Tô Tạm nghe vậy, trong chốc lát tâm tình phức tạp, cũng không phân biệt được câu nói này của Minh Quyết là châm biếm hay là độc địa.
Lúc này, hai người đã đi đến trước xe.
Hầm đỗ xe không rộng rãi, các dãy đỗ xe đầy ắp xe thương vụ và xe gia đình mà đoàn phim thuê.
Minh Quyết chiếu đèn pin về hướng chiếc BMW phong trần mệt mỏi trong góc, bánh xe dính đầy tuyết và bùn lầy, sớm đã mất đi sự vẻ vang sáng loáng vốn có.
Tô Tạm nhìn những vệt tuyết tan chảy, hỏi: “Chiếc xe này đã đi nhiều lắm rồi nhỉ, anh và Quý tổng từ đâu chạy đến?”
“Nam Kinh.” Minh Quyết mở khóa xe, mở cốp xe: “Giang Tô tuyết lớn, chỉ có sân bay Nam Kinh miễn cưỡng mở cửa. Quý tổng tạm thời đổi vé, đuổi kịp chuyến bay cuối cùng, dây dưa hơn sáu tiếng đồng hồ mới đến nơi.”
Lúc cốp sau xe mở ra, đèn bên trong sáng lên, giống như một đám đom đóm ngái ngủ, trong một góc gara sáng lên ánh sáng nhàn nhạt.
Minh Quyết đem đèn pin chiếu vào cổ áo âu phục, nghiêng đầu, ra hiệu Tô Tạm lấy chiếc xe đẩy đang gấp lại ra.
Sau đó tay chân nhanh nhẹn mở xe đẩy, cắn dây treo đèn pin, đem đồ đặt lên xe đẩy mà không chút phàn nàn.
Toàn bộ ghế sau xe BMW cụp hết xuống, dành hơn phân nửa không gian để chất mì gói. Tô Tạm tới tới lui lui chuyển được ba lần mới đưa được hết tất cả đồ ăn và nước uống đến nhà kho mà đoàn phim thuê.
Sau khi đóng cửa, Tô Tạm lau mồ hôi trên trán, có chút mệt mỏi: “Nghỉ một chút hút điếu thuốc đi.”
Minh Quyết không nói gì, thấy Tô Tạm đặt mông ngồi xuống cầu thang cũng ngồi xuống cách anh ta một cách tay.
Tô Tạm đưa một điếu thuốc qua, Minh Quyết nhìn một cái, không nhận: “Tôi không hút thuốc.”
“Biến thái? Quy định của Quý tổng sao?” Cậu ta ngậm đầu thuốc, đánh bật lửa trong tay vài cái: “Anh có phiền nếu tôi hút một điếu không?”
Minh Quyết dùng tay ra hiệu “anh tùy ý” nói: “Quý tổng không hút thuốc không uống rượu, xã giao cũng ít, càng không có thói quen để cấp dưới chắn rượu chắn thuốc giúp, cho nên tôi cũng không hút thuốc.”
Tô Tạm thấy vậy, ngọn lửa vụt lên một cái, ngậm điếu thuốc hỏi: “Anh và Quý tổng từ Nam Kinh đến đây tìm mất bao lâu?”
“Không có tính.” Từ lúc Quý Thanh Hòa tạm thời quyết định thay đổi đến Nam Kinh, anh ấy chịu trách nhiệm liên lạc với các cơ sở địa phương để tiếp đãi Quý tổng về vấn đề nghỉ ngơi và đi lại. Kết quả chuyến bay bị kéo dài hơn 6 tiếng đồng hồ vì tuyết lớn, tất cả hành trình sau khi hạ cánh đều bị thay đổi.
Quý Thanh Hòa yêu cầu một chiếc xe BMW có thể chạy trên địa hình tuyết, sau khi sắp xếp vật tư liền đi thẳng đến Vô Tích.
Mặt đường cao tốc đóng băng và trơn trượt, buổi tối đều là Quý Thanh Hòa tự mình lái xe. Thấy còn hơn 10km nữa là đến nơi, đoạn cuối của đường cao tốc, lại gặp phải con đường bị phân tuyến bị chặn lại, xe trên cao tốc vào thành phố một đường bị chặn đến trạm thu phí.
Nghĩ vậy, Minh Quyết chợt nhớ ra một chuyện, nói: “Đường cao tốc bị chặn, Quý tổng phải nhờ vào chút quan hệ mới tiến vào được. Có một chiếc xe tải xuất phát muộn, đêm nay hẳn là bị chặn ở cao tốc không vào được rồi. Đợi ngày mai cao tốc mở lại, tôi và anh đến trạm thu phí tiếp nhận.”
Điếu thuốc trên tay Tô Tạm run lên, suýt nữa tự làm bỏng mình: “Vẫn còn một chiếc xe?”
Thấy cậu ta kinh ngạc như vậy, Minh Quyết do dự một chốc mới trả lời: “Không phải anh nói đoàn phim mấy trăm người hít gió Tây Bắc mà sống sao, mới rồi chỉ là chiếc xe nhỏ thôi, nhiều lắm cũng chỉ duy trì được một bữa thôi đúng không?”
Buổi chiều lúc Tô Tạm và Thẩm Thiên Trản bàn bạc phương án giải quyết, cũng nhắc đến việc cử người phụ trách đến siêu thị mua đồ ăn dự trữ. Nhưng phần lớn trong đoàn phim đều đã ở đây một năm trước, mọi người hi sinh cái tết âm lịch tất cả là vì để đuổi kịp tiến độ hạng mục.
Khi trời đổ đợt tuyết lớn đầu tiên, rất nhiều người quay cảnh đông tuyết trong đoàn mừng rỡ không cần làm tuyết nhân tạo, ở phim trường tranh nhau quay chụp vô cùng náo nhiệt.
Qua hết năm, sau khi qua mùa xuân không lâu, đoàn phim rút lui đã ít lại càng ít. Tất cả đều chờ thời tiết ấm lên sớm một chút để hoàn thành công việc, không ai dự đoán được thiên tai nói đến là đến, tuyết đọng kéo dài không tan. Năm trước năm sau đoàn phim đều bị vây ở căn cứ phim trường, các siêu thị trong vòng 5km đã sớm bị vơ vét hết rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Bằng không, người của đoàn phim cũng sẽ không tức giận đến mức làm ầm ĩ với Tiêu Thịnh.
Chiêu này của Quý Thanh Hòa, rõ ràng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Tô Tạm ngay cả tâm tư đưa Thẩm Thiên Trản lên tận giường cho anh cũng xuất hiện rồi. Cậu ta ngậm điếu thuốc, đưa tay ra mạnh mẽ nắm lấy Minh Quyết: “Anh và Quý tổng quả thật là đấng cứu thế trên trời giáng xuống.”
Minh Quyết cũng thẳng thắn, dốc sức rút ra khỏi lòng bàn tay của Tô Tạm, nói: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn Thẩm Đát Kỷ, nếu không phải Thẩm sản xuất bị vây ở đây, cơ bản Quý tổng sẽ không trèo non lội suối để đến.” Dứt lời, anh nâng cổ tay, nhờ vào ánh sáng lờ mờ từ đèn pin để nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, làm phiền tiểu Tô tổng sắp xếp chỗ ngủ, để tôi chợp mắt.”
Tô Tạm lúc này mới nhớ ra chỗ nghỉ cho Quý Thanh Hòa và Minh Quyết còn chưa sắp xếp, suy nghĩ một chút, hỏi: “Phòng của tôi là phòng tiêu chuẩn, có hai giường, đêm nay anh tạm ở với tôi nha?”
Minh Quyết đã cực kì mệt, anh ta không ngại chung phòng với Tô Tạm, dù sao ngủ đâu cũng là ngủ, việc khó giải quyết chính là Quý Thanh Hòa.
Hiện tại phòng khách sạn đều đã đầy, quả thật không còn phòng trống. Trước mắt sắp rạng sáng, bước vào nửa đêm, nếu hung hăng kêu người khác nhường phòng, hiển nhiên cũng không thực tế.
Trong lòng Tô Tạm đã có tính toán, vẩy vẩy tàn thuốc, đứng lên nói: “Đi, đi về trước.”
------------------
Cùng lúc đó, trong phòng Thẩm Thiên Trản.
Ánh sáng từ đèn pin do sử dụng thời gian dài nên dần dần u ám.
Thẩm Thiên Trản cầm di động, muốn gửi tin Wechat. Cuối cùng khi vuốt thân máy lạnh lẽo, thấy phía trên màn hình không hiển thị tín hiệu, cô bỗng có cảm giác thất bại kêu trời trời không biết gọi đất đất không hay.
Lo lắng của cô và Tô Tạm không hẹn mà hợp.
Thời gian bây giờ quá muộn, không nên quấy rầy quá nhiều người, hơn nữa với thân phận của Quý Thanh Hòa, anh xuất hiện tại đây là trái ngược với sự yên bình của chính mình. Tránh để lời đồn nổi lên, tốt nhất là giảm cảm giác tồn tại của Quý Thanh Hòa đến mức thấp nhất.
Nếu chỉ có một mình Quý Thanh Hòa, Thẩm Thiên Trản hoàn toàn không cần lo lắng, gian phòng tiêu chuẩn bên cạnh của Tô Tạm vừa đúng lúc có thể dùng để Kim ốc tàng kiều*. Nhưng tính thêm Minh Quyết thì chỗ nằm có hơi không đủ, ba người chen chúc trong một phòng đừng nói Quý Thanh Hòa sẽ không đồng ý, Thẩm Thiên Trản cũng có chút không nói nên lời. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
*Kim ốc tàng Kiều: sử dụng truyện Kiều để ám chỉ, có thể hiểu như lầu son chứa nàng Kiều.
Cô còn đang suy nghĩ, Quý Thanh Hòa đã cầm tay cô, đem lòng bàn tay dán lên trán của mình: “Xem giúp anh có phải nhiệt độ cơ thể hơi cao không.”
Anh phối hợp hơi cúi đầu, như thể là tín đồ sùng đạo dưới tay cô. Khóe môi mím nhẹ, mặt mày buông xuống, dưới ánh sáng lờ mờ, góc cạnh khuôn mặt sáng tối cùng đan xen, không ngờ lại lộ ra vài phần cảm giác thiếu niên gầy yếu.
Rõ ràng tên cẩu nam này so về tuổi tác còn lớn hơn cô hai tuổi.
Dưới lòng bàn tay, trán anh hơi nóng, lúc lông mi chớp lướt qua lòng bàn tay cô, hơi ngứa ngáy.
Thẩm Thiên Trản ngước mắt, có chút kinh ngạc: “Cảm lạnh trên đường rồi?”
Lúc này cô mới để ý thấy Quý Thanh Hòa bên dưới chiếc áo khoác dài chỉ mặc áo sơ mi phong phanh, bởi vì bộ đồ tối màu cho nên trước đó cô vẫn không phát hiện.
Sau khi khách sạn cúp điện, nhiệt độ bên trong phòng đột nhiên giảm xuống, mặt trời nhỏ, lò sưởi và toàn bộ các thiết bị điện đều mất tác dụng, lạnh như hầm băng. So với cánh quạt ngoài cửa sổ, cũng có thêm ngói đỏ che đỉnh, ngăn gió chắn tuyết. Ngoài ra cũng giống như trời băng đất tuyết phía bên ngoài.
Thẩm Thiên Trản bất chấp mối nguy cơ hết ánh sáng, nửa ngồi nửa quỳ, dùng mu bàn tay dán lên trán Quý Thanh Hòa.
Anh vẫn phối hợp như trước, cơ thể hơi nghiêng. Chỉ có cặp mắt kia, mi mắt khẽ nâng, không chớp mắt nhìn cô.
Có lẽ là đêm quá khuya, lại có lẽ là tối nay lý trí cô bị che mất, trong không gian chỉ còn lại một giọng nói dịu dàng. Cặp mắt sau gọng kính của Quý Thanh Hòa sâu như giếng nước, thoạt nhìn thấy sóng sánh ánh nước, lúc cô phân tâm nhìn qua, trong mắt anh thật sự phản chiếu bóng dáng cô. Lại sâu như biển, đáy giếng rải rác đá ngầm, rồng thần kín đáo ẩn nấp. Khi đối diện cô lại chăm chú nhìn, sâu không thấy đáy.
Hô hấp của cô cứng lại, có lại cảm giác bị kéo vào vách núi không trọng lực. So với ngày đó cô cách xa đám đông, khi vô tình đối diện với anh cô cũng có cảm giác như vậy, hận không thể chết ở dưới thân anh.
Thất thần chỉ trong phút chốc.
Thẩm Thiên Trản rất nhanh lấy lại tinh thần, cô thu tay lại, khoanh chân co gối ngồi: “Có thể là sốt nhẹ, phải đo nhiệt kế xác nhận một chút. Đoàn phim có tổ y tế......” Cô hơi dừng lại, nói: “Nhưng khả năng có hạn, bình thường phụ trách xử lý vết thương bên ngoài thôi.”
Cô vừa nói vừa đứng dậy bước xuống giường, không chút kiêng nể ánh mắt đằng sau, lấy ra một bộ áo len và quần dài từ trong tủ quần áo, khoác vào hai ba cái: “Thiết bị không đầy đủ, cũng không biết có thuốc hạ sốt và nhiệt kế không nữa.”
Khu phim trường Vô Tích này mới nổi lên mấy năm nay, để thu hút đầu tư, cục điện ảnh và chính quyền địa phương đã công bố các chính sách nhằm thu hút các đoàn làm phim. Các công trình xung quanh đầy đủ hết, từ bệnh viện cho tới trung tâm thương mại, giống như một thành phố hiện đại hóa bảo vệ môi trường mới xuất hiện.
Thường ngày các đoàn phim lớn sẽ trang bị một đến ba người trong tổ y tế để đối phó với tình huống phát sinh hoặc là các triệu chứng cơ bản. Đối với vấn đề nghiêm trọng hơn, cách 3km còn có bệnh viện cấp ba, cũng đủ để ứng phó. Nhưng trước mắt tuyết lớn nên đường bị chặn, bước ra khỏi cửa chính là băng tuyết, nửa bước còn khó đi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Nếu phòng thuốc của tổ điều trị không có, hậu quả có thể không lường trước được.
Cô vừa nhớ lại vị nữ bác sĩ của tổ điều trị ở lầu mấy phòng mấy, vừa mang dép vải của khách sạn, đến đầu giường tìm di động.
Ánh mắt Quý Thanh Hòa vẫn bình tĩnh nhìn cô chăm chú, cuối cùng đợi đến lúc cô lộ ra một chút bình tĩnh, anh mặt không biến sắc cong môi, nắm cổ tay đem cô kéo xuống.
Thẩm Thiên Trản nhất thời không chú ý, loạng choạng đập đầu gối vào mép giường.
Giữa hai người, Quý Thanh Hòa từ trước đến nay luôn có ưu thế tuyệt đối.
Anh nắm lấy cổ tay Thẩm Thiên Trản, càng mạnh mẽ kéo cô lại gần. Sau khi khoảng cách gần đến mức chỉ cần vươn tay là có thể ôm vào lòng, anh đưa tay nâng cằm nhìn sát vào cô.
Khoảng cách quá gần, cảm xúc ở đáy mắt cô đều lộ ra hoàn toàn dưới tầm mắt anh.
Quý Thanh Hòa hé môi, dường như môi sắp chạm vào cô rồi, nhưng lại không chạm tới, chỉ có hơi thở và sự ám muội giao hòa, như có như không.
Anh vờ như không biết hành động này đối với cô có bao nhiêu dày vò, tay kia thì dừng ở thắt lưng, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Như trong trí nhớ của anh vậy, eo cô mềm nhũn, sức lực chống đỡ cơ thể trút bỏ một nửa, trong lúc này bất kì khoảng cách nào giữa bọn họ cũng hoàn toàn bị đánh tan. Thẩm Thiên Trản ngẩng lên, hai môi chạm nhau.
Quý Thanh Hòa cũng không khách khí nữa, đè sau gáy cô, đón nhận nụ hôn.
Thẩm Thiên Trản bị lập mưu, trong lòng khó chịu, nhưng phản ứng của thân thể so với cô thành thật hơn nhiều. Bị Quý Thanh Hòa hôn đến môi hơi tê dại, trái tim như trống rỗng, trời đất sụp đổ.
Sự tỉnh táo còn sót lại của cô vẫn đang kháng nghị, tiếng núi gọi biển xô thúc giục cô đẩy ra phản kháng lại. Cô giơ tay, không hề sợ hãi mà đấm nhẹ một cái lên vai anh: “Lại chiếm tiện nghi của em.”
Thẩm Thiên Trản bị hôn trụ đôi môi, nói từng chữ mơ hồ, cô hơi buồn bực, nhưng dưới tình huống sức mạnh chênh lệch như thế này, đừng nói là phản kháng, cô giãy dụa cũng như con kiến lay đại thụ, chỉ làm tăng thêm tình thú mà thôi.
Không ngờ Quý Thanh Hòa buông cô ra, chóp mũi hơi lạnh chạm vào cô, khi nói chuyện môi không chạm vào cô: “Không chiếm của em thì chiếm ai?”
Bàn tay anh ôm eo Thẩm Thiên Trản không dấu vết mà nhẹ siết lấy, vân vê đến cả người cô như nhũn ra, giống như không có xương sống, anh cọ cọ chóp mũi vào cô, hơi ngẩng đầu hôn lên chóp mũi và môi cô: “Đánh chửi gì đều được, chỉ không buông ra được.”
Thẩm Thiên Trản im lặng trừng anh.
Rõ ràng trên mặt quả nhiên là vẻ giận dữ, có thể bị anh nhìn chăm chăm như vậy, giống như bị một cước đá vào vực sâu, cam tâm tình nguyện rơi xuống.
Cô cụp mắt hỏi: “Cái gì không được? Em nghe không rõ.”
Quý Thanh Hòa bóp thắt lưng cô, lần này dùng chút lực, Thẩm Thiên Trản không hề phòng bị, a lên một tiếng, tay đang khoác lên vai trái anh đẩy ra một cái tượng trưng: “Thẹn quá hóa giận?”
“Là nhanh không được.” Anh hôn một cái, hàm chứa ý cười, giọng trầm thấp nói: “Thẩm sản xuất phải mau tự nắm chắc trải nghiệm.”
Thẩm Thiên Trản trong lòng xì một tiếng khinh miệt, oán thầm: “Đồ lưu manh.”
Hoàn toàn không nghĩ đến bản thân đã tự vả miệng.
Cô cảm thấy bản thân đêm nay đã quá phóng túng, lương tâm thoáng có chút bất an, đem cổ tay tránh khỏi lòng bàn tay anh, một câu nói đứt quãng: “Em đi……tìm nhiệt kế, để anh đo nhiệt độ thử.”
Quý Thanh Hòa khẽ tách môi ra: “Không phải em đang tự đo nhiệt độ cơ thể cho anh sao?”
Thẩm Thiên Trản nhéo một bên sườn anh, Quý Thanh Hòa thấy cô đỏ một mảng từ tai tới hai bên má, dưới ánh đèn pin có một tầng sánh sáng mỏng.
Màu mắt anh dần dần tối đi, giống như ngọn lửa tháng tư, phóng hỏa đốt rừng.