Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài


“Chỉ như vậy mà cậu liền xác định anh ta đối với mọi người ra tay sao?”
“Đúng vậy, tôi lúc đó còn tưởng rằng anh ta đối với cô chủ sẽ không có ý tốt, cho nên mới gọi người tới, làm lớn chuyện cướp xe.”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đột nhiên, Bé Hai mở miệng và nói: “Nếu mẹ không bị ba mang đi, mẹ đã gặp những người phục kích bên ngoài nhà hàng lẩu và đã bị bắt cóc.”
Tất cả mọi người đều khiếp sợ và nhìn cậu bé.
“Làm sao con biết?”
“Con đã kiểm tra giám sát và thấy rằng nó có chút kỳ lạ.

Những người đó đã ngồi xổm trong nhà hàng lẩu trong một thời gian dài và rõ ràng là họ đã chuẩn bị mà đến, hơn nữa..”
“Hơn nữa cái gì?”
“Con khẳng định một lần nữa rằng những người này là những người đã đuổi theo để truy sát ba mẹ sau cuộc đấu giá vừa rồi”
Sau khi thua cuộc truy sát thất bại vào đêm đó, họ không từ bỏ ý định của mình, thay vào đó, họ lên kế hoạch cho cơ hội thứ hai.
Vân Mặc Tích cau mày: “Người của tổng giám đốc Phong đâu?”
“Sớm đã bị đánh ngất.

Tôi bị bắt xuống đã lâu nhưng bố và những người khác lúc đó không biết.
Sở dĩ nhóm người phục kích làm vậy là để vu oan cho ba”
“Mục đích của việc làm này là gì?”
“Để cho các người mâu thuẫn với nhau, sau đó ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”

Vân Mặc Tích nghe vậy chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Nếu như vừa rồi bọn họ đụng độ với Phong Thần Nam cướp xe trên phố, đánh nhau tại chỗ…
Không khó để tưởng tượng sẽ có người lợi dụng lúc hỗn loạn mà đưa cô chủ đi.
Mọi người đều ngẫm lại về điều đó, nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
“Mẹ ơi, chúng ta hãy phái thêm người đến bảo vệ mẹ.

Nếu mẹ không thích thì tạm thời đừng đi làm”
“…Vậy thì cử thêm nhân viên bảo vệ đi”
Dù sao thì vài ngày nữa tiền lương sẽ được trả, cô không muốn lãng phí số tiên ít ỏi đó.
Vân Mặc Tích nghĩ về điều đó, và nói: “Tôi cũng sẽ cử thêm nhân viên đến gần căn hộ ở đây để đảm bảo an toàn cho các cậu chủ nhỏ”
“Đi thôi, đừng để cho ông ngoại biết, kẻo đêm khuya lo lắng mất ngủ.”
“Được rồi, vậy Vân Mặc Tích tôi về trước đây.”
Sau khi Vân Mặc Tích rời đi, Bé Sáu bước tới và chạm vào tay Thời Ngọc Diệp.
“Mẹ sẽ được bình an.”
Trong lòng cô có một tia ấm áp: “Ngoan, vậy dựa vào lời chúc an lành của con”
Bé Hai cũng cảm thấy mình nên làm cái gì đó: “Đêm nay con cũng không thể nhàn rỗi, những người đó, con phải chăm sóc bọn họ một chút”
Bé Ba: “Em sẽ giúp anh lập kế hoạch”
Bé Lớn: “Con sẽ điều chế một vài chất độc, mẹ hãy lấy nó để tự vệ bản thân mình “
Bé Bốn: “Con sẽ làm một bữa ăn an ủi cho mẹ”

Bé Năm: “Vậy còn con thì sao? Con chỉ có thể hát và nhảy thôi..”
Phố đèn đỏ, trong căn phòng dưới lòng đất.
Sau khi nghe được tin tức do cấp dưới đưa về, vẻ mặt Lệnh Hồ Hải lạnh lùng, ngay trước mặt cấp dưới mình đập nát ly rượu thủy tỉnh trong tay.
“Vậy là thất bại? Sau khi lập kế hoạch lâu như vậy, các người không có lấy được một điểm công phá, đến mức còn chưa chạm vào một sợi tóc của người phụ nữ đó?!”
“Thực xin lỗi cậu chủ, chúng tôi cũng không ngờ tới.

Trên thực tế, bọn họ sẽ không đánh nhau…”
“Vậy thì họ có nghỉ ngờ không?”
“Chắc là không”
Lệnh Hồ Hải đột nhiên tức giận hét lên: “Hẳn là không?!!! Lúc này rồi mà các người lại cho tôi loại câu trả lời không chắc chắn như này!”
“Không phải là hẳn là không mà là hoàn toàn không phải! Lúc đó chúng tôi không để lại một chút manh mối nào khiến họ nghi ngờ, hơn nữa chúng tôi còn tận mắt chứng kiến hai nhóm người đối đầu nhau trên đường” Lệnh Hô Hải hít một hơi sâu.
Những ân thất bại lặp đi lặp lại thực sự khiến hắn ta ngày càng khó chịu, chuyện này mà nói ra thi Lệnh Hô Hải hắn ta sẽ mất hết thể diện.
Chưa kịp nghĩ ra biện pháp thì một cấp dưới của hắn ta đã chạy vào, sắc mặt tái mét: “Cậu chủ, chiếc xe trong ga ra đột nhiên mất kiểm soát và đâm loạn xạ”
“Tại có chuyện gì?
“Có người nói rằng hệ thống thông minh của chiếc xe đã bị tin tặc xâm nhập và phá hủy.
Chúng tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được nó.

Chúng tôi chỉ có thể để chiếc xe nổi điên đâm loạn khắp nơi cho đến khi nó vỡ mới thôi…”

Khi Lệnh Hồ Hải nghe tin tặc, mặt hắn ta tối sầm lại.
“Phong Thần Nam, ha ha ha, anh quả thực là một tên khó ưa.”
Vốn dĩ hắn ta chỉ là nhận tiền làm bậy, không ngờ lại thất bại, lần này tính háo thẳng đã triệt để khơi dậy.
“Nếu đã như vậy, vậy lần sau cậu chỉ có thể bắt đầu từ người quen ra tay, Thanh, cậu có thể kiểm tra xem bên cạnh Thời Ngọc Diệp kỳ thực có người thân cận nào.”
“Vâng, vậy xe trong ga ra thì sao?”
“Phá chúng nó đi! Sau này đừng mua loại xe thông minh đó nữa!!!”
“Tuân lệnh!”
Ngày hôm sau, khi Thời Ngọc Diệp đi làm, cô thấy thái độ đối với cô của một số đồng nghiệp trong công ty đã có sự thay đổi lớn.
“Chào buổi sáng Ngọc Diệp, mỗi ngày đều tới đây sớm như vậy”
“Hôm nay cô lại được thêm vài vệ sĩ, tổng giám Phong đối với cô thật tốt”
“Hôm nay cô mặc đồ thật đẹp.”
Thời Ngọc Diệp có một chút thụ sủng nhược kinh.
Phó Uyển Hân nhìn vẻ mặt hăng hái của bọn họ, kéo Thời Ngọc Diệp sang một bên nói nhỏ: “Chị Uyển Hân, tối hôm qua chị bị tổng giám đốc Phong bắt đi, bọn họ bắt em lại để hỏi chuyện”
“Sau đó em nói ra?”
“Đương nhiên là không nói! Em nhanh chóng kiếm cớ chuồn đi”
“Cảm ơn em đã giữ bí mật cho chị.”
“Chuyện này, cứ coi đó là đền đáp cho việc đi nhờ xe đi, chuyện này dễ như ăn cháo mà thôi.
Nhưng chị phải cẩn thận, mỗi giây phút họ đều muốn moi bí mật ra khỏi miệng chị”
“Chị biết rồi, cảm ơn em đã nhắc nhở, mau đi làm đi”
Thực tế, mọi chuyện không quá khủng khiếp như Phó Uyến Hân nói, các đồng nghiệp đột nhiên thay đổi thái độ với Ngọc Diệp, nhưng họ vân chưa hoàn toàn buông bỏ.
Chỉ có thể nói là khách sáo, lễ phép hơn một chút, nhưng không có nhiệt tình, mồi người vân có nhóm nhỏ của mình, nghỉ trưa riêng, nhưng quan hệ cũng không còn cứng nhãc như trước.
Thời Ngọc Diệp cảm thấy rằng điều này là tốt.

Chỉ là bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại vào buổi chiều đã làm tâm trạng đang tốt của cô bị xáo trộn.
“Ngọc Diệp, hôm nay tớ nhận được báo cáo, nói räng cậu đã ăn cắp bản quyền bài làm của thí sinh, bên kia cũng đưa ra chứng cứ”
Giọng Mãn Tuyết Nguyệt phát ra từ điện thoại, có chút khẩn trương.
Thời Ngọc Diệp nghe xong, vẻ mặt sững sờ: “Chuyện gì vậy?”
“Có tên của cậu trong bài dự thi và bài làm của cậu giống hệt như của một thí sinh khác.
Sáng nay, chúng tớ nhận được một báo cáo ẩn danh, khi đó tớ mới biết ràng cậu thực sự tham gia cuộc thi và gây ra sự cố lớn như vậy.

Tớ cũng muốn hỏi bạn chuyện gì đang xảy ra.”
Thời Ngọc Diệp chỉ cảm thấy không thể giải thích được: “Tớ không tham gia cuộc thi”
Ngay khi những lời này nói ra, các đồng nghiệp khác trong bộ phận đều quay đầu nhìn sang.

Cô nhận ra rằng mình đã ảnh hưởng đến người khác, vì vậy cô chỉ đơn giản rời khỏi chỗ ngồi và đi ra ngoài để tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Mân Thuyết Nguyệt cũng rất khó hiểu: “Tớ cũng thất rất kỳ cục.

Rõ ràng cậu là giám khảo: Sau khi lấy phần thi ao ba mươi tỷ của tớ, cậu làm sao còn đi thí? Giải quán quân chỉ có ba tỷ, đối với cậu là không đủ nhét kẽ răng”
“Cậu thực sự hiểu rõ tớ”
Nhưng có vẻ như bây giờ chúng ta không nên thảo luận về vấn đề nhiều tiền hơn và ít tiền hơn chớ?
“Chẳng lẽ có người mạo danh cậu tham gia cuộc thi, còn gây ra những vụ lùm xùm ăn cắp bản quyền như vậy, nhưng thật ra là cố ý hãm hại cậu?”
Thời Ngọc Diệp cũng từng nghĩ đến việc tham gia cuộc thi dưới một tên tuổi khác, nhưng điều duy nhất cô không ngờ là có người sẽ thực sự dùng cách này để đóng hãm hại cô.
“Tuyết Nguyệt, tên thí sinh của tác phẩm kia là gì?”
“Tôi sẽ đi xem xem, à, đó là một người từ công ty của cô tên là Mạc Minh Anh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận