Sau khi người đàn ông trung niên nói câu đó, Lệnh Hồ Hải liền cảm thấy sửng sốt.
“Ý ngài là, năm đó cái chết của Vinh Sở Triết, anh trai của Vinh Sở Lâm là do Tô Cẩm Tú sát hại sao?”
Người đàn ông kia chỉ cười một cách thần bí, không trả lời câu hỏi đó rồi cùng trợ lý quay người rời đi.
Sau khi Lệnh Hồ Hải đợi ông chủ đi khỏi, hắn ta mới thu lại vẻ mặt kinh ngạc và quay trở lại căn phòng bí mật.
Tô Cẩm Tủ đang nằm co quắp trên nền đất ẩm ướt, do vừa trải qua một trận đòn roi đau đến chết đi sống lại, hai mắt cô ta đã trở nên đờ đẫn, hơi thở hấp hối như người sắp chết.
“Tôi thật sự nhìn không ra loại phụ nữ nữ như cô cũng khá là để tiện đó”
“Nhìn bộ dạng kêu cứu thảm thiết vừa nãy của cô hoàn toàn không giống với Tô Cẩm Tú trước kia khí chất thuần khiết, cao ngạo chút nào”.
“Ai bảo cô không thực hiện tốt nhiệm vụ? Tôi không phải là chưa từng cảnh cáo cô, còn bây giờ cô nên cảm thấy biết ơn vì mình vẫn còn cơ hội khác để chuộc tội.
Nếu không thì… Ha ha.”
“Cô hiện tại không còn bất cứ thứ gì có thể trao đổi và thương lượng nữa.
Dù cô có muốn ra tay với Phong Thần Nam hay không thì cô cũng không có lựa chọn nào khác.
“Tôi nghĩ chắc cô sẽ không khiến người khác phải thất vọng nữa đúng không? Dù sao thì trước đây cô cũng không phải là chưa từng làm qua những việc hại người khác, ví dụ như Thời Ngọc Diệp, Vinh Sở Triết… Nói đến đây, có lẽ cô đã quen với loại chuyện này rồi… Ha ha ha!”
“Bất luận chuyện này có như thế nào thì tôi khuyên cô nên làm điều đó cho bản thân mình”
Sau khi Lệnh Hồ Hải nói xong, hắn ta hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Tô Cẩm Tú, thay đổi thành bộ dạng lười biếng và còn có chút diêm dúa rồi mới rời khỏi mật thất, để lại Tô Cẩm Tú nằm tại chỗ, bất động.
Kể từ khi nhận được sự đồng ý của Thời Ngọc Diệp, Phong Thần Nam đã đặc biệt cảm thấy đắc ý khi ở nhà trong những ngày gần đây.
Đặc biệt là ở trước mặt của Thời Minh Triết và Thời Ngôn Mặc, cuối cùng anh cũng có thể dính lấy cô mọi lúc, mọi nơi, thể hiện tình yêu với cô một cách cuồng nhiệt.
“Ngọc Diệp, đừng di chuyển lung tung, những việc thô tục như phết bơ lên bánh mỳ nướng cứ để anh làm”
“Ngọc Diệp, em muốn uống sữa hay nước cam?”
“Cẩn thận kẻo bị bỏng, nếu không anh thôi tay cho em trước nhé?” Thời Ngọc Diệp: “..” Tất cả mọi người: “…”
Tất cả mọi người đều không thể chịu đựng được.
Thời Minh Triết khóe miệng giật giật và không thể không ngắt lời:
“Tôi nói này, ai cho phép cậu đến gần Ngọc Diệp trước khi có được sự đồng ý của chúng tôi vậy?”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó” Thời Ngôn Mặc gật đầu đồng ý.
Các em bé đặt bộ đồ ăn xuống cùng một lúc, chống hông, tỏ ý rằng đám trẻ cũng đang đứng trên một mặt trận thống nhất với các bác của mình.
Nhưng mà đội hình hùng mạnh này không có tác dụng gì đối với Phong Thần Nam.
