Thẩm Thiên Trản không dám cử động.
Cảnh này hơi giống một bãi săn hoang dã, nơi người thợ săn nấp sau một cái cây, để lộ một cặp mắt ẩn dưới vành mũ từ bụi cây một cách xảo quyệt. Cô có thể cảm nhận được tầm mắt của người thợ săn, tập trung và hăng hái, giống như sa mạc lúc hai giờ chiều, những hạt cát nóng rực, cô không có nơi nào để trốn, bại lộ trước họng súng của hắn.
Phải ra vẻ không biết gì, mới có thể che giấu được nỗi sợ trong lòng.
Cô cảm thấy bản thân quá yếu đuối, cũng