Mang em cùng thời gian giấu đi

Xin tha?
 
Từ này giống như đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Quý Thanh Hòa, những đầu ngón tay anh cầm tách cà phê lên rồi dừng lại một lúc, ý thâm sâu mà nhìn Thẩm Thiên Trản một cái: “Em thích ở chỗ này sao?”
 
Anh nâng cổ tay xem thời gian.
 
Không biết có phải nguyên nhân do anh quanh năm làm ăn kinh doanh đặt thời gian lên đầu, hay là do bản thân Quý Thanh Hòa vốn rất tôn kính thời gian. Mỗi khi anh nâng cổ tay xem đồng hồ, từ ấn đường đến đường cong nơi mi mắt đều giống như pha quay chậm, ánh mắt tập trung thâm sâu, chăm chú lại nghiêm túc.
 
Thẩm Thiên Trản nhìn thấy cái chau mày nhẹ nơi ấn đường, giống như chìm sâu vào dòng dục vọng, bộ dạng từ trong tâm đến dáng điệu bên ngoài. Sự tồn tại này lại hoàn toàn trái ngược với người đàn ông phía trước mặt, anh giống như có hai tâm hồn đối lập, một người đứng nơi bờ sông Thanh Châu, một người lại đứng ở vực sâu nơi vách núi.
 
Cô nhẹ nhàng thay đổi giọng nói, nhịp tim dần bình ổn trở lại.
 
Thực con mẹ nó, tên đàn ông này là phỏng theo tiêu chuẩn của cô mà lớn lên sao trời? Điểm nào cũng cao hơn người khác.
 
Đối với một Thẩm Thiên Trản luôn thay đổi tâm tư trong phút chốc thì Quý Thanh Hòa lại không hề có cảm giác gì, cổ tay hơi buông xuống, thuận tay bỏ ly cà phê qua cửa xe vào trong ô bỏ đồ: “Không đủ thời gian.”
 
U mê trong sắc đẹp của quân địch, người lúc nào cũng vũ trang đầy mình như Thẩm Thiên Trản lại đột nhiên như vừa tỉnh dậy: “Sao mà thời gian lại không đủ?”
 
Cô cẩn thận mang văn kiện đã đóng kín để vào giữa khoảng cách của hai người, giống như vẽ một đường 38 (1), phân định rõ ranh giới giữa sông Hoàng Hà và sông Hàn (2) mà không hề dùng biện pháp đe dọa quân sự nào.
(1): 三八线[Sānbā xiàn]: Vĩ tuyến 38 (tiếng Anh: 38th Parallel) là đường phân giới quân sự gần 38 độ vĩ bắc trên Bán đảo Triều Tiên .
(2): 河汉界[Héhàn jiè]: nghĩa ban đầu dùng để chỉ sông Hoàng Hà và sông Hàn , sau đó dùng để chỉ Dải Ngân hà trên bầu trời, ẩn dụ cho những điều rộng lớn và sâu sắc.
 
Bên trong xe vốn là một không gian kín, hô hấp có chút khó khăn.
 
Hành động có phần uổng công vô ích của Thẩm Thiên Trản làm Quý Thanh Hòa phải bật cười, anh buông nhẹ đôi mắt, ánh nhìn thâm sâu nhưng rực rỡ, đón ánh mặt trời lúc chiều tà, ánh mắt như có một đường cong màu vàng kim, lộ ra ba phần màu ngọc lưu ly sáng bóng: “Chủ động chút, ngồi qua đây?”
 
Thẩm Thiên Trản trên mặt thì viết rõ kháng cự, nhưng ngoài miệng vẫn nịnh hót: “Ngồi ở đây rất tốt, có thể mang hết vẻ đẹp anh tuấn của Quý tổng thu hết vào tầm mắt.”
 
Quý Thanh Hòa hiểu thấu hết tâm tư của cô, tay để bên hông, gõ gõ: “Đừng để tôi phải nhắc lại lần hai.”
 
Cấp trên bình thường ra lệnh quanh năm, tự khắc có vẻ uy nghiêm làm người khác không dám kháng cự.
 
Thẩm Thiên Trản suýt nữa theo bản năng mà run lên, muốn ngoan ngoãn nghe lời.
 

Lúc trước lần đầu gặp, cô tại sao lại cho rằng Quý Thanh Hòa là một con sói đã được thuần dưỡng, có thể tùy ý cô sai bảo chứ? Chiến đấu vũ trang, nhưng lần nào cũng thua, gần như đã để lại cho cô một bóng ma tâm lý khó phai mờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Thấy cô cố chấp, Quý Thanh Hòa nhắc nhở: “Nhà đầu tư vẫn còn chưa tới, lúc nào cũng có thể yêu cầu tạm dừng.”
 
Thẩm Thiên Trản ghét nhất là bị đe dọa: “Đều là các bên hỗ trợ lẫn nhau khi ký kết hợp đồng, anh là hù ai đây.”
 
Tầm mắt của Quý Thanh Hòa vô ý dừng lại ở ngón tay đang nắm chặt điện thoại của cô, im lặng cười nhẹ, cho cô một lối thoát: “Ghế phía sau cách âm không được tốt lắm, em nhất định muốn Minh Quyết nghe được chuyện tư mật của chúng ta sao?”
 
Không nhất định.
 
Thẩm Thiên Trản mượn lừa xuống dốc*, thuận theo bậc thang mà ngồi vào chỗ. Cô nắm lấy mọi lợi thế của mình, duy trì một khoảng cách với Quý Thanh Hòa, có tiến cũng có thủ, không sợ bị tên đàn ông chó chết đột ngột ra tay khiếm nhã.
*借驴下坡[jiè pō xià lǘ]: mượn lừa xuống dốc nghĩa bóng là dựa vào một điều kiện thuận lợi nào đó để vượt qua trở ngại, cũng giống như Thuận nước đẩy thuyền.
 
Quý Thanh Hòa đối với việc tính kế của cô chính là hiểu như trong lòng bàn tay, cũng không làm khó, chỉ là đâm thêm một mũi: “Nội bộ Thiên Đăng có tranh chấp gì, Bách Chung Tuế không có quyền can thiệp. Chỉ cần không ảnh hưởng tới việc hợp tác của đôi bên, không ảnh hưởng tới lợi ích của Bách Chung Tuế, sẽ không có quan hệ gì với tôi.”
 
“Vì lợi ích của em, tôi đã áp chế văn kiện đó đi rồi. Nhưng tài nguyên của công ty có hạn, sẽ không cứu Thiên Đăng hết lần này đến lần khác đâu.” Anh khẽ mím môi, màu môi trên từ nhạt chuyển sang đậm, chợt sinh ra một chút gian tà: “Bất Chung Tuế không phải là không phối hợp với Thiên Đăng, chỉ là trong lúc cần thiết còn có thể áp dụng vài biện pháp đặc thù để giải vây, ai cũng không muốn hãm sâu vào vũng lầy. Đạo lý này, sản xuất Thẩm hiểu chứ?”
 
Thẩm Thiên Trản đương nhiên hiểu rõ.
 
Thương nhân coi trọng tiền bạc, dong thuyền ra khơi cuộc đời chìm nổi bạn sẽ mãi không biết rồi chính mình sẽ bị con gió nào nhấn chìm. Quân tử phòng thân, trú thân nơi núi cao, từ trước tới nay luôn là nguyên tắc quan trọng nhất.
 
Trên phương diện xử lý công việc, Quý Thanh Hòa càng phải rõ ràng dứt khoát với Thẩm Thiên Trản, anh không để cho cô có cơ hội lên tiếng, kết luôn câu cuối: “Nếu như hôm nay em đến tìm tôi chỉ là để giải thích rõ tình hình, đến giao lộ đằng kia em có thể xuống xe.”
 
Thẩm Thiên Trản nghẹn họng không nói nên lời, màu xanh rồi trắng lần lượt xuất hiện trên nét mặt.
 
Việc Bất Chung Tuế áp chế đoạn bản thảo quả thực là đã hết lòng giúp đỡ, về công mà nói, Quý Thanh Hòa đã mua lại mặt mũi cho cô rồi. Về tư, cô từ đầu tới cuối đều cố hết sức gạt bỏ mối quan hệ với Quý Thanh Hòa, sau khi hai bên đạt được thỏa thuận với nhau, không có chuyện gì ập lên đầu thì cô sẽ hủy bỏ thỏa thuận, yêu cầu anh phối hợp với mình.
 
Nhưng suy cho cùng thì, Quý Thanh Hòa làm sao có thể phối hợp như vậy?
 
Ra mặt làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai người là không có gì? Những chuyện đã làm rồi, đàn ông tuyệt đối sẽ không thề thốt phủ nhận.
 
Thẩm Thiên Trản thề rằng, nếu như cô dám yêu cầu như vậy, Quý Thanh Hòa nhất định sẽ bạo gan giúp cô nhớ lại kí ức hôm đó một lần nữa. Tên đàn ông chó chết này, chính là một đống rơm cứ gặp lửa là lại bùng cháy.
 

Vẫn là đừng làm rõ mọi chuyện, càng rõ ràng lại càng đen tối.
 
Đầu óc cô cứ quay cuồng, cuối cùng tỉnh ngộ ra thì mới biết chiêu này chính là chó cùng rứt giậu, choáng váng rồi.
 
Thấy Thẩm Thiên Trản im lặng, lông mày Quý Thanh Hòa khẽ động, ung dung ném thêm một quả thủy lôi: “Tôi còn có ý khác.”
 
Thẩm Thiên Trản theo tiếng nói mà quay đầu lại, gương mặt anh như được ánh sáng làm cho hiện rõ, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Sản xuất Thẩm có thể xem xét đáp ứng nguyện vọng theo đuổi của tôi, chỉ cần em bằng lòng, tất cả tài nguyên của Bất Chung Tuế đều có thể tùy ý cho em sử dụng.”
 
---------
 
Thẩm Thiên Trản xuống xe ở ngay giao lộ phía trước.
 
Đúng vào giờ cao điểm tan làm, bất luận là dùng app đặt xe hay gọi xe taxi, đều đông nghịt người đến mức chả ai thèm nhận đơn.
 
Cô đứng ở giao lộ một hồi lâu, người đi đường hết đợt này đến đợt khác, nhưng vẫn không một chiếc xe nào nhận đơn chở cô cả.
 
Bắc Kinh lạnh quá, gió Bắc tấp vào mặt giống như từng lưỡi dao đang cắt xén từng miếng thịt, dường như có thể đóng băng cả dòng thời gian.
 
Cũng không biết bao nhiêu lượt đèn đỏ nhảy qua nhảy lại rồi, ngay lúc Thẩm Thiên Trản đang lưỡng lự muốn đổi cách gọi xe, thì một chiếc xe dừng lại, người ngồi trước xe từ từ mở cửa xe, Tô Tạm vẫy tay về phía cô: “Chị Trản, lên xe đi.”
 
Hơi ấm tràn đầy trong chiếc xe giống như một nơi trú đông ấm áp, Thẩm Thiên Trản xoa xoa bàn tay đang tê cóng, vừa nghe radio vừa hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
 
“Quý tổng gửi định vị cho em.” Tô Tạm nhìn thấy mặt mũi cô không tốt, nói chuyện cũng cẩn thận vài phần: “Nói là giờ này gọi xe không được đâu, nói em đến đón chị.”
 
Thẩm Thiên Trản mím môi, miệng cô khô khốc, son môi cũng rơi mất phân nửa, lộ qua những mảng loang lổ.
 
Chẳng qua là so với cái lạnh như cắt lúc nãy, nhan sắc đã chẳng tính là gì rồi.
 
Quý Thanh Hòa giống như Thượng Đế đang trù tính mọi tình hình chiến sự, vừa mới yêu cầu cô gặp mặt, liền từng bước một mai phục, tạo thành một bức phông nền lộng lẫy.
 
Lúc anh cái gì cũng nói một nửa giữ lại một nửa, Thẩm Thiên Trản có thể tạm ứng phó. Dựa vào sự đa mưu túc trí của anh, tính cách cẩn thận, cô không đoán được anh lại thẳng thắn đến như vậy, không chút che giấu mượn gió bẻ măng nhằm đạt được ý đồ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 

Thậm chí ngay cả việc cô từ chối theo bản năng đều đã bị anh tính toán trước, anh nói một câu: “Em cứ cân nhắc đi, qua vài ngày thì cho tôi câu trả lời” làm cô á khẩu không nói được tiếng nào.
 
Quý Thanh Hòa thích cô tới bao nhiêu, không thể nhìn rõ được.
 
Giữa những người trưởng thành với nhau, từ trước tới nay luôn là tình dục vốn thẳng thắn hơn tình yêu nhiều.
 
Cô xoa xoa ấn đường bị gió thổi lạnh tới đau đớn, uể oải nói: “Cuộc họp hằng năm là ngày mấy?”
 
Tô Tạm nhân lúc đèn đỏ, lật xem ngày, nói: “Thứ Sáu, còn hai ngày nữa.”
 
Cô ừ một tiếng, nhắm mặt lại, không nói nữa.
 
------------
 
Gần đây Thẩm Thiên Trản đều cảm thấy cơ thể mình thanh tú yếu ớt, ngày hôm trước trúng gió lạnh như vậy, ngày hôm sau chắc không đau đầu thì cũng là hắt hơi ho khan. Trước khi đi ngủ cô còn cẩn thận căn dặn Kiều Hân ngày mai mua cho mình ít thuốc cảm, không ngờ ngày hôm sau tỉnh dậy, nét mặt vẫn vô cùng rạng rỡ, người đẹp tựa hoa nở, một chút mệt mỏi cũng chả thấy.
 
Làm sản xuất bao lâu, thể chất của cô đã bắt kịp kim cang lực sĩ* rồi.
*Kim Cang Lực Sĩ: hay còn gọi Na La Diên Kim Cang, một vị thần bảo hộ Phật giáo trong Thiên bộ, được miêu tả để trần phần thân trên, lộ cơ bắp cuồn cuộn thể hiện tướng phẫn nộ, một tay cầm pháp khí hay kiết ấn, một tay để ngang hông sẵn sàng bảo hộ giáo pháp và người con Phật.
 
Mặc dù có chút thất vọng vì chả đau ốm bệnh tật gì, nhưng Thẩm Thiên Trản điều chỉnh lại trạng thái rất nhanh, tập trung ngay vào công việc.
 
Chuyện biên kịch gần đây có chút tiến triển, hai ngày trước Thiệu Sầu Yết đã giới thiệu cho cô một biên kịch đã ở ẩn từ lâu Giang Quyện Sơn. Trùng hợp chính là, Giang Quyện Sơn nằm ở vị trí đầu tiên trong danh sách những biên kịch mà Thẩm Thiên Trản muốn hợp tác, nếu không phải đối phương đã rút khỏi giới từ lâu, cô ngay từ đầu sẽ xin đài truyền hình đồng ý để chọn biên kịch này rồi.
 
Cô hẹn đối phương buổi chiều gặp mặt, giữa trưa nghỉ trưa xong, cô xuất phát trước, đi đến quán trà đã hẹn trước đó.
 
Vừa có tác phẩm lại vừa có thể hợp tác với biên kịch có nhiều kinh nghiệm, thật không gì sánh bằng.
 
Sau khi Thẩm Thiên Trản xác nhận được nguyện vọng muốn hợp tác từ đối phương, lấy tác phẩm tiêu biểu của Giang Quyện Sơn làm đề tài, hàn huyên tán gẫu với đối phương về cách nhìn đối với những nét đẹp xưa trong kịch bản. Không ngờ rằng Giang Quyện Sơn dù ở ẩn nhiều năm như vậy nhưng thần sắc vẫn rất ổn, đối với những kịch bản truyền hình, điện ảnh đều có sự tìm tòi nghiên cứu.
 
Cô lặng lẽ tra thông tin về Giang Quyện Sơn trên bách khoa toàn thư Baidu.
 
Giang Quyện Sơn thành danh từ trẻ, ba mươi tuổi di dân đi nước ngoài, ở ẩn tới bây giờ. Lần này về nước dường như chỉ là đi nghỉ ngơi, tiện thể tìm lại ít niềm vui trong công việc cũ.Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Thẩm Thiên Trản đối với việc anh ta có tập trung đủ tâm trí vào bộ phim không, có chút lo lắng: “Kịch bản lần này chính là hạng mục trọng điểm trong năm nay, từ kịch bản đến khi quay phim, sẽ không mất dưới năm tháng.”
 
Giang Quyện Sơn nhâm nhi tách trà, hết sức thông cảm với nỗi băn khoăn của cô: “Nói thật với cô, tôi lần này về nước là để sắp xếp một chút chuyện gia đình. Tôi và vợ tình cảm rạn nứt, đang giải quyết việc ly hôn.”
 
Thẩm Thiên Trản càng thêm lo lắng.

 
Loại trạng thái làm việc không ổn định như vậy, có thể tạo nên một kịch bản xuất sắc để ca tụng không?
 
Nhưng mà cuộc trò chuyện trước đó của hai người quá vui vẻ, Giang Quyện Sơn hoàn toàn phù hợp với tâm hồn thú vị mà cô đang tìm kiếm, sỏi đời lại trầm ổn, cô thắt chặt lại một chút: “Nếu như có thể vinh hạnh được hợp tác, sang năm sẽ bắt đầu chuẩn bị kịch bản. Thời gian có chút khẩn trương, áp lực biên soạn kịch bản của anh sẽ rất lớn.”
 
Giang Quyện Sơn đặt tách trà trong tay vào khay trà, cặp mắt anh tuấn nở nụ cười, ôn hòa nói: “Sản xuất Thẩm đối với tinh thần làm việc như trong thỏa thuận của tôi có thể hoàn toàn yên tâm, việc riêng tôi sẽ thu xếp gọn ghẽ, sẽ không để ảnh hưởng tới tiến độ công việc.”
 
Cụ thể như thế nào, Giang Quyện Sơn không nói.
 
Thẩm Thiên Trản đối với chuyện riêng của gia đình người khác cũng chả mấy hứng thú, cô trước giờ vẫn luôn tin tưởng vào mắt nhìn người của bản thân, sau khi nói qua chuyện tiền nong, trong lòng cô đã có tính toán.
 
 
Giang Quyện Sơn khiêm tốn hiền hòa, không hề hét giá trên trời, hơn nữa dùng năng lực để chứng minh, quần chúng tán dương, bên phía Tô Lan Y gần như chả cần thẩm định lại, chỉ vài ngày là đã ký xong hợp đồng.
 
Sau khi Thẩm Thiên Trản phân anh ta làm trưởng đoàn, thái độ trong nhảy mắt đã thân thiết hơn không ít: “Anh có đội riêng, hay vẫn luôn tự mình độc lập sáng tác?”
 
“Đã từng có.” Giang Quyện Sơn thay cô châm thêm trà nóng, đưa mắt nhìn cô: “Dù sao thì những người làm việc viết văn những chuyện vụn vặt nhiều lắm, dễ ảnh hưởng tới cảm xúc sáng tác. Nhưng tôi đã ở ẩn năm năm rồi, đội của tôi lúc trước đã giải tán hết.”
 
Thẩm Thiên Trản tỏ ý đã hiểu, dù sao thì những quy định chi tiết khi hợp tác còn phải chờ sau khi Tô Lan Y chấp thuận thì mới đi sâu thêm được, hiện tại cứ giữ như vậy.
 
Giải quyết xong gánh nặng trong lòng, Thẩm Thiên Trản vừa nhìn thấu ánh bình minh rực rỡ tâm trạng vô cùng tốt.
 
Trên đường lái xe về công ty, cô ngân nga mấy ca khúc thiếu nhi, dọc đường đều duy trì tâm trạng cao hứng như vậy mà trở về bộ phận, bảo Kiều Hân chuẩn bị kế hoạch làm việc.
 
Tô Tạm vẫn cứ tiếp tục thực hiện sứ mệnh gián điệp tò mò đến mức hoa chân múa tay, chờ Kiều Hân đi từ phòng làm việc của Thẩm Thiên Trản ra mới tiếp cận thăm dò: “Chị Trản gặp được chuyện gì mà vui dữ vậy?”
 
Kiều Hân kéo ghế lại ngồi xuống, một bên vừa mở văn kiện: “Tìm được biên kịch ngàn dặm có một, có thể không vui sao?”
 
Một người hoàn toàn không hề nghe bất kì tin tức nào trước đó như Tô Tạm, vẻ mặt đang vô cùng mù tịt: “Ngàn dặm mới có một, ai vậy?”
 
Kiều Hân đáp: “Giang Quyện Sơn.” Nhìn mặt Tô Tạm kiểu chả biết gì, cô lại càng phấn khích, gằn giọng nói: “Tiếng tăm lẫy lừng từ trẻ, sau khi thành danh thì lui về, ở ẩn. Lần này quay trở về, đích thị đã trở thành một ông chú sỏi đời, phát khóc mất*.”
*嘤嘤嘤[anh anh anh]:ý chỉ là tôi đang khóc rồi, thường dùng trong ngôn ngữ nhắn tin, tạo hình biểu tượng mặt khóc.

 
Tô Tạm: nghe không hiểu.

 
Chỉ là mơ hồ cảm nhận được tình địch của Quý tổng đã xuất hiện rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận