Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài


Thời Ngọc Diệp Ông cụ Vương đã giận sôi người lên, ông ấy cầm điếu thuốc gõ gõ vào gạt tàn: “Bà giết con của Vương Thanh Tâm, Vương Thanh Tâm quay đầu tìm Phong Thần Nam, bà cho rằng công ty Vương thị của chúng ta rất được cứu sao? Bà còn mặt mũi bảo tôi đi nhờ luật sư đệ đơn kiện?
Chúng tôi đều bị bà làm cho sụp đổ rồi.!”
Bà Vượng sững sờ một hồi, cả người cứng đờ.
Trong một lúc nhất thời, bà ta chỉ nghĩ đến việc giải trừ quan hệ với đứa trẻ, nhưng lại quên mất có Phong Thần Nam.
“Vậy thì, tôi nên làm gì đây?”.
Ông cụ Vương sững sờ nhìn bà ta, ông ta lại càng muốn tát cho bà ta một cái.
“Bà còn mặt mũi nào hỏi tôi? Kêu bà đi xin lỗi thì bà sẽ đi xin lỗi sao?! Thay vì xin lỗi, bây giờ bà lại gây phiền phức cho tôi.

Tôi thật sự đã trải qua tám kiếp xui xẻo mới cưới được bà!”
Bà Vương đang định nói rằng bây giờ bà ta sẽ xin lỗi đám người Phong Thần Nam.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của ông cụ Vương vang lên.
Mặt bà ta tái xanh.
Mặt chồng bà ta cũng đen lại.
Chỉ thấy ông cụ Vương trả lời điện thoại với vẻ mặt bình thản.
“Chủ tịch Vương, đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Vốn của Phong thị đã rút hết, cổ phần cũng bị rút hết, ngay cả vụ hợp tác cũng bị dừng hoàn toàn!”
Ông cụ Vương cảm thấy tay mình run lên khi cầm điện thoại, bình tĩnh hỏi: “Có thể trụ được bao lâu?”
“Không thể nào, thưa ông, công ty của chúng ta không thể tiếp tục nếu không có quỹ đầu tư của Phong thị.

Bây giờ nhiều người đã nghe tin và bắt đầu bán cổ phiếu.

Trong vòng ba ngày, bảng ta có thể phá sản.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.

Tôi sẽ nói chuyện này sau khi đến công ty”
Ông ta cúp điện thoại liền đặt xuống, càng ngày càng khó thở.
Ngẩng đầu nhìn người vợ đang co quắp cổ, ông cụ Vương cảm thấy tim đau thắt lại, tức đến khó thở.
“Bây giờ thì tốt rồi, nhà của chúng ta hoàn toàn bị người đàn bà hôi thối như bà phá nát rồi!”
Sau một tiếng hét.
Ông ta chỉ cảm thấy lồng ngực của mình co giật, tầm nhìn trở nên đen kịt, mất trọng tâm và ngã xuống.
Ngay sau đó, tiếng kêu hoảng hốt của bà Vương vang lên từ biệt thự.
“Ông ơi…”
Lại một lần nữa nhìn Thời Ngọc Diệp chữa trị cho bệnh nhân, Vũ Khôi cảm thấy may mắn gần đây của mình tốt đến mức bùng nổ.
Nếu một chút nữa anh ta đi mua một vé số, có thể anh ta sẽ trúng được giải nhất.
Thời Ngọc Diệp lấy những chiếc kim bạc đã được khử trùng và châm kim vào một số huyệt đạo lớn trên cơ thể bệnh nhân.
Thứ tự của cô ấy khác với đông y nói chung, nhìn có vẻ mất trật tự, nhìn kỹ mới thấy choáng.
Trợ lý bên cạnh Vũ Khối rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Anh Vũ, tại sao tôi chưa từng thấy kỹ thuật của cô ấy bao giờ? Cô ấy làm như vậy có xảy ra chuyện gì không?”
Vũ Khối liếc nhìn anh ta một cái.
“Tôi thường dạy cậu như thế nào? Cậu đã quên núi cao còn có núi cao hơn sao? Cậu nhìn kỹ đi, cô ấy trước tiên phong ấn mấy huyệt lớn của bệnh nhân rồi ngưng tụ khí lại, chính là để giảm bớt gánh nặng cho tim thôi, vả lại mấy người kia..”
Sau lời giải thích của Vũ Khôi, trợ lý đột nhiên nhận ra, ánh mắt của anh ta nhìn Thời Ngọc Diệp có chút ngưỡng mộ hơn.
“Thật quá lợi hại, khởi đầu nguy hiểm như vậy, tôi cũng không dám làm”
“Đúng vậy, đây là một phương pháp khác mà chỉ có thể thử sau nhiều năm tích lũy kinh nghiệm phong phú.

Chúng ta may mắn có thể đặt chân ở đây, và học hỏi được kinh nghiệm quý báu đó là điều may mắn của chúng ta.”
“Thầy Vũ, anh nói đúng là có đạo lý!”
Thời Ngọc Diệp bên kia khi tiêm xong thì cũng xông hương.

Xông hương là để dẫn khí Lần cuối cùng lấy cổ trùng cho bệnh nhân thì chìa khóa cuối cùng là xông hương.
Hương ngày hôm nay cô dùng là nhờ Vũ Khối chuẩn bị cho, tuy rằng vội vàng chuẩn bị nhưng mà dùng để dẫn khí thì hiệu quả vừa đủ.
Trong tay Thời Ngọc Diệp, nếu cô có thể không dùng dao trên người bệnh nhân thì cô sẽ không dùng.
Sở dĩ cô chọn đông y là vì trong đông y có nhiều khả năng.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải nắm rõ các huyệt đạo và khí của cơ thể con người.
Là hậu duệ của gia tộc Công Tôn thì chuyện nhỏ nhặt này chẳng khiến cô bận tâm chút nào.
Lúc đầu, Vũ Khởi nghiên cứu cẩn thận và vẫn có thể hiểu được Thời Ngọc Diệp đang làm gì, nhưng về sau thì anh ta hoàn toàn không hiểu được.
Rõ ràng là cô đang điều trị tim nhưng tại sao cô cần phải châm kim từ đỉnh đầu đến ngón chân?
Cuối cùng.
Anh ta không thể không hỏi.
“Cô Thời, tôi xin lỗi, xin cho phép tôi ngắt lời.

Xin cô cho tôi biết, hiện tại cô đang áp dụng phương pháp điều trị nào cho bệnh nhân?”
“Liệu pháp thất mạch”
Cô vẫn không dừng động tác của mình.
Vũ Khôi chưa bao giờ nghe nói về thuật ngữ này nên anh ta cảm thấy bối rối.

“Tôi có thể hỏi cô học liệu pháp này ở đâu không?” “Có trong sách y học của gia tộc Công Tôn, anh hãy đọc lại khi có thời gian?
Đối với Thời Ngọc Diệp, bộ sưu tập y học của gia tộc Công Tân là một điều rất bình thường, giống như cuốn từ điển tiếng anh mà mọi người đang sử dụng.
Cô đã lật cuốn sách đó ít nhất năm nghìn lần.
Tuy nhiên, cô không biết rằng cái này vốn không nên được lan truyền ra ngoài như vậy.
Sau khi Vũ Khôi nghe thấy điều này thì anh ta không chỉ bối rối mà còn như bị sấm sét giữa trời quang.
“Sách y học của gia tộc Công Tôn… đã được công khai? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói về nó?”
Thời Ngọc Diệp ngẩn người, cô đã nhận ra rằng mình đã nói ra điều sai trái.

“Ồ, xin lỗi, tôi quên mất chuyện đó.

Thứ đó không công khai, chỉ có một chiếc trên thế giới, và nó ở trong nhà tôi”
Vũ Khôi và trợ lý đều cảm thấy không được.
Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao cấp trên lại nói với anh ta rằng anh ta phải hỗ trợ hết mình cho quý nhân Thới Ngọc Diệp này.

Hóa ra bây giờ họ đang giúp đỡ người kế thừa của gia tộc thần y Công Tôn?
Nghĩ đến điều này thì kim bạc trong tay hai người cũng sắp không thể giữ được nữa.
“Thầy Vũ, tôi cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột, tôi phải làm sao đây? Tôi không phải đang nằm mơ phải không? Đời này tôi có thể tận mắt chứng kiến y thuật của gia tộc Công Tồn?”.
Vũ Khối nuốt nước miếng nói: “Cậu không nằm mơ, cậu cứ xem kỹ đi.

Tôi đoán kiếp này sẽ không có cơ hội nữa”
Mặc dù không ai trong số họ có thể hiểu được, nhưng mà họ lại nghiêm túc quan sát từng bước của Thời Ngọc Diệp và cố gắng học tập.
Hai giờ trôi qua.
Thời Ngọc Diệp cũng đã đốt xong hương trong tay và cất đi những chiếc kim bạc theo thứ tự trước khi thở ra một hơi dài.
Vũ Khôi có chút tò mò hỏi: “Cô Thời, nguyên tắc của liệu pháp thất mạch là gì? Cô có thể giải thích cho chúng tôi được không?”
Thời Ngọc Diệp nhìn lướt qua dòng chữ “hiếu học, mỗi ngày tiến lên” trong mắt của người đàn ông trước mặt rồi ân cần giải thích.
“Anh đã nghe nói về đan điền trong cơ thể người chưa?”
“Có, có nghe”
“Thượng, trung, hạ đan điền nằm ở đầu, tim và xương cùng.

Hầu hết mọi người không mở thất mạch đổi phiên cho nên ba luồng khí trong ba đan điền không thể hoạt động một cách cân bằng dẫn đến tim sẽ quá tải.

Vừa nãy tôi đã đả thông ahi mạch nhầm đốc trên người bệnh nhân.

Từ nay về sau, ba luồng khí trong cơ thể bệnh nhân đều sẽ hoạt động hoàn hảo, có thể giảm tải cho tim”
Vũ Khôi nghe vậy thì sững sờ.
“Đó là phương pháp chữa trị?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi”
Thời Ngọc Diệp cố gắng giải thích cho anh ta một cách đơn giản về logic y học của dòng họ Công Tôn được truyền lại từ thời cổ đại cho đến nay.
“Tôi cũng đã bắt đầu tái sinh tế bào cho bệnh nhân và đánh thức sức mạnh tự phục hồi trong tế bào của bệnh nhân Trong vài ngày tới thì các tế bào xung quanh trái tim của bệnh nhân sẽ tự động được sửa chữa và tim có thể phục hồi sức khỏe rồi hoạt động bình thường”.
Vũ Khôi và trợ lý sững sờ.

“Có logic như vậy? Cái này có chút không khoa học.”
Thời Ngọc Diệp mỉm cười và đáp lại: “Khi kỹ năng y học của gia tộc Công Tôn của chúng tôi xuất hiện thì trên đời này vẫn không có thứ gì gọi là khoa học.

Vì vậy xin đừng sử dụng những hiểu biết thiển cận của mình để phủ nhận những thần y và kỹ năng độc đáo đã lưu truyền hàng nghìn năm rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui