Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài


Vương Thanh Tâm không nhạy cảm với sát khí.

Phương hướng cô ra đang đi lúc này là từng bước tiếp cận mảnh có nơi người đó đang ẩn núp.
Nhưng cô ta vẫn chìm đắm trong giận dữ và buồn bã.
Nước mắt làm ướt mi, đáy mắt phủ một lớp sương mù, khi bước đi gần như không nhìn rõ.

Cô ta đang không ngừng chửi rủa người đàn ông đó là đồ khốn nạn.
“Thanh Tâm!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
Kèm theo đó là tiếng chạy gấp gáp càng lúc càng gần.

Bước chân của cô ta dừng lại, nhưng mà không có quay đầu lại, cô ta nghiến răng tiếp tục đi về phía trước.
“Thanh Tâm, dừng lại! Đừng đi tới đó!”
Lâm Bảo Tâm gọi cô ta ở phía sau, ngay lúc đó trong lòng anh ta tràn đầy sợ hãi.
Thanh Tâm không thể chết.

Dù cố hết sức, anh ta cũng phải bảo vệ tính mạng của hai mẹ con!
Vương Thanh Tâm không nhìn lại.

Vì vậy, anh ta tăng tốc độ của mình để bắt kịp.
Bóng đen ẩn mình trong bụi cỏ đã bắt đầu lên đạn.

Thứ này đã được cách âm nên nó hoàn toàn có thể tránh bị mọi người phát hiện, nhưng mà nó có một khuyết điểm nhỏ, đó là khoảng cách bắn ngắn.

Vì vậy hung thủ tìm nơi ẩn nấp, chờ đối tượng tiếp cận từng bước một rồi ra tay sát hại.
Sát thủ đã xác nhận rồi ở đây cũng không có người qua lại mà lúc này trời cũng đã tối nên anh ta càng trắng trợn không kiêng dè.

Nhìn thấy Vương Thanh Tâm đang từng bước tiến lại gần mảnh có đó.

Cộc cộc cộc.
Lâm Bảo Tâm tăng nhanh tốc độ.
Mặc dù vết thương trên lưng đã bị xé toạc, nhưng mà anh ta vẫn không dừng lại mà mạnh mẽ chạy về phía trước.
Sau khi được huấn luyện chuyên môn đặc biệt, thính giác của anh ta tốt hơn người thường và anh ta có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ, đặc biệt là vũ khí.
Lúc này bóng người trong bụi cỏ đã hết đạn.
Anh ta nâng ống giảm thanh và lặng lẽ chỉ vào bóng lưng của mục tiêu.
Kéo chốt xuống, rồi từ từ nhẫn cò.
Khoảnh khắc viên đạn ra khỏi tầm nòng súng thì Lâm Bảo Tâm gần như dùng hết sức lực lao vào người Vương Thanh Tâm.
Phốc!
Tiếng da thịt bị xuyên thủng vang lên.
Vương Thanh Tâm chỉ biết có người đột ngột lao tới sau lưng đè cô ta xuống đất.
Có lẽ là bởi vì thân thể bị thương, dù sao thì khi Lâm Bảo Tâm ngã xuống đất Thì anh ta đã không chịu nổi mà một ngụm máu chảy ra.

Vương Thanh Tâm hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
“Văn Lượng! Văn Lượng, anh sao vậy?” Lâm Bảo Tâm chật vật lật người, chống đỡ rồi đẩy Vương Thanh Tâm ra.

“Nhanh, đi mau…”
“Anh bị sao vậy? Sao đột nhiên bị thương chảy máu?” Vương Thanh Tâm còn chưa ngu ngốc, cô ta chạm vào cái lỗ sau lưng Lâm Bảo Tâm, cảm nhận được máu chảy ròng ròng thì sắc mặt tái nhợt sợ hãi.
Lâm Bảo Tâm vẫn là đấy cô ta ra: “Anh bảo em đi thì em cứ đi đi.”
“Em không đi, hiện tại em dẫn anh đi tìm bác sĩ!”
Ngay sau cô ta vừa dứt lời thì đột nhiên từ trên cỏ bên kia xuất hiện một âm thanh.
Ngay lập tức, một bóng người từ bên trong bước ra, đó là một người phụ nữ mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen với dáng người vô cùng nóng bỏng.
Lâm Bảo Tầm nhìn thấy thế thì hai mắt run lên.
“Là cô ta… Thanh Tâm, chạy đi! Cứ mặc kệ anh!” Vương Thanh Tâm mặc dù rất sợ hãi nhưng mà cô ta không thể để Lâm Bảo Tâm ở lại chỗ này một mình được.
Khi cô ta nhìn thấy cây súng trong tay của cô gái mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen kia thì đã bị dọa đến mức không biết làm thế nào.
Làm sao lại có thể ám sát một người trên đường phố được?
“Ở lại là đúng rồi, tôi đỡ phải đi bắt cô.” Cô gái đeo mặt nạ đen lạnh lùng đi tới.

Vương Thanh Tâm bắt gặp ánh mắt của cô ta thì hai chân run rẩy đến mức không thể cử động được nữa.
“Cô cô cô… là ai…”
“Tôi? Tôi là người đến lấy mạng của hai người” Lâm Bảo Tâm hét vào mặt người phụ nữ kia: “Thả cô ấy đi! Tôi là kẻ duy nhất bị truy nã và cần bigiết.

Tôi không liên quan gì đến cô ấy, hãy để cô ấy đi ngay, tôi sẽ cho cô mạng sống của mình” Người phụ nữ đó chế nhạo.
“Tính mạng của anh đã ở trong tay tôi rồi, anh có thể dùng cái gì thương lượng điều khoản với tôi? Tôi quan sát đã lâu, đây hẳn.

là người phụ nữ của anh? Nếu cô ta đã là người nhà, vậy thì tôi có thể rộng rãi tiền cho các người một đoạn đường, vậy thì anh sẽ có bạn đồng hành trên đường đến Hoàng Tuyền, kiếp sau sẽ có cơ hội làm người yêu của nhau …
Giọng nói của người phụ nữ rất rõ ràng, nhưng mà từng lời nói đều có thể toát ra sức mạnh khiến người ta sợ hãi.
Vương Thanh Tâm cuối cùng cũng nhận ra cô gái mặc đồ đen này chính là sát thủ, lúc này cô ta và Văn Lượng như cá nằm trên thớt chờ bị giết thịt.
“Thanh Tâm, đi nhanh đi, chạy càng xa càng tốt, đừng bao giờ nhìn lại, anh sẽ kéo chân cô ta, nhanh lên!” Lâm Bảo Tâm vẫn đang giãy dụa.

Người phụ nữ mặc đồ đen cười nhạo ta..
“Anh hẳn là nên biết tôi là ai.

Trong trường hợp đó, anh nên biết rằng không có mục tiêu nào có thể trốn thoát khỏi tôi”
Lời vừa dứt thì cô ta đã từ từ nâng súng lên chuẩn bị tấn công Vương Thanh Tâm.
Lâm Bảo Tâm cũng muốn đứng lên bảo vệ Vương Thanh Tâm lần nữa.
Người phụ nữ đó chỉ vừa đụng vào cò thì, lỗ tại nhúc nhích một chút, chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần, truyền đến một tiếng một loạt tiếng sột soạt.
“Phía trước có chuyện gì vậy?”
“Hình như có người bị thương, đến xem một chút!”
Cô ta mím môi, hừ lạnh một tiếng, bỏ tay xuống rồi không nói gì mà xoay người rời đi.
Vương Thanh Tâm vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để chết ở đây với Văn Lượng, nhưng mà cô ta không ngờ rằng lúc này sẽ có người xuất hiện và gián tiếp cứu sống hai người.
Cô ta không dám thả lỏng, nhanh chóng hét lên với mọi người.
“Giúp, đến giúp tôi với..”
Một số nhân viên y tế chạy đến và phát hiện Lâm Bảo Tâm bị thương và lỗ thủng phía sau, họ dường như nhận ra tình hình rất nghiêm trọng nên đã hỗ trợ Vương Thanh Tâm đưa Lâm Bảo Tâm vào phòng cấp cứu.
Ý thức của Lâm Bảo Tâm đã bắt đầu mờ mịt, nhưng mà anh ta không quên nói cho Vương Thanh Tâm.
“Chạy đi, Thanh Tâm, người phụ nữ đó sẽ trở lại.

Nếu không chạy thì em sẽ chết ở chỗ này với anh đó.”
“Đừng nói chuyện, hiện tại em đưa anh đi khám bác sĩ, anh sẽ không sao!”
“Không được, nghe anh nói, anh có thể trốn được mùng một nhưng không thể trốn được 15.
Anh không dám quay lại gặp em nữa là vì anh không muốn em và đứa nhỏ bị liên lụy bởi anh.
Bây giờ người phụ nữ đó biết sự tồn tại của em rồi, em đã gặp nguy hiểm rồi, Cô ta sẽ quay lại lần nữa, em hãy nghe lời anh đi, em đừng để ý đến anh nữa.

Em hãy đến gặp Phong Thần Nam ngay và để anh ấy giúp em.”
Vương Thanh Tâm nức nở mắng mỏ.

“Câm miệng! Em không phải anh! Em sẽ không bỏ lại anh vào lúc này, nghĩ cũng không được nghĩ tới!”
Vừa nãy cô ta vẫn còn oán hận Văn Lượng là một tên khốn ích kỷ.

Bây giờ thì cô ta mới biết rằng tất cả những gì người đàn ông này làm là để giữ cho cô ta và đứa trẻ được an toàn.
Lâm Bảo Tâm rất lo lắng, nhưng mà ý thức của anh ta đã mờ mịt, thậm chí không còn sức lực để nói.

Vương Thanh Tâm cảm thấy người trên vai càng ngày càng lún xuống, cô ta khóc thành tiếng.
“Đừng ngủ, sẽ không có chuyện gì, đừng nói bậy.

Con trai của chúng ta vẫn đang chờ anh về cùng chơi đùa.

Thằng bé hi vọng anh có thể nhìn thằng bé lớn lên, mua đồ ngon, chơi đùa với thằng bé.

Vậy nên anh không được ngủ!”
Sau khi Thời Ngọc Diệp phẫu thuật cho đứa trẻ xong, không lâu sau khi cô bước ra ngoài thì đã nhìn thấy Vương Thanh Tâm người đầy nước mắt chạy đến chỗ mình.
Cô cảm thấy bất an ngay lập tức.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Văn Lượng, anh ấy bị trúng đạn, hiện tại hôn mê, cô mau giúp anh ấy đi.

Bệnh viện nói anh ấy không có thẻ căn cước nên không thể hoàn thành thủ tục, không thể tiến hành phẫu thuật.

Tôi không biết phải làm gì bây giờ..”
Lâm Bảo Tâm là một người không có hộ khẩu, theo quy định của bệnh viện này thì anh ta quả thực không được phép phẫu thuật.
Ở đây, cô ta e rằng chỉ có Thời Ngọc Diệp mới có thể tạo ra một ngoại lệ.
Đã dự liệu được rằng Lâm Bảo Tâm sẽ bị ám sát từ lâu.
Nhưng mà Thời Ngọc Diệp không ngờ điều đó lại xảy ra sớm như vậy.
Nghĩ rằng đứa con đã có dấu hiệu tỉnh lại, giờ biết tin ba mình mất thì thật quá tàn nhẫn.
Vì vậy, Thời Ngọc Diệp đã đưa ra quyết định ngay tại chỗ.
“Đưa tôi đến phòng phẫu thuật ngay bây giờ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui