Sau khi ăn trưa, Thẩm Thiên Trản cùng Tô Tạm đi đến phòng của Tiêu Thịnh, bàn bạc về kế hoạch cho bước tiếp theo.
Phòng của Tiêu Thịnh và Thẩm Thiên Trản cùng ở một tầng, nhưng một người ở phía Nam một người ở phía Bắc, hai phòng ở đầu và cuối của tầng.
Điều hòa của khách sạn mới dừng lại, hành lang và lối đi nhỏ đều lạnh như hầm băng, từ tường đến sàn nhà đều lạnh tới mức làm người ta thấu cả xương.
Tô Tạm từ nhỏ đã lớn lên ở phương Bắc, cực kì không thích nghi được với điều kiện nhiệt độ dưới 0 độ C mà lại không có lò sưởi, đi một bước lại run rẩy, khi tới cửa phòng Tiêu Thịnh, khuôn mặt nhỏ đã trắng xanh, môi đã chuyển sang màu tím nhạt.
Thẩm Thiên Trản lấy khăn quàng cổ đưa cho cậu ta: “Choàng vào.” Cô chỉ vào môi anh: “Lạnh tới tím tái rồi.”
Tô Tạm lắc đầu.
Hai tay cậu ta ôm chặt người mình, ngay cả như vậy, chỉ có mấy chỗ vải chồng lên nhau thì mới có chút ấm. Hai tay anh không chịu lộ ra ngoài, đánh cằm về phía trước: “Đến rồi, vào phòng Tiêu Thịnh làm chén rượu là tốt rồi. Chị Trản chị là con gái mà, thân thể yếu ớt, đừng tốt bụng quá làm gì.”
Anh lẩm bẩm cằn nhằn, rồi lại xoa xoa tay vào nhau: “Bây giờ cả thành phố đều bị tuyết phong tỏa cả rồi, đừng nói là cắt điện, giờ ra khỏi cửa cũng không dám. Cái mùa này mà lại bị bệnh, thì ngay cả bệnh viện cũng không đi nổi luôn.”
Thẩm Thiên Trản lười tranh luận với cậu ta, giữ chặt một cánh tay của Tô Tạm, không thèm phân bua, kéo anh đến cạnh mình. Khăn choàng cổ màu nâu nhạt trên tay cô đang cuộn thành hai vòng, cô nhón gót chân, choàng lên cho anh một cách qua quýt, thắt chặt lạị.
Mặt Tô Tạm đỏ lên, sững sờ nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trản, trên mặt kèm theo biểu cảm xúc động, anh bị Thẩm Thiên Trản tát một cái vào sau gáy, chớp mắt đã tỉnh ngay.
Thẩm Thiên Trản trừng mắt nhìn cậu ta: “Nhìn cái gì, chị là người cậu vĩnh viễn không có được đâu mà nhìn.”
Tô Tạm bị đánh từ phía sau, ót vẫn còn đau, cậu sờ sờ lên chỗ cổ đã bị khăn choàng cuộn lại, bĩu môi.
Vẻ ngoài của Tô Tạm khá tốt, vóc dáng cao gầy, hơn nữa tính tình lại thú vị, nói chuyện có duyên, năm trước chạy theo Thẩm Thiên Trản kiếm cơm, thường bị nhận nhầm là nghệ sĩ mới được Thẩm Thiên Trản o bế.
Sau này mới biết Tô Tạm chỉ là trợ lý, thậm chí một số người còn cảm thấy tiếc cho cậu.
Ngay cả bản thân Tô Tạm, đối với nhan sắc của mình cũng đã từng có mấy phần tự tin lố, có thời điểm cực kỳ tự cao tự đại. Cậu còn hỏi qua Thẩm Thiên Trản, bản thân cậu ta vượt trội như vậy, Tô Lan Y lại là tổng giám đốc của Thiên Đăng, bối cảnh quá tốt, có phải là cũng có thể đổi lại làm một nghệ sĩ nổi tiếng được bao người ham muốn không. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thẩm Thiên Trản lúc đó lập tức trả lời cậu: “Tô tổng đồng ý, đương nhiên là có thể.”
Điều kiện này của Tô Tạm mà muốn gia nhập vào giới nghệ sĩ, phải gọi là thiên thời địa lợi, cho dù là dùng ánh mắt hiện tại để nhìn, điều kiện hiện tại của cậu cũng tính là ngàn dặm khó tìm, vô cùng xuất sắc. Đương nhiên, “điều kiện” ở đây không phải là nói về ngoại hình của cậu, chẳng qua là đang đề cập đến bối cảnh phía sau thôi.
Khi đáp lại như vậy Thẩm Thiên Trản đã đoán được Tô Lan Y sẽ gạt bỏ hết mấy cái suy nghĩ hoang đường của Tô Tạm.
Tô Tạm cũng không phải là người thích đứng trước sân khấu, cảm giác mới mẻ qua đi, tên này chỉ cảm thấy mình là phú nhị đại bị cưỡng ép nên có chút chán nản. Biết rõ là như thế, mà lại còn đầu tư vào tên nóng lạnh nửa vời này, chắc chắn không phải Tô Lan Y mà cô biết.
Đương nhiên, Tô Tạm bị đả kích, vì vậy mà sa sút tinh thần một thời gian. Chính là trong khoảng thời gian đó, Tô Tạm không biết là xuất phát từ tư tưởng phản nghịch hay là ngây thơ ấu trĩ, lại đối với một người lạnh lùng khinh thường trần thế như Thẩm Thiên Trản vô cùng nhiệt tình.
Thẩm Thiên Trản đến giờ vẫn không định nghĩa hành vi lúc đó là theo đuổi.
Sự nhiệt tình của Tô Tạm cũng chỉ kéo từ đầu tuần tới cuối tuần, thì bị đánh bại bởi sự kiên quyết của Thẩm Thiên Trản.
Lúc ấy cô đang ngồi trên bàn tô son môi, ánh mắt lạnh sắc như dao nhìn Tô Tạm: “Chỉ là một đứa không tự lập như cậu, trong lòng lúc nào cũng có tư tưởng làm phú nhị đại, cậu có tư cách gì mà theo đuổi chị?”
Cô nhìn còn chả thèm nhìn Tô Tạm lấy một cái, thấp giọng nói: “Có muốn chị cho cậu xem mấy tin nhắn trong nhóm Wechat của chị không? Người theo đuổi chị từ A đến Z, cậu có thể lên Baidu tra thử gia thế xuất thân, cậu xem thử điều kiện của cậu hiện giờ thì tới khi nào mới vào được nhóm này nhỉ?”
Tô Tạm bị cô chọc cho hai mắt đỏ cả lên, uất ức không ngừng: “Em có chỗ nào không tốt? Em vừa đẹp trai, nhà lại có tiền, lại còn cường tráng nữa.”
Thẩm Thiên Trản cười lạnh nhạt một tiếng, xem cậu ta như là em trai, ánh mắt trìu mến: “Nhìn xem, càng không ra dáng đàn ông thì càng thích nói đến điều kiện.” Cô tô xong môi, đứng dậy đi đến chỗ cậu sờ đầu cậu một cái: “Được rồi, làm loạn đủ rồi thì quay về làm trợ lý cho chị, chị sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa. Nhưng mà còn làm loạn lung tung lôi theo phiền phức cho chị nữa, thì cút xéo càng sớm càng tốt?”
Cô cởi áo bành tô, trên cơ thể là bộ đầm dạ hội lộng lẫy, ở dưới ánh đèn cứ đẹp ma mị như vậy, lại vừa kiêu hãnh và châm biếm nói: “Chị là người phụ nữ mà cậu mãi mãi cũng không có được đâu.”
Tô Tạm từ đầu đến cuối vẫn nhớ như in khung cảnh kia, Thẩm Thiên Trản đêm đó giống như một bức tranh nằm lơ lửng giữa không trung, mỗi ánh mắt cái nhăn mày đều phóng đãng phong lưu.
Những cô gái mà cậu ta sẽ gặp từ lúc đó trở về sau, hoặc là nhạt nhẽo vô vị, hoặc sẽ là đầy đặn lòe loẹt, sẽ không có người nào được như Thẩm Thiên Trản, một ánh mắt thôi cũng làm điên đảo chúng sinh.
Sau này của sau này nữa, cậu nhớ kỹ câu nói cuối cùng kia của Thẩm Thiên Trản, thu lòng mình lại, không bao giờ dám đùa quá trớn với cô.
Cũng bởi vì chuyện này, Tô Tạm đối với Quý Thanh Hòa có một lòng ái mộ sâu sắc. Cậu cùng cô đi qua những chặng đường phồn hoa, cũng cùng cô thăng trầm trên chặng đường tìm kiếm danh lợi, cậu cũng đã từng có giây phút sa vào lưới tình của cô, thời điểm tràn trề âm sắc như vậy, nhưng Thẩm Thiên Trản từ đầu đến cuối vẫn rất minh bạch.
Quý Thanh Hòa với cô mà nói, chắc chắn có điều gì đó vô cùng đặc biệt.
Nếu không coi anh là cái gì, đuổi một tên đàn ông đi đối với cô mà nói, chỉ dễ như trở bàn tay.
Nhớ lại chuyện cũ, Tô Tạm có chút chạnh lòng và buồn ý.
Cậu ta đút nửa khuôn mặt vào khăn choàng, mơ hồ lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng chỉ có mỗi Quý tổng là mạnh dạn đứng lên.”
Thẩm Thiên Trản không nghe được rõ, nhưng đoán được trong miệng tên cún con này chắc là chẳng nói được cái gì tốt đẹp, cô mà hỏi lại khác gì tự làm bẽ mặt mình, cô kéo cổ áo, không thèm khách khí đá Tô Tạm một cái: “Thất thần cái gì, dẫn đường đi.”
Tô Tạm kêu lên một tiếng, vừa mới tỏ vẻ kiều diễm thì một cước vừa rồi đã đập nát hết cả hình tượng rồi.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này chân làm bằng sắt hay sao? Đá một cái mẹ nó đau quá.
--------------
Càng tới gần phòng Tiêu Thịnh, âm thanh càng ồn ào.
Thẩm Thiên Trản ban đầu còn tưởng là tụ họp đông người, náo nhiệt, chờ sau khi âm thanh càng ngày càng rõ, mới nghe được là tiếng cãi lộn.
Cô lôi ngay tên ngốc đang vọt tới trước tính hóng chuyện lại, dừng lại núp bên góc cửa. Chờ sau khi nghe được vài phút ở góc tường, cô mới hiểu được ngọn ngành nguyên nhân của mọi chuyện.
Người đang lớn tiếng la hét kia chính là lãnh đạo nhỏ của đoàn làm phim, người đang khuyên can là đạo diễn và tài vụ.
Tiêu Thịnh không lên tiếng, cũng không biết có ở trong đó không.
Thẩm Thiên Trản nghe xong có thể đại khái suy đoán, lúc đang suy xét chờ mấy vụ ầm ĩ này trôi qua sẽ bước vào trong, tay trái vừa đặt trên tay nắm cửa, trợ lý Tống Yên vừa hay đi ra ngoài, đúng lúc đối mặt với Thẩm Thiên Trản.
Thẩm sản xuất có chút xấu hổ, sự việc diễn ra quá bất ngờ, khẽ sờ vào một điếu thuốc trong hộp thuốc lá.
Tống Yên cười không nói gì, nháy mắt với cô một cái, vô cùng tự nhiên bước đến trò chuyện: “Hôm qua tôi đã nghe cô sẽ qua đây thực sự rất vui.” Ánh mắt của cô quét qua Tô Tạm, khách sáo mà đáp lời: “Tiểu Lương nói là anh quá mệt, khai máy hoàn tất sẽ nghỉ ngơi đôi chút, tôi không dám đến quấy rầy.”
Ấn tượng của Thẩm Thiên Trản đối với Tống Yên rất tốt, hai người mặc dù không tính là quá quen biết, nhưng ngày thường vẫn hay chạm mặt nhau, không thể coi là xa lạ. Dù sao có thể nằm ở trong nhóm Wechat của Thẩm Thiển Trản, đều có thể nói với nhau vài câu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Sau khi hàn huyên vài câu xong, hai người điềm nhiên kết giao, cùng tiến vào gõ cửa.
Nghe được tiếng chuông cửa, cuộc cãi vã trong phòng cuối cùng cùng hạ xuống.
Ra mở cửa chính là tài vụ, cô đưa mắt nhìn thấy ba vị đang đứng sau cánh cửa, sắc mặt có chút thay đổi, có phần bối rối.
Thẩm Thiên Trản nghiêng người bước vào trong.
Sản xuất thường yêu cầu mở cuộc họp, căn bản thì những cuộc họp kiểu này sẽ được sắp xếp ngay tại phòng khách. Sau khi Thẩm Thiên Trản, Tô Tạm cùng với Tống Yên và trợ lý của cô bước vào, không gian trong nháy mắt đã trở nên chật hẹp, không còn chỗ đứng nữa.
Tiêu Thịnh nãy giờ ngồi trên ghế sô-pha không hề lên tiếng lúc này mới giương mắt lên nhìn, không mấy nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi khách sạn bị cúp điện, ấm nước điện không thể dùng được. Trước mặt Tiêu Thịnh, là một bếp lò hâm nóng một bầu rượu lớn, vì vậy mà làm cho gian phòng ấm lên không ít.
Trợ lý cầm ly lên, rốt cho mỗi người một chút rượu để làm ấm cơ thể.
Bên trong phòng không khí có chút căng thẳng, anh ta vừa rót rượu vừa nói mấy câu xoa dịu: “Buổi sáng khách sạn mất điện, tôi liền lo lắng nước cũng sẽ bị cắt luôn, lúc tôi vừa đi rửa mấy chén trà thì đúng lúc phát hiện ra….Quả nhiên đúng như vậy.”
Thẩm Thiên Trản và Tô Tạm liếc nhìn nhau, cô ngủ dậy muộn, lúc rửa mặt thì khách sạn vẫn chưa bị cắt nước, không ngờ lúc vừa bước ra khỏi cửa, thì nước cũng ngừng luôn.
“Trợ lý sản xuất đã thương lượng với khách sạn, yêu cầu cung cấp nước dùng hằng ngày, song hai bên lúc nói chuyện lại có chỗ không vừa lòng nên không được vui vẻ lắm.” Trợ lý cẩn thận nhìn sắc mặt của Tiêu Thịnh, thấy anh ta không ngăn cản, mới tiếp tục kể: “Từ những ngày đầu năm bão tuyết cho đến hôm nay, trợ lý sản xuất vì việc cung cấp nước cho đoàn phim mà tốn không ít công sức, mọi người ai cũng có khó khăn mà. Kết quả là vừa bị mất điện vừa mất nước, khó tránh tâm tình không được tốt.”
Thẩm Thiên Trản là một nhà sản xuất lớn, làm việc đều nhìn vào đại cục, rất ít khi quan tâm đến nhất cử nhất động của mấy tổ nhỏ bên trong.
Tuyết đến, bão tuyết làm cho giao thông liên lạc bị kẹt, nơi ở vừa mất điện lại vừa mất nước, bất luận là ai ở đây, đều cảm thấy quá mệt mỏi.
Cô không muốn nhúng tay vào [Xuân Giang] quá mức, mắt hướng về phía Tiêu Thịnh.
Người ở phía sau hiển nhiên không muốn xử lý mấy việc vụn vặt này, nhưng lại ngại ở chỗ Thẩm Thiên Trản và Tô Tạm đều ở đây, sau khi họ nhẫn nại giải quyết từng vấn đề một xong, đuổi trợ lý sản xuất đi, đóng cửa lại tiếp tục nói mấy chuyện hôm qua vẫn chưa nói xong.
Khi Thẩm Thiên Trản đến, giao thông ở Vô Tích đã bị gián đoạn. Rất nhiều kế hoạch được vạch ra từ hôm qua không kịp thực hiện nữa, lại vừa bị mất điện mất nước, bước đi nào cũng gặp khó khăn. Đừng nói đến Tiêu Thịnh, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy mình như bị Ông Trời trêu chọc vậy.
Trước mắt khoan hãy nói đến việc giải quyết khủng hoảng lúc này, đoàn làm phim bị kẹt lại, không có cách xoay chuyển tình hình, ai đến tâm trạng cũng đều không tốt.
Nhưng Thẩm Thiên Trản trước khi đi vẫn trấn an Tiêu Thịnh. Trước tiên vẫn phải qua trận tuyết này đã, để tài vụ làm một báo cáo tài chính, sau đó lôi kéo nhà đầu tư bỏ vốn ra, nên mời những lão đại có tiếng nói, tính toán tài chính cho chặt chẽ cũng không phải là không vượt qua được.
Huống hồ, phim trước khi lên sóng truyền hình, ai cũng không thể biết được rốt cuộc sẽ lời hay lỗ, trong lòng không cần phải tiêu cực như vậy. Chuyện cần đối mặt lúc này, chính là vấn đề đoàn làm phim lương thực thiếu hụt làm lòng người thấp thỏm gây ra nguy cơ khủng hoảng, tai họa lớn trước mắt, đảm bảo được an toàn cho thành viên của đoàn làm phim mới là điều quan trọng nhất.
----------
Nội tâm của Thẩm Thiên Trản lại không bình tĩnh được như vậy, cô lo điện thoại không sạc sẽ như đồ bỏ đi, ngoài trừ việc chiếu sáng với xem giờ thì chả còn tác dụng gì khác. Cũng lo không có nước không có điện, không thể đi tắm rửa mặt, chăm sóc bảo dưỡng cơ thể tiên nữ mà ngày nào cũng phải làm.
Cũng may mà đoàn làm phim có đèn pha, Tô Tạm đi mượn một cái, gọi Tống Yên và trợ lý của cô, bốn người ngồi vây quanh như một bức tường thành.
11 giờ, Thẩm Thiên Trản buồn ngủ quá, rời đi trước.
Tới khi quay về phòng, sau khi rửa mặt qua loa xong, cô cuộn tròn chăn trên giường, bên ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi không ngừng kèm theo âm thanh tuyết rơi gõ vào song cửa, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Lúc đầu giấc mơ như nửa thực nửa áo, giống như nhớ lại những chuyện phát sinh vào hôm nay.
Từ chuyện gặp Tống Yên, đến lúc chạng vạng tối thì người của khách sạn đưa nước đến, rồi kéo đèn pha chơi mạt chược, mỗi hình ảnh lướt qua đều rõ ràng, cứ như đưa tay là có thể chạm vào vậy.
Dần dần chìm vào giấc mộng sâu hơn.
Cảnh trong giấc mơ chuyển tới một buổi trưa đứng bóng, Tô Tạm hi hi ha ha nở nụ cười: “Vốn là không có chuyện gì, nhưng mà sau khi em nói xong việc mấy diễn viên trong đoàn này rất hợp khẩu vị với chị, chắc sẽ có chuyện xảy ra.”
Tô Tạm trong mơ cứ lải nhải: “Chị xem chị bình thường phóng đãng phong lưu như vậy, để lại cho Quý tổng ấn tượng như thế…”
“Chị phải cẩn thận, không chừng Quý tổng sẽ tự mình đến trường quay để giám sát chị đó.”
Cô ngậm chiếc đũa, lơ đễnh nói: “Anh ta nếu có giống*, thì đến đi.”
*种: có thể hiểu là hạt, giống hoặc gan dạ, mặc dù ở đây dịch gan dạ có thể sẽ ổn nhưng để hợp với ngữ cảnh ở đoạn dưới, dịch giả chọn giống (nghĩa 18+) một chút, cho hợp lý.
Tô Tạm ôm bụng cười lăn lộn, vui vẻ lăn qua lăn lại ở mép giường: “Anh ấy có giống hay không, chị còn không biết sao?”
“Biết”. Thẩm Thiên Trản nở nụ cười không mấy đứng đắn, khóe mắt và lông mày không giấu được vẻ tham lam: “Chính là không biết anh ta có đủ giống không thôi.” Dù sao thì đường cũng bị bão tuyết làm cho tắc hết rồi, thời gian không bước ra cửa phòng thì tốt nhất là để gieo giống rồi.
Cô ở trong giấc mơ bật cười thành tiếng, vừa muốn đắm chìm vào những khung cảnh 18+ kia.
Cửa phòng mơ hồ truyền tới tiếng gõ cốc cốc, như là Tô Tạm, hoặc là cái người đàn ông kia.
Thẩm Thiên Trản lấy lại ý thức, tập trung nghe.
Ngay sau đó, cửa mở ra, tim Thẩm Thiên Trản đập loạn, theo bản năng trợn tròn mắt. Trong tầm mắt là ánh sáng của đèn pin đang từ từ tiến vào phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Thẩm Thiên Trản rốt cuộc cũng bừng tỉnh, cơn buồn ngủ tiêu tán luôn, chống tay ngồi dậy, giọng lạnh lùng hỏi: “Ai đó?”
Tim cô đập như đánh trống, mắt có thể nhìn ra được bóng bước vào phòng cô là đàn ông, dáng người cao thẳng, vừa muốn kêu cứu, đối phương dường như phát hiện ra được ý đồ của cô, liền bước nhanh tới mở lời: “Là anh.”
Thẩm Thiên Trản giật mình.
Sau khi bộ não trống rỗng của cô phân tích xong, vẫn chưa hết khủng hoảng.
Cô nhanh chóng đứng dậy, lấy áo lông choàng lên người. Bối rối tới mức quên mang dép, chân trần đứng trên sàn, lùi lại vài bước, lấy gạt tàn thuốc trên bàn nắm chặt trong tay.
Quý Thanh Hòa đứng cách cô hai bước chân, thấy cô bị dọa, không manh động thêm, đưa đèn pin trên tay chiếu sáng qua bên đó, lặp lại một lần nữa: “Là anh.”
Thẩm Thiên Trản trong phút chốc cảm thấy như bản thân chính là đang nằm trong giấc mộng đặc biệt kia, anh đi vào giấc mộng của cô, từng bước từng bước mà tiến đến theo hướng ánh sáng chiếu. Ngay lại lúc cô còn đang ngẩn ngơ thì anh đã đến gần, không quan tâm đến tuyết bám trên người mình, cúi đầu ôm chặt cô.
“Là anh, Quý Thanh Hòa.”