“Tôi cũng đâu có lấy anh, miễn là cô ấy đồng ý là được rồi.”
“Cô ấy đồng ý khi nào?”
“Vài ngày trước”
“Tôi không tin”.
“Chiều nay bọn tôi đi làm thủ tục đăng ký hộ khẩu”.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Thời Ngọc Diệp, cái gật đầu ngầm đồng ý của cô ấy đã thể hiện cho tất cả.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng có chút chua xót.
Khó khăn lắm mới chiều chuộng chăm bẵm được một em gái, một người mẹ, vậy mà cứ thể bị dỗ đi mất? Thật không thể chịu nổi.
Thời Minh Triết: “Cậu không sợ giá cổ phiếu của công ty Phong thị giảm xuống tận đáy sao?” Thời Ngôn Mặc: “Hoặc là bị ai đó mua lại?” Bé hai Thời Bảo Thiên: “Hay là bị biến thành một cái vỏ rỗng?”
Bé năm Thời Hoàng Anh: “Không chăm chỉ đến công ty làm việc thì không phải là một ông chủ tốt đâu.”
Phong Thần Nam thản nhiên cầm khăn giấy lau sạch mấy vụn bánh mì trên miệng Thời Ngọc Diệp, và nói: “Tôi đã kiểm đủ tiền.
Nếu bạn quan tâm, bạn có thể lấy nó bất cứ lúc nào.”
Không ai có hứng thú.
Chết tiệt, đây chính là không thể uy hiếp nối.
Xem ra, vị trí hiện tại của Phong Thần Nam gần như không thể bị lung lay.
Sau khi ăn sáng, thấy anh định đưa Thời Ngọc Diệp đi làm cùng mình, Thời Ngôn Mặc bí mật giật mạnh ống tay áo của Thời Minh Triết.
“Minh Triết, em cứ để anh ta đi như thế này sao? Chúng ta đã từng nói rõ rồi, sẽ không bao giờ để em gái Ngọc Diệp bị dụ dỗ ra khỏi nhà dễ dàng như vậy.”
Thời Minh Triết cũng bất lực.
Đây lại là quyết định của Thời Ngọc Diệp, họ còn có thể làm gì khác?
“Thôi bỏ đi, cứ coi như có thêm một người cùng chiều con bé.
Mấy ngày nay, em nghĩ anh ấy rất quan tâm đến Ngọc Diệp, có lẽ anh ta sẽ không phụ lòng con bé.
Hơn nữa, chúng ta với Ngọc Diệp người nhà.
Tình cảm gia đình luôn đặc biệt, một giọt máu đào hơn ao nước lã, người khác làm thế nào cũng không chia cắt được đâu.”
“Thời Minh Triết cậu thì biết cái rắm, đàn ông trên thế giới đều không đáng tin cậy!”
Thời Ngôn Mặc vừa nói xong, liền nhận ra ánh mắt Thời Minh Triết có phần lạnh lùng, liền nhận ra mình nói lỡ lời liền nhanh chóng bổ sung: “Ý của anh là, ngoại trừ chúng ta, những người đàn ông khác đều không đáng tin cậy”
“Em với anh không giống như thế.”
“…” Thời Minh Triết quá lười biếng để nói những điều vô nghĩa với anh ta, liền cầm lấy áo khoác của mình và đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc.
Sáu đứa nhỏ cũng đang bí mật họp.
“Vì mẹ đã quyết định nhận ba rồi, vậy thì chúng ta cũng nên chuẩn bị một buổi lễ để công nhận ba?”
“Lễ công nhận? Bé lớn, anh định chuẩn bị cho việc này như thế nào?”
“Anh nghĩ chúng ta có thể chuẩn bị quà tặng, nhưng anh chỉ có thể nấu ăn, và anh cũng không thể làm gì khác.”
“Hả? Quà? Em có rất nhiều đồ ăn vặt ngon, cái này có thể tăng được không?”
“Không, không, không, đồ ăn vặt hơi quá tầm thường.
Chúng ta hãy tạo điểm nhấn.
Em sẽ điều chế một số sản phẩm sức khỏe và đưa chúng cho ba thì sao?”
“Hay bây giờ chúng ta mua lại một công ty đưa cho ba?”
“Chờ đã, cảm giác thật kỳ lạ khi tặng các sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Ngoài ra, ba của chúng ta dường như không thiếu các công ty? Thế còn chúng ta biểu diễn điệu nhảy chào mừng cho ông ấy vào buổi tối thì sao?”
“Bé ba, ý kiến của em là gì?”
“Gửi một ván cờ vây? Cờ vua? Cờ dã thú? Hay… Sudoku?”
“… Này, khó quá” .
Trong lúc sau bạn nhỏ đang bàn tán sôi nổi thì ở tầng dưới của khu biệt thự núi Ngự Cảnh, một người đàn ông gần sáu mươi tuổi đang lững thững ở cổng thì bị bảo vệ của khu phát hiện.
Bảo vệ bước tới tỏ vẻ ái ngại.
“Thưa ông không biết ông có cần giúp đỡ gì không ạ?”
Ngay khi nhân viên bảo vệ hỏi xong điều này, ba Phong liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lộ ra khí chất của của người đã trải qua nhiều sóng gió.
Nhưng ngay sau đó, ông đã thu lại ánh nhìn mạnh mẽ kia, thay vào đó là một vẻ mặt mờ hồ của một người trí nhớ không tốt.
“Tôi muốn tìm một gia đình, nhưng tôi quên mất đó là tầng nào”.
“Vậy thì ông có nhớ số điện thoại nhà của họ không? Tôi cố để gọi để được giúp đỡ”
“Số điện thoại… Tôi đã ghi cái này vào sổ, nhưng hôm nay tôi không mang ra ngoài.
Nếu không, anh tìm giúp tôi.
Đó là nhà của con trai và con dâu tôi.
Họ sinh được sáu đứa trẻ, là sinh sáu.
Cả mấy đứa đều giống hệt nhau.
Hôm nay tôi đến đây để gặp cháu trai của mình”
Nhân viên bảo vệ nhiệt tình kia vừa nghe ba Phong nói là biết ngay đó là gia đình nào, vì vậy liền nhanh chóng lộ ra vẻ mặt vô cùng am hiểu: “Ồ, thì ra là ông đến nhà bọn họ, được rồi, chờ một chút, tôi sẽ gọi điện cho ông hỏi”
Nhân viên bảo vệ đã gọi đến số điện thoại cố định tại nhà của Thời Ngọc Diệp, và Thời Ngôn Mặc đã trả lời điện thoại.
“Xin chào, có một ông lão ở đây nói rằng ông là ông của đám trẻ, hay mà các người xuống đây xem sao?”
“Ông của những đứa trẻ?”
“Vâng, đó là những gì ông già ấy đã nói.
Ông ấy đang đến để gặp mặt các cháu trai.”
Nghe xong, Thời Ngôn Mặc lập tức nhớ tới Thời Văn Nghĩa, trên mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nói với nhân viên bảo vệ: “Không cần đâu, anh cứ để ông ấy lên là được.”
“Được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thời Ngôn Mặc háo hức chạy ra cửa để chuẩn bị đón người.
Anh lúc này vẫn còn đang vật lộn trong lòng vì việc em gái Ngọc Diệp bị kẻ khác dễ mất đi, không ngờ chú mình lại đến ngay lúc này.
Chú từ trước đến nay luôn không ưa Phong Thần Nam, còn dặn dò mọi người ngăn cản người đàn ông này cưới em gái Ngọc Diệp, bây giờ có thêm ông ấy ở đây, Phong Thần Nam sẽ không thể thành công.
Ba Phong đi thang máy tư nhân lên tầng hai mươi mốt dưới sự dẫn dắt của anh trai bảo vệ.
Ting.
Thời Ngôn Mặc vui vẻ ra mở cửa, vừa định kêu “Chú”, thì đột nhiên nhìn đến trước mắt một ông già xa lạ, sắc mặt thì lạnh tanh, không kìm được mà hỏi:
“Ông là ai?”