Đáng tiếc, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.
Ba ngày sau, Thẩm Thiên Trản nhận được điện thoại của mẹ Thẩm: “ Đăng Đăng, mẹ cùng lão Thẩm đã đến Bắc Kinh rồi.”
Thẩm Thiên Trản bị hành động tiền trảm hậu tấu*của hai người họ làm cho không kịp trở tay, ngay lập tức há hốc mồm.
(*) hành động trước, nói sau.
Thẩm Thiên Trản lúc đó đang triển khai kế hoạch công việc trong phòng họp nhỏ, sau một hồi không nói gì, liền hỏi thăm tình hình , thì biết được hai người đã đến Bắc Kinh, cô lập tức chấm dứt cuộc họp và ra sân bay đón họ.
Tô Tạm vui mừng khôn xiết, tâm tình lúc nào cũng chả chê chuyện náo nhiệt, liền chủ động đề nghị: “Chị Trản, em đi cùng nhé?”
Thẩm Thiên Trản khoác áo lên, liếc mắt nhìn: “Cậu ồn ào cái gì?”
Tô Tạm thay cô cầm túi xách: “Cái gì mà ồn ào? Em vẫn còn nợ bác trai một bữa cơm mà.”
Tết Nguyên Đán năm trước, Thiên Đăng có một sự kiện thể thao dành cho giới trẻ quy tụ nhiều ngôi sao. Toàn bộ ê-kíp, từ giám đốc sản xuất, đến bộ phận quản lý ánh sáng sân khấu đều đồng loạt làm việc ngoài giờ, Tô Tạm cũng không ngoại lệ
Tình cờ là, địa điểm quay lại là ở Giang Tô, cách quê nhà của Thẩm Thiên Trản không xa. Lão Thẩm cùng vợ lái xe đến đoàn làm phim và gói bánh trẻo cho tất cả nhân viên, Tô tạm khi đó cũng được coi là nhà sản xuất quan trọng ,chịu trách nhiệm chính về ba bữa ăn của đoàn. Cũng vì thế mà cậu đã quen biết với lão Thẩm, cùng nhau nấu cơm, tạo nên một tình bạn ngắn ngủi nhưng sâu sắc trong một tuần.
Nghĩ tới điều này, Thẩm Thiên Trản cũng không ngăn cản nữa, ngầm thuận theo Tô Tạm.
——
Một tiếng sau, Thẩm Thiên Trản tới sân bay, đón họ tại lối ra quốc nội.
Mẹ Thẩm và lão Thẩm ban đầu thấy hơi căng thẳng, tuy là nét mặt của Thẩm Thiên Trản có gượng gạo, nhưng giọng nói lại dịu dàng, chỉ là trách họ đến mà không báo trước đồng thời cùng không thích chuyện hai người đột ngột tới thăm, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
“Không phải là do gần đây con ít gọi điện thoại sao, con cho rằng mình bận sao? Hỏi con có về đón năm mới không, cũng không trả lời rõ ràng.” Mẹ Thẩm nói: “ Kỳ nghỉ lúc trước mẹ và ba con muốn đến thăm, không phải là con nói đặt vé rắc rối bản thân không có thời gian, mẹ chẳng
phải là sợ con không cam tâm tình nguyện cho mẹ tới sao?”
Thẩm Thiên Trản nghẹn đến mức không nói nên lời.
Cô mưu sinh ở Bắc Kinh rất lâu rồi, chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp. Trước đây, vẫn thường hay nhớ nhà, sau này bận tới mức đã trở thành thói quen , hiếm khi gọi điện về nhà, thỉnh thoảng nửa tháng mới hỏi thăm một tiếng.
Quả là đuối lý.
Tô Tạm liếc nhìn Thẩm Thiên Trang đang ngồi xụi lơ ở ghế sau, trong lòng mừng thầm, ngoài mặt lại tỏ ra nghiêm túc: "Bác gái, người đừng trách chị Trản, ngành nghề của chúng cháu, chu kỳ dự án rất dài và có nhiều yếu tố bất trắc. Chị ấy còn là hy vọng của cả dự án, phải lo lắng mọi thứ. Thật sự rất bận, nếu bác và bác trai không hiểu cho, thì có lẽ chị ấy sẽ chết oan mất. "
Dứt lời, cậu liền đổi chủ đề: “Bác gái lần này tới là để cùng chị Trản đón tết phải không ạ?”
“Đúng thế.” Mẹ Thẩm cười: “Đăng Đăng có ông ngoại, cuối năm ngoái đến Bắc Kinh chữa bệnh, vừa hay, liền cùng lão Thẩm đến đây.”
Tô Tạm có ấn tượng với chuyện này, cậu tiếp lời: “Chị Trản, năm ngoái trước khi chị đi công tác có nhờ em liên hệ với bệnh viện, là vì ông ngoại sao?”
Thẩm Thiên Trản đã quên chuyện này từ lâu, đó là vào cuối tháng mười một năm ngoái, trước khi cô đi công tác để điều tra. Cô với ông ngoại cũng không thân, vì cách nhau cả một thế hệ, cũng coi là họ hàng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Khi đó mẹ của Thẩm hỏi cô có thể giúp bà liên hệ với bệnh viện ở Bắc Kinh không, sau khi giao chuyện này cho Tô Tạm, biết được đã lo liệu xong xuôi liền đi công tác và quên đi mất. Giờ chuyện cũ lại bị khơi ra, cuối cùng trong lòng cô cảm thấy có lỗi, nên chủ động nói: "Vậy thì khi nào mẹ và ba thu xếp ổn thỏa, con sẽ đi cùng hai người.”
——
Tô Tạm dẫn mọi người đến nhà hàng ẩm thực Bắc Kinh ở gần tiểu khu của Thẩm Thiên Trản.
Họ thường tới nhà hàng này để tụ họp, không gian yên tĩnh, hương vị chân thực, hiếm hơn là họ có thể một mạch ăn được lẩu tuỷ cừu cùng với vịt quay thái mỏng.
Tô Tạm cực kỳ có tài làm cho các trưởng lão thích, đến nỗi lão Thẩm nhướng mày mỉm cười, suýt chút nữa vỗ vai Tô Tạm gọi cậu là anh em.
Người đến sau cũng không coi mình là người ngoài, hẹn ngày mai đưa Lão Thẩm đi câu cá và viện bảo tàng, sau đó vui vẻ trở về.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thiên Trản đứng trong thang máy chuẩn bị mở cửa liền nhắc nhở mẹ Thẩm trước: “Thẩm phu nhân, lát nữa vào trong, bất kể thấy thứ gì thì phải giữ bình tĩnh, mẹ rõ chưa?”
Mẹ Thẩm có chút hoang mang: “Con nuôi đàn ông?”
Thẩm Thiên Trản im lặng vài giây, nhanh nhẹn mở cửa ra, và cho mẹ cô thấy “tiêu chuẩn sống còn không bằng cái chăn dưới cầu của mấy nghệ sĩ đường phố ” mà Tô Tạm thường hay nói về cô.
Ba giây sau, mẹ Thẩm hét lên một tiếng kinh hoàng khi nhìn thấy những thứ trước mắt.
Tô Tạm đang quan sát tình hình sau khi nhận được tin nhắn từ hệ thống video, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn kêu của mẹ Thẩm.
——
Thẩm Thiên Trản đã chi gần một trăm vạn cho việc sửa sang lại căn hộ rộng hai trăm mét vuông này, nhưng giá trị của việc này trở nên vô nghĩa sau khi cô chuyển đến ở trong ba tháng.
Những món đồ đặt mua còn chưa mở chất thành chồng, quần áo vương vãi khắp nơi, đồ đạc sắp xếp lộn xộn, cả căn phòng ngoại trừ Thẩm Thiên Trản xinh đẹp ra, thì như một lăng mộ cao cấp.
Ban đầu Thẩm Thiên Trản cũng đã thuê người đến dọn dẹp theo giờ, nhưng sau một vài lần không tìm thấy đồ, cô làm vỡ đồ nọ hỏng đồ kia và cứ thế lộn xộn đến bây giờ.
Một lần tụ họp, Hướng Thiển Thiển còn chưa biết gì liền đề nghị rằng muốn đến nhà Thẩm Thiên Trản mở tiệc, nhưng bị Tô Tạm và Kiều Hân nhất quyết từ chối. Ngay cả khi Thẩm Thiên Trản quyết định cài đặt video giám sát ở lối vào thang máy, Tô Tạm nói: "Với cấu trúc nhà của chị, kẻ trộm vào cũng sẽ bị lạc đấy chứ?"
Có thể thấy, dưới vẻ ngoài hào nhoáng của Thẩm Thiên Trản, quả thực có nhân cách khác không thể hiểu được.
——
Mẹ Thẩm dọn dẹp cả buổi tối mới miễn cưỡng vào ở.
Vì quá mệt mỏi, ngay cả những vấn đề tình cảm mà bà quan tâm nhất trong tương lai cũng chưa kịp hỏi, liền lăn ra ngủ.
Biết Tô Tạm cùng lão Thẩm đi câu cá Thẩm Thiên Trản mắt nhắm mắt mở, tiếp tục cuộc họp đang dở của hôm qua.
Gần tết, sự nhiệt tình của nhân viên trong công việc giảm đi rất nhiều.
Thẩm Thiên Trản không sắp xếp công việc thêm cho họ, sau khi vạch ra kế hoạch làm việc cho năm sau, cô tiếp nhận công việc của Kiều Hân vì cô ấy về quê sớm hơn dự định, và xác nhận với Minh Quyết rằng Quý Thanh Hoà khi nào sẽ bắt đầu công việc của năm sau. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Trong khi chờ phản hồi của Minh Quyết, Thẩm Thiên Trản đã gửi cho Lâm Kiều một thỏa thuận bảo mật dự án.
Để hoàn thiện kịch bản, Thẩm Thiên Trản quyết định ký hợp đồng với Giang Quyện Sơn, đối tác của Lâm Kiều để đồng sáng tạo kịch bản. Tuy nhiên, việc thực hiện cụ thể hay không còn phụ thuộc vào việc phía Giang Quyện Sơn có đồng ý hay không.
Thẩm Thiên Trản lười biếng chuyển lời, dứt khoát yêu cầu Lâm Kiều ký một thỏa thuận bảo mật, đợi thời gian của cuộc họp kịch bản đầu tiên được ấn định, sẽ nói chuyện trực tiếp.
Trước khi tới giờ tan tầm, Minh Quyết trả lời cô: "Quý tổng nói rằng cô có thể chọn ngày."
Thẩm Thiên Trản sợ mình nói sai, thận trọng hỏi: "Bất cứ lúc nào?"
Minh Quyết dành thời gian để trả lời: "sản xuất Thẩm sau khi xác nhận được thời gian thì báo trước cho tôi, tôi sẽ sắp xếp thay Quý tổng."
Thẩm Thiên Trản vốn không gần gũi với mọi người và bị ám ảnh bởi công việc đã ngay lập tức tổng hợp thời gian của ba bên, và ấn định buổi họp kịch bản đầu tiên vào ngày mồng ba năm mới.
Tô Tạm đi câu cá cùng bạn vọng niên* đã bỏ lỡ quyền phản đối, trong lòng xấu hổ.
(*) ba của nữ chính.
——
Tuần lễ cuối cùng của năm, Thẩm Thiên Trản cùng mẹ Thẩm và lão Thẩm đi thăm ông ngoại.
Gần lúc xuất phát, Tô Tạm nhắn cho cô một tin: “Chị Trản, để em tìm bạn giúp chị liên hệ với chuyên gia về lĩnh vực này, chị nhớ phải đối xử tốt với bạn em.”
Thẩm Thiên Trản đã từng nghe đến vị bác sĩ tim mạch quyền uy mà Tô Tạm giới thiệu cho cô từ lão Thẩm, cô không nghi ngờ: "Cám ơn."
Thường ngày, Tô Thiên thấy người khác có gì tốt là bắt đầu làm quá lên sớm đã xù lông lên. Hôm nay, cậu ta trầm lặng một cách lạ thường, và có vẻ khá bình tĩnh.
Vì vậy, khi đi đến tiểu khu, Thẩm Thiên Trản ngập ngừng hỏi lão Thẩm: “Ba có biết bác sĩ mà Tô Trạm giới thiệu cho ông ngoại là ai không?"
“Họ Phỉ.” lão Thẩm nhớ lại: “Hình như không phải người Bắc Kinh”.
Thẩm Thiên Trản cau mày, sau khi xác nhận không có ấn tượng gì, mới hỏi: "Tại sao Tô Trạm lại nghĩ tới việc giới thiệu bác sĩ cho ông ngoại con?"
Lão Thẩm sợ cô hiểu lầm mình nhiều lời, liền giải thích: "Hôm đó câu cá không thoả chí, tiểu Tô hẹn ba cuối tuần làm lại, ba nói rằng cuối tuần phải tới bệnh viện thăm ông ngoại, hỏi tình hình cụ thể, ba nói cả nhà đang chờ đến ca phẫu thuật tim năm sau của ngoại, hôm sau thằng bé nói ông cụ của một người bạn cũng đã mổ ,và khá thành công. Vì vậy đã giới thiệu cho ba."
Khi Thẩm Thiên Trản nghe những lời này, trái tim cô đã thắt lại.
Lão Thẩm không phải người không biết tiến không lùi, làm phiền bạn bè, có vẻ như Tô Tạm là người rất nhiệt tình.
Ngay khi Thẩm Thiên Trản xấu hổ vì hiểu lầm Tô Tạm, cô ấy ngước mắt lên và thấy Quý Thanh Hoà đang đứng ở cuối hành lang và đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Lông mày thanh thoát , hướng về phía ánh sáng, dường nét góc mặt mềm mại, lúc này mới hơi cúi đầu, chăm chú nghe người nọ nói.
Thẩm Thiên Trản dừng lại, và mơ hồ cảm thấy rằng ... mẹ nó Tô Tạm lại làm cô mắc nợ ân tình người ta rồi.
Suy đoán này đã được xác nhận một cách kỹ lưỡng vào thời điểm Quý Thanh Hoà và người đàn ông trung niên xuất hiện trong khu của ông ngoại.
Thẩm Thiên Trản thậm chí còn có dã tâm giết chết Tô Tạm rồi chôn ở bãi tha ma, cô mỉm cười chào Quý Thanh Hoà đang đứng ở cửa, bất ngờ nói: "Quý tổng, sao anh lại ở đây?"
Trước mặt các trưởng lão, Quý Thanh Hoà cười không ít.
Anh làm một cử chỉ im lặng, ra hiệu cho cô nghe những gì bác sĩ nói trước.
Bác sĩ điều trị của ông ngoại và bác sĩ Phỉ đang thảo luận về tình trạng bệnh, trước mặt bệnh nhân, hai bác sĩ không trò chuyện sâu mà chỉ đơn giản là trao đổi quan điểm.
Sau khi gia đình và bác sĩ ra khỏi phòng, Thẩm Thiên Trản chào lão Thẩm và đưa Quý Thanh Hoà ra ngoài.
Khoa điều trị nội trú của bệnh viện vắng vẻ hơn khoa ngoại trú một chút, Thẩm Thiên Trản đi bên cạnh Quý Thanh Hoà cho đến khi anh xuống cầu thang và bước ra khỏi hành lang, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi lại gây thêm phiền phức cho anh, tôi tạm thời không biết Tô… "
Quý Thanh Hoà ngắt lời cô: "Không phiền phức."
Ban ngày hơi lạnh, gió Bắc Kinh lạnh như dao cắt.
“Ông của tôi đã mổ tim cách đây vài năm, và đã hồi phục tốt.” Quý Thanh Hoà liếc nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: “Bác sĩ Phỉ là chuyên gia trong lĩnh vực này, phẫu thuật lần này là do ông ấy thực hiện nên em có thể yên tâm."
Sắc mặt Thẩm Thiên Trản có chút xấu hổ, rõ ràng cô là một người nhanh nhẹn nhưng lúc này lại không biết nói gì.
Vừa mới từ chối anh, và lựa chọn rõ ràng và dứt khoát . Nhưng lúc lại làm phiền anh, tuy rằng đây không phải chủ ý của cô, nhưng thật sự là có nợ ân tình, bất quá cô nhìn thế nào cũng giống mấy em gái trà xanh, đứng ngồi không yên.