Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài


Mẹ Phong đứng im tại chỗ, tỏ vẻ thanh cao nhìn động tác của Thời Ngọc Diệp, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

Giả bộ tiếp đi, chỉ biết làm trò.

Con trai bà ta chẳng vừa ý cô gái nào, lại đi thích loại phụ nữ suốt ngày giả bộ này, chốc lại cô gái đơn thuần ngoan ngoãn, thoáng cái lại thành cô chủ nhà giàu bị phá sản.

Thực sự không thể rước loại con dâu này vào nhài Thời Ngọc Diệp viết xong tờ chi phiếu trong vài ba nét, phóng khoáng xé xuống, học theo điệu bộ ban nãy của mẹ Phong, vung tới trước mặt bà ta.

“Bà Phong, không có tiên thì đừng có mà giở chi phiếu ra.

Bà cầm chút tiên này mà tiêu, xả giận, quan trọng nhất là sau này đứng tới gây phiên phức cho tôi nữa.

Vệ sĩ của tôi rất hung dữ đó”
Sau khi Thời Ngọc Diệp hết lòng khuyên nhủ xong thì đứng dậy đi luôn, không thèm ngoảnh lại.

Mẹ Phong tức giận đến nỗi mặt lúc đỏ lúc xanh, muốn lôi cô lại nói cho ra nhẽ nhưng lại bị ánh mắt hung hãn của Vân Mặc Tích dọa đứng lại.

Bà ta tức giận quay lại chỗ ngôi, uốn nốt tách cafe còn dở, hương vị ngọt ngào vẫn không thể dập tắt lửa giận.

Bỗng nhiên bà ta liếc mắt nhìn tấm chỉ phiếu trên bàn, mấy con số không đập vào mắt, bà ta cảm thấy mình lại bị nhục nhã một lần nữa.


“Ba nghìn tỷ? Thật biết làm trò mà, coi mình là cô chủ nhà giàu sang quyền quý nào? Loại chỉ phiếu không thể đổi thành tiền thế này ai mà chẳng viết được? Tôi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!”
Mẹ Phong coi thường, xé nát tấm chỉ phiếu, cũng không biết đang xé tan nỗi nhục nhã kia hay chỉ diễn cho mấy vị khách xung quanh xem nữa, xé xong thì cơn giận của bà ta giảm bớt được đôi chút, rôi vênh váo ra khỏi quán cafe.

Vân Mặc Tích rất muốn thả nút like cho cô chủ.

Vốn dĩ anh tưởng rằng với tính cách của cô chủ thì nhất định sẽ để mặc mẹ Phong bắt nạt cô trước mặt mọi người, trong lòng anh còn đang tính làm thế nào để báo thù giúp cô.

Thực sự không ngờ cô chủ lại đáp trả ngay lúc đó luôn.

“Gô chủ, dáng vẻ cô vứt chi phiếu ra thực sự rất ngầu, quá đỉnh luôn!”
Vừa lên xe, Vân Mặc Tích không còn chưng vẻ mặt hung dữ đối phó với người ngoài nữa, trong nháy mắt trở thành cậu em trai cuồng cô chủ.

Thời Ngọc Diệp dáng vẻ hài hước của anh, không nhịn được bật cười.

“Cô chủ, có muốn lén sắp xếp gì không?
Thời Ngọc Diệp hiểu ý anh, lắc đầu nói: “Không cần đâu, như vừa nấy là đã hả giận lắm rồi.


“Nhưng bà ta nói khó nghe như thế, chẳng lẽ cô chủ không thấy tức giận chút nào sao?”
“Thấy tức giận bởi những lời người khác nói thì chính là chấp nhận mấy lời đó của đối phương.


Tôi không phải người mà bà ta nói, không cần nhận những công kích đó về mình, vì vậy bà ta hoàn toàn không thể gây tổn thương cho tôi được”
Vân Mặc Tích hít một hơi: “Cô chủ thật thông minh”
Mấy người trông hiền lành, tốt bụng, dễ bắt nạt, thực ra đều vì nhìn rõ bản chất của sự việc, nên không lãng phí lời nói tranh luận với người ta.

Không hổ là cô chủ của bọn họ.

Vốn dĩ định đi thăm Phong Thần Nam, không ngờ lại gặp mẹ Phong dưới công ty, sau khi đóng vở kịch hài kia, mặc dù Thời Ngọc Diệp không quá để tâm tới chuyện đó nhưng cũng không muốn đi gặp Phong Thần Nam nữa, nên bảo Vân Mặc Tích đưa cô về nhà.

Thôi để hôm nào cô có tâm trạng thì đi nói chuyện với Phong Thần Nam hẳn hoi vậy.

Vân Mặc Tích lái xe về khu biệt thựHải Lâm, xuống xe đưa Thời Ngọc Diệp lên nhà.

Cửa thang máy chung cư vừa mở, đúng lúc Phó Uyển Hân bước ra, đối diện với Thời Ngọc Diệp thì ngạc nhiên một lúc lâu.

“Chị Thời, sao chị biết em chuyển đến đây?”
Thời Ngọc Diệp cũng sửng sốt mất mấy giây mới nói: “Em vừa chuyển tới đây á?”
“Đúng vậy, em ở tầng mười bảy.

Chị Thời, em đã nói rồi mà, không cần mời em ăn cơm đâu, sao chị còn đặc biệt tới tận đây thế này, thật ngại quá đià”
“Thực ra thì chỉ vừa khéo chị cũng ở đây thôi.



“Hả? Chị cũng ở đây sao? Trùng hợp quá đi!”
Thời Ngọc Diệp gật đầu.

Phó Uyển Hân dừng một chút, liếc mắt nhìn Vân Mặc Tích đứng phía sau cô, bỗng nhiên như hiểu ra gì đó, vội vã kéo cô qua bên cạnh.

“Chị Thời, chị đang định dẫn đàn ông về nhà sao?”
“,” Thời Ngọc Diệp nghĩ đến tính cách của Phó Uyển Hân, vội vã giải thích: “Em im miệng lại cho chị, không phải như em nghĩ đâu, anh ta chỉ là vệ sĩ của chị! Người trong công ty đều gặp rồi, em đừng nói linh tỉnh”
So với miệng người khác, cô càng sợ miệng của Phó Uyển Hân.

Bất cứ sự thật rành rành gì, qua miệng cô ấy đều biến thành ý gì đó khác.

Có bởi vì thái độ giải thích của cô vô cùng nghiêm túc nên lần này Phó Uyển Hân tin cô, nhưng rất nhanh sau đó lại thấy hơi nghỉ ngờ.

“Sao đột nhiên chị lại có vệ sĩ bảo vệ ngay bên cạnh thế này? Chị Thời, không phải chị đắc tội ai rồi đó chứ?”
“Không có gì đâu, chị đi đấu giá gặp phải một số việc, tạm thời cần vệ sĩ”
“Ừm, đúng rồi, chị Thời, nhà chị ở tầng mấy vậy? Chị có nấu cơm không? Em mới thuê ở đây được một ngày, chưa thu dọn xong nữa, nhưng bây giờ em hơi đói bụng, hay là chị cho em lên nhà chị ăn chùa một bữa nhé?”
Thời Ngọc Diệp vẫn còn đang do dự có nên đồng ý hay không thì điện thoại Phó Uyển Hân vang lên.

“Ôi, thôi bỏ đi, bạn em nói tới tìm em rồi, lần sau em tới nhà chị ăn chùa sau nhé!”
“Được, vậy thì lần sau em tới nhà chị làm khách!”
“Chị còn chưa nói với em nhà chị ở tâng mấy nữa đói”
“Hai mươi mốt”

“Ừm, bây giờ em phải đi rồi!”
Phó Uyển Hân nói tạm biệt với cô rồi quay người đi, lúc này Thời Ngọc Diệp và Vân Mặc Tích mới vào thang máy chuyên dụng lên nhà.

Phó Uyển Hân chỉ ngóng người bạn rủ cô ấy đi ăn cơm, mãi một lúc lâu mới đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, không nhịn được lâm bầm.

“Không đúng, không phải khu chung cư này chỉ có hai mươi tầng thôi sao? Lúc mình bấm thang máy, hoàn toàn không thấy tầng hai mươi mốt đâu cả, chẳng lẽ chị Thời đang đùa mình sao?”
Về đến nhà Thời Ngọc Diệp vừa vào nhà thì phát hiện trong nhà có vài vị khách, là người đại diện của Thời Hoàng Anh – Thái Thịnh Ba năm trước, lúc ở Pháp, Thời Ngọc Diệp và Thái Thịnh quen biết nhau, lúc đó anh ta nhìn trúng gương mặt xinh đẹp đáng yêu của sáu đứa bé, đúng lúc có một hãng quảng cáo sữa bột nhờ anh ta tìm người mẫu Sáu đứa bé mới một tuổi đã được Thái Thịnh chọn, sau khi quay một đoạn quảng cáo thì Thái Thịnh ký hợp đồng với Thời Hoàng Anh.

Vốn dĩ anh ta định ký với cả sáu đứa bé nhưng Thời Ngọc Diệp nói tính cách của mấy đứa không đồng nhất với nhau, chỉ có Bé Năm hoạt bát hướng ngoại, thích biểu diễn trước ống kính, mấy năm gần đây, ngôi sao nhí ở Âu Mỹ vô cùng nhiều, phát triển rất mạnh “Anh Thịnh, đã lâu không gặp.


“Đã lâu không gặp, chị Thời vân đẹp như xưa nhỉ, ha ha!”
Thái Thịnh quanh năm đều đi tạo mối quan hệ với người ta, cực kỳ biết ăn nói, bình thường vân hay liên lạc với Thời Ngọc Diệp nên hai người cũng không xa lạ gì nhau Cô trở về rất đúng lúc, cơm tối vừa được làm xong, Bé Bốn đặt thức ăn lên bàn, gọi các anh em ra ăn cơm.

Thái Thịnh vừa nhìn thấy Bé Năm thì chạy đến, ngồi cạnh cậu bé, mở mồm ra là gọi cậu bé là cậu Hoàng Anh, trồng cứ như người giúp việc phục vụ ông lớn nhà mình vậy.

Hiếm khi trong nhà có khách tới, Thời Ngọc Diệp cảm thấy cứ để người ta phục vụ Bé Năm một cách vui vẻ hèn mọn vậy thì không được lịch sự, nên cô chủ động nói chuyện giết thời gian “Anh cố ý bay tới thành phố Hải Phòng chỉ để gặp Bé Năm thôi sao?”
“Đúng vậy, tôi tới bàn với cậu ấy một chuyện”
Thời Ngọc Diệp nhíu mày lại: “Bây giờ khoa học công nghệ phát triển như thế, rất nhiều chuyện có thể thảo luận qua mạng, làm gì phải tự mình tới tận nơi nói thế này?”
“Ôi, nếu không phải do cậu Hoàng Anh không mở điện thoại thì tôi đâu phải ngồi mười mấy tiếng trên máy bay để tới đây xin cậu ấy cơ chứ!”
Thái Thịnh liếc mắt thấy Bé Năm đang ăn cơm vô cùng ngon miệng, vẫn luôn không để ý tới anh ta thì đau lòng.

“Chị Thời, hay chị nói giúp tôi mấy câu đi, cậu Hoàng Anh nghe lời chị nhất đó, a…, chân của tôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận