Mang em cùng thời gian giấu đi

Cuộc họp thường niên của Thiên Đăng được tổ chức tại Quý Xuân Nhĩ Loan.
 
Khác với năm ngoái, cuộc họp năm nay ngoài nhân viên trong công ty ra, Tô Lan Y còn mời nhiều nghệ sĩ cùng với đối tác trong ngành đến tham gia.
 
Cải thiện toàn diện chất lượng của Thiên Đăng là điều hiển nhiên với tất cả mọi người trong ngành, Tô Lan Y luôn nhân cơ hội này để công bố thành tích của Thiên Đăng trong những năm gần đây. Vừa để nâng cao vị trí của công ty và cho thấy tầm ảnh hưởng của cô ấy trong ngành.
 
Vào một dịp quan trọng như vậy, Thẩm Thiên Trản thân là một trong những người sáng lập nên Thiên Đăng, đương nhiên không thể chỉ nghĩ cho bản thân.
    
Một tuần trước cô đã lựa chọn trang phục và kiểu trang điểm cho cuộc họp này, khác với phong cách phong tình vạn chủng thường thấy, lần này Thẩm Thiên Trản chọn một bộ tây trang mùa thu cao cấp của Dior, già dặn tiêu táp, từ đầu tới chân đều hiện ra một khí thế “ Lão nương đây rất tài giỏi.”
 
Thẩm Thiên Trản thường mặc tiểu tây trang, màu sắc phong phú gần như quy tụ bảy sắc cầu vồng. Nhưng màu tối, lại phù hợp với cô hơn, khiến dáng người cô nổi bật giống như ngọn lửa chiếu sáng màn đêm, thuần khiết kiều diễm, đẹp mê người, thật là hiếm thấy.
 
Về phần trang điểm, là kiểu trang điểm phục cổ kiểu mới cực nổi trội khắc họa rõ ràng đường nét trên gương mặt cô. Đôi mắt ấy, giống như là lưỡi câu hồn, ánh mắt đung đưa lưu chuyển, như thể rơi vào dòng sông đom đóm đầy sao, núi sông đều ở trong đó.

Giây phút bước chân vào hội trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Thiên Trản, ngạc nhiên có ghen tị có, làm cô lập tức hiểu ra, tối nay, cô ổn rồi.

-----------------
 
Quý Thanh Hoà tới khá sớm, những năm gần đây, anh phải giải quyết những công việc rườm rà và tẻ nhạt, luôn phải đi lại giữa trụ sở chính của Bất Chung Tuế và Bắc Kinh.
 
Ánh đèn hội trường đột nhiên trở nên ảm đạm, anh đang qua loa tiếp chuyện với vị tổng biên tập tạp chí mà Tô Lan Y không biết mời từ đâu tới. Thế là, Thẩm Thiên Trản bước lên sân khấu với một cách không mấy khiêm nhường, anh thu hết vào trong mắt.
 
Quý Thanh Hoà ngắm nhìn Thẩm Thiên Trản, bắt đầu từ làn da.
 
Phụ nữ có thể khiến anh vừa mắt thật sự không nhiều, Thẩm Thiên Trản là người duy nhất, bất kể là dáng vẻ nào của cô cũng đều khiến anh có một cảm giác ngứa ngáy trong lòng.
 
Anh nhìn Thẩm Thiên Trản lắc lư từng bước, thoải mái chào hỏi với các nghệ sĩ giải trí và đại diện nhà đầu tư, ánh mắt anh sâu hơn, nở nụ cười bất lực.

Minh Quyết đã đuổi đi những tổng biên tập tạp chí không biết điều, quay đầu nhìn thấy Quý Thanh Hoà đang say sưa, liền nhìn theo ánh mắt của anh bắt gặp một Thẩm Thiên Trản như một đóa hoa giao tiếp nở rộ, cả trong lẫn ngoài đều bao quanh bởi ong bướm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Anh chợt nhớ ra một chuyện nào đó xảy ra trong hai ngày hôm nay. 
 
Ngày hôm đó sau khi Thẩm Thiên Trản xuống xe ở ngã tư đường, Quý Thanh Hoà hạ kính chắn cửa xuống, câu nói đầu tiên là: “cái tên đỉnh lưu* đó, là trong danh sách được chọn làm đại ngôn*?”
(*) đỉnh lưu: đang rất hot
(*) đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.
 
Chưa kịp kiểm chứng, Quý Thanh Hoà đã ném phần tài liệu đi, không cảm xúc nói: “ Bỏ đi, không hợp tác nữa.”
 
Minh Quyết đứng trên lập trường của bản thân, bày tỏ sự thông cảm sâu sắc đối với tên tiểu thịt tươi bị Thẩm Thiên Trản sờ mông mà còn vì vậy mà mất đi lời mời đại ngôn. Nhưng nghĩ đến thân phận cùng với chức vụ của mình, Anh chỉ có thể cùng Quý Thanh Hoà thông đồng với nhau. 
 
Anh tiếc nuối nhìn Thẩm Thiên Trản bị vây quanh bởi những “làn sóng điên cuồng” không biết điều, lần cuối Mạnh Vong Chu bị đuổi ra khỏi tứ hợp viện, đến nay vẫn còn vô gia cư ở dưới chân cầu……
 
-----------------

Chỗ ngồi của Thẩm Thiên Trản gần với sân khấu, cạnh Tô Lan Y.
 
Trong cuộc họp các giám đốc điều hành các bộ phận khác nhau lần lượt phát biểu, Thẩm Thiên Trản là nhà sản xuất, trong công ty cô có quyền nhất định, chức vụ chỉ đứng sau Tô Lan Y.
 
Ngay từ những ngày đầu thành lập Thiên Đăng, theo thời gian phát triển của công ty, bộ phím được biên tập đã phát sóng.
 
Sau hai năm thành lập Thiên Đăng thì Thẩm Thiên Trản gia nhập vào công ty, từ đó mọi bộ phim truyền hình cũng như điện ảnh do Thiên Đăng đầu tư, đều có bóng dáng của Thẩm Thiên Trản. Cô giống như ngọn Hải Đăng chiếu sáng con đường phía trước trong lịch sử phát triển của Thiên Đăng, dựa vào chính sức mình, dựng nên một đế chế hùng mạnh.
 
Trong mắt cô phản chiếu lại ánh sáng và bóng tối của bộ phim, những ký ức cũ hoặc đã bị chôn vùi được hồi tưởng lại trên từng thước phim, dần dần được mở ra.
 
Vào năm thứ hai Thiên Đăng thành lập, cô sống trong bế tắc của cuộc sống.
 
Ước mơ tan tành, niềm tin sụp đổ, không nhà không cửa, chẳng có chỗ dựa, rơi vào bước đường cùng.
 
Những bước đầu tiên rất khó khăn, đi sai hướng sẽ mãi mãi không thể quay đầu lại được nữa.
 
Bây giờ tổng hợp lại thành phim, nhưng chỉ là vài phút ngắn ngủi của cuộc đời. Những giây phút trằn trọc, suy sụp và tuyệt vọng ấy giống như là bị một cục tẩy nhẹ nhàng xoá đi. Ngoài người trong cuộc ghi nhớ, khắc cốt ghi tâm, thì trong mắt thiên hạ, lại là một khoảng trống, không ai quan tâm.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Các nhân viên cũ đã cùng Thiên Đăng đồng hành cho đến nay cảm thấy xúc động vô cùng, cũng có những nhân viên mới chỉ đơn thuần là cảm động trước sự miệt mài của bộ phim. Những tiếng vỗ tay, như được ngăn cách bởi một thế giới song song, từ mọi nơi truyền đến.

Ban đầu không mấy chân thực, dần dần như thuỷ triều lên xuống, hiện ra rõ ràng.

Thẩm Thiên Trản như đứng trên bờ ngắm nhìn trận thủy triều, bị hơi nước làm ẩm ướt, cuối cùng cũng trở lại như cũ.

Tô Lan Y lên sân khấu phát biểu, cô không ngần ngại ca ngợi những công lao to lớn của Thẩm Thiên Trản, trên màn hình lớn, máy quay vô cùng phối hợp liền chiếu xuống gương mặt thanh tú của Thẩm Thiên Trản .

Cô như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, sau một hồi ngơ ngác, cô nhìn vào máy ảnh và mỉm cười thật tươi.

Nụ cười này, rạng rỡ như ánh dương, nhìn về phía mọi người.

-------------

Bầu không khí sôi động và êm dịu của buổi họp cứ duy trì như vậy cho tới khi các lãnh đạo của từng bộ phận phát biểu xong, bước vào phần bốc thăm.
 
Thẩm Thiên Trản thật may mắn, từ trước tới nay cô được phép không cần tham gia phần này của cuộc họp. Đang buồn chán, mắt thấy Quý Thanh Hoà đứng dậy rời đi, liền sờ sờ cằm, trầm mặc đi theo.
    
Hành động của Tô Lan Y hoàn toàn thỏa đáng, trong khi mời những vị khách quan trọng đến dự cuộc họp thường niên, cô đã chuẩn bị một vài phòng khách sạn cao cấp để những vị tổ tông đó nghỉ ngơi.
 
Thẩm Thiên Trản vừa mới theo ra sau, Minh Quyết đã đứng ở đó và đưa thẻ phòng cho cô.
 
Cô rũ mắt xuống nhìn tấm thẻ phòng, khó xử đến mức lông mày nhíu lại ...Tình huống này giống như phân cảnh lén lút ra ngoài vụng trộm trong tiểu thuyết của Tiểu Hoàng Văn.
 
Minh Quyết nhịn cười, nghiêm nghị thúc giục: “Quý tổng chỉ là muốn sản xuất Thẩm có không gian riêng tư không bị quấy rầy và nơi để nói chuyện mà thôi, sản xuất Thẩm yên tâm đi.”

Yên tâm cái búa.

Thẩm Thiên Trản oán thầm: “Anh cũng chưa thấy được dáng vẻ như lang như hổ của anh ta.”
 
Nghĩ lại, Thẩm Thiên Trản cam chịu nhận lấy thẻ phòng, cùng Minh Quyết lên lầu.

Các tầng càng lúc càng cao, cuối cùng Thẩm Thiên Trản cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô cau mày nói: “Tôi nhớ rằng tầng ba mươi sáu là một dãy phòng độc quyền, không mở cửa cho ai.” Càng không thể là phòng mà Tô Lan Y đã sắp xếp cho mọi người.”

Minh Quyết gật đầu, không phủ nhận cũng không giải thích. 

Tính cách cứng nhắc không để lộ gì và bí ẩn của vị trợ lý Minh này Thẩm Thiên Trản đã lĩnh hội được, thấy anh không đáp lại, cô cũng không muốn lại tự chuốc nhục nhã. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Thang máy tới nơi, Minh Quyết đưa tay ngăn lại cửa thang máy, chỉ đường cho cô: “Sản xuất Thẩm rẽ trái đi thêm hai mươi mét nữa là tới.”

Vì để tránh có thêm cảm giác ái muội, Minh Quyết nghĩ đến việc đem nửa câu “Quý tổng đã ở trong phòng đợi cô” rút lại.
 
Cho dù như vậy, khi Minh Quyết nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiên Trản trước khi rời đi, vẫn cảm thấy như mình đang lừa một cô gái nhà lành vào……nhà chứa.
 
Anh sờ sờ mũi, thầm đọc thuộc những giá trị quan cốt lõi của xã hội chủ nghĩa.

--------------
 
Khi Thẩm Thiên Trản quẹt thẻ vào phòng, trong phòng chỉ có một chiếc đèn trần.
 
Mọi ánh sáng trong phòng đều đến từ khung cảnh thành phố vào ban đêm vô tận qua khung cửa sổ.
 
Quý Thanh Hoà dựa vào tủ rượu, nửa người ngồi lên bàn, quay đầu liếc nhìn cô.
 
Im lặng nhưng lại chí mạng.
 
Thẩm Thiên Trản bước nhẹ, đi đến trước cửa sổ.
 
Ánh đèn đường dưới chân như những bàn cờ ngay ngắn, phân chia khu vực cũng như đường xá một cách hoàn hảo, cô như đang đứng trên bàn cờ đó, Bao trùm lên tay là pháo hoa và sự náo nhiệt của nửa thành phố.
 
Loại cảm giác này không có gì xa lạ, điều cô thích ở những toà nhà cao tầng, chính là thích mọi thứ đều lọt vào tầm mắt khi nhìn xuống.
 
Bắc Kinh là nơi mà cô đang sống, đang phấn đấu, nhưng cảm giác thân thuộc quá rời rạc khiến cô chỉ có thể tìm thấy sự tồn tại của mình khi đứng bên cửa sổ vào đêm khuya. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Cô đứng ôm ngực, hít một hơi, tự trấn an mình: "Hai ngày nay tôi đã nghĩ về chuyện này, nhưng tốt hơn hết là nên giữ nguyên tình trạng hiện nay."
 
Thẩm Thiên Trản hơi nghiêng đầu, chú ý tới phản ứng của anh.
    
Sau khi thích ứng với ánh sáng mờ ảo, các đường nét trên khuôn mặt anh dần hiện rõ trong tầm nhìn. Thẩm Thiên Trản thấy anh ta cau mày, dường như không mấy ngạc nhiên: “Lý do là gì?”
 
Bản thảo ban đầu của Thẩm Thiên Trản là——Quý tổng rất ưu tú, cô vô cùng lo sợ về những thương hại không rõ nguyên nhân mà anh dành cho cô. Nhưng khoảng cách của họ quá lớn, cô cũng không còn trẻ, không muốn có thêm một một mối tình nào trong cuộc đời mình nữa. Cô không quan tâm nhiều đến việc duy trì một mối quan hệ thể xác, vì sợ bị đảo lộn trong công việc kinh doanh, và cô không cảm thấy rằng giá trị của việc ngủ với cô ấy có thể bù đắp bằng tất cả nguồn lực của Bất Chung Tuế.
 
Cô thiển cận, hoàn toàn không muốn dựa vào đàn ông để kiếm tiền.
 
Nhưng khi những lời này đến miệng, cô ngập ngừng, vẫn là nuốt xuống.
 
Những lý do này đối với Quý Thanh Hoà mà nói, chỉ là lừa gạt. Mà cái kết là……Thẩm Thiên Trản liếc nhìn chiếc giường lớn phía xa, lập tức thẳng lưng.
 
“Tôi từng thích một người.” Thẩm Thiên Trản ngước mắt nhìn anh: “Anh ta là đạo diễn, là người đạo diễn sản xuất độc lập đầu tiên của tôi.”
 
“Hiểu biết của Quý tổng đối với ngành nghề của chúng tôi có lẽ không sâu rộng, trước đây tôi là người lập kế hoạch cho dự án.”
 
“Anh ta ủng hộ tôi làm sản xuất, đồng thời cho tôi một khoản vốn để khởi nghiệp. Tôi nghỉ việc, và bắt đầu chuẩn bị các dự án dựa trên kinh nghiệm tôi học được khi lên kế hoạch. Các nhà sản xuất tư nhân không có công ty hậu thuẫn, không có liên hệ đáng tin cậy cũng chẳng có tiền. Dự án buộc phải gác lại ở giai đoạn đầu chuẩn bị."

 
 “Không có tiền, anh ta liền dắt tôi đi xã giao để làm quen với các nhà đầu tư, không có đội ngũ sáng tạo phù hợp, anh ta giới thiệu cho tôi, mọi vấn đề trước mặt anh ta đều nhẹ nhàng như một tờ giấy, khua tay là có thể dễ dàng giải quyết." Thẩm Thiên Trản rũ mắt xuống, nhìn về tấm biển quảng cáo ở phía xa: "Học lực của tôi rất tốt, những gì anh ấy dạy tôi đều hiểu rất nhanh. Sau khi dự án được triển khai, đã có sẵn biên kịch, kịch bản, nhà đầu tư và đoàn làm phim, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ."
 
“Tôi luôn nhớ cái ngày khai máy đó.” Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nói đều đều, như thể cô ấy đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình: “Không khác gì ngày thường, mặt trời đặc biệt tốt. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, xoa đầu và chúc mừng tôi, nói rằng phải đi công tác hai ngày, hỏi tôi có muốn món quà nào không. Sau đó rời đi, và không bao giờ quay lại nữa."
 
Thẩm Thiên Trản hé môi, giọng điệu lạnh lùng: “Anh ta lấy đi tiền bạc, chà đạp lên nhân phẩm của tôi, rồi bỏ đi. Lúc đó tôi dường như đã chết, rơi vào bế tắc, không tìm được lối đi.”
 
Không có kinh phí, không có đạo diễn, dự án ngày càng chết dần, cô không có đủ khả năng chi trả những chi phí khổng lồ của đoàn làm phim, chỉ có thể giải tán đoàn phim.
 
Cô phải gánh một số tiền khổng lồ do vi phạm hợp đồng, chịu đựng mọi ác ý .
 
Giờ đây cô đã công thành danh toại, chẳng ai không biết điều mà đề cập lại đến chuyện quá khứ đó nữa.
  
Chỉ có cô tỉnh táo nhớ rõ, tình yêu nồng nhiệt năm đó đã chết, niềm tin cũng đã tan vỡ.
 
“Quý tổng có thể hiểu rằng tôi đã bị tổn thương trong tình yêu và không muốn chấp nhận thêm một mối quan hệ nào nữa.” Thẩm Thiên Trản vuốt vuốt tóc, hờ hững: “Dù sao, mọi người đều nghĩ tôi là loại con gái cặn bã thay đàn ông như thay áo, ngủ thì được, tình yêu thì bỏ đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui