Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài


Tự Làm Phiền Mình: “Đại ca, không phải là anh đã nhận được tin tức từ sớm nên mới cố ý đến thành phố Hải Phòng chờ người ta đấy chứ?”
Thăng Trầm: ‘Tôi đã ở đây hai tháng rồi.”
Một bên khác của máy tính, người đàn ông nhìn câu trả lời mà hít vào một hơi, lập tức lại “lách cách” đánh chữ nhắn lại.
Tự Làm Phiền Mình: “Trùng hợp quát Tôi cũng ở thành phố Hải Phòng! Sao anh không nói sớm!
Hay là hai hôm nữa chúng ta cùng tới sân bay.
đón người ta luôn?”
Thăng Trầm: “Không đi”
Tự Làm Phiền Mình: “Tại sao?”
Thăng Trầm: “Tôi phải đi học.”
Tự Làm Phiền Minh: “Đại ca, bây giờ mà anh còn đi đại học đào tạo sâu cơ à? Đúng là làm cho người ta xấu hổ mà, quả nhiên học học nữa học mãi mới là tư tưởng mà con người nên có nhất”
Anh ta còn định viết thêm vài câu khen ngợi nữa, không nghĩ rằng một giây sau, câu trả lời của bên kia đã khiến anh ta suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Thăng Trầm: “Tôi đi trường mẫu giáo.”
Tự Làm Phiền Mình: “..


Tự Làm Phiền Mình: “Không nghĩ tới đại ca cũng biết làm màu cơ đấy, tôi còn tưởng anh là một ông già lạnh lùng khô khan cơ.”
Thăng Trầm: “Không phải làm màu.

Hai ngày nữa tôi phải đi trường mẫu giáo, đến hôm đó anh đi sân bay tìm người thay tôi nhé, chuyện này nhờ anh vậy.”
Tự Làm Phiền Mình: “Đại ca anh có thể nói cho tôi biết anh tới trường mẫu giáo làm gì không? Đưa con đi học hả? Hay là trông trẻ? Hay là dạy học?”
Thăng Trầm: “Tôi đi học.”

Tự Làm Phiền Mình: ‘Anh đường đường là Dược Sư cấp SSS của Hiệp hội Dược Sư đấy, trường mẫu giáo thì có thể dạy anh cái gì hả?”
Bé Lớn nhìn dấu chấm than che kín màn hình, sờ cằm, thực ra cậu bé cũng không biết tại sao mình lại phải đi mẫu giáo nữa.
Nhưng đây là thánh chỉ của mẹ nên cậu bé không nghe lời cũng không được.
Bé Lớn suy nghĩ vài giây, cuối cùng trả lời một câu khiến người ta nôn ra máu.
Thăng Trầm: “Có lẽ là.

..

củng cố kiến thức căn bản?”
Bên kia quả nhiên yên lặng một hồi, có lẽ Tự Làm Phiền Mình đã bị đợt làm màu này làm cho cạn lời tự kỷ luôn rồi.
Bé Lớn tinh nghịch cười, cậu bé không quên dặn thêm một câu.
Thăng Trầm: “Lúc anh đi sân bay cũng không cần ngăn người ta lại,chỉ cần chụp cho tôi một bức ảnh là được rồi, sau đó tôi sẽ sai người tìm ra cách liên lạc với người đó.”
Tự Làm Phiền Mình phục hồi tinh thần lại, nhắn cho cậu bé một câu: “Được, chúc anh đi học vui vẻ.”
Anh ta vừa mới gửi câu này đi thì đã nhìn thấy ảnh đại diện của Thăng Trầm trong máy tính biến thành màu xám rồi, khóe miệng của anh ta giật giật.
“Ôi, vì không cho tôi gặp được người đó mà cố tình nói mình phải đi học, có cần thiết hay không chứ? Trường mẫu giáo, chém gió kinh chưa kìa! Đại ca, lúc anh mở to hai mắt nói dối thì lương tâm có đau chút nào không?”
Khi Đằng Dạ Hiên đưa đồ dùng hàng ngày và hành lý đến cho Phong Thần Nam đã suýt chút nữa bị dọa đến ngã lăn xuống đất.
“Tổng giám đốc Phong, anh.

..

anh ở nơi này ư?

“Có vấn đề gì à?”
“Nơi này nhỏ quá rồi!”
“Tôi có bảo cậu sống ở đây không?”
“Không, không.”
Đăng Dạ Hiên cảm giác được ánh mắt sắc bén mà Phong Thần Nam quăng tới thì rụt cổ một cái, không dám nói thêm gì nữa.
Hiện tại anh ta rất muốn nhìn ra bên ngoài xem có phải là nước mưa có màu đỏ rồi hay không.
Từ trước đến giờ Tổng giám đốc Phong đều có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống, vậy mà bây giờ lại bỏ lại hai căn biệt thự của mình không ở, nhất định muốn tới sống trong cái nhà kho chỉ rộng mấy mét vuông trong nhà người khác.
Có phải là anh thức đêm nhiều quá nên đầu óc có vấn đề rồi hay không nhỉ?
“Đặt đồ đạc xuống rồi cậu có thể đi được rồi đây”
“Tổng giám đốc Phong, anh thật sự không suy nghĩ lại chuyện về nhà ở à? Nơi này tồi tàn quá.

.

– Tuy rằng căn hộ thông tầng có diện tích lớn, nhưng gian phòng mà Tổng giám đốc Phong ở lại cực kì nhỏ, cũng chỉ đủ để đặt một chiếc giường đơn, tạm xem như có một cái hành lang nho nhỏ, nhưng ra vào cửa đều phải khom người xuống.
Nếu bắt anh ta ở lại đây thì anh ta sẽ phát điên mất.
Phong Thần Nam khinh bỉ nhìn Đằng Dạ Hiên: “Vừa nhìn đã biết anh chưa bao giờ chịu cảnh nghèo khó rồi, có chỗ ở là tốt lắm rồi còn xoi mói nưa.
Đăng Dạ Hiên bĩu môi không nói lời nào: Anh nói cứ như mình từng nghèo rồi không bằng, chậc chậc chậc: Đằng Dạ Hiên thấy cũng tốt, dù sao cũng không phải anh ta ở, đừng nói gì thì tốt hơn.
“Tổng giám đốc Phong, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi về trước, nếu nửa đêm anh không ngủ được, muốn về nhà thì cứ gọi điện thoại cho tôi, nhất định tôi sẽ tới đón anh.”
“Cút đi”
Phong Thần Nam tiễn Đằng Dạ Hiên đi, khi anh xoay người lại thì thấy Thời Ngọc Diệp đang đứng ở đầu cầu thang, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

“Có biệt thự không về lại muốn hạ mình sống ở chỗ này, Tổng giám đốc Phong, anh thích bị ngược đãi à?”
“Nếu cô thấy thương hại thì cho tôi ngủ trong phòng của cô nhé?”
““Cút đi”
Câu nói không biết xấu hổ như vậy mà anh còn dám nói ra khỏi miệng, Thời Ngọc Diệp tức giận đến mức lần thứ hai chửi thề.
“Anh đừng tưởng rằng chuyển vào đây ở là có thể được voi đòi tiên, tôi nhắc cho anh biết, anh không được bước vào phòng của tôi nửa bước đâu đấy!”
Phong Thần Nam cười tủm tỉm nhìn cô.
“Tôi thấy được một tia sợ hãi trong ánh mắt cô.

Nói cho tôi biết đi, cô đang sợ tôi sẽ làm gì cô à”
“Tôi không sợ anh”“
“Ờ, cùng lắm thì sinh thêm đứa nữa”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy mình không thể nói chuyện thêm với anh được nữa, cô thở phì phì xoay người lên lầu, còn không quên quay đầu lại nhắc nhở người nào đó dưới lầu.
“Đừng có đi theo tôi! Băng không tôi sẽ bẻ cổ anh đấy”
“Âm!”
Nhìn bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, nụ cười của Phong Thần Nam càng đậm hơn.
Nếu lúc này có người khác ở đây thì chắc chắn sẽ cực kì ngạc nhiên, bởi vì anh không hề che giấu sự cưng chiều của mình và để nó lộ rõ trên khuôn mặt của anh rồi.
“Thật không nghĩ tới, Băng Tâm của anh lại có một mặt như vậy.”
Anh lắc đầu, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của mình, nhỏ giọng nỉ non.
“Không sao, một ngày nào đó cô ấy sẽ tiếp nhận mình”
Buổi tối.
Thời Ngọc Diệp ở trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, cô đốt hương vòng mà Bé Lớn làm riêng cho cô cũng không có tác dụng gì, thậm chí cô còn cảm thấy càng ngày càng tỉnh táo.
Cô nhìn đồng hồ, thực ra lúc này cũng mới mười một giờ, bình thường lúc này người trong nhà cũng vừa mới buồn ngủ mà thôi.
Cô suy nghĩ một chút rồi dứt khoát vén chăn xuống giường, đi ra phòng ngủ tới phòng bọn nhỏ nhìn xem.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc cô phát hiện đèn bên trong vẫn sáng, thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh ồn ào, cô vừa nghe đã biết bọn nhỏ còn đang ở bên trong làm việc chưa đi ngủ.
Thời Ngọc Diệp nâng tay gõ cửa.

“Cốc cốc”
“Mời vào.”
Khi cô đẩy cửa ra còn tưởng là Bé Hai đang làm việc trong đó, không nghĩ tới lại nhìn thấy sáu đứa con trai đang ngồi dưới đất với Phong Thần Nam, Bé Hai đang chơi PS4 với anh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình, kích động đến mức không để ý người tới là ai.
Thời Ngọc Diệp sợ ngây người.
“Đã mười một giờ rồi mà các con còn đang chơi game hả?”
Bình thường cô không kiểm soát thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các con quá nghiêm khắc, nhưng tất cả mọi người đều rất nghiêm khắc với bản thân, ngoại trừ thỉnh thoảng Bé Lớn và Bé Hai muốn làm nghiên cứu ra thì những lúc khác đều không thức đêm.
Nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên Phong Thần Nam chuyển vào ở mà bọn nhỏ đã cùng thức đêm chơi game với anh rồi!
Không biết tại sao, đột nhiên Thời Ngọc Diệp cảm thấy cực kì tức giận.
Ngay khi cô định hỏi tội thì bỗng nhiên Bé Lớn mở miệng giải thích: “Mẹ, họ đang đánh cược đấy, nếu Bé Hai thua thì đêm nay phải nhường phòng làm việc lại cho ba ngủ”
Biết ngay mà, cô biết ngay là Phong Thần Nam sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, ngoan ngoãn ngủ nhà kho như vậy mà, hóa ra là anh đã sớm chuẩn bị chiêu khác rồi.
“Không được đánh cược với anh ta! Các con về phòng ngủ ngay lập tức, không được để ý đến anh ta nữa”
Bé Sáu nghiêng đầu: “Nhưng mà.

.

.

nhà kho.
tối đen, ba nói ba sợ”
“Mẹ ơi, mẹ cho ba ngủ ở phòng làm việc đi”
Bé Năm kéo ống tay áo của mẹ.
Thời Ngọc Diệp cảm thấy rất đau đầu: ‘Rõ ràng bình thường con trai mình thông minh lắm cơ mà, sao lại bị Phong Thần Nam dùng cái lý do ngớ ngẩn như thế lừa cơ chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận