Tô Lan Y lớn hơn Thẩm Thiên Trản hai tuổi, ở nhà rất được cưng chiều, từ nhỏ đến lớn đều chưa chịu khổ bao giờ, duy nhất một lần hạ phàm mạo hiểm hẳn là lần đầu bước ra khỏi tháp ngà, quen biết không rõ ràng bị người lừa gạt tình cảm.
Năm ấy Thẩm Thiên Trản quen Tô Lan Y, nội bộ công ty phân chia, cô chỉ là một nhân viên trù hoạch hạng mục tầm thường trong công ty điện ảnh. Sau khi xong kì thực tập bị lạnh nhạt và chuyển sang chính thức, hạng mục đầu tiên liền gặp được Tô Lan Y người lúc ấy đang theo biên kịch hàng đầu Hàn Tiêu Ly đến mở cuộc họp kịch bản.
Làm hạng mục cả năm, Thẩm Thiên Trản cũng tiếp xúc với Tô Lan Y tròn một năm. Cuối cùng vì nội bộ công ty tranh đấu, hạng mục chết non ngay giai đoạn đầu, không giải quyết được nữa.
Tính cách Tô Lan Y cao ngạo, là một người dã tâm có năng lực và khát vọng.
Từ lúc quen biết thân nhau cho đến cuối cùng hạng mục chìm nghỉm, Thẩm Thiên Trản và cô ta cũng vì lập trường công ty và hạng mục chấm dứt mà từ chung sống hòa thuận trở thành mất liên lạc.
Cho đến năm thứ hai, hạng mục khởi động lại.
Lúc Thẩm Thiên Trản liên hệ Tô Lan Y, cô ta đã lập một công ty đại lý tác quyền, tức là tiền thân của Thiên Đăng.
Khi đó Thẩm Thiên Trản mới biết, Tô Lan Y không phải nhà biên kịch mới bước ra xã hội với hai bàn tay trắng, cô ta và chồng của Hàn Tiêu Ly – Tô Khiêm Thành là họ hàng xa. Việc sửa kịch bản lặp đi lặp lại thúc đẩy quy trình rườm rà tra tấn đến nỗi cô ta không có chút nhiệt tâm nào với nghề biên kịch, ương ngạnh chống đỡ một năm, sau khi hủy bỏ hạng mục liền mở công ty với sự đầu tư của người nhà, tự mình làm đại lý tác quyền.
Cuối cùng nếu không phải ngại hạng mục lúc trước chính là để lót đường cho Tô Lan Y, phỏng chừng cô ta còn không bằng lòng đến giải quyết hậu quả.
Sau khi vào đội lần nữa, tình bạn giữa Tô Lan Y và Thẩm Thiên Trản lại khôi phục như trước*.
(*) 旧情复燃 /tình cũ phục nhiên/: chỉ tình cảm đã lâu nay lại thắm thiết trở lại.
Mỗi ngày mỗi đêm đều bị thúc giục nộp bản thảo đến ngủ cùng quần áo luôn, Tô Lan Y và cô cùng trò chuyện về lý tưởng, nói chuyện theo đuổi tình yêu, kể về mối tình đầu. Trong 5 tháng quay phim, Thẩm Thiên Trản chứng kiến cô ta mới biết yêu, rơi vào tình yêu cuồng nhiệt cho đến lạnh lùng chia tay, lại tái hợp.
Sau khi phim đóng máy, Tô Lan Y trở về tiếp tục làm tiểu phú bà của cô ta, Thẩm Thiên Trản vội vàng mà tiến vào đội làm hạng mục khác, diễn viên chính vẫn là bạn trai chó chết của Tô Lan Y.
Mới đầu tất cả đều theo đúng quỹ đạo, đối phương vì quan hệ giữa cô và Tô Lan Y tốt nên vẻ mặt hòa nhã. Dần dần, Thẩm Thiên Trản nhìn thấy anh ta trốn trốn tránh tránh, ở dưới mí mắt cô mà trộm hái hoa dại.
Sau khi bắt gặp mấy lần, sợ sự việc bại lộ, phía bên kia đã âm thầm vừa cảnh cáo vừa uy hiếp. Sau khi trong lòng Thẩm Thiên Trản trải qua vô số lần đấu tranh, cuối cùng vẫn tuân theo lương tâm của bản thân, hẹn Tô Lan Y đến thăm.
Giống như mấy câu chuyện thanh xuân cẩu huyết ngày xưa, cô kéo Tô Lan Y đến hiện trường bắt gian, mà chính nghĩa của cô cũng bị trêu cợt và đối xử bất công trong cuộc sống sau này.
Cô và Tô Lan Y, ngay tại thời điểm đó đã có một vận mệnh ngắn ngủi cùng lúc xuất hiện, về sau càng đi càng xa. Có lẽ là bởi vì cô đã bắt gặp khoảng thời gian đau đớn chật vật nhất trong cuộc đời Tô Lan Y, để lại rào cản không thể xóa nhòa. Lại có lẽ, sau khi cô ta trải qua việc này đã tỉnh ngộ, lại lần nữa trở về thế giới của cô ta, mà thế giới kia không có liên hệ gì với Thẩm Thiên Trản.
Về sau, cô rơi vào đáy vực, bị vây khốn trong vực sâu.
Tô Lan Y dường như đúng lúc đi ngang qua, nhớ nhung cảm động cả hai đã từng có một đoạn tình cảm bạn bè, thương xót mà đưa tay giúp đỡ. Nhưng cho dù Tô Lan Y là xuất phát từ tâm tâm tư nào mà đưa tay cho cô, cô vẫn luôn cảm kích. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Nhiều năm như vậy, ngay cả Tô Tạm cũng cho rằng giữa cô và Tô Lan Y là một tình bạn tuy hai mà một thân thiết khắng khít, nhưng chỉ có bản thân Thẩm Thiên Trản biết, cô và Tô Lan Y chưa bao giờ là bạn bè chân chính.
Trước kia không phải, bây giờ cũng không.
Nếu không phải hôm nay Tô Lan Y nhắc đến câu “Không phải tôi đã từng nói với cậu, tôi thích nhìn bộ dáng cừu non đến chết cũng không thừa nhận kia của cậu, vô cùng hấp dẫn”, Thẩm Thiên Trản đã rất lâu không nhớ lại những chuyện đã qua.
Cô mang USB đến máy tính sao chép lại một vài đoạn video, sau đó mang USB trả lại Kiều Hân, khẽ nâng cằm, ra hiệu cho Kiều Hân: “Em ra ngoài trước đi.”
Kiều Hân cầu còn không được.
Thấy chủ đề cuộc nói chuyện của hai vị sếp lớn càng nói càng riêng tư, cô ở giữa đã sớm lạnh run khốn khổ cầu được sống rồi. Cho dù Thẩm Thiên Trản không bảo cô ra ngoài, cô cũng sẽ suy nghĩ mau chóng tìm cớ trốn ra ngoài tạm lánh đầu sóng ngọn gió.
Lập tức, cô nhanh chóng thu thập đồ đạc của mình, rời phòng họp như một cơn gió.
Kiều Hân vừa đi, không khí trong phòng họp đột nhiên trầm xuống, rất có vài phần cảm giác khẩn trương giương cung bạt kiếm.
Thẩm Thiên Trản không nâng mắt, sau khi gửi đi video sau màn hình máy tính, buông lỏng chuột, tiếp tục sắp xếp tài liệu: “Lần trước lúc cậu nói với tôi những lời này, là hỏi tôi lần đó có cần hỗ trợ hay không?”
Cô cố gắng nhớ lại biểu tình Tô Lan Y ngay lúc đó, thời gian qua lâu rồi, trí nhớ có chút mơ hồ, chỉ nhớ mang máng lúc đó cô ta cả cửa cũng không vào, chỉ đứng ở cửa, câu đầu tiên là hỏi: “Tôi nghe nói về chuyện của cậu rồi, có cần tôi giúp đỡ hay không?”
Câu thứ hai là: “Cần bao nhiêu tiền, tôi xem bao lâu có thể đưa cho cậu.”
Tô Lan Y tán thưởng là vì Thẩm Thiên Trản lúc cùng đường vẫn còn lý trí và tỉnh táo để từ chối đề nghị giúp đỡ của cô. Cô ta liền dựa vào khung cửa, nhìn cô rất lâu, nói: “Tôi thích nhìn bộ dáng cừu non đến chết cũng không thừa nhận kia của cậu, lúc đó tôi hỏi cậu tên tra nam kia có phải ngấm ngầm gây khó dễ cho cậu không, cậu nói không có. Hỏi cậu có phải công ty có người vì chuyện này mà ức hiếp cậu không, cậu cũng nói không có. Sao vậy? Sợ nợ tôi ân tình sao?”
Dứt lời, cô ta vào nhà, nhìn khắp nơi, vô tư cởi giày ngồi bệt xuống sàn, nói: “Thiên Đăng không quá tốt, không đủ để phát triển. Cậu cũng không có đường lui nào tốt hơn, đến Thiên Đăng đi.”
Cô ta không quá quan tâm đến chuyện Thẩm Thiên Trản thất bại trong việc chịu trách nhiệm sản xuất phim, sau khi giúp Thẩm Thiên Trản giải quyết việc cấp bách mới phóng khoáng buông tay, cũng không biết là xuất phát từ tín nhiệm năng lực nghiệp vụ của cô hay là tin rằng cô có ý chí không thành công thì cũng thành nhân.
Thế cho nên sau này việc Thẩm Thiên Trản chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã khắc phục khó khăn một cách tuyệt đẹp, trả hết món nợ khổng lồ cũng không làm cho cô ta quá mức kinh ngạc, cô ta chỉ chuẩn bị một phong bao đỏ, mỉm cười chúc mừng: “Chúc mừng cậu hồi sinh.”
“Hẳn là vậy.” Tô Lan Y nhìn cô một cái, đã nhận ra Thẩm Thiên Trản có chút không vui, hơi thu liễm lại một chút: “Bảo Kiều Hân đi, vì để nhớ lại chuyện cũ với tôi?”
“Chuyện cũ có gì để có thể nhớ lại đâu,” Thẩm Thiên Trản bưng cà phê lên nhấp môi, hỏi: “Việc Thiên Đăng và Hướng Thiển Thiển giải ước trong hòa bình, anh ấy đã đáp ứng điều kiện gì của cậu?”
Lời này đột nhiên nói ra, Tô Lan Y trong chốc lát không kịp đề phòng, biểu tình nhất thời thất thần.
Cô ta nhướng đuôi lông mày, khó hiểu: “Sao cậu lại nghĩ đến hỏi việc này?”
Thẩm Thiên Trản đáp: “Trước kia ngại hỏi.” Cũng e ngại điều kiện Quý Thanh Hòa trao đổi cô còn chưa tính đến, tâm lý đà điểu* tự lừa dối mình chứ không giấu được người khác mà thôi.
(*) Hội chứng đà điểu (Ostrich effect) là một hội chứng tâm lý được ghi nhận trong tâm lý học chỉ về hình ảnh con đà điểu chôn đầu xuống cát, đợi nguy hiểm qua đi. Hiện tượng buông xuôi, phớt lờ, không suy nghĩ đến là gặp vấn đề khi phải đối diện với một vấn đề cố hữu ở con người được đặt tên khoa học là hội chứng đà điểu. Câu chuyện đà điểu vùi đầu xuống cát giờ đây thường dùng để chỉ những người không dám đối diện với khó khăn. (Wikipedia).
Tô Lan Y có hơi bất ngờ: “Cậu biết Quý tổng ra mặt thay Hướng Thiển Thiển giải ước là vì cậu?”
“Biết.”
Quý Thanh Hòa đối với tâm tư này của cô đã không còn được tính là bí mật gì nữa rồi.
Có bao nhiêu người biết chuyện này thì cô không rõ lắm, nhưng Quý Thanh Hòa ngay từ lúc bắt đầu đã không giấu diếm, giống như tình thế bắt buộc, lên giọng đến mức thiếu điều lên báo giải thích.
Mấy năm nay cô đã sớm thành tinh, đừng nói rằng Quý Thanh Hòa rõ ràng đã âm thầm đối với cô thế này thế kia, ngay cả khi anh kín đáo nội liễm chỉ biết âm thầm giúp đỡ, cũng sẽ giả vờ không để ý mà đem những chuyện đã làm đó truyền tin đi.
Con người này tính kế thành quen, như thế nào lại cam tâm mà thỏa mãn việc yên lặng trả giá mà không để người khác biết được.
Thẩm Thiên Trản từ chối thì từ chối, nhưng những chuyện biết được cũng không ít.
“Tinh Hải đã sắp xếp đưa ra nhiều thông cáo, kế hoạch đột phá từ cậu.” Tô Lan Y thoáng liếc mắt, đối diện với cô: “Không sai biệt lắm với dự đoán lúc trước của tôi, tuy rằng cậu đã sớm bố trí trước, nhưng Quý tổng vì để cậu không có chút sơ hở nào, vẫn là dốc sức thúc đẩy kết quả hợp tác ba bên.”
Cho nên Thẩm Thiên Trản bên này mới sóng yên gió lặng, an ổn vững vàng.
Tô Lan Y vén tóc ra sau tai, nói: “Tôi không làm khó Quý tổng, xuất phát từ suy nghĩ hậu phương hai bên sau đó tiếp tục hợp tác, cũng là vì bảo vệ cậu, cũng sẽ có một chút lợi ích.”
Cô ta không muốn nói nhiều, không cho Thẩm Thiên Trản lại có cơ hội nói chuyện nữa, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi. Có một việc. Tháng 11 năm ngoái [Xuân Giang] của Tiêu Thịnh khai máy ở Hoành Điếm, năm sau chuyển đến Vô Tích không đến vài ngày liền bị kẹt trong bão tuyết. Công ty vì phí sinh hoạt của đoàn phim đã trợ cấp một khoản rồi, qua hai ngày mà thời tiết còn không có chuyển biến tốt đẹp, phỏng chừng cậu phải tự mình đi một chuyến.”
Cuối năm trước Tiêu Thịnh gia nhập Thiên Đăng, Tô Lan Y cố ý bồi dưỡng anh ta, được bố trí đến nhóm của Thẩm Thiên Trản đợi một năm để quen thuộc quy trình, tích góp kinh nghiệm từng tí một. Tháng 11 năm ngoái, vây cánh Tiêu Thịnh vừa đủ lớn, liền đảm nhiệm sản xuất, ở Hoành Điếm khai máy hạng mục cổ trang [Xuân Giang], lúc đó Tô Lan Y còn đặc biệt bay đến Hoành Điếm chúc mừng, thông cáo của các Blogger khen Tiêu Thịnh đến mức bay lên trời*, một hồi vô cùng náo nhiệt.
(*) 天上有地下无 /trên trời có dưới đất không/: ý chỉ chuyện vô cùng tốt đẹp, độc nhất vô nhị.
Thẩm Thiên Trản rũ mi không nói.
Việc tiếp quản đoàn phim giữa chừng hơn phân nửa là phí sức không thu được kết quả tốt, cô không có công lao gì, trái lại xảy ra sự cố cô còn phải nhận phân nửa trách nhiệm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Nhà sản xuất mà Thiên Đăng bồi dưỡng rất nhiều, nhưng hiếm có ai nổi danh bên ngoài như Thẩm Thiên Trản như vậy. Tiêu Thịnh tự phụ về tài năng, một năm kia dưới tay của cô, ngoài mặt khiêm tốn ham học, bên trong tranh giành háo thắng, tích lũy nhiều bất mãn với cô.
Mỗi lần gặp mặt, bởi vì cùng công ty hỗ trợ đồng nghiệp phải duy trì vẻ ngoài bạn bè ôn hòa. Người khác không biết, nhưng Tô Lan Y hẳn là có nghe thấy.
Bởi vì nhân viên công ty có nhiều suy đoán, cảm thấy Tô Lan Y là kiêng kị bộ phận sản xuất chỉ có duy nhất Thẩm Thiên Trản, cố tình bồi dưỡng nhân tài thực lực ngang ngửa địa vị bằng nhau, cho nên khiến Thẩm Thiên Trản không vừa lòng.
Mà Tiêu Thịnh, vì Thẩm Thiên Trản mọi chuyện đều áp chế anh ta, nên cũng không hẹn gặp lại cô. Ở công ty, bình thường hai vị này là vua không gặp vua, hiếm khi ở chung một chỗ.
Có lẽ đoán được băn khoăn của Thẩm Thiên Trản, Tô Lan Y cười cười, đứng lên vỗ vỗ vai cô: “Ở Thiên Đăng có thể quản việc cũng chỉ có cậu, công ty rót vào [Xuân Giang] nhiều tiền như vậy, cứ tiếp tục như vậy, quay hay không đều sẽ lỗ vốn.”
Nói đến phần này, Thẩm Thiên Trản không có lí do gì để phản bác, cô nhíu mày, dù chưa trực tiếp tỏ thái độ nhưng cũng khéo léo biểu thị: “Vậy xem tình huống, hy vọng hết thảy thuận lợi, không cần tôi ra trận.”
Về phần Tô Lan Y và Quý Thanh Hòa có lợi lộc gì, đến cuối cùng cũng không nói cho Thẩm Thiên Trản.
---------------------
Sau vài ngày, Bất Chung Tuế công bố người đại diện ở khu vực Châu Á ----- Tống Yên.
Tống Yên được Phó Hề tán thưởng, còn trẻ đã xuất đạo, vừa xuất đạo liền lên đỉnh cao. Sau đó rút lui khi đang đỉnh cao sự nghiệp, trở về vườn trường, cho đến năm ngoái mới quay lại mạnh mẽ.
Năm ngoái khi [Xuân Giang] tuyển diễn viên, Thẩm Thiên Trản và Tống Yên từng cùng nhau ăn bữa cơm, ấn tượng với cô ấy rất sâu sắc. Về sau Tiêu Thịnh chỉ định Tống Yên làm nữ chính, Thẩm Thiên Trản cũng không bất ngờ, chỉ là tuy rằng cô ấy quay lại mạnh mẽ, có thể nắm lấy vị trí người đại diện cho Bất Chung Tuế vẫn như trước khiến kẻ khác mở rộng tầm mắt.
Càng kịch tính hơn chính là, Bất Chung Tuế ngay ngày hôm đó còn công bố một vị đại sứ đồng hồ, Chu Diên.
Lúc Thẩm Thiên Trản nhìn thấy thông cáo trên Weibo là lúc đang thu xếp hành lý, thời tiết xấu mấy ngày liền, cô đốt hương cầu nguyện rõ ràng không có tác dụng, Tô Lan Y ra lệnh điều động, phái cô đi Vô Tích giúp Tiêu Thịnh.
Đúng lúc vợ chồng lão Thẩm bị hủy bỏ lịch bay vì trời tuyết, đang lo âu bị kẹt ở Bắc Kinh chờ tuyết tan mới có thể trở về, liền bắt gặp Thẩm Thiên Trản đi công tác ở Vô Tích.
Lúc mẹ Thẩm cằn nhằn liên hồi và sắp xếp quần áo vào vali, Thẩm Thiên Trản tựa vào mép giường suy nghĩ Chu Diên có phải là “một chút lợi ích” của Tô Lan Y và Quý Thanh Hòa hay không.
Không đợi cô suy nghĩ ra nguyên do, Minh Quyết đã gửi cho cô một bảng thời gian biểu dài, hỏi dò cô mấy ngày này có thời gian rảnh không, để anh ta đi sắp xếp hành trình đến Tây An.
Lúc này đầu óc Thẩm Thiên Trản mới ông lên một tiếng, hỏi: “Gần đây tôi đi công tác, chuyến đi Tây An lần này cần phải hoãn lại rồi.”
Minh Quyết rất nhanh gọi điện thoại cho cô, biết được Thẩm Thiên Trản phải đi công tác ở Vô Tích, tạm thời ngày về vẫn chưa xác định, trợ lý riêng họ Minh hiếm khi bị tắt lửa mấy giây.
Thẩm Thiên Trản cũng trầm mặc theo, chủ động hỏi thăm tình hình gần đây của Quý Thanh Hòa: “Quý tổng của các anh gần đây bận không?”
Minh Quyết cầm điện thoại, quay đầu nhìn Quý Thanh Hòa đang cúi đầu làm việc, câu trả lời đúng trọng tâm lại thừa thãi: “Quý tổng vẫn như trước đây.”
Thẩm Thiên Trản nghe vậy, không biết nên tiếp lời thế nào, dứt khoát yên lặng.
Sau khi cô và Quý Thanh Hòa tách ra ở tiểu khu bãi đỗ xe ngày hôm đó cũng chưa gặp lại nhau. Ngay cả Kiều Hân đem nội dung hội nghị gửi cho Minh Quyết, cũng là hai ngày sau mới nhận được phản hồi của Minh Quyết.
Thẩm Thiên Trản không cần suy nghĩ cũng hiểu được ý đồ bỗng nhiên xa cách của Quý Thanh Hòa, nhưng trước có thỏa thuận của anh, sau có sự kiên trì của anh, kết quả suy nghĩ mấy ngày nay của cô ngoại trừ suy ra cô là đồ tra nữ thì không có gì rõ ràng nữa.
Cô nghĩ một chút, quyết định cúp máy.
Lời nói vừa mới xuất hiện trong đầu, đầu kia điện thoại đã đổi người, giọng nói của anh hơi mệt mỏi, khe khẽ nhàn nhạt: “Nghe nói có người đang nhớ anh?”
Thẩm Thiên Trản: Em không phải, em không có, đừng có nói bừa.