Sau khi Phong Thần Nam nói xong câu này, anh liền đặt tay lên eo Thời Ngọc Diệp và kéo cô lại gần phía mình.
Động thái này giống như một lời tuyên bố chủ quyền: cô ấy là của tôi, anh đừng hàng có thể cướp người đi.
Hà Tuấn Trạch chỉ có thể cười khúc khích nói: “Đàn em, mắt nhìn của em thật sự rất đặc biệt.
Lúc đầu, anh và các đàn anh khác còn đoán già đoán non xem em thích kiểu con trai nào, nhưng không ngờ lại thành ra thế này.” Phong Thần Nam cố ý hỏi vặn lại: “Cảm ơn đã khen ngợi, tôi rất vinh hạnh vì lời khen, nhưng cũng may là cô ấy không thích loại người của anh.”
“Há?”
“Loại có vị trà quá nồng”
“..” Nụ cười của Hà Tuấn Trạch đột nhiên cứng lại, hai bàn tay giấu trong tay áo cuộn chặt thành nắm đấm.
Thấy không khí có chút ngượng ngùng, Thời Ngọc Diệp sợ hai người không hợp ý nhau, liền nhanh chóng đổi chủ đề.
“Đàn anh, anh chắc là đang có việc gì đó cần phải giải quyết đúng không? Chúng ta sau này sẽ hẹn một hôm ôn lại chuyện xưa.
Hôm nay chúng ta đến đây nhé, tạm biệt!”
Lúc này Hà Tuấn Trạch mới lấy lại được nụ cười, đôi mắt khẽ híp lại.
“Được rồi, đàn em.
Messenger của em vẫn đang được sử dụng, phải không? Nh sẽ liên hệ với em sau khi anh tan sở”
“Tạm biệt”.
Thời Ngọc Diệp cũng lễ phép đáp lại rồi kéo Phong Thần Nam vào thang máy và rời đi.
Hà Tuấn Trạch nhìn chằm chằm vào thang máy đang từ từ đi xuống, từng tầng từng tầng một, nụ cười trên mặt dần tắt và ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
“Không tồi, cũng thật là kiêu ngạo.
Nếu anh ta biết thân phận thật của đàn em, liệu rằng anh ta vẫn sẽ ở bên cô ấy không? Haha, tôi sẽ chổng mặt lên xem.”
Trong thang máy.
“Anh tại sao không nghe thấy chuyện em có đàn anh bao giờ vậy?”
Khi Thời Ngọc Diệp nghe thấy giọng nói ngập tràn ý ghen của Phong Thần Nam, không khỏi cảm thấy buồn cười, không cần biết là người lớn hay trẻ con xung quanh cô đều thích ghen tuông sao hay?
“Chà, nếu em nói với anh rằng em đã từng theo học giáo viên ở Pháp trước đây, anh có tin.
không?”
“Anh tin tất cả những gì em nói” Phong Thần Nam bổ sung thêm một cậu rồi tiếp tục hỏi: “Em theo học gì?”
Thời Ngọc Diệp nhất thời nổi hứng, lè lưỡi và cố ý trêu đùa anh bèn đáp: “Đây là một bí mật”
Phong Thần Nam cong môi, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vì thể diện, không muốn tiếp tục đặt câu hỏi.
Nhìn thấy sự tò mò và miễn cưỡng hỏi của anh, cô vui mừng, trong lòng như nở hoa, còn cố ý tiếp tục trêu đùa Phong Thần Nam, khiến anh tức giận đến mức tòa thân ngứa ngáy nhưng lại chỉ biết lắc đầu bất lực.
Trên đường đi, suy nghĩ của anh đã rổi tung lên như một cuộn len.
Tự bản thân anh cảm thấy rằng mình không biết đủ về thế giới của Thời Ngọc Diệp.
Đầu tiên là anh trai ruột, sau đó là anh họ, bây giờ có một đàn anh trà xanh… Phong Thần Nam ngay bây giờ có một chút kích động, muốn bay ngay đến Pháp, giải quyết tất cả những đối thủ ngăn cản anh theo đuổi vợ mình.
Anh càng nghĩ về điều này, sự ghen tuông trong anh lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đối với tôn nghiêm của một người đàn ông, anh cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa và phải làm một điều gì đó…
Vì vậy, vừa lên xe, Thời Ngọc Diệp đã bị Phong Thần Nam đè xuống: “Nói đi, em có tất cả bao nhiêu đàn anh?”
“…Hai người.”
“… Tất cả đều là như thế?”
“Như thế nào?”
“Một người đàn ông trà xanh luôn mưu đồ em”
“Về việc này thì anh không cần phải lo lắng, hai đàn anh kia của em kia đã ngoài bốn mươi tuổi, và họ đã kết hôn và có con từ lâu rồi.”
Một viên đá lớn vô hình vốn treo lơ lửng trong trái tim của Phong Thần Nam đã được đặt xuống.
Thời Ngọc Diệp thấy anh đã vừa lòng, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Anh không hỏi em.
học được gì từ cô giáo bên đó sao?”
“Học y” Câu trả lời đầy tùy tiện của anh khiến Thời Ngọc Diệp choáng váng.
“Làm sao mà anh biết?”
“Đây là một bí mật”
Miệng lưỡi nhanh nhạy, người đàn ông này học cũng rất nhanh đó.
“Ngọc Diệp” Phong Thần Nam đột nhiên dùng giọng nói khàn khàn gọi tên cô, bầu không khí trầm mặc đột nhiên có chút ngưng trọng.
Anh từ từ tiến lại gần.
Thời Ngọc Diệp nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử sâu thẳm đó và thấy một vài tía sáng nóng bỏng, giống như một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm để bùng cháy.
Hơi thở
thơm mát thuộc về anh khẽ phả qua tại cô.
Cô nghe thấy nhịp tim của mình tăng nhanh một cách khó hiểu.
Cô như thể trở lại một mùa hè nào đó, cảm giác lần đầu tiên cô nhìn thấy chàng trai vô cùng ngầu đó.
“Sao, có chuyện gì vậy?” Thời Ngọc Diệp nghe thấy giọng của chính mình có phần hơi lo lắng.
Phong Thần Nam dần dần dời ánh mắt khỏi đôi mắt đẹp của cô, và dừng lại trên đôi môi nhỏ nhắn, yết hầu của anh khẽ cử động.
Cô bỗng nhiên trở nên căng thẳng hơn mà không có lý do.
“Khi nào em sẽ cho anh chuyển lên chính thức?” Anh hỏi.
“Hả?”
“Bớt chút thời gian, chúng ta đi làm lại giấy đăng ký kết hôn đi.
Tuy rằng đã có rồi, nhưng chúng ta vẫn phải đổi tên.”
Thời Ngọc Diệp bắt đầu lắp bắp: “Sao anh lại đột ngột như thế này?”
“Cuối cùng thì anh cũng có thể trải qua cảm giác bất an khi anh cưới em hồi đó rồi.”
Lúc đó cô luôn sợ mình không xứng với Phong Thần Nam, kém cỏi, rụt rè nên chỉ biết nhẫn.
nhịn và hi vọng.
Còn anh không thể chờ đợi để xác nhận danh tính của mình bây giờ, để nếu như có con ruồi nào xuất hiện trong tương lai, anh mới có thể dành chính ngôn thuận mà đập đi.
“Còn nữa, đã đến lúc đăng ký hộ khẩu của bọn trẻ rồi.” Phong Thần Nam không đề cập đến thì Thời Ngọc Diệp đã quên chuyện này.
Bọn trẻ muốn đi học tiểu học ở thành phố thì phải có hộ khẩu, hộ khẩu ở đây phải điền tên cha mẹ vào mới tính được, gia đình họ mới ở đây được vài tháng, và họ vẫn chưa nghĩ đến chuyện lâu dài, nhưng vấn đề hộ khẩu sớm muộn gì cũng sẽ phải giải quyết.
“Thời Ngọc Diệp, em phải biết rằng, anh muốn ngay lập tức nói với thế giới rằng em là người của anh…”
Anh vừa nói vừa tiến lại gần cô, giọng anh trầm và khàn, mang một nét quyến rũ nhẹ nhàng.
Thời Ngọc Diệp chăm chú nhìn vào đôi mắt Phong Thần Nam như thể bị ai yểm bùa, tai nghe những lời nỉ non tựa như đang bộc của anh.
“Nhưng anh lo mình làm em sợ..”.
“Anh không có kinh nghiệm về tình cảm.
Anh sợ rằng mình sẽ đánh mất em nếu như lùi một bước, và anh cũng sợ rằng mình sẽ chọc giận em nếu như tiến thêm một bước.”
“Em nói nói chúng ta có thể bắt đầu lại, nhưng anh không biết ranh giới ở đâu…”
“Dù sao, em không thể để mặc anh.” Phong Thần Nam giọng điệu có phần than thở.
Đây là lần đầu tiên Thời Ngọc Diệp thấy anh thể hiện sự bất bình của mình như vậy.
Trái tim cô theo đó mà chầm chậm tan chảy.
Một lúc sau, cô chợt mỉm cười, đôi mắt sáng như sao trên
trời.
“Được rồi, em hiểu rồi.”
“Chúc mừng anh đã chính thức được chuyển lên chính thức.”
Sau khi Thời Ngọc Diệp nói một cách hóm hỉnh xong, cô bất ngờ đưa tay ra móc cổ anh và hôn một cái thật nhanh vào mặt anh.
Tốc độ quá nhanh khiến Phong Thần Nam còn chưa kịp phản ứng, thì mọi chuyện đã kết thúc.
Anh cảm thấy choáng váng.
“Chỉ có như vậy?”
“?” Nếu không thì sao nữa? “Vậy thì để anh dạy em, người được chuyển lên chính thức nên được hưởng phúc lời của mình chứ.”
Phong Thần Nam nói xong liền đặt tay lên cổ cô, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Không khí xung quanh từ từ ngưng tụ.
Thời Ngọc Diệp nghe thấy tim mình đập dữ dội như trống.
Thình thịch, thình thịch.
Ngay khi chóp mũi của anh và cô sắp chạm vào nhau, một âm thanh đột ngột cắt ngang bầu không khí yên tĩnh.
“Tinh tinh.”
Thời Ngọc Diệp dừng lại, mặt cô đỏ bừng ngay lập tức, và cô liền lập tức quay đầu đi.
“Điện thoại của anh đổ chuông kìa” Phong Thần Nam sắc mặt u ám, tựa hồ không có ý định nghe điện thoại.
“Tinh Tinh.” Tuy nhiên, người gọi dường như không chịu cúp máy, điều này khiến họ cảm thấy xấu hổ.
Thời Ngọc Diệp lúng túng đẩy Phong Thần Nam ra: “Anh đi nghe điện thoại.” Anh chỉ ngồi lại ghế lái và trả lời điện thoại với vẻ bất bình.
“Đằng Dạ Hiên, tốt nhất là anh nên có chuyện quan trọng cần giải thích lúc này”
Bên kia điện thoại, Đằng Dạ Hiện có chút dữ tợn không thể giải thích được, anh ta kiên quyết nói: “Ừm, đồ trang sức mà anh để cho Louis chế tác đã hoàn thành sẵn sàng.
Anh ta nhờ tôi hỏi anh muốn vận chuyển bằng đường biển hay đường hàng không?”
“..” Phong Thần Nam thực sự lúc này chỉ hận không thể bắt cái tên Đằng Dạ Hiên kia qua đây để đánh cho một trận tơi bời.
Chỉ vì điều nhỏ nhặt này mà làm gián đoạn hạnh phúc của anh hay sao?
“Cậu tự xem xét mà làm cũng được.” Anh nghiến răng nói thêm một cách quyết liệt trước khi cúp máy: “Sau này nếu mà cậu còn vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này mà gọi điện làm phiền tối thì cứ chuẩn bị sẵn hành lý mà cút đến châu Phi đào mỏ đi”.
Điện thoại sau đó bị ngắt kết nối một cách lạnh lùng chỉ còn những tiếng “tút”.
Đằng Dạ Hiên trong lòng đầy nghi hoặc: Rốt cuộc là mình đã làm gì sai cơ chứ?