Mang em cùng thời gian giấu đi

Hiệu quả cách âm của quán trà rất tốt, Quý Thanh Hoà vén rèm bước vào, như mở ra một góc cho căn phòng này, tiếng bình đàn*ở ngoài đại sảnh len lỏi vào bên trong.
(*)Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.

Minh Quyết theo sau anh, gập ô lại, mặt ô ẩm ướt, mặt đất tiếp xúc với đầu ô đã loang lổ vết nước.

Cùng anh đi vào, bức màn sau lưng khép lại, sự náo nhiệt bên ngoài đại sảnh cũng được ngăn cách.

Thẩm Thiên Trản dọc theo chiếc ô nhìn lên bả vai của Quý Thanh Hoà, một bên vai đã bị bông tuyết làm cho ẩm ướt, thấm đẫm hơi nước, lạnh thấu xương.

Anh dường như không cảm thấy gì, liền cởi áo khoác len đưa cho Minh Quyết, rồi ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô một cách vô cùng tự nhiên.

Thẩm Thiên Trản rót hai tách trà, một cho Quý Thanh Hoà, một cho Minh Quyết: “Tuyết rơi rồi sao?”
 
“Vừa mới rơi.” Quý Thanh Hoà cầm lấy tách trà, thấm giọng: “Em rất biết chọn chỗ ?”

Âm cuối của anh khẽ lên cao, như đang cười: “ Vườn trà chỉ có bãi đậu xe ngoài trời, dừng xe đi qua, nào là cầu có mái che nào là khe suối nhỏ, đi bộ gần mười phút.”

Thẩm Thiên Trản đến sớm, ngoài sắc trời u ám ra, mọi thứ đều bình thường , cô cho rằng Quý Thanh Hoà đang khen mình, thu nhận hết: “Nào có, yêu cầu của Quý tổng tương đối cao, tôi đã tìm rất lâu mới nhắm trúng vườn trà này. Môi trường trang nhã sạch sẽ, hiệu quả cách âm tốt, muốn náo nhiệt,  thì ngoài sảnh có bình đàn, muốn trang trại, thì trong vườn trà có núi trà. Thật tiếc vì trời đang có tuyết, nếu không Quý tổng sẽ muốn trải nghiệm bữa tiệc suối quanh co*, tôi cũng có thể làm được.”
*曲水流觞[Qū shuǐ liúshāng]: Một bữa tiệc suối quanh co là một phong tục cổ xưa của Trung Quốc, trong đó những người tham gia chờ đợi bên một dòng suối uốn lượn và sáng tác những bài thơ trước khi chén rượu đầy gạo của họ trôi xuống để tiếp cận họ.
 
Quý Thanh Hoà như thường lệ, nắm lấy trọng điểm trong câu nói của cô: “ Là để đáp ứng nhu cầu cách âm của tôi.”
 
Lời nói không có vấn đề gì, mỗi câu từ đều rất lành mạnh, không có gì là không tốt. Nhưng kết hợp với biểu cảm nghiền ngẫm cùng với ý tứ sâu xa của anh, Thẩm Thiên Trản vô thức nghĩ về nó.

Cô đột nhiên hoài nghi liệu suy nghĩ của bản thân có vấn đề hay không, nhiều màu như vậy, mà chỉ chọn màu vàng.

Thiên Trản vờ như không hiểu, hắng giọng, hỏi Minh Quyết: “Trợ lý Minh sớm như vậy đã quay trở lại làm việc rồi?”
 
Minh Quyết ngồi bên tay trái của Quý Thanh Hoà, chủ động tiếp nhận việc pha trà: "Đúng vậy, tôi khá yêu công việc."

Cho dù câu nói này là giả dối hay thật lòng, thì chủ đề này cũng đã kết thúc một cách nhanh chóng.
 

    ——

Rất nhanh, Tô Tạm và Giang Quyện Sơn cũng đã đến.
 
Cả hai người một trước một sau, và họ không hề biết danh tính của nhau cho đến khi vào cùng một phòng trà.

Mọi người đều đã tới đủ, Thẩm Thiên Trản là chủ trì——giới thiệu.

Đợi đến Lâm Kiều giới thiệu, cô nói thêm vài câu: “ Lâm Kiều có kỹ năng cơ bản vững chắc, kinh nghiệm viết kịch bản phong phú, tôi đã từng hợp tác với rất nhiều biên kịch, Lâm Kiều là người duy nhất xử lý chi tiết và phong cách rất giống thầy Giang, một nhà biên kịch hoàn hảo. Cá nhân tôi cảm thấy việc cô ấy tham gia sẽ mang lại nguồn cảm hứng sáng tạo mới mẻ cho thầy Giang.”

Giang Quyện Sơn mỉm cười, sờ lấy tay cầm trà, nhỏ giọng nói: “Lâm Kiều là học trò của tôi.”

 “Sản xuất Thẩm không cần lo lắng tôi sẽ không hài lòng đối với việc Lâm Kiều tham gia sáng tạo kịch bản.”

 Thẩm Thiên Trản có hơi bất ngờ đánh giá hai người này: “Trước đây chưa từng nghe hai vị nói đến.”

Lâm Kiều từ phía sau nói vừa rồi sau khi bị nắm thóp, cô vẫn luôn ngoan ngoãn im lặng, nghe xong liền thấp giọng giải thích với Giang Quyện Sơn: "Em không có được đào tạo bài bản, nên em rất xấu hổ khi nhắc tới.”
 
Thẩm Thiên Trản không có gì muốn biết đối với chuyện nội bộ, nhưng cô rất vui khi thấy mối quan hệ giữa Lâm Kiều và Giang Quyện Sơn. 

Tập thể có thể hợp tác hoà thuận, luôn luôn làm chơi ăn thật.

Kịch bản sẽ bắt đầu khi tên của dự án được chuẩn bị chu đáo, cho đến khi kết thúc đại cương kịch bản.

Tô Tạm tạm thời giữ chức người ghi âm, không chỉ là ghi lại âm thanh, mà còn mở tài liệu để làm rõ trọng điểm của cuộc họp, trước khi cuộc họp kết thúc sẽ đưa bản nháp điện tử cho các nhân viên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Thẩm Thiên Trản thấy không còn sớm, cũng không thể giữ người lại, thấy mọi người không có ý định liên hoan, liền cùng nhau rời đi.

Chạng vạng tối, bình đàn ở phía ngoài đại sảnh đã tan từ lâu.
 
Thẩm Thiên Trản vững vàng bước ra khỏi phòng, bị sắc trời tối đen làm cho giật mình.

Bầu trời xám xịt, hoàng hôn mờ sương, đèn đường trong vườn trà đã sáng. Bầu trời như bước vào màn đêm, ngay cả vệt sáng mờ ảo cũng không nắm lấy được.

Tuyết rơi ngày càng lớn, phủ lên một tầng dày.

Dưới mái hiên, toàn bộ cây cỏ xanh tươi đều bị một lớp tuyết dày bao phủ, trước mắt một màu trắng bạc.

Lâm Kiều lạnh run người: “Thời tiết năm nay có chút bất thường, có phải ở đâu đó sẽ có bão tuyết?”
 
Lúc Tô Tạm đến đây, mũi giày bị bông tuyết thấm ướt vẫn còn ẩm, vừa run rẩy vừa lẩm bẩm: "Chắc là nhịn không nổi nữa, tuyết này rơi như bị chốc ngược chậu nước đổ xuống vậy. Xuống thêm vài độ nữa, không chừng có thể bắt kịp buổi triển lãm điêu khắc băng, còn tiết kiệm tiền cho chuyến đi đến Cáp Nhĩ Tân. "

Thẩm Thiên Trản đang đợi lấy hóa đơn ở quầy lễ tân, cô ấy bóp hạt dưa trong tay, không nhanh không chậm cắn lấy.
 
Mọi người lần lượt ra về, cô đợi in hoá đơn xong, lúc đi khỏi cửa, Quý Thanh Hoà đang cầm ô đứng dưới mái hiên, chờ cô.

Cô hơi bất ngờ: “Mọi người đi cả rồi?”
 
 Quý Thanh Hoà ừ một tiếng: “Tuyết rơi lớn rồi, Tô Tạm không mang ô, tôi bảo Minh Quyết tiễn cậu ấy ra bãi đậu xe rồi.”

Thẩm Thiên Trản liếc nhìn tuyết rơi dày đặc, chủ động bước vào dưới ô của anh:  "Cảm ơn Quý tổng đã quan tâm."
 
Quý Thanh Hoà không trả lời, nghiêng ô về phía cô.

Gió có chút lớn, và ý nghĩ ăn hạt hướng dương trong khi đi bộ của Thẩm Thiên Trản đã bị thời tiết làm biến mất. Cô rụt cổ lại, ánh mắt rơi vào góc mặt bên của Quý Thanh Hoà dưới ánh đèn.

 Bóng hình mảnh mai, chỉ thấy mơ hồ, không thấy được rõ ràng.

 Chỉ có chiếc ô đó, ngả nghiêng, thay cô chắn những cơn gió mạnh ngang qua.

 Sự yên tĩnh này khiến cô nghĩ ngợi lung tung, cô ngước mắt lên, giữa tiếng gió của rừng trúc, không có gì để nói: "Quý tổng sẽ thích ứng được với loại kịch bản này chứ?"

Quý Thanh Hoà trầm mặc nhìn cô: "Em chỉ thảo luận một lúc, không tìm ra được bản chất vấn đề sẽ gọi là cuộc họp kịch bản sao?"

Lời nói của anh không chút nể nang, Thẩm Thiên Trản cảm thấy đầu gối hơi đau, liền giải thích: “Bản thảo chưa được thực hiện, biên kịch chỉ có một khái niệm mơ hồ về những muốn viết, anh hy vọng họp một lần là có thể tìm được các kết quả thực tế?”

Quý Thanh Hoà không ý kiến gì, anh có chút kinh ngạc đối với những lĩnh vực mà mình không hiểu, không tự tiện bình luận : “ Cần bao lâu để lập dàn ý?”

“Còn phải xem phía biên kịch.” Thẩm Thiên Trản so sánh: “Cũng giống như việc phát triển một loạt sản phẩm mới vào cuối năm, việc chuẩn bị sơ bộ có thể mất từ ​​ba đến năm năm, thậm chí lâu hơn. Biên kịch có thể hiểu chúng tôi muốn gì, và tiến độ sẽ rất nhanh. Đôi khi suy nghĩ của tôi và người viết kịch bản có cùng chiều hướng, nhưng sự chấp thuận của tôi là không đủ. Ban quản lý sẽ can thiệp và đưa ra đề xuất sửa đổi. Đây là lý do tôi để anh tham gia, chờ cho đến khi bản thảo được phát hành, Quý tổng có thể không cần tham gia, và tôi sẽ trao đổi với nhà biên kịch.”
 
Nói đến công việc, cô bất giác thay đổi lời nói của mình: "Anh có thể nghĩ rằng mọi cuộc thảo luận đều không có ý nghĩa như vậy, nhưng việc tạo kịch bản được sửa đổi và hoàn thiện trong cuộc thảo luận. Có thể là một ý tưởng hay bất ngờ xuất hiện, và tất cả sẽ lật đổ và bắt đầu lại. Anh và tôi có cùng mục tiêu, và biên kịch sẽ bớt cực khổ hơn, ví dụ nếu anh đứng ở hai thái cực với tôi, tôi muốn một cảm xúc phong phú để nhân vật trở nên trọn vẹn hơn, anh muốn bộ phim chuyên nghiệp hơn, chúng ta sẽ có bất đồng."

Quý Thanh Hoà hỏi: “Với những bất đồng này, thường sẽ giải quyết thế nào?”

“Phải xem tôi có thể thuyết phục nhà đầu tư hoặc minh tinh hay không, trước đây thấp cổ bé họng, thường phải làm chuyện trái với nguyện vọng của bản thân. Dù nhà sản xuất có cố gắng hết sức giúp đỡ tổ kịch bản, nhưng cũng không thể hoàn toàn chuyên tâm làm hạng mục theo mong muốn của mình được." Thẩm Thiên Trản giải thích: "Tôi hiếm khi kéo đầu tư mà trong khi ngay cả dàn ý cũng không có, anh là một ngoại lệ. Thông thường tôi sẽ chuẩn bị dàn ý và kịch bản của năm hoặc mười tập đầu tiên với biên kịch, sau đó sẽ lên bục tìm người tài trợ để giảm thiểu xích mích trong giai đoạn đầu của dự án, nhưng trong trường hợp này, thường sẽ có nguyên tác kịch bản có sẵn. Việc tạo ra nguyên tác tương tự như hoàn cảnh hiện tại của chúng ta, không có gì cả, từ không thành có, từng bước hoàn thiện.”
    
“Có rất nhiều tình huống bất đồng xảy ra với phía nhà đầu tư. Ví dụ, trong cảnh của tôi, tôi muốn đốt pháo hoa dọc theo bờ biển và dành ra hàng chục nghìn đô la. Nhà đầu tư không đồng ý, và tôi cảm thấy rằng không có nhiều tiền đầu tư hết vào pháo hoa,  yêu cầu nhà biên kịch đổi kịch bản, đổi thành xem sao băng trên sân thượng."

Quý Thanh Hoà mỉm cười: “Tôi không như vậy, em muốn pháo hoa, bao nhiêu không quan trọng.”
 
Thẩm Thiên Trản phút chốc yên lặng.

Cô và Quý Thanh Hoà có đang nói về việc đốt pháo hoa sao?

Cô đang định thở dài, tóm lại "Nói không hợp ý nhau thì khỏi nói nữa, anh cứ hào phóng đưa tiền là được", lúc anh cười, giọng nói trầm thấp, đặc biệt vẫy gọi trong băng tuyết.

“Ý của tôi là, em phát huy sáng tạo đối với dự án, tôi sẽ ủng hộ vô điều kiện”. Sắc trời ngày càng tối, anh đưa tay ra nắm lấy bả vai của cô, thì thầm: “ Nội bộ Bất Chung Tuế có một hệ thống thẩm định, trước khi tôi quyết định đầu tư, tổ thẩm định sẽ đưa ra một đánh giá khách quan, không hề mù quáng.”
 
Thẩm Thiên Trản biết rõ thành tích của bản thân tốt như thế nào, cô tự hào ngẩng cao đầu: “Tôi không bao giờ nghĩ rằng Quý tổng đầu tư vào Thiên Đăng vì những lý do cá nhân."

Quý Thanh Hoà nghĩ vài giây, nói: “Vậy giờ em có thể nghĩ như thế.”

Thẩm Thiên Trản:“???”

Việc tán tỉnh của Quý Thanh Hòa từ trước đến nay luôn là tới phút cuối cùng mới dừng lại, vừa làm cho bạn cảm thấy anh có chút thú vị, lại vừa không quá lộ liễu.
 
Thẩm Thiên Trản cảm thấy mình có chút thiệt thòi, nếu không dám trêu chọc Quý Thanh Hoà, cô có thể cho anh một “Một trăm linh tám kiểu tao lãng*”, muốn bao nhiêu lẳng lơ thì có bấy nhiêu, muốn phóng túng ra sao thì như thế. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
*Tao lãng: có thể hiểu theo nghĩa nhẹ là những kiểu phóng túng, lẳng lơ, khiêu gợi, hiểu theo nghĩa hiện đại liên quan đến 18+.

Mèo hoang nhỏ, nữ sinh, thành phần tri thức ở nơi làm việc, mọi thể loại đều có đủ, hào phóng cung cấp ngay.
 
Tuy nhiên, để tránh những hiểu lầm không đáng có và những rắc rối lớn hơn nữa, Thẩm Thiên Trản chỉ có thể cười trừ, khen ngợi sự hài hước của vị kim chủ này.

    ——
 
Quý Thanh Hoà đưa cô ra xe.
 
Tuyết đã phủ đầy cửa kính ô tô, anh nhìn xuống bánh xe và cau mày: "Để xe ở đây đi, tôi sẽ đưa em về."
 
Có nhân viên bảo vệ ở bãi đậu xe dọn tuyết, trên đường chính thấy rõ vệt bánh xe để lại
 
Thẩm Thiên Trản thấy tuyết không sâu, liền từ chối: “Chỉ là tuyết rơi thôi, đi chậm hơn sẽ không nguy hiểm.” Đường sẽ chỉ trượt khi đóng băng. Bắc Kinh tuy đang hạ nhiệt nhưng không lạnh đến mức có băng.
 
Quý Thanh Hoà thấy thái độ kiên quyết của cô, cũng không miễn cưỡng nữa.
 
Nhìn Thẩm Thiên Trản lên xe, rồi khởi động, anh ở dưới ô lùi lại hai bước, chờ cô đi trước.
 
Bánh xe BMW lăn về phía trước xoay một vòng, thân xe lắc lư rồi dừng lại.
 
Quý Thanh Hoà hơi nhướng mày, tiến lên hai bước, gõ cửa kính xe.
 
Xuyên qua cửa sổ thấy một cái bóng mờ ảo, Thẩm Thiên Trản hạ cửa kính xe xuống, đưa cho anh một chiếc bình giữ nhiệt: "Mẹ nhờ tôi mang cho anh.”
 
Trời đã tối, trong bãi đậu xe chỉ lác đác vài chiếc xe.
 
Đứng trước xe dưới một chiếc ô, anh cao lớn như tuyết tùng, toát ra vẻ lạnh lùng.
 
Thẩm Thiên Trản thấy ánh mắt anh chuyển sáng, như một đốm lửa nhỏ, đung đưa bay nhảy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Cảm giác nhói lên trong lòng cô quen thuộc hơn bao giờ hết, như lửa gặp gió, không mệt mỏi, không bao giờ dứt.
 
Quý Thanh Hoà đưa tay ra nhận lấy, trên môi nở nụ cười dịu dàng và trong trẻo: "Cảm ơn em, hôm khác đến thăm."
 
Sắc mặt Thẩm Thiên Trản lập tức xanh lại: "... không cần thiết phải đến."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui