‘Vinh Sở Lâm cố tình nhấn mạnh rõ ràng bốn chữ “người phụ nữ của tôi”.
Lúc nói, đôi mắt anh đầy sự tức giận và rét lạnh.
Tất cả những người đứng xem đều hết sức kinh ngạc, đột nhiên không phản ứng kịp.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Không phải nghe nói là anh Vinh sẽ kết hôn với cô Tân hay sao?
Tại sao bây giờ anh Vinh lại khẳng định cô Mẫn là người phụ nữ của mình Mối quan hệ của ba người này tại vì sao lại không quá giống với mối quan hệ của ba công ty?
Sắc mặt của Tân Băng Như tái nhợt, cắn chặt môi dưới, cố ý bày ra Badang yếu ớt.
“Anh Vinh, vừa rồi em thật sự không cố ý xúc phạm cô ấy, nếu như anh vẫn không tha thứ cho em, vậy thì em sẽ đi xin lỗi cô ấy một lần nữa”
“Nếu như tiếp tục một lần nữa thì sẽ không có ý nghĩa gì” Vinh Sở Lâm lạnh nhạt nói.
“Lần trước tôi đã nói với cô rằng, cô không nên nói những lời khiêu khích với Tuyết Nguyệt, vậy mà cô không ghi nhớ lời cảnh báo đó” Nhớ lại một chút.
“Em không.
“Nếu như cô không cố ý khiêu khích, cô ấy sẽ đánh cô sao? Hay là cô muốn nói là bởi vì cô lớn lên quá xấu, quá đáng ghét, cho nên cô ấy mới tức giận đánh cô? Nếu như là lí do này, vậy thì xin cô sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt Tuyết Nguyệt, tôi không muốn cô ấy bị cô làm bẩn mắt”
Tân Băng Như không ngờ Vinh Sở Lâm có thể nói những lời như vậy.
Cô ta biết người đàn ông này là một người máu lạnh, nhưng cô ta không nghĩ tới người đàn ông này vậy mà lại nhẫn tâm như vậy.
Không chỉ có cô ta, mà tất cả mọi người ở bên cạnh theo dõi đều không hiểu được, tại sao giám đốc Vinh lại vì cô Mẫn của công ty đối thủ mà xúc phạm đến cô Tần ở công ty đối tác với công ty anh ta.
Đây thật sự chính là một tên cặn bã.
Cô ta không cam lòng, vì vậy thay đổi một cách nói khác để ép buộc Vinh Sở Lâm.
“Tại sao anh lại bênh vực cô ấy như vậy?
Lẽ nào anh đã quên, em và anh mới là người ở chung một mặt trận, mà cô Mẫn mới là kẻ thù của anh, muốn làm sụp đổ công ty của anh”
“Những chuyện này đều không liên quan đến Tuyết Nguyệt, tôi phân biệt rất rõ ràng”
“Chẳng lẽ anh không sợ cô ấy ở chung một chỗ với anh là vì muốn cướp công ty của anh sao?”
“Nếu như cô ấy muốn công ty, tôi sẽ tặng cho cô ấy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cũng không sợ cô ấy muốn mạng sống của tôi, tôi cũng sẽ không từ chối.
Những chuyện này không cần cô ở đây lo lắng cho tôi Vinh Sở Lâm không quan tâm người khác nghĩ cái gì.
Anh ta nắm tay của Mãn Tuyết Nguyệt, lạnh lùng nói ra một câu nói cuối cùng sau đó dẫn người rời đi: “Vì cô đã chọc giận người phụ nữ của tôi, vậy nên cô hãy chờ đợi hậu quả mình đáng phải nhận”
Đôi mắt Tân Băng Như đong đầy nước mắt, đưa mắt nhìn theo hình bóng anh ta dẫn Mẫn Tuyết Nguyệt rời đi, rất không cam lòng.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này?
Những lời nói vừa rồi của cô ta tại sao lại hoàn toàn không có tác dụng gây xích mích, chia rẽ.
Tại sao mà Vinh Sở Lâm lại tin tưởng Mãn Tuyết Nguyệt đến vậy?
Xem xong tình huống vừa rồi, tất cả mọi người đều chưa hoàn hồn, trở lại bình thường.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy giám đốc Vinh nói những lời như vậy với cô Tân có chút quá đáng, nhưng mà nói cho đến cùng, giám đốc Vinh mới là ông chủ của bọn họ, là người phát tiền lương cho bọn họ.
Bọn họ không thích hợp đưa ra quá nhiều lời nhận xét.
Chỉ có thể cầu mong cho công ty Vinh thị không bao giờ bị sụp đổ Cho đến khi Vinh Sở Lâm biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của bọn họ thì cảnh sát do bảo vệ của tòa nhà vừa nãy gọi cũng lần lượt từng người tiến vào.
“Là ai đã báo cảnh sát? Đã xảy ra chuyện gì?
Tân Băng Như suy nghĩ một chút, sau đó đỏ mắt nói: “Thật xin lỗi, cảnh sát, vừa rồi chúng tôi có một chút hiểu lâm, hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết… giờ đã không có chuyện gì, thật sự rất xin lỗi, làm hại mọi người phải đi một chuyến tới đây”
Cảnh sát không nói được gì nữa, dạy dỗ mấy câu rồi rời đi.
Các nhân viên khác sau khi xem xong tình huống này, cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, sau đó lần lượt rời khỏi công ty đi về nhà.
Trở về, Vinh Sở Lâm gọi điện thoại mắng mỏ những người vệ sĩ làm nhiệm vụ bảo vệ cho Mẫn Tuyết Nguyệt.
“Các người bảo vệ cô ấy như vậy sao?
Làm sao có thể để cô ấy tự mình ra tay đánh ời? Tại sao các người lại không ra tay đánh giúp cô ấy? Loại tình huống vừa rồi, tại sao lại để cho cô ấy bị ức hiếp? Không phải tôi đã nói là không được để cô ấy tức giận rồi hay sao?”
Mỗi lời nói đều đổ lỗi cho bọn họ vì đã không bảo vệ tốt cho Mẫn Tuyết Nguyệt, mà không phải vì không chăm sóc tốt cho Mẫn Tuyết Nguyệt.
Mãn Tuyết Nguyệt lặng lẽ ngồi trên so pha nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Đợi khi Vinh Sở Lâm nói xong, mới ngồi xuống an ủi cảm xúc của cô.
“Không có chuyện gì, Tuyết Nguyệt, đừng có tức giận.
Nếu em còn cảm thấy tức giận thì cứ trừng phạt tôi.”
Cô ấy đột nhiên thấy cay mũi, duỗi tay định đấm anh mấy cái, mới hạ xuống đã bị bắt lại.
“Làm sao? Không muốn bị đánh? Không phải anh nói rằng cho em trừng phạt anh sao?”
“Em đừng dùng tay tự mình đánh, một lúc nữa anh sẽ tự mình đi chịu phạt.
Anh không muốn em đánh anh, đánh đến đau tay chính mình”
Mẫn Tuyết Nguyệt tức giận đến mức bật cười, một bàn tay đánh lên ngực anh.
“Tại sao hôm nay anh liên tục không nghe điện thoại? Có biết là em rất lo lắng cho anh hay không?”
Vinh Sở Lâm bắt lấy tay của cô, đau lòng chạm vào mấy lần, sạo rằng cô ấy đánh quá mạnh sẽ đau tay, sau đó giải thích nói: “Hôm nay anh phải họp cả ngày, bận đến mức không có thời gian ăn cơm, càng không có thời gian xem điện thoại.”
Trong lòng cô ấy rất lo lắng, vốn dĩ muốn măng anh còn không gọi điện thoại giải thích, nhưng mà lời vừa đến môi lại rút lại “Có phải là ba em lại ra tay đối với Vinh thị phải không?”
Vinh Sở Lâm lặng lẽ gật đầu.
“Có khó giải quyết không?”
“Có một chút.”
“Ngày mai em sẽ trở về ngăn cản ông ấy”
Thái độ của cô ấy rất kiên quyết, Nhưng Vinh Sở Lâm không muốn cô ấy khó xử.
Mẫn Tuyết Nguyệt nhìn anh chằm chằm, nghĩ tới những lời Tân Băng Như nói hôm nay kia, trong lòng vẫn rất bồn chồn.
“Vinh Sở Lâm, anh đừng ở trước mặt em mà gắng sức, em biết cách thức đối phó với người khác của Ba em rất tàn nhẫn.
Nếu như ông ấy thật sự muốn công ty của anh đóng cửa, ông ấy sẽ làm tất cả những gì có thế”
“Anh không phải là đang gắng sức, anh thật sự có thể xử lý được”
Sự chân thành trong mắt của Vinh Sở Lâm, không nhìn ra được dấu vết của sự dối trá Anh ta tiếp tục nói: “Nếu như em thật sự không yên tâm thì hãy kiên nhẫn chờ đợi, ngày mai sẽ có kết quả”
Mãn Tuyết Nguyệt sững sờ.
“Ngày mai? Kết quả gì cơ?”
“Ngày mai anh sẽ chứng minh tội gian lận thương mại của Tần thị, sau sự việc này, Tân Băng Như và ba của cô ta sẽ không thoát khỏi tù tội, cổ phiếu của công ty bọn họ sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Anh sẽ mạnh tay mua lại cổ phiếu của Tân thị, mua lại và sát nhập, mở rộng quy mô của Vinh thị.
Đến lúc đó, Vinh thị quá đủ để đối phó với sự đàn áp thương mại của ba em”
Vẻ mặt cô ấy có chút mờ mịt : “Công ty của chính mình còn không thể chăm sóc, vậy thì lấy tiền ở đâu để mua lại Tân thị?”
“Công ty không có tiền, không có nghĩa là anh cũng không có tiền”
Những lời của Vinh Sở Lâm đột nhiên khiến cho Mẫn Tuyết Nguyệt không nói nên lời.
Cô nhìn người đàn ông tự tin không ai bằng ở trước mặt mình này, có một loại ảo giác trong một khoảnh khắc không thể nhìn thấu anh được.
“Những điều này anh cũng tính toán kĩ rồi?”
“Đúng vậy.
Từ sau khi việc Tần thị sắp xếp nội gián vào công ty của anh, anh đã lên kế hoạch này.
Vì vậy, đối với sự đàn áp của ba em, anh đã bỏ qua để bị tấn công, bởi vì thời điểm còn chưa tới, nó xảy tới anh cũng có thể dùng nó để trấn áp chuyện này, tương kế tựu kế, buộc Tân thị phải lộ mặt thật”
Cuối cùng, Mẫn Tuyết Nguyệt cũng biết người đàn ông cô yêu thích có đầu óc tính toán sắc sảo như thế nào.
Vừa buông được tảng đá trong lòng xuống không được bao lâu, đột nhiên nghĩ đến ba của mình, trong lòng cảm thấy thắt lại.
“Anh cũng dùng cách thức giống như thế để đối phó với Mẫn thị ư?”
Vinh Sở Lâm nhìn vẻ mặt lo lắng của cô lập tức biết cô đang nghĩ gì Anh đưa tay ra xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng hơn một chút, nhẹ giọng trả lời: “Cho dù ba em làm điều gì với anh, anh cũng sẽ không làm tổn thương em và gia đình của em”