Sau khi quay về công ty, trước tiên Thẩm Thiên Trản đi tìm đội ngũ pháp lý phụ trách hợp đồng.
Từ trước tới nay, năng suất làm việc của Thiên Đăng luôn rất cao, đặc biệt bắt kịp giờ cơm, bộ phận pháp lý vội vã cho kịp giờ cơm chưa đầy nữa giờ đã đưa ra phản hồi: “Yêu cầu của bên A là hợp lý, phần hợp đồng này có ba điểm gây tranh cãi. Một là phương châm mà bên chúng ta đưa cho bên A là không liên quan đến những ràng buộc về mặt tình cảm cá nhân, điều này thực ra là không hợp quy tắc.”
Nhân viên pháp lý là một chàng trai trẻ, khi phản hồi, ánh mắt dừng lại trên ngũ quan đầy đặn cực kì hợp gu thẩm mỹ của đàn ông của Thẩm Thiên Trản, cực kì thấu hiểu mà gật gật đầu: “Nhưng mà em cảm thấy nếu đối phương không phản đối trường hợp này, cũng không ảnh hưởng gì tới đại cục.”
“Thứ hai là vấn đề thù lao, nó cùng với vấn đề thứ ba có thể hợp lại để cùng thảo luận. Nhân viên Pháp lý chỉ tay vào điều khoản hợp đồng mà anh đã khoanh bằng bút đỏ: “Kiều Hân nói với tôi rằng bên A này khá đặc biệt, là một kim chủ baba (*) trong lĩnh vực kỹ thuật. Đối phương không cần thù lao, lựa chọn quyền khống chế ưu tiên, điều này đối với chúng ta mà nói, là một điều khoản bẫy.”
(*) Kim chủ là thuật ngữ dùng trong giới giải trí, là người có tiền có quyền đứng sau chống lưng cho các nghệ sĩ.
Thẩm Thiên Trản cũng cảm thấy điều khoản của Quý Thanh Hòa thêm vào có gì đó kì lạ mà không giải thích được. Nguyên văn của điều khoản và quyền hợp tác ưu tiên có ý nghĩa tương tự nhau, nhưng xét chi tiết dường như không giống nhau.
Nhân viên pháp lý ngầm hiểu ý của cô, giơ cổ tay lên xem thời gian, tốc độ nói chuyện trực tiếp tăng lên gấp đôi: “Phần hợp đồng này nên xem cùng với điều khoản đầu tư của những nhà tư bản. Em lờ mờ cảm thấy được vị kim chủ baba này là người giàu có hào sảng, mong muốn chiếm hữu và muốn kiểm soát nhiều hơn so với người bình thường. Anh ta có thể là muốn bao hết tất cả các chi phí của toàn bộ hạng mục, lấy khái niệm liên hợp sản xuất của chúng ta và anh ta đổi thành một khoản đầu tư duy nhất, ngược lại chị trở thành nhà sản xuất do bên A thuê, được bên A sử dụng.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thẩm Thiên Trản nghe vậy, chậc lưỡi một tiếng, thầm nghĩ Quý Thanh Hòa nham hiểm.
Đây là một trong những phương thức hợp tác thông thường giữa công ty điện ảnh truyền hình và các nhà tư bản, nhà tư bản bỏ vốn đầu tư vào công ty điện ảnh truyền hình, nhà sản xuất dưới sự quản lý của công ty điện ảnh sẽ bị thuê có kỳ hạn, để phát triển hạng mục, thuộc loại hợp tác sản xuất làm ra sản phẩm.
Sự hợp tác giữa Thẩm Thiên Trản và Tưởng Nghiệp Trình thuộc về loại này, Thẩm Thiên Trản đưa ra nội dung ý tưởng, Tưởng Nghiệp Trình trao quyền phân phối của phía chính phủ và kênh tuyên truyền giai đoạn sau cho cô, có quyền phát ngôn nhất định, mối quan hệ hợp tác với Thiên Đăng mang tính chất hợp tác sản xuất chung.
Khi Tưởng Nghiệp Trình chưa giới thiệu Quý Thanh Hòa với Thẩm Thiên Trản, kế hoạch ban đầu Thẩm Thiên Trản trong giai đoạn phát triển của hạng mục là do Thiên Đăng chi tiền, chờ có kịch bản rồi, sẽ lại đi thu hút thêm vốn đầu tư. Hầu hết các nhà đầu tư được săn đón sẽ chọn công ty điện ảnh truyền hình có nguồn vốn dồi dào trong ngành, để cùng phát triển, phân tán rủi ro.
Nếu thực lực công ty điện ảnh Thiên Đăng đủ mạnh, thậm chí Thẩm Thiên Trản còn không muốn cùng chia chiếc bánh với người khác.
Tiếc là tài chính của Thiên Đăng không đủ, căn bản không thể đảm đương chi phí đầu tư lớn cho mỗi khâu từ lúc phát triển, tất cả các chi phí từ lúc quay cho đến tuyên truyền hậu kỳ.
Về phần Quý Thanh Hòa có chủ ý gì, nói một cách đơn giản chính là --- chỉ bỏ tiền, không bỏ sức, đầu tư độc quyền, dựa vào miệng lưỡi ngồi mát ăn bát vàng.
Bàn tính xây dựng vừa tỉ mỉ vừa kỹ càng, cũng không biết sức lực ở đâu ra.
Còn nói cô là người có dã tâm, nên nói là vị thật sự trơ tráo tư bản ba ba đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp mà không biết nỗi đau khổ của nhân gian kìa.
Nhân viên pháp vụ nhìn thấy vẻ mặt tâm tình bất định của cô, sợ vị tổ tông này sẽ có ý nghĩ giam mình ở chỗ đàm phán, xoa xoa tay, thăm dò: “Chị Trản, em có thể đi ăn trước được không?”
“Đi đi đi đi đi” Thẩm Thiên Trản sốt ruột xua tay, quay về văn phòng của Tô Lan Y ở tầng trên cùng.
Vị tỷ tỷ này thường không ăn cơm chỉ uống sương, hẳn là còn có thể bắt người.
--------
Sau một giờ nói chuyện bí mật, Thẩm Thiên Trản trở lại văn phòng để thu dọn các văn kiện cần thiết, và đưa Kiều Hân đến Sảnh Thời Gian.
Trước lạ sau quen, lúc Thẩm Thiên Trản quay về lần thứ tư, phô trương đến mức không thèm bật định vị, một đường nhanh như điện đi lên vòng đai của đường cao tốc chạy đến Bắc Kinh.
Mạnh Vong Chu đang đợi cô ấy trước cửa hàng.
Lần trước sau khi Thẩm Thiên Trản thuận miệng phàn nàn về việc khó đậu xe ở Sảnh Thời Gian, mỗi lần khi cô ấy đi qua, Mạnh Vong Chu đều chủ động đỗ xe cho cô ấy.
Làm sao một người nhiệt huyết, ngây thơ, ân cần như vậy và Quý Thanh Hòa một con người thâm hiểm xảo quyệt đầy nước xấu xa kia lại có thể là anh em họ?
Thế giới này quá khó hiểu.
Thẩm Thiên Trản đã dành ba phút để trò chuyện với Mạnh Vong Chu về tình hình gần đây, phút đầu tiên quan tâm đến Sảnh Thời Gian sắp tới làm ăn như thế nào, hai phút tiếp theo toàn bộ dùng để tìm hiểu Quý Thanh Hòa hôm nay có tâm trạng tốt hay không.
Mạnh Vong Chu ngày nào cũng nhàn rỗi đến nỗi lông mọc dài, Thẩm Thiên Trản sẵn sàng trò chuyện với anh ta, cho dù là nói chuyện về Quý Thanh Hòa anh ta cũng sẵn lòng, sau đó nói liên tục, kéo dài đến năm phút mới kết luận: “Tâm trạng của Quý Thanh Hòa bình thường không tuân theo một quy luật nào, chính là mỗi khi cô đến, thấy tâm trạng cậu ta rất tốt. ”
Thẩm Thiên Trản cảm thấy có chỗ kì lạ khi nghe câu này.
Quý Thanh Hòa được Mạnh Vong Chu mô tả như một tù nhân từ trại cải tạo với những giọt nước mắt sau song sắt, như vậy cô ấy được coi là một khách thăm tù?
Cô bị ý tưởng kỳ lạ của chính mình làm cho bật cười, bước chân lập tức nhẹ nhàng hơn.
Khi đến sân sau, Quý Thanh Hòa đang ngồi trong phòng sinh hoạt của Hiệp hội sưu tập đồng hồ để pha trà.
Minh Quyết thận trọng ngồi bên trái, như thể đang đợi họ đi qua.
Thẩm Thiên Trản bước qua cánh cửa, trước tiên quan sát Quý Thanh Hòa.
Quý Thanh Hòa so với buổi sáng một thân âu phục giày da khí chất cao quý không giống nhau, người đang ngồi trước một chiếc bàn dài chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xám đậm, tay áo được xắn lên, để lộ khớp xương cổ tay rõ ràng.
Trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu bạch kim, khớp xương cân đối, hình dáng cổ tay thực đáng để tán thưởng.
Lợi hại?
Đồng hồ chính của bộ phim này được sửa chữa và sản xuất, chi tiết bàn tay sẽ có nhiều pha quay chậm. Đôi tay này của Quý Thanh Hòa mà đi làm thay thế, sau đó hậu kì biên tập lại một bản chỉnh sửa trong quảng cáo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Chậc!
Không biết có bao nhiêu cô gái sẽ khóc và muốn ôm bàn tay đó vào lòng.
Một số ý nghĩ xấu xa cứ quanh quẩn trong đầu cô, nhưng bề ngoài vẫn một mực đứng đắn, vô cùng đoan chính cùng Kiều Hân tìm một chỗ ngồi gần cửa ngồi xuống.
Ngay khi Thẩm Thiên Trản vừa ngồi xuống, Quý Thanh Hòa đã ngước mắt lên và ném cho cô một cái nhìn thản nhiên: “Phòng ốc tồi tàn đơn giản, chế tác Thẩm tạm chấp nhận vậy nhé.”
Thẩm Thiên Trản quan sát một lượt “căn phòng tồi tàn” này, nghĩ lại còn rùng mình: “Căn phòng thứ hai trong tứ hợp viện (*)”, Quý tổng nói với tôi rằng căn phòng tồi tàn, đơn giản? Kiều Hân.” Cô quay đầu, ngón tay hơi cong lên, gõ tay lên bàn: “Mau sửa hợp đồng điện tử lại, số tiền đầu tư này thật sự là một sự sỉ nhục đối với giá trị của Quý tổng.”
(*) Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Kiều Hân đột nhiên bị CUE (*) bị từ “giá trị” bật trúng công tắc của đoạn trí nhớ nào đó, đột nhiên nhấp vào một công tắc bộ nhớ nào đó, trong đầu toàn là dư âm đêm qua “Đáng tiếc là quá giá trị, kim cương thì ai mà dùng nổi?”
(*) Thường Trung Quốc dùng từ này khi đột nhiên nhắc đến người nào đó nhưng người đó không có trong cuộc nói chuyện.
Cô lặng lẽ lấy mu bàn tay lạnh ngắt che mặt, biết điều không lên tiếng.
Bởi vì sáng nay tên phản quân Tô Tạm đi theo địch bán nước, cô lúc đối mặt với Thẩm Thiên Trản từ đầu tới cuối chỉ dám thở nhẹ. Cố gắng thể hiện mình không liên quan đến mọi việc, chị Trản vẫn là nhìn cô không vừa mắt, vạch lá tìm sâu hết cả buổi trưa.
Cuối cùng tới khi báo cáo công việc, vẫn hất mặt nhìn cô không chớp mắt mang đầy ẩn ý, giọng nói có chút cưỡng ép, bóp chặt điếu thuốc hỏi cô: “Chuyện hôm qua chị nói mơ, có phải là em đều nghe hết rồi không, hả? Tiểu Hân Hân.”
Sau đó giọng điệu này vẫn được giữ như vậy trong suốt dọc đường đi đến Sảnh Thời Gian, gặp được nam chính trong giấc mộng xuân của Thẩm Thiên Trản.
Kiều Hân cố ép bản thân tự kiểm soát chính mình không đi tìm hiểu chỗ nào của Quý tổng quý như kim cương, cô ôm máy tính ra, khởi động máy, bình tĩnh bắt đầu nhập biên bản ghi chép cuộc họp.
--------------
Đặc biệt mời cố vấn xem xét hợp đồng, lúc Thẩm Thiên Trản hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong, trực tiếp chọn ra những vấn đề mấu chốt.
Cô chưa từng đề cập đến việc phòng pháp lý của Thiên Đăng cảm thấy điều khoản bỏ vốn trong hợp đồng này chính là một điều khoản phụ thuộc, là cái bẫy mà bên A muốn cô sập vào, cô khéo léo ngỏ ý cách diễn đạt của quyền ưu tiên hợp tác chưa được chặt chẽ lắm, sau khi cô rời khỏi phòng làm việc của Tô Lan Y, cô đã nhờ phòng Pháp lý chỉnh sửa lại một chút điều khoản đã được khoanh bằng bút đỏ, đẩy tới trước mặt Quý Thanh Hòa.
Thẩm Thiên Trản vừa mới tiếp Minh Quyết hai chiêu, cậu trợ lý đặc biệt này nói rất ít, lúc đứng ở phía sau Quý Thanh Hòa cũng không thể tra xét được gì, nhưng khi đề cập đến nghiệp vụ công ty, cặp mắt kia so với Quý Thanh Hòa đều nhìn chăm chú như nhau, chỉ còn lại bốn chữ to tướng: “Ăn tươi nuốt sống.”
Cô nhất thời cảm thấy sơ suất, đáng ra nên mang theo mấy cô nương mỏ nhọn của phòng pháp lý theo cùng mới phải.
Bên đương sự không nhanh không chậm từ từ đun trà, thấy cô mím môi nhìn qua, thậm chí còn có lòng thảnh thơi hỏi cô thích uống loại trà nào: “Sau khi em đến đây mấy lần, Mạnh Vong Chu đã đặc biệt đi mua chút trà ướp hoa, mấy cô gái vẫn thích hoa hồng, lạc thần* hay là?”
*洛神[Luòshén]: lạc thần hay còn gọi là hoa bụt giấm, loại hoa đỏ thường được bán để ngâm nước uống ở Việt Nam.
Thẩm Thiên Trản đáp: “Bạch liên hoa.” (hay còn gọi là Hoa sen trắng)
Quý Thanh Hòa vẫn vậy, nhìn cô đầy ẩn ý, vẫn không nhanh không chậm từ tốn nói: “Thương thảo làm ăn là quá trình hai bên tối đa hóa lợi ích của mình, muốn làm ăn hòa nhã, vậy thì phải xem ai tìm được điểm cân bằng trước.”
Anh dùng thìa thêm ít hoa hồng vào tách trà, nhàn nhã đưa đến cho cô: “Giận cá chém thớt và những cảm xúc tiêu cực không cần thiết sẽ vô tác dụng.”
Thẩm Thiên Trản cũng dứt khoát không vòng vo: “Anh muốn là nhà đầu tư độc quyền, kiểm soát từ lúc hạng mục vừa được bắt đầu, quay phim cho đến khi tuyên truyền, toàn bộ chi phí đều do bên anh lo?”
Quý Thanh Hòa đáp: “Tiết kiệm được công sức cho em thay vì chờ hạng mục khai thác xong lại phải đi tìm nhà đầu tư, như vậy không tốt sao?”
Nhà sản xuất thì vẫn luôn luôn chỉ có một ý tưởng, một khái niệm là đi tìm nhà tư sản để hợp tác, vô cùng cố gắng trước sự tín nhiệm của đối phương.
Thẩm Thiên Trản có Thiên Đăng làm chỗ dựa, lúc trước khi hạng mục được mở rộng có Thiên Đăng đổ vốn đầu tư, so với những nhà sản xuất độc lập mà nói, rủi ro ít hơn nhiều. Hơn nữa cô mấy năm nay toàn qua lại với người có máu mặt, muốn lôi kéo vài công ty điện ảnh liên kết lại để ra sản phẩm cũng không phải là việc quá khó. Nhưng lần này lại nảy sinh một chút bất đồng quan điểm với Quý Thanh Hòa, anh ta không hứng thú với việc hợp tác tạo ra sản phẩm, anh ta chỉ cần độc nhất vô nhị. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thẩm Thiên Trản có chút nhức đầu.
Lúc cô ở chỗ Pháp lý bàn về ý nghĩa của điều khoản này liền hiểu rõ được ý đồ của Quý Thanh Hòa.
Thị trường tư bản vốn là ai trả thù lao thì người đó làm chủ, Quý Thanh Hòa muốn làm nhà đầu tư duy nhất, căn bản chẳng khác nào độc quyền, cô sẽ trở thành một cái máy làm thuê không cảm xúc.
Đành chấp nhận là cô tuyệt vọng tới mức gương mặt lộ rõ cả biểu cảm, Minh Quyết nhìn Quý Thanh Hòa, thấy anh không ngăn cản, mới nhắc nhỏ: “Thẩm sản xuất, hôm qua tôi đã nhắc qua chuyện kế hoạch dự trù theo như hợp đồng. Có thể là do tôi gợi ý không được rõ ràng lắm, bên tôi tín nhiệm sản xuất Thẩm ở phương diện chuyên môn và năng lực, ở khía cạnh không làm tổn hại đến những điều kiện về lợi ích của bên chúng tôi, chúng tôi sẽ hết sức tôn trọng nguyện vọng của bên phía sản xuất.”
Thẩm Thiên Trản trừng mắt nhìn, trong nháy mắt từ người chết sống lại: “Mặc kệ hạn mục được viết rõ ràng cụ thể ra sao, đơn giản chỉ làm một Kim chủ ba ba sao?”
Minh Quyết lại nhìn qua Quý Thanh Hòa, nhìn thấy trong ánh mắt lạnh nhạt kia lại có chút ý cười, một bên thở dài Quý tổng muốn áp chế độ nô lệ cũng chỉ là đốt lửa làm trò để thăm dò khả năng tiềm tàng của mấy nước chư hầu, một bên bổ sung: “Cũng không thể lạc quan như vậy, sản xuất Thẩm tự mình đánh giá căn bản hạng mục này tiêu tốn 300 triệu đúng không? 300 triệu đổi thành tiền mặt để rải chơi, muốn rải chắc cũng phải mất mấy ngày ấy chứ.”
Ngụ ý của những lời này chính là: 300 triệu tiền đầu tư, chuyện gì cũng sẽ không quản không hỏi, Bất Chung Tuế là mở cửa làm ăn, không phải chỗ làm từ thiện xóa đói giảm nghèo.
Thẩm Thiên Trản giờ mới nhìn qua Quý Thanh Hòa cũng chả khác ba ba là mấy, khóe mắt lông mày đều mang ý cười chó chết: “Người thành công đúng thật là đóng khung cả trời biển*, nhưng lại biết cách dùng người, am hiểu sâu sắc cách trao quyền.”
*架海擎天[Jià hǎi qíng tiān]: ý cụm từ này mô tả những người có năng lực phi thường, có cả đóng khung cả trời biển lại, câu thành ngữ dùng để ca tụng của Trung Quốc.
Quý Thanh Hòa nhấp ngụm trà nhỏ, đùa với cô: “Cái gọi là đóng khung cả trời biển, em đã thấy qua chưa?”
Thẩm Thiên Trản cười tủm tỉm, mấy lời hạ lưu chỉ cần nói đến là đến ngay: “Người khác thì chưa gặp qua, nhưng Quý tổng hùng thao vĩ lược* lại vừa may mắn được gặp qua rồi.”
*雄韬伟略[Xióng tāo wěi lüè]: có nghĩa là (con người) với những chiến lược và sách lược vượt trội hơn người thường, là hình ảnh ẩn dụ cho những tài năng và chiến lược phi thường.
Cái khả năng ngầm hiểu ý của cô vô cùng tốt, nhìn Quý Thanh Hòa chưa bao giờ vừa mắt.
Ây da, kim chủ ba ba đến cho tiền thì ai mà chẳng thích chứ!
Kiều Hân ngồi bên đang gõ văn bản cuộc họp mặt không chút cảm xúc, đầu ngón tay run rẩy: mình hoài nghi là hai người này đang bàn mấy chuyện chim chuột với nhau, nhưng mà mình không có chứng cứ.