Quý Thanh Hòa nói câu đó rất thuận miệng, Thẩm Thiên Trản ngẩn người ra một lúc. Đợi tới lúc hiểu hết ý tứ của anh, đầu tiên là nhướng mày trước, sau đó lập tức cười thoải mái, chỉ đơn giản cho rằng anh đang đùa với mình.
Nhưng mà lúc Thẩm Thiên Trản quay đầu, giống như mọi lần bị chọc cười vậy, khi đang cười cười quoa loa cho có lệ, cô lại cảm thấy, Quý Thanh Hòa giống như là đang rất nghiêm túc.
Anh vẫn tập trung vào quan sát đường đi như cũ, quai hàm khẽ siết lại. Anh không cười, đến nỗi một tia sáng chiếu ngang qua, cũng để lộ nét mặt trầm tư, những đường cong trên khuôn mặt giống như một bức tranh được phát họa vậy, một cảm giác vẻ đẹp nghệ thuật hoàn toàn tự nhiên.
Làn da anh cũng lãnh đạm, khi không lên tiếng, nếu không tập trung hết cỡ, sẽ không thể nào tìm được hai chữ “bình dị gần gũi” và “thân thiện chừng mực” trên mặt Quý Thanh Hòa.
Thẩm Thiên Trản đã nhìn thấy phong thái lúc này của anh không dưới một lần, chính là lúc kí hợp đồng vào năm ngoái, cả người anh đều là thái độ lạnh lùng và nghiêm túc.
Cô vẫn luôn cảm thấy rằng mình đúng thật nhìn không thấu được Quý Thanh Hòa, tâm tư anh thâm sâu, đến ánh mắt cũng trầm ổn, khi lập mưu tính kế thì giấu hết cả vết tích. Mỗi lần giao chiến, cô không những lúc nào cũng bị hạ bệ mà cuối cùng còn rơi vào trong mấy cái bẫy mà không biết anh đã âm mưu từ khi nào, trở về thất bại ê chề không thể nào chịu nổi.
Lần này lại khác.
Anh không ngụy trang, cũng không gửi trước bất kỳ tin tức gì, cứ như vậy trực tiếp nói trắng ra với cô, thái độ của anh---Anh chưa bao giờ nói đùa.
Trong vô thức, Thẩm Thiên Trản trong đầu bắt đầu lặp lại mọi cảnh tượng sau khi bước vào Tứ Hợp Viện.
Từ cảnh Quý lão tiên sinh đối với cô vô cùng thân thiện, bà Mạnh Quỳnh Chi quay đầu trò chuyện với cô trước gian bếp đến cảnh tiễn cô về sau cùng.
Sự tò mò của Quý lão tiên sinh đối với cô chỉ vỏn vẹn trong một đoạn đường ngắn từ phòng khách tới nhà bếp, bà Mạnh thì lại chưa hề trực tiếp hỏi qua chuyện liên quan đến cô, từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách và thái độ vô cùng hòa nhã để đón khách.
Cô hé môi, muốn nói gì đó, nhưng bầu không khí trong xe đã bị câu nói ban nãy của Quý Thanh Hòa làm cho trở nên vừa xấu hổ lại lặng ngắt như lúc mới bước lên xe.
Thẩm Thiên Trản yên lặng cả đoạn đường cho tới bãi đỗ xe, Quý Thanh Hòa bước xuống trước, giảm âm lượng nhạc trong xe lại để dễ nói chuyện: “Em không cần phải lo lắng, đến giờ bọn họ vẫn cho rằng anh chỉ là ở giai đoạn thầm mến em, sẽ không có ý kiến gì trước với em đâu.”
Loại chủ đề này luôn là một chủ đề nhạy cảm giữa Thẩm Thiên Trản và Quý Thanh Hòa.
Nếu như là bình thường, theo như tính cách của Thẩm Thiên Trản đã sớm dùng giọng điệu mỉa mai trào phúng để đáp lại một trận, bất luận là có phải là nghĩ một đằng làm một nẻo không, thái độ luôn thể hiện rõ ràng khó có thể lay động. Nhưng mà trong tình huống hôm nay…Có chút khác thường.
Cảnh sau bức bình phong lúc nãy, tuy nói rằng là do Quý Thanh Hòa không kìm lòng được, nhưng Thẩm Thiên Trản cũng không lừa được bản thân mình nữa rồi…..Cô vừa không đẩy tay lấy một cái lại như đang hưởng thụ cái cảm giác lâng lâng trong lồng ngực, cảm giác đang được treo lơ lửng nơi không trung thì bị bắn trung rơi thẳng xuống đất vậy.
Bản chất cô vẫn có mong muốn được yêu thương và khát vọng bị chiếm hữu, hơn nữa người kia lại còn là Quý Thanh Hòa---đánh bại mọi phòng tuyến của cô, là người cùng cô trải qua một đêm mây mưa phong tình.
Cô ngay lập tức nghĩ cách làm sao để tiếp lời anh.
Nói: “Em không để bụng.” Cảm thấy không có trọng lượng, cô hỏi lại: “Tại sao em lại phải lo lắng.” thể hiện một chút tùy tiện, Thẩm Thiên Trản lần đầu cảm nhận được bầu không khí trong xe bắt đầu loãng ra như thế này.
Cũng may, một cuộc điện thoại gọi tới vừa đúng thiên thời địa lợi, giúp cô thoát khỏi cảnh ngộ nguy nan lúc này.
Thẩm Thiên Trản nói một câu: “Chờ chút”, nhìn trên thông báo thấy rõ. Đích thị là điện thoại của Tô Tạm, cô rất nhanh viện được cớ: “Tô Tạm tìm em chắc là vì kịch bản.”
Thanh Hòa gật đầu, ý bảo cô cứ nghe điện thoại trước.
Thẩm Thiên Trản không nghe, cô tùy ý để điện thoại kêu vù vù, như thể cô hoàn toàn quên mất lúc nãy đang nói chuyện gì, nói: “Đêm nay cảm ơn sự đón tiếp của Quý lão tiên sinh và bà Mạnh, vẫn là phải nhờ Quý tổng thay em bày tỏ chút lòng cảm kích.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Quý Thanh Hòa quay qua nhìn cô.
Anh bình tĩnh hòa nhã, thậm chí vài phần bận tâm cũng không thấy. Nét mặt kia lại xuất hiện, có chút ngụ ý kiểu “Anh xem em định đối phó thế nào”.
Thẩm Thiên Trản không hề bị dọa, hỏi anh: “Anh tính khi nào quay về Tây An?”
“Chưa quyết định.” Quý Thanh Hòa ngừng lại trong giây lát, nói: “Minh Quyết sẽ sắp xếp, anh sẽ bảo cậu ấy thông báo cho em.”
Dứt lời, anh dùng ngón tay cái lau môi dưới, giọng hạ thấp giọng: “Ngày mai là thứ năm.”
Tiếng điện thoại gọi đến vừa dứt, Thẩm Thiên Trản vô thức cúi đầu, nhìn vào màn hình, xác nhận lại thời gian: “Đúng, thứ năm.”
Quý Thanh Hòa dường như suy nghĩ vài giây, nói: “Ngày mai anh tạm thời có chút việc, sẽ không tham gia cuộc họp kịch bản. Em cứ nói Tô Tạm gửi trực tiếp tệp ghi âm và ghi chép trong cuộc họp cho Minh Quyết.”
Cái lý do “tạm thời có chuyện” này cũng thiếu thành thật quá, nếu không phải là trong giọng điệu anh không mang theo bất kì cảm xúc nào, thì Thẩm Thiên Trản còn cho rằng cô đã chọc giận anh rồi.
Trong lòng cô có chút ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại không thể hiện gì, nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn theo bóng người của Quý Thanh Hòa đang rời đi, cô đứng đó một lúc, suy nghĩ về vài chuyện mình vẫn chưa hiểu.
Cái tên đàn ông chó chết này ngày mai không muốn gặp cô, cho nên mới lấy đại một cái lý do mai có chuyện?
Hay là đạt được lần nữa, nên cảm thấy chút tẻ nhạt?
Không phải sao?
Mục đích cuối cùng của Quý Thanh Hòa không phải mới một tí vậy là đã thỏa mãn rồi chứ? Sao mà qua loa như thế?
---------------
Tên đàn ông chó này tính khí trước sau khác biệt quá lớn, Thẩm Thiên Trản cả đêm nằm suy nghĩ tình cảm của anh bị bóp méo vào thời điểm nào không biết.
Chờ tới sau khi cô phát hiện ra bản thân đang làm cái chuyện nhàm chán tốn thời gian như vậy, Thẩm Thiên Trản như được nhắc nhở, bừng tỉnh trở lại.
Lúc Thẩm Thiên Trản vừa tỉnh dậy sau một đêm triền miên suy nghĩ, đầu đau nhức như muốn nứt ra. Mắt có thể nhìn thấy, là trời đất mờ mịt, phía sau những tòa nhà cao tầng là một màu xám nhạt, vừa thực vừa ảo, nhìn không ra cái gì hết.
Cô nằm một lúc trên giường, chờ tới khi mẹ Thẩm thấy cô còn chưa chịu dậy chạy lên gọi, mới bắt đầu hồi phục đầu óc, rời khỏi giường để đi làm.
Lúc lão Thẩm tiễn cô xuống lầu, lo lắng nói: “Dự báo thời tiết nói lại có luồng khí lạnh, sắp tới Tết Nguyên Tiêu rồi, đừng để bị nhốt ở Bắc Kinh không về được.”
Thẩm Thiên Trản vừa đi xuống lầu, trêu chọc nói: “Ba là nhìn thấy con nhiều quá nên ghét, muốn về quê rồi sao?”
“Nói bậy.” Lão Thẩm cười trách cô: “Lòng dạ còn bé hơn cả cây kim nữa, nhắc tới cũng không cho nhắc sao. Ba đây là lo cho đám cá ở hồ nước phía sau vườn.”
Năm nay ra Tết thời tiết có chút thất thường, mấy trận tuyết lần trước, cứ hết đợt cứu trợ này lại đến đợt cứu trợ khác, khó trách lão Thẩm lại lo lắng. Thẩm Thiên Trản không chọc ông nữa, trấn an ông vài câu, rồi lái xe đi làm.
Buổi họp kịch bản được sắp xếp vào buổi chiều, một là châm chước cho Giang Quyện Sơn và Lâm Kiều một người ở khu phía Nam một người lại ở khu phía Bắc, giao thông không thuận thiện. Hai là đối chiếu với thời gian của Quý Thanh Hòa, Thẩm Thiên Trản và Minh Quyết đã từng trao đổi qua vài lần, biết rõ anh lúc sáng rất bận, vẫn là sắp xếp thời gian sau giờ trưa sẽ hợp lý hơn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Giờ trơ mắt nhìn anh không đi họp, Thẩm Thiên Trản cũng không có hứng đổi ngày, dặn Kiều Hân ghi chép rõ ràng lại cuộc họp, buổi chiều 3 giờ, cuộc họp bắt đầu.
Đội hình biên kịch lần này, dù là Giang Quyện Sơn hay Lâm Kiều, hai người đều không phải là những biên kịch non nớt kinh nghiệm. Lâm Kiều và Thẩm Thiên Trản còn nhiều lần hợp tác rất ăn ý với nhau, cứ thế không qua một giờ là có thể chọn ra được những mục tiêu sửa chữa.
Khi nghỉ giải lao giữa cuộc họp, Tô Tạm xuống dưới lầu mua cà phê, khi trở về tiện thể dắt theo Tô Lan Y lên nghe nửa sau của cuộc họp.
Chờ tới khi cuộc họp kết thúc, Tô Lan Y cảm thấy rất hứng thú, cứ đòi xem bản ghi chép cuộc họp, còn muốn xem bản kế hoạch của biên kịch dự án, cô ta còn muốn mang cả mục tiêu của tác phẩm và tác phẩm làm thành một đoạn PPT*.
*PPT: là bản trình chiếu sử dụng phần mềm Powerpoint trong máy tính.
Làm xong “Bài tập”, tuyết ở ngoài sân đã rơi một lớp dày, công ty đặt biệt bố trí xe cho biên kịch về nhà.
Giang Quyện Sơn tự lái xe mình tới, nghe vậy liền từ chối. Thấy mọi người đang đem hết chú ý đổ dồn lên người Lâm Kiều, anh ta cong môi một cái, thay cô trả lời: “Không cần phiền như vậy, tôi vừa hay cũng tiện đường.”
Nhìn thấy hai người cũng không phải là kiểu khách sáo, Tô Lan Y mới bỏ qua, cho Tô Tạm tiễn họ xuống lầu.
Phòng họp nhỏ không còn bóng người, âm thanh của trang thiết bị lại càng rõ ràng.
Thẩm Thiên Trản vừa ngồi chải tóc vừa xem lại ghi chép cuộc họp, sau khi Kiều Hân tắt máy chiếu liền ngồi đối diện với cô, sắp xếp lại mấy tài liệu.
Tô Lan Y ngồi xuống một lúc, có thể là cảm thấy có chút yên tĩnh quá, trở mình đi đóng dấu mấy cái văn kiện để trên bàn, hỏi Thẩm Thiên Trản bước tiếp theo của công tác đã chuẩn bị đến đâu rồi.
“Đề cương nội bộ và kịch bản của tập đầu tiên sẽ hoàn thành trong tháng này,” Thẩm Thiên Trản lướt chuột, nhanh chóng xem sơ qua: “Thầy Giang và Lâm Kiều làm việc rất ăn ý, tốc độ còn nhanh hơn tôi dự đoán trước kia nữa. Nếu như vẫn giữ được tốc độ này, ngày khai máy có thể trước cả ngày dự kiến.”
Tiết tấu làm việc của Thẩm Thiên Trản có tiếng ma vương, nói hạng mục này khó khăn cũng không có gì là quá đáng.
Tô Lan Y từ trước tới nay vẫn không thể nào can thiệp vào chuyện này, cô ta thư thái tao nhã trở mình xem đề cương, tỏ ý khen ngợi gật đầu: “Đạo diễn mà cậu nhắm là Thiệu Sầu Yết?”
Thẩm Thiên Trản không lập tức trả lời, cô vẫy tay, bảo Kiều Hân mang USB đến: “Tô Tạm đối với máy phân đoạn nghệ thuật này rất có hứng thú, liền dành thời gian tìm mấy cảnh kinh điển của đạo diễn Thiệu.” Cô quay màn hình máy tính qua phía Tô Lan Y, chọn chế độ trình chiếu.
Tô Lan Y nhìn thấy trên màn hình máy tính của cô có tệp tin ghi tên “Quý Thanh Hòa”, liền nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Thẩm Thiên Trản nhìn theo ánh mắt của cô ta, giải thích: “Là tài liệu cho Quý tổng.”
Cuối năm ngoái khi cùng Bất Chung Tuế ký kết hợp đồng, Thẩm Thiên Trản tự mình thay đổi một số điểm trong hợp đồng, vì để thuận tiện nên cứ luôn để ở màn hình máy tính. Sau này khi hợp tác rồi, mấy tư liệu thảo luận xong, tin nhắn ngày càng nhiều, cô thường xuyên bỏ mấy tệp tài liệu và hình ảnh vào trong đó luôn.
Tô Lan Y chỉ là thuận miệng hỏi, nghe vậy, quay lại nhìn, cười nói: “Cậu cùng với Quý tổng hai người thú vị thật đấy, một người thì trên màn hình máy tính lưu ngay văn kiện của anh ta, người kia thì trên bàn ăn chỉ quan tâm đến mình cậu.”
Con chuột dừng lại trên tệp tin video một lúc, Thẩm Thiên Trản giương mắt nhìn về phía Tô Lan Y.
Người phía sau khẽ nhún vai, lấy chuyện phiếm ra tám thêm một chút: “Sau khi Hướng Thiển Thiển hủy hợp đồng với Thiên Đăng, có mời tôi và Quý tổng ăn một bữa cơm.”
Chuyện này Thẩm Thiên Trản có nghe Tô Tạm nhắc qua, lúc đó cô vẫn còn đang ngồi dũa móng tay, phải nói là ấn tượng sâu sắc: “Hướng Thiển Thiển ở Thiên Đăng như mặt trời ban trưa cậu cũng chả thèm gặp cô ta mấy lần, thế mà hủy hợp đồng rồi lại chịu ngồi ăn cơm chung?”
“Sớm biết cô ta toàn mạng, tôi làm sao mà chịu đi chứ?”
Hướng Thiển Thiển muốn hủy bỏ hợp đồng với Thiên Đăng, hiển nhiên là sẽ đắc tội với Tô Lan Y, cô ta vốn không muốn tùy tiện buông tay Hướng Thiển Thiển, trước tiên chưa nói phía Hướng Thiển Thiển có thuận lợi hủy bỏ hợp đồng không, tính sơ sơ thì nếu ra tòa chắc phải kéo dài một năm rưỡi là ít. Nếu không có Quý Thanh Hòa ra mặt, việc này tuyệt đối sẽ không giải quyết êm đẹp thế.
“Cái tên cáo già Tưởng Nghiệp Trình kia thay cô ta hẹn tôi ra, có được vụ làm ăn tốt như vậy, tôi đương nhiên phải đi xem tên Tưởng Nghiệp Trình này vã mồ hôi thế nào, làm tôi muốn buồn nôn luôn.” Tô Lan Y lắc đầu, giọng nói mang phần ghét bỏ: “Lúc tôi vừa ngồi xuống thì Quý tổng cũng vừa mới đến, anh ta còn chả thèm nể mặt Tưởng tổng, nhìn lướt qua căn phòng một cái, không thèm ngồi xuống, cứng đứng vậy một lúc, nói người không tới đừng làm phí thời gian của anh ta.”
“Tưởng tổng không hiểu lắm, mới hỏi còn ai chưa tới vậy.” Cô ta cầm ống hút, mơ hồ liếc nhìn Thẩm Thiên Trản.
Được rồi.
Cũng không phải là điểm danh gì, Tô Lan Y lại dùng ánh mắt tập trung như vậy nhìn cô.
Sắc mặt Thẩm Thiên Trản không hề thay đổi, cô kích dừng video, hơi thở so với Tô Lan Y còn ổn định hơn: “Thật không ngờ, giờ tên của tôi lại đến tai vị đại lão này rồi.”
Tô Lan Y cười: “Tôi không phải là nói qua với cậu rồi sao?” Ngũ quan của cô ta trong sáng, lại cực kỳ có nét, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào người khác quả là có tính chất đả kích cao: “Tôi rất thích nhìn cái bộ dạng có chết cũng không thừa nhận của cậu, cứ bị thu hút.”
“Cậu nghĩ ai cũng được Quý tổng nhớ mặt sao?” Tô Lan Y hất cằm, mỉm cười: “Tôi nhìn cậu ấy mà, đúng là được sủng quá nên kiêu rồi.”