Thẩm Thiên Trản ném di động, đang hùng hổ muốn điểm rõ một lần mười tội trạng lớn của Quý Thanh Hòa. Vừa ngước mắt lên, Tô Tạm đã giương đôi mắt nhìn cô một cách mong chờ.
Sau khi giằng co vài giây, cô đành cam chịu số phận cầm lại điện thoại, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Không biết tối nay Quý tổng có thời gian rảnh không? Muốn mời anh đến Côn Sơn Tiểu Trúc ăn bữa cơm tối.”
Quý Thanh Hòa không trả lời.
Thẩm Thiên Trản ngẫm thấy mới vừa nãy Quý Thanh Hòa trả lời rất nhanh, đoán chừng anh cũng không phải đang bận rộn. Nghĩ một chút, thêm mục đích vào: “Buổi chiều trợ lý của tôi hỏi về chuyện làm người đại diện thương hiệu (đại ngôn) của Hướng Thiển Thiển, thật không dám giấu, công ty tôi gặp chút vấn đề nhỏ. Nếu anh không có thời gian, tôi cũng có thể trực tiếp trình bày vấn đề, sẽ không làm lỡ thời gian của anh.”
Gửi đi nửa câu đầu, cô cần mẫn tiếp tục bổ sung nửa câu sau: “Chủ yếu là sau khi ký xong hợp đồng, luôn không có cơ hội gặp mặt cảm tạ Quý tổng. Đúng lúc lần này có việc nhờ vả, hẹn gặp anh cùng trò chuyện để bày tỏ lòng thành.”
Người ở địa vị cao, hầu hết chia thời gian thành nhiều mảnh nhỏ.
Quý Thanh Hòa cũng không ngoại lệ.
Anh phê duyệt xong tài liệu Minh Quyết đưa tới, tranh thủ nhìn lướt qua Wechat, hỏi: “Rất gấp sao?”
Thẩm Thiên Trản nghĩ anh ta đây là nhận lời rồi, nhướng mày, trong lòng vui sướng: “Phụ thuộc vào thời gian của anh.”
Quý Thanh Hòa nói: “Sáu giờ tối mai.”
Buông điện thoại, đầu ngón tay cầm bút vừa xoay, bút máy dịch chuyển giữa hai ngón tay của anh, nắp bút dừng trên tài liệu, vang lên tiếng động buồn tẻ.
Anh nâng mắt nhìn Minh Quyết, màu mắt sau tròng kính kia thật sâu, lộ ra sự thâm trầm khó có thể nắm bắt: “Cậu đi tìm hiểu vấn đề đại ngôn, nhân tiện lùi bữa tiệc đêm mai lại hai tiếng, có người chen ngang rồi.”
Minh Quyết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ không biết người chen ngang là Thẩm Thiên Trản, vô cùng nghiêm chỉnh gật đầu xác nhận.”
-------------
Chiều ngày hôm sau, vừa đến bốn giờ, người vô cùng mong ngóng tan làm sớm Thẩm Thiên Trản kéo theo Tô Tạm, quang minh chính đại đi về sớm.
Khoảng cách từ quán ăn Nhật Bản Côn Sơn Tiểu Trúc đến phân bộ công ty Bất Chung Tuế khá gần, cửa riêng sân riêng, tiểu viện hai tầng được trang hoàng tinh tế.
Trong sân trồng hai cây hoa anh đào, tuy rằng không phải lúc nào cũng có hoa, nhưng dưới tàng cây vẫn phủ đầy những cánh hoa giả, để cho thực khách chụp ảnh gửi cho vòng bạn bè.
Lúc Thẩm Thiên Trản đến, đúng lúc có một cô gái trẻ thuê kimono đang ngồi trên thảm lót dưới tán cây chụp ảnh.
Ánh tà dương nghiêng nghiêng chiếu vào hồ nước nhỏ bên cạnh, phản chiếu toàn bộ sự ấm áp trong sân, giống như sau khi đến buổi chiều, kim đồng hồ đứng lại, tiết tấu của thời gian trong nháy mắt như chậm đi.
Thẩm Thiên Trản chỉ nhìn qua một cái, chú ý đến những tiểu bảo bối chiêu tài trong hồ nước trước tiên: “Ông chủ, cá Koi trong hồ này cho tôi hai con đi, trông rất đáng tiền nha.”
Ông chủ dẫn đường vẻ mặt xanh xao: “Mỗi lần đến đều không quên để ý đến cá Koi của tôi, có còn tình người không đây? Hôm nay không giảm giá đâu.”
Thẩm Thiên Trản cười tủm tỉm, không để ý đến chút nào.
Hôm nay cũng không phải là cô tiêu tiền, có giảm giá hay không, tiền trong túi của người khác cô luôn không đau lòng.
-------------
Lên tới phòng riêng lầu hai, vẫn còn cách giờ hẹn nửa tiếng.
Ông chủ tự mình bưng khay đồ ăn vặt cho cô đỡ buồn.
Thẩm Thiên Trản là khách quen của Côn Sơn Tiểu Trúc, mỗi lần quay lại chỉ cần ông chủ có ở quán đều sẽ tự mình tiếp đãi khách cấp bậc này.
Côn Sơn Tiểu Trúc lúc mới khai trương vắng vẻ, không ngừng tuyên truyền không đúng chỗ, mặt tiền của tiệm cũng quá hẻo lánh, dù cho môi trường dùng bữa tốt, cũng không sánh được với ngõ nhỏ hẻm sâu, khách ngửi không được mùi vị của rượu.
Năm ấy Thẩm Thiên Trản ở tổ làm phim, sinh hoạt sản xuất đã ký kết với cơm hộp thức ăn nhanh của ông chủ. Bởi vì giá cả phải chăng dùng nguyên liệu có tâm, hương vị cũng rất ngon, lâu dần đã ký kết hợp tác lâu dài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Về sau ông chủ mở Côn Sơn Tiểu Trúc làm ẩm thực Nhật Bản, Thẩm Thiên Trản còn dẫn người trong ngành đến ủng hộ.
Đáng tiếc nhà hàng kinh doanh không khéo, khách hàng dần dần rời đi. Khi nhà hàng gần như sắp đóng cửa, Thẩm Thiên Trản thường xuyên dẫn Hướng Thiển Thiển và giới bạn bè đến dùng cơm, thủ đoạn mềm mại không ngừng hồi sinh nhà hàng, nhân tiện khiến Côn Sơn Tiểu Trúc trở thành cửa tiệm nổi tiếng trên mạng.
Thật là thần tài sống vi hành.
-----------------
Hoàng hôn sắp xuất hiện.
Ánh sáng trong sân dần dần mờ mịt, đèn ngôi sao treo trên nhánh cây trên tường, từng ngọn một sáng lên.
Thẩm Thiên Trản ngồi bó gối trước cửa sổ sát đất, khuỷu tay chống trên đùi, mái tóc dài tùy ý buông xuống theo thân hình hơi nghiêng của cô, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài trắng nõn.
Dường như chờ đợi có chút buồn chán, cô đặt ngón trỏ lên khung cửa sổ, lần lượt đếm các ngọn đèn dưới tàng cây. Vẻ mặt cô quạnh, giống như hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
Lúc Quý Thanh Hòa đến, nhìn thấy chính là Thẩm Thiên Trản như vậy.
Anh đứng ở cửa, xung quanh dường như im bặt, an tĩnh đến mức gần như có chút tĩnh mịch.
Thẩm Thiên Trản lâu không nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn.
Mái tóc dài tạo thành một vòng cung theo động tác xoay người của cô, để lộ nửa bên mặt, mắt ngọc mày ngài được ánh đèn tô điểm tựa tiên nữ trong tranh, khuôn mặt như tranh vẽ, mắt sáng lấp lánh (*).
(*) 顾盼生辉 (cố phán sinh huy): đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ánh mắt Quý Thanh Hòa như sâu hơn, trong tim rung động.
Ánh mắt thâm trầm của anh dừng trên mặt Thẩm Thiên Trản vài giây, khi cùng cô đối mặt, mới dè dặt lại một chút.
Anh nâng bước, cởi giày bước lên tấm tatami (*), dáng vẻ thong dong như chưa có gì xảy ra.
(*) 榻榻米: miếng lót sàn nhà của Nhật.
Chiếc áo bành tô lạnh lẽo khoác trên người được Minh Quyết treo lên giá áo, anh chỉ mặc bộ âu phục màu đen, ngồi xuống đối diện cô.
Vừa ngồi xuống thì thấy sắc mặt cô bối rối, hình như có điều khó nói.
Quý Thanh Hòa hơi nhướng mày, im lặng dùng ánh mắt hỏi.
Khuôn mặt mày kiếm mắt sao của anh thật sự rất đẹp trai, Thẩm Thiên Trản nhìn hồi lâu, mới ấp úng nói: “Chân đã tê rần rồi.”
Quý Thanh Hòa tầm mắt hơi buông xuống.
Cách nhau cái bàn, thật sự anh không nhìn thấy rõ tình huống xảy ra dưới bàn. Nhưng đôi chân kia của Thẩm Thiên Trản anh ấn tượng sâu sắc, chỉ dựa vào tưởng tượng cũng có thể miêu tả một chút.
Anh ung dung cởi nút áo khoác âu phục, hỏi: “Cần giúp đỡ không?”
Thẩm Thiên Trản liếc nhìn anh một cái, không trả lời.
Nhưng vẻ mặt vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức liếc mắt một cái liền có thể nhận ra biểu tình im lặng ghét bỏ không chút che giấu của cô.
Quý Thanh Hòa mỉm cười, kéo lỏng nơ cổ, sau khi cởi mấy chiếc cúc áo sơ mi, cuối cùng cũng cảm thấy ngực không còn nóng như vậy nữa.
Anh ngước mắt, thấy Thẩm Thiên Trản như ngồi thiền mặt mày rối rắm, đưa tay nhấc bình, rót cho cô chén trà nóng: “Đợi lâu rồi?” Lúc nói chuyện, anh liếc mắt nhìn đĩa đồ ăn vặt vương vãi còn sót lại trên bàn, cũng không để ý đến câu trả lời của cô.
“Đợi anh cũng không gọi là đợi.” Thẩm Thiên Trản chậm rãi cử động, nâng chung trà kim chủ ba ba tự tay rót, cười tủm tỉm: “Gọi là tu hành.”
Quý Thanh Hòa liếc mắt, cong khóe môi, hiếm khi không nói ra câu nào đấu khẩu cùng cô.
Anh nhượng bộ, Thẩm Thiên Trản cũng biết điều, ấn chuông gọi phục vụ mang thức ăn lên trước.
Quý Thanh Hòa mặc bộ đồ trang trọng này, nhìn cũng biết lát nữa còn có nơi để đi, cô đổi vài món ăn, khẽ hỏi anh: “Cho anh lót dạ chút đồ nóng được không? Phải biết rằng tối nay anh còn có việc, tôi cũng không tiết kiệm, để anh ăn mấy món đồ Nhật sống nguội này.”
Tô Tạm và Minh Quyết không xen miệng vào được cùng liếc nhìn nhau, biết điều tiếp tục im lặng.
Rất nhanh liền có phục vụ đem thức ăn đến.
Thẩm Thiên Trản vừa chỉ đạo chia thức ăn, vừa hỏi: “Khoảng mấy giờ Quý tổng đi?”
“Không vội.” Quý Thanh Hòa lắc chén trà, giọng điệu ôn hòa: “Đủ thời gian cho em.”
Thẩm Thiên Trản nói lung tung (*) thành quen, theo bản năng đã nghĩ tiếp một câu “Quý tồng đừng đánh giá thấp sức bền của bản thân”, vừa nâng tầm mắt, ánh mắt quét tới Minh Quyết ngồi bên cạnh anh, đầu ong một tiếng, kịp thời chặn miệng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
(*) 黄腔 /Hoàng Khang/: là phương ngôn của tỉnh Tứ Xuyên, Trùng Khánh, đề cập đến việc nói lung tung, nói chuyện chẳng liên quan gì đến thực tế, có thể dùng khi nói đùa.
Trong lòng cô oán thầm gần đây bản thân bay bổng quá rồi, vừa cực lực mỉa mai tôi luyện chính mình một phen, đầu óc tính toán hôm nào dành thời gian đến chùa tìm đại sư học mấy câu thần chú tịnh tâm, sắc đẹp làm thần trí u mê chậm trễ việc rồi.
Lời vừa dứt, cô lại tìm một câu khác: “Hôm nay giao thừa, Quý tổng còn phải xã giao?”
Tuy nhiên chủ đề này không được cao minh cho lắm, Quý Thanh Hòa gần như lập tức truyền đạt ánh mắt “Em biết còn hỏi”, ám chỉ: “Em làm lượng công việc của tôi tăng lên, em còn không rõ ràng?”
Thẩm Thiên Trản cười mỉa hai tiếng, thúc giục Tô Tạm: “Quý tổng ở đây, cậu còn không chào hỏi?”
Tô Tạm oan ức.
Hai người bọn cô đưa đẩy qua lại, tán chuyện nhiệt tình. Nào có phần cho anh ta nói chen vào?
Tô Tạm và Quý Thanh Hòa đã vài lần cùng ăn cơm, biết anh không uống rượu. trước mắt cũng không biết nên lấy trà thay rượu kính anh trước một chén không, cậu ta còn chưa nghĩ thông, Minh Quyết đã nhận chỉ thị từ ông chủ nhà mình, khẽ hỏi: “Chuyện đại ngôn của nghệ sĩ quý công ty, đã tìm đại diện bên Tinh Hải để giải quyết?”
Anh ta khéo léo chỉ ra thế lực sau lưng Hướng Thiển Thiển, thấy Tô Tạm phủ nhận, không chút bất ngờ: “Sự kiện thay đổi hình ảnh người phát ngôn của Bất Chung Tuế sắp tới, gần đây các quản lý cao cấp của các bộ phận liên quan đều rất bận.”
Ngụ ý của Minh Quyết là, Quý Thanh Hòa với tư cách quản lý tầng, sẽ không quản những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này.
Nếu Tô Tạm có ý định tranh thủ đại ngôn, trừ khi Quý Thanh Hòa tự hạ thấp địa vị nguyện ý nhúng tay, nếu không chút chuyện nhỏ này đừng mang lên bàn tiệc khiến người ta khó chịu.
Thẩm Thiên Trản có lý do để nghi ngờ người đàn ông tâm địa đầy người này cho rằng cô tới là để thay Hướng Thiển Thiển tranh thủ tài nguyên, rõ ràng một tiếng cũng không nói, chỉ im lặng dự thính.
Ý định ban đầu của Tô Tạm chính là thăm dò sau lưng Hướng Thiển Thiển là thế lực nào, chút tin tức sâu hơn cũng lại trông cậy vào vị trợ lý giám đốc Minh Quyết này. Này đây, chỉ đơn giản là hỏi thăm tình hình, liền không tiếp tục nữa.
Quý Thanh Hòa rất ít tiếp xúc với giới giải trí, cũng không biết rõ Thiên Đăng gần đây xảy ra chuyện gì. Thấy Thẩm Thiên Trản lót tay*, Tô Tạm cũng chỉ là thăm dò quản lý Tinh Hải, cân nhắc một lược, liền đoán được sơ bộ: “Thiên Đăng tính buông bỏ nghệ sĩ này?”
*撒手掌柜[sāshǒu zhǎngguì]: thuật ngữ dùng trong bảo lãnh cho vay, thế chấp, ở đây có thể hiểu như chống lưng.
“Không phải Thiên Đăng buông bỏ cô ta.” Thẩm Thiên Trản cân nhắc cách dùng từ, nói: “Là cô ta phản bội Thiên Đăng trước.”
Cô gắp mì vào trong chén, nói: “Đương nhiên, nếu Quý tổng cảm thấy Hướng Thiển Thiển vô cùng thích hợp làm đại diện phát ngôn cho Bất Chung Tuế, hoàn toàn có thể không cần bận tâm đến lập trường của Thiên Đăng.”
Quý Thanh Hòa chưa động vào bát mì, thấy cô ăn ngon như vậy, cũng gắp một chút: “Tôi nói cô ta thích hợp lúc nào?”
Hương vị sợi mì sữa hơi ngọt, anh nếm thử một chút, hơi không thích ứng được với hương vị này, ngừng đũa, bưng trà lên nhấp một ngụm: “Minh Quyết hẳn là nên nói lại với em, tôi không thích.”
Giọng của Tô Tạm và Minh Quyết đột nhiên nhỏ đi vài lần.
Thẩm Thiên Trản cũng không nhận ra hai người đàn ông nhiều chuyện này đang nghe lén, cười hỏi: “Vậy Chử Ti Ti năm ngoái là quyết định như thế nào?”
Quý Thanh Hòa buông chén trà, cầm lấy điện thoại, ra vẻ muốn gọi điện thoại: “Muốn biết như vậy sao?”
“Tôi giúp em hỏi một chút.”
“Đừng đừng đừng.” Thẩm Thiên Trản lúng túng: “Người phát ngôn của nhà anh là ai thì cũng không liên quan gì đến tôi, tin đồn như thế nào cũng không được đồn ra, chuyện nhỏ xé ra to.”
Quý Thanh Hòa cười nhẹ, hơi ấm trong phòng vừa đủ, ánh lên đôi mắt lành lạnh của anh, sóng sánh như một nước giếng, thoạt nhìn lạnh lẽo thấu xương, thăm dò nhưng lại thâm sâu không thấy đáy, suy xét không thấu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Anh nói: “Không nghiêm túc một chút, dễ bị em nghi ngờ phẩm vị.”
Thẩm Thiên Trản ích kỷ và tự luyến, bình thường dễ mơ mộng bất định, mộng tưởng hão huyền mỗi ngày là lão nương xinh đẹp nhất vũ trụ. Lúc Quý Thanh Hòa nhìn cô, ý tứ sâu xa nói những lời này, cô suy nghĩ lệch lạc, nghĩ đến càng nhiều hơn.
Cô là bông hoa cúc nhỏ, từ trước đến nay chỉ biết lý luận suông, vừa vào cuộc "yêu" thực tế là đã sợ hãi, tuy rằng không đến mức không hề đáp lại giống con cá muối (*) xinh đẹp,nhưng tư tưởng có bậy bạ bao nhiêu thì hiện thực lại non nớt bấy nhiêu.
(*) 咸鱼 /hàm ngư/: ý chỉ nằm im không cử động như cá chết.
Kết quả như vậy còn có thể làm cho người ta nhớ mãi không quên, dư vị còn đọng thật lâu?
Thẩm Thiên Trản cảm thấy chuyện này không có gì đáng tự hào, nhưng có thể khiến chiếc máy đóng cọc Quý Thanh Hòa này nhớ nhung như vậy, lúc nào cũng che chở, lại có thể còn rất có cảm giác thành tựu như này?