Thời điểm Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp mở cửa, họ đã nghĩ rằng mọi người trong nhà sẽ đang cãi nhau loạn xạ, thậm chí họ còn chuẩn bị sẵn sàng thuyết phục họ, nhưng trong nhà vẫn bình an vô sự.
Không, chính xác là nó im lặng như tờ, bởi vì chẳng có ai cả.
“Người đâu hết rồi? Tại sao không có người trong nhà?”
Thời Ngọc Diệp lên lầu kiểm tra thì phát hiện không có ai trong phòng.
“Chẳng lẽ Thời Ngôn Mặc đã nói dối chúng ta hay sao?”
“Anh ta không nói dối”
Phong Thần Nam đi tới phòng khách, nhìn tách.
Trà nguội lạnh trên bàn cà phê, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc:
“Quả nhiên có người đã đến đây, nhưng có lẽ họ đã đi được một thời gian rồi”
“Rời đi rồi? Ý của anh là bọn nhỏ bị bắt về nhà họ Phong rồi?”.
“Để anh gọi điện hỏi”
Phong Thần Nam lấy điện thoại di động ra, gọi cho ba mình.
Điện thoại chỉ có những tiếng “tút, tút”.
Không ai nghe máy.
Sắc mặt anh càng lúc càng trầm trọng và tiếp tục gọi điện.
Thời Ngọc Diệp cũng gọi cho Thời Ngôn Mặc, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
“A lô, em gái Ngọc Diệp, mau cứu mạng.”
Nghe thấy giọng nói kêu cứu của anh, trong lòng Thời Ngọc Diệp liền lập tức trở nên lo lắng, hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“U hu hu, anh vốn dĩ muốn đến cửa hàng tráng miệng mua bánh cho bọn trẻ, nhưng bây giờ tôi bị người hâm mộ làm vướng víu không về được.
Em gái Ngọc Diệp thân mến, mau đến đây ứng cứu anh, nếu không sợ rằng có đến tận đêm nay anh cũng không về được tới nhà”
Thời Ngọc Diệp bị anh dọa cho sợ gần như hết khiếp, vội hỏi: “Mấy đứa nhỏ không ở bên cạnh anh sao?”
“Không có, anh vừa bị bé lớn nhờ đi ra ngoài mua bữa trưa cho đám trẻ.
Bọn trẻ hiện không ở nhà sao? Em gái Ngọc Diệp, em đã về chưa?”
“Em đã trở về rồi nhưng không có ai ở nhà”.
Thời Ngôn Mặc sững sờ vài giây, đột nhiên hét lên:
“Vậy thì xong rồi, không phải là ba của Phong Thần Nam cưỡng chế bắt đám trẻ về nhà họ Phong rồi ư? Em gái Ngọc Diệp, em đợi anh, anh sẽ về nhà ngay bây giờ cùng em đi đến nhà học Phòng, đón mấy đứa nhỏ về.”
“Không cần đâu, anh cứ từ từ xử lý việc của mình đi, chỗ này có em và Thần Nam cùng nhau lo liệu rồi.”
Thời Ngọc Diệp nói xong liền cúp máy, cuối cùng phía Phong Thần Nam cũng có tin tức.
Nhìn vẻ mặt giãn ra của anh, Thời Ngọc Diệp biết rằng sự việc không quá nghiêm trọng như họ nghĩ.
“Ba anh đưa các con đi ăn, tại một nhà hàng Michelin gần đó”
Cô gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, sự căng thẳng và lo lắng vừa rồi cuối cùng cũng đã được giảm bớt vài phần nhưng cô vẫn còn do dự:
“Vậy thì chúng ta có đi gặp nữa hay không?”
“Đi xem thử, nhỡ đâu ông già này giở chứng mà đưa đứa nhỏ về nhà thì đau đầu lắm”
Phong Thần Nam nói xong đưa Thời Ngọc Diệp tới chỗ mấy ông cháu họ.
Trên thực tế, họ không lo lắng về những gì ba Phong sẽ làm với những đứa trẻ.
Mà chủ yếu là vì những tai nạn liên tiếp xảy ra cách đây không lâu đã khiến Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng.
Mặc dù họ đã cử Đằng Dạ Hiện, Vân Mặc Tích và huy động toàn bộ lực lượng của cả hai gia đình để theo dõi tin tức xuất nhập cảnh, nhưng chắc chắn họ vẫn sẽ lo lắng rằng Tô Cẩm Tú và Lệnh Hồ Hải sẽ vô tình quay lại và tìm cơ hội làm chuyện với bọn trẻ..
.
Nhà hàng Michelin mà ba Phong đưa đám trẻ đến chính là một nhà hàng Pháp, vừa đúng đây lại là nơi chúng muốn thử các món ăn lần trước.
Khi Phong Thần Nam đưa Thời Ngọc Diệp vào nhà hàng, người phục vụ đã nhận ra anh ngay lập tức và ngay lập tức bước tới chào anh:
“Xin chào, ngài Phong, Ở, đây là ai?”
Người phục vụ cảm thấy quen thuộc, nhưng anh ta không thể nhớ ra mình đã nhìn thấy nó ở đầu.
Phong Thần Nam mặt không thay đổi nói:
“Bà Phong”
“A, xin lỗi, tôi đã sơ suất! Ông Phong, bà Phong, mời tôi đi cùng”
Người phục vụ vốn dĩ muốn đưa họ đến phòng riêng mới, nhưng khi họ đi ngang qua phòng riêng đầu tiên, có một tràng cười đùa vang lên, Phong Thần Nam dừng lại và dứt khoát mở cửa trước khi người phục vụ kịp phản ứng.
“Anh Phong, ở đây không phải là…”
Đẩy cửa phòng riêng ra, Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp nhìn thấy mấy ông cháu đang vui vẻ bên trong.
Lúc này, bé sáu Thời Trạch Minh đang ngồi trên vai của ba Phong, năm đứa bé còn lại đang cười nói đùa giỡn phía sau, đặt tay lên vai nhau chơi trò tàu hỏa hình người.
Cảnh tượng này đồng thời khiến cho cả Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp choáng váng.
“Này, hai đứa đến rồi à? Vào ngồi đi, đồ ăn còn chưa dọn lên, chúng ta.
đang chơi trò chơi trước”
Ba Phong nhướng mắt liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó lại chuyển sự chú ý của bọn trẻ bằng một câu nói thản nhiên.
“Bé lớn, cháu vẫn chưa đưa vé tàu!”.
“Bé hại, cháu không được phép chen hang lúc đợi.
Ai trả tiền trước có thể lên tàu trước.”
“Ông nội, ông nội, bé năm cũng muốn ngồi trên đầu máy! Chưa có tiền, có thể trả giá vé tàu gấp năm lần!”
Thời Ngọc Diệp thực sự không ngờ rằng bạn trẻ sẽ vui vẻ hòa thuận với ông nội của chúng đến như vậy, vốn dĩ cô rất lo lắng rằng khi còn nhỏ các bé sẽ mất đi sự ngây thơ, và có thể sẽ không được nhà họ Phong chấp nhận.
Không ngờ mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn, vượt qua sự mong đợi của cô.
Trẻ con suy cho cùng vẫn là trẻ con, những đứa trẻ dù thông minh và thiên tài đến đâu thì chúng vẫn có những ngây ngô của trẻ thơ.
Giờ phút này, bọn trẻ đều là những cháu trai yêu quý của ông nội, không cần phải thể hiện mình thông minh, không cần thể hiện mình có trách nhiệm.
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Anh thật không ngờ mấy người này lại có thể hòa hợp với nhau như vậy”
“Em cũng không ngờ và cũng không dám mong đợi điều đó” Cô nói.
“Chắc chắn rằng con người ta sẽ thay đổi tâm lý khi về già.
Anh nhớ rằng ba anh từng ghét trẻ con nhất.
Không ngờ bây giờ ông ấy còn chơi còn vui hơn cả lũ trẻ”.
Phong Thần Nam vừa than thở xong liền nhận được cái nhìn nghiêm khắc của ba Phong,
“Con đừng hòng mà nói xấu ba, làm sao ba ghét trẻ con được? Hồi đó, ba vừa nhìn thấy con đã không vừa mắt thôi.”
“… Tại sao nhìn con không thuận mắt?”.
“Bởi vì con không đáng yêu bằng sáu đứa nhỏ này”
“?”
Cùng một gen, tại sao anh lại không đáng yêu bằng được?
Phong Thần Nam khinh thường một hồi, vặn lại:
“Thôi đi, con nghĩ bố là đang ghen tị vì ông nội thương con hơn” .
Ba Phong hừ lạnh một tiếng:
“Vậy bây giờ ba cũng cho con trải qua cảm giác hồi đó một lần” .
Hồi đó, ông nội yêu Phong Thần Nam, bây giờ ba của anh lại yêu chiều sáu đứa nhỏ.
Đây có lẽ là sự báo thù giữa hai ba con chăng?
“..”
Phong Thần Nam không nói nên lời, còn Thời Ngọc Diệp lại híp mắt cười.
Mặt khác.
Người phục vụ đã chuyển tin tức về việc Phong Thần Nam đến cho quản lý Dương, và ngay cả những người ở bếp sau cũng đều biết chuyện này.
“Nguyên Thanh Lam, anh nên biết rằng ông chủ của chúng tôi đang cho anh cơ hội cuối cùng.
Hôm nay đừng đắc tội thêm bất kỳ ai nữa, nếu không tôi sẽ không thể giữ được anh đâu” .
Nguyên Thanh Lam là đầu bếp đoạt giải Á quân cuộc thi nấu ăn trước đây, tính tình hơi kiêu ngạo.
Anh ta vốn không muốn chấp nhận lời khuyên của Thời Đằng Kỳ lần trước, lúc quay lại thì bị chỉ trích nặng nề bởi Phong Thần Nam.
Nguyên Thanh Lam trong lòng rất không cam tâm, anh ta phát triển một thực đơn mới nhưng lại không nghe theo lời khuyên của Thời Đằng Kỳ để phát triển nó mà thay vào đó, anh thêm vào những ý tưởng mới phù hợp với phong cách cá nhân ban đầu của mình.
Sau đó, trong quá trình đánh giá xếp hạng, liền được nhà hàng cao cấp năm sao Benson đã được giữ lại.
Mọi người đều cho rằng mắt nhìn của Phong Thần Nam rất độc đáo, nhưng trong mắt Nguyên Thanh Lam, dường như chẳng có gì hay ho cả.
Hôm nay anh phải nắm bắt cơ hội để chứng minh cho Phong Thần Nam thấy rõ thực lực của mình, cho dù không dựa theo những lời nhận xét đó trước đây, anh cũng có thể làm tốt.
“Đầu bếp Nguyên, chủ tịch Phong vẫn luôn lợi hại đến như vậy sao?”
Lý Duệ Ca vừa mới chuyển đến làm phó phòng bếp sau, không nhịn được mà bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Tôi thật sự không hiểu, bọn họ đều có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, cũng chỉ có cái miệng nói linh tinh kia.
Tại sao phải để cho anh tự tay phục vụ? Ông chủ nhà hàng của chúng ta thật không có mắt nhìn gì cả.”