - Lịch sử ngoại giao & Tông giáo triều Lý.
Nếu có điểm chưa chính xác, tác giả rất mong nhận được sự góp ý.