Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài


Dù sao thì Vân Mặc Tích cũng khá hiểu con người mẹ Phong, chính là người đàn bà chua ngoa đanh đá này khiến cô chủ rất phiền lòng trong những ngày tháng cô sống ở nhà họ Phong.

Lúc xem tài liệu, anh cực kỷ căm tức mẹ Phong, tới bây giờ mới có cơ hội bắt người lại được, không hề nương tay, hoàn toàn không coi bà ta là phụ nữ.

“Vân Mặc Tích, buông tay.


Thời Ngọc Diệp liếc mắt một cái đã nhận ra Vân Mặc Tích mạnh tay hơn thường ngày rất nhiều, mẹ Phong đau đến mức nước mắt rơi lã chã, nên cô bảo anh buông tay ra.

Vân Mặc Tích nghe lời buông tay, mẹ Phong cảm thấy tay mình như sắp lìa ra, che tay mình lại, thở phì phò trừng mắt nhìn Vân Mặc Tích.

“Cậu có biết tôi là ai không hả? Tôi là mẹ của ông chủ cậu đó, làm gì có cái lý này chứ, câm tiên của nhà họ Phong chúng tôi còn muốn ra tay đánh bà chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Phong là tôi nữa hả!!”
“Ông chủ của tôi không mang họ Phong, hơn nữa, vừa nãy bà muốn tổn thương cô chủ nhà chúng tôi trước.


Bà chủ nhà họ Phong thì sao chứ? Tôi chính là muốn đánh bà đói Mặc dù Vân Mặc Tích nói chuyện rất có chừng mực nhưng sắc mặt lại không tốt như thế, mẹ Phong bị phong thái này của anh dọa lùi vê sau hai bước.

Hừ, nghĩ mình có vài vệ sĩ bảo vệ, ra ngoài có xe đưa xe đón thì là cô chủ nhà quyền quý thật chắc? Chẳng qua chỉ là hồ ly tinh được đàn ông nuôi mà thôi, có tư cách gì ở đây nói chuyện với bà ta chứ?
Mẹ Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như là ngày bình thường bà ta đã quở trách Thời Ngọc Diệp từ lâu rồi.


Nhưng trước mặt mấy người vệ sĩ dữ dăn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta thế này, thì những lời khó nghe đến bên miệng rôi không thể làm gì khác hơn nuốt trở lại.

Mẹ Phong kìm nén tức giận, nhìn về phía Thời Ngọc Diệp, đánh giá một lát rôi khinh thường nói.

“Cô đi theo tôi, tôi có lời muốn nói với cô”
Vân Mặc Tích định ngăn cản, nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của cô chủ thì lại thôi, để mặc hai người họ đi đến quán cafe cạnh tập đoàn Phong Thị, còn anh và những người khác thì yên lặng bảo vệ phía sau.

“Các anh cũng hỗ trợ trông chừng đi, đừng để bà ta bắt nạt cô chủ nhà chúng ta”
“Vâng, quản lý Vân”
Chỉ bằng ánh mắt đầu tiên, Thời Ngọc Diệp đã nhận ra mẹ Phong rồi.

Không biết có phải do ký ức cũ còn sót lại hay không, cô có thể nhận ra bà ta theo bản năng, còn nhớ mang máng người mẹ chồng này không thích Cô.

Nhưng đó đều là quá khứ rồi, Thời Ngọc Diệp không có quá nhiều cảm xúc tiêu cực đổi với người đã từng là mẹ chồng của cô, giống như người quen cũ bèo nước gặp nhau, tâm trạng rất bình thản.

“Tôi hỏi cô, cô đã dùng chiêu trò gì để quen với con trai tôi hả?”
Mẹ Phong ngồi xuống, gọi một tách cafe rồi không khách sáo chút nào, bắt đầu xét hỏi cô.

Thời Ngọc Diệp điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, gọi một ly nước ấm, tao nhã uống một ngụm rồi mới không nhanh không chậm trả lời: “Trong dự án hợp tác giữa Phong Thị và Bảo Thắng, tôi đảm đương vai trò nhà thiết kế”
“Ồ, thế chẳng phải chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi à, vậy mà còn muốn leo lên cành cao làm phượng hoàng” Mẹ Phong nhỏ giọng lạnh lùng chế giêu.


Vân Mặc Tích đứng bên cạnh bàn, nghe thấy mẹ Phong nói vậy thì suýt chút nữa muốn ra tay, nhưng thấy cô chủ liếc anh một cái, anh chỉ có thể giấu nắm đấm vào trong túi quần.

Đương nhiên Thời Ngọc Diệp không bị kiểu ngôn ngữ này công kích, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn duy trì nụ cười nhẹ nhàng, thái độ khách sáo như những lúc giao tiếp với một người xa lạ.

“Bà Phong, bà bảo có lời muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy?”
“Ra giá đi, cô cần bao nhiêu tiền mới chịu rời xa con trai tôi?”
Mẹ Phong nói dứt câu thì lấy chỉ phiếu và bút trong túi xách ra, bắt đầu viết.

Thời Ngọc Diệp nhìn thấy thế thì ngẩn người, thật không hiểu nổi, chi phiếu là thứ mà mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo sao? Sao nói lấy là lấy ra luôn được vậy?
Nghĩ đến số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình, cho dù cô dùng tiền mặt hay quẹt thẻ cũng đau lòng muốn chết, nói chỉ là viết chỉ phiếu.

Quả nhiên, cô vẫn chưa kiếm đủ nhiều tiền.

“Ngây ra nhìn tôi như thế làm gì? Đừng giả bộ trước mặt tôi, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống này à?”
Mẹ Phong thấy Thời Ngọc Diệp cứ y như đồ nhà quê chưa từng trải sự đời vậy, lại nhìn mấy vệ sĩ đứng cạnh cô, còn cả chiếc Lincoln phiên bản dài màu xám bạc kia, càng nhìn thì càng cảm thấy cô được người ta bao nuôi mới có thể xa hoa lãng phí như thế.

Buồn nôn, đồ đáng ghét, dơ bẩn chết đi được.


Thời Ngọc Diệp nhìn vẻ mặt tràn đầy chán ghét của mẹ Phong đối với cô thì không những không giận mà còn cười.

“Thế bà Phong định dùng bao nhiêu tiền để đuổi tôi hả?”
“Sáu tỷ, không thể nhiều hơn”
Thời Ngọc Diệp bị số tiền này chọc cười, liếc mắt nhìn mấy người Vân Mặc Tích đứng cạnh lại rục rịch muốn đánh người, sau đó lại nhìn mẹ Phong.

“Bà Phong, vừa nấy bà thấy tôi ngồi xe nào đến không?”
“Nhìn thấy thì sao chứ?” Chẳng phải người đàn ông khác mua cho cô sao chứ!
“Chút tiền này của bà có khi không cả mua nổi một cái lốp của chiếc xe đó”
“Cô đừng có mà được voi đòi tiên! Tôi không hào phóng như con trai tôi đối với cô đâu!”
“Ồ, hóa ra cái tính keo kiệt của tổng giám đốc Phong là theo di truyền, chẳng trách…”
Thời Ngọc Diệp nói xong thì bật cười vui vẻ.

Mẹ Phong chỉ cảm thấy con hồ ly tinh này không chỉ có thủ đoạn, làm người còn hung hăng, ngang ngược, quả thực khiến người ta chẳng thể nhân nhịn!
Bà ta nổi giận xé tan tấm chỉ phiếu, tỳ mạnh viết tấm khác.

Viết xong thì đưa ra, Thời Ngọc Diệp liếc một cái, vân thấy ghét “Bà Phong à, ở buổi đấu giá, bà vung tay tiêu một trăm lăm mươi nghìn tỷ mà chẳng hề chớp mắt, sao bây giờ đối mặt với người phụ nữ nguy hiểm như tôi lại xót tiền hả? Mười lãm tỷ cỏn con này, còn thiếu mấy vào số không so với số tiền bà bỏ ra trong buổi tối ngày hôm đó.


Thời Ngọc Diệp cố ý chọc tức bà ta.

Mẹ Phong nghe cô nhäc đến buổi đấu giá một trăm lăm mươi nghìn tỷ thì tức đến thắt ruột thät gan, nếu không tại cái đồ hồ ly tỉnh này thì bà ta còn lâu mới nâng biển ra giá! Bây giờ Thời Ngọc Diệp còn cố ý nhäc đến cười nhạo bà ta, quá là ngang ngượ!
c “Sao có thể tồn tại loại người phụ nữ vô lý, được đăng chân lân đăng đầu như cô kia chứt Rốt cuộc con mắt nào của con trai của tôi bị mù vậy!”

Bà ta tức giận cầm ly nước ấm lên muốn tạt Thời Ngọc Diệp, nhưng lại bị Vân Mặc Tích hất một cái, vặn ngược tay bà ta lại.

Tiếng gào thét vang dội phá tan bầu không khí yên tính của quán cafe, những người khách ở xung quanh không nhịn được nhìn sang, thấy mẹ Phong bị một vệ sĩ mặc tây trang nằm cổ tay, trông bà ta rất chật vật.

“Buông tay! Tôi muốn báo cảnh sát!”
“Thưa bà, tôi đã quay lại video hành vi bà định hät nước lên người cô chủ của chúng tôi rồi, nếu như báo cảnh sát, chúng tôi có chứng cứ chứng minh mọi hành vi của chúng tôi là để bảo vệ an toàn cho cô chủ, không đủ để tạo thành hành vi cổ ý gây thương tích.


Dáng vẻ nói năng hùng hồn của Vân Mặc Tích dọa mẹ Phong sợ rồi.

Từ trước đến giờ đều là bà ta da vào thân phận của mình đi dọa người khác, chưa từng rơi vào tình | trạng khiến bà ta túng quân như ngày hôm nay.

Bà ta không lo trong quán cafe có nhân viên tập đoàn Phong Thị nhận ra bà ta hay không, cảm giác mất mặt khiến bà ta thẹn quá hóa giận chỉ tay vào Thờí Ngọc Diệp mà mảng.

“Cô Là cái đồ hồ ly tinh, phá hoại chuyện kết hôn của con trai tôi, cầm tiền của tháng bé sống sung sướng, còn muốn lừa tiền của tôi nữa, có tính hay thật đấy! Cô nghĩ rằng tôi lớn tuổi rồi thì không nhận ra quỷ kế của cô sao? Không biết xấu hổ! Hôm nay tôi nói thẳng ra luôn, chỉ cần tối còn sống ngày nào, thì cô đừng mơ gả vào nhà họ Phong chúng tôi ngày đó!”
giọng nói oang oang khiến người ta cảm thấy rất phiền toái, Thời Ngọc Diệp sờ lỗ tại hơi ù ù, có thể hấy rõ cô không kiên nhẫn nữa.

Vân Mặc Tịch, trên người anh có chỉ phiếu không?”
“Đây thưa cô chủ”
Nhận chỉ phiếu và bút từ Vân Mặc Tích, Thời Ngọc Diệp nhanh chóng viết mấy con số.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận