Lý Mạn Như thu dọn xong hết mọi thứ, đi ra khỏi tòa nhà của công ty, ở dưới lầu đợi một lúc lâu mới thấy Quản lý Lưu xuất hiện.
Vẻ mặt của Quản lý Lưu rất lạnh nhạt, hốc mắt còn hiện lên vài tơ máu, dáng vẻ giống như là đã già đi mười tuổi vậy, xem ra dường như có chuyện gì đã xảy ra rồi.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy ông ta lạnh lùng nói.
“Đừng để tôi ra mặt giúp cô thêm một lần nào nữa, lần này tôi cũng hết cách rồi”
Trong lòng Lý Mạn Như khẽ run lên, cảm giác được thái độ của ông ta thay đổi, nên quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tôi vừa mới đi gặp cô về thì ngay sau đó lúc đi họp đã bị người khác lấy chứng cứ ra, làm lộ chuyện của tôi với cô.”
Quản lý Lưu kể sơ lại mọi chuyện, cố nén cơn tức ở trong lòng.
“Lý Mạn Như, cô cũng được quá đấy, cố ý sắp.
xếp người trốn ở phía sau ghi âm, cảm thấy làm như vậy thì có thể lợi dụng nhược điểm để uy hiếp tôi hay sao?”
Hai huyệt Thái dương của cô ta khế giật một chút, cảm thấy rất kỳ lạ.
“Ông đang nói gì vậy? Việc này không phải là do tôi làm!”
“Quen cô lâu như vậy rồi, tôi còn không hiểu cô là người như thế nào sao? Không phải cô vậy thì còn ai vào đây nữa? Biết rõ tôi không thể bảo vệ được vị trí của cô, vậy nên cũng không tiếc bất kỳ thứ gì mà kéo tôi cùng rơi xuống nước luôn chứ gì! Cô có biết hiện giờ vợ của tôi đã ầm ï muốn ly hôn với tôi rồi hay không? Đều là món quà mà cô ban tặng cho đấy!”
Quản lý Lưu tức giận mà mắng Lý Mạn Như, trút hết bao uất ức trong lòng ra.
Hiện giờ, ông ta vô cùng hối hận.
Lúc đầu không nên xem trọng nhan sắc của người phụ nữ này mà qua lại với cô ta, sau này, khi ông ta năm lần bảy lượt muốn thoát khỏi Lý Mạn Như thì ông ta luôn bị cô ta lấy nhược điểm ra mà uy hiếp.
Càng quan trọng hơn đó là sau khi Thời Ngọc Diệp đi làm ở công ty, cô ta đã bảo ông ta đi điều tra Thời Ngọc Diệp, lại bảo ông ta nhờ người trong bộ phận kỹ thuật gây khó dễ cho Thời Ngọc Diệp.
Mặc dù ông ta không tra ra thân phận của Thời Ngọc Diệp nhưng nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn trong cái ngành này nói cho ông ta biết, tuyệt đối không thể tùy tiện đắc tội người phụ nữ này được, vì thế ông ta đã nhanh chóng vạch rõ giới hạn với Lý Mạn Như, cũng không đồng ý giúp cô ta làm việc nữa, thậm chí còn nhẫn tâm giáng chức cô ta xuống làm tổ trưởng.
Kết quả là, không ngờ rằng đến cuối cùng chính ông ta lại thua trên tay Lý Mạn Như.
Còn may, công ty không đuổi việc ông ta, chỉ cảnh cáo ông ta mà thôi, bảo ông ta sau này trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ càng.
Chẳng qua là, ông ta vừa mới tham dự cuộc họp xong thì nhận được điện thoại trong nhà, vợ ông ta đã biết chuyện ông ta có quan hệ bất chính với Lý Mạn Như, làm ầm ĩ lên muốn ly hôn chia tài sản với ông ta.
“Tôi đã nhắc nhở cô rồi, không có việc gì thì tuyệt đối đừng đến trêu chọc Thời Ngọc Diệp, cô lại cứ không nghe! Hôm nay cô phải trả giá bằng tất cả những gì cô có, lại hại tôi bị công ty cảnh cáo, vợ thì ầm ï muốn ly hôn, giờ thì cô đã hài lòng chưa?”
“Tôi không có, việc này thật sự không phải là do tôi làm! Làm sao tôi có thể làm ra loại chuyện này được?”
” Lý Mạn Như, cô đừng ngụy biện nữa.
Việc đã đến nước này rồi, sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, cô đi đâu cũng được, nhưng đừng nói với người khác là cô quen tôi.”
Lý Mạn Như bị ông ta mắng đến hai mắt đỏ bừng.
“Ông bình tĩnh lại rồi nghĩ cho kỹ đi, làm sao tôi có thể làm như vậy với ông được kia chứ? Đầu óc của tôi có bị vấn đề gì thì mới có thể làm hại ông! Ông biết rất rõ còn gì, tôi đối với ông là thật lòng mài!”
“Đừng, cô đừng nói với tôi những lời này.”
Quản lý Lưu lui về sau mấy bước, kiên trì giữ khoảng cách với cô ta.
Vậy thì như thế này đi, chúng ta cũng không còn gì để nói với nhau nữa rồi.
Tôi đã xóa theo dõi cô trên Facebook rồi, sau này cô cũng đừng đến công ty tìm tôi nữa, đừng bao giờ gặp lại nhau nữa nhé.”
Dứt lời, ông ta cũng không đợi Lý Mạn Như trả lời, thậm chí cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, lạnh lùng xoay người rời đi.
Một người đàn ông đã kết hôn vừa có danh vừa có lợi, đúng thật là rất dễ bị mê hoặc mà sa vào con đường tội lỗi.
Nhưng một khi khi danh lợi của ông ta bị uy hiếp, vậy thì loại quan hệ nam nữ bất chính này chỉ có thể tan rã trong không vui mà thôi.
Đây chính là định luật sẽ không bao giờ thay đổi từ trước đến nay.
Lý Mạn Như nhìn ông ta rời đi, trong lòng khế run, cũng không rõ đây là do tủi thân hay đau lòng nữa.
Nếu như là những chuyện do cô ta làm, vậy thì cho dù có bị bại lộ cô ta cũng sẵn sàng gánh chịu hậu quả nhưng hiện giờ bản thân bị vu oan, cho dù cô ta có một trăm cái miệng đi chăng nữa thì cũng không thể làm sáng tỏ được, tự dưng lại bị oan ức như vậy.
Trong nháy mắt, trong đầu cô ta chợt lóe lên một ý nghĩ nào đó.
‘Là Thời Ngọc Diệp, nhất định là cô ta!’ ‘Chắc chắn là Thời Ngọc Diệp muốn dùng cách này để báo thù cô ta rồi! Trước đây, bản thân Thời Ngọc Diệp từng bị vu oan, bị bắt nạt, bị bôi nhọ danh dự… Nợ mới nợ cũ, Thời Ngọc Diệp muốn một lần trả hết lại cho cô tal’ Lý Mạn Như càng nói càng kích động, hung dữ nhìn chằm chằm vào tòa nhà phía trước, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận.
Cô ta vẫn chưa thua đâu, cũng chắc chắn sẽ không thua.
“Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu, Thời Ngọc Diệp… Cho dù cô là người tôi không thể đụng vào thì sao? Chỉ cần tôi tìm được chỗ dựa thì sẽ không sợ cô nữa, nhất định sẽ có một ngày, tôi sẽ giãm cô dưới chân, để cô cảm nhận thử xem cảm giác bị người khác giãm dưới chân là như thế nào!”
Sau khi Thời Ngọc Diệp xử lý xong hết tất cả mọi việc, đưa bọn trẻ trở về Khu biệt thự Hải Lâm thì trời cũng đã gần tối rồi.
Kết quả nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở dưới nhà.
Bé Ba có tình yêu cuồng nhiệt với toán học vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay biển số xe, từ xa đã chỉ vào chiếc Rolls-Royce.
“Ba lại đến rồi”
Trong chiếc xe Rolls-Royce, Phong Thần Nam đang ngồi ở ghế sau, mở laptop lên mà gõ trên bàn phím, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Vân Mặc Tích vừa nhìn thấy chiếc xe này đã cảm thấy đau đầu.
Một tháng này, bởi vì Phong Thần Nam mà anh và mấy người cấp dưới nữa đã bị trừ rất nhiều tiền lương, nghĩ tới thôi là cả người đều cảm thấy không thoải mái rồi, hôm nay lại gặp phải người đàn ông này, trong lòng Vân Mặc Tích cảm thấy rất tuyệt vọng, nghĩ đến việc số tiền lương ít ỏi còn lại của mình có thể sẽ bị trừ nữa, e rằng tháng tới anh phải cạp đất mà ăn rồi.
“Cô chủ, có cần tôi thay cô đi qua đuổi anh ta đi không?”
Thời Ngọc Diệp khoát tay, dắt mấy đứa trẻ đi qua, vươn tay gõ hai tiếng lên cửa xe.
“Ngày nào Tổng giám đốc Phong cũng lén lút chạy tới chỗ tôi, là không có tiền ra ngoài ăn tối, chỉ có thể đến nhà tôi ăn chực hay sao?”
“Tôi là đường đường chính chính đến đây ăn cơm, sao lại nói tôi đến ăn chực cơ chứ?”
“Căn nhà này là của tôi, không phải là nhà của co.
“Chỉ cần có vợ con, thì đâu đâu cũng là nhà hết”
“Đồ không biết xấu hổ”
Thời Ngọc Diệp bĩu môi, dắt mấy đứa trẻ đi về phía Khu biệt thự Hải Lâm, lên tiếng dặn dò: “Mấy người đừng để cho anh ta đi lên, có nghe không?”
Mấy cực cưng nghiêng đầu, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Hôm qua hai người còn rất vui vẻ mà, sao hôm nay lại không chào đón ba vào nhà rồi?
Bé Sáu nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Vì sao thế ạ?”
“Bởi vì anh ta nói xấu mẹ ở trên mạng vậy nên giờ phải chịu trừng phạt.”
“Dạ”
Không phải là nói với ông ngoại là cô là vợ anh hay sao? Đây mà là nói xấu à?
Mấy cục cưng ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng hứng thú.
Phong Thần Nam thấy mẹ con các cô đi vào tòa nhà, anh và Đằng Dạ Hiên mới cùng nhau xuống xe.
Vân Mặc Tích đang canh ở dưới tòa nhà thấy vậy, ngay lập tức mang theo mấy người cấp dưới bước lên phía trước chặn anh lại.
“Tổng giám đốc Phong, gần đây số lần anh chạy tới Khu biệt thự Hải Lâm rất nhiều đấy, xin anh hấy tự trọng.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Tôi đã từng cảnh cáo Tổng giám đốc Phong, đừng tính toán tiếp cận cô chủ nữa, không phải ai cũng có thể đụng tới được nhà họ Thời đâu: “Tôi về nhà mà còn có lỗi với cậu à?”
Vân Mặc Tích đang muốn nói gì đó để phản bác lại thì đã thấy Phong Thần Nam lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra, vẻ mặt ngay lập tức trở nên cứng ngắc.
“Đây, đây là?”
“Tất nhiên là chìa khóa nhà tôi rồi”
“Đừng tưởng rằng cầm chìa khóa của Khu biệt thự Hải Lâm thì có thể dễ dàng đi qua được”
Phong Thần Nam không có kiên nhẫn giải thích cho Vân Mặc Tích hiểu, dứt khoát đi vào tòa nhà Hải Lâm.
Vân Mặc Tích nghiến răng nói: “Ngăn anh ta lại!”
Mấy người cấp dưới vừa mới muốn xông lên phía trước, lại không nghĩ tới, Đăng Dạ Hiên đang ở bên cạnh lại ra tay, cố gắng bảo vệ Phong Thần Nam.
“Trước hết phải đánh bại được tôi rồi hãng nói: Thế là, ngoài cửa ngay ở sảnh lớn dưới lầu, Vân Mặc Tích và bảo vệ bị đánh thành một đống, khiếp sợ che lại bộ phận đã bị đánh đến bị thương mà lùi về phía sau, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phong Thần Nam tiến vào tòa nhà, hơn nữa còn trong tình cảnh không cần ai giúp đố, anh quét vân tay, đi vào thang máy.
Vân Mặc Tích thật sự tuyệt vọng rồi.
“Cô chủ không phải là nghiêm cấm anh ta đi lên hay sao? Vậy rốt cuộc là làm thế nào mà anh ta lại có thể…”
Mấy người bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng lại không ngừng khóc hu hu.
Trọng điểm là, tiền lương tháng này của bọn họ lại bị trừ tiếp rồi hu hu hu hu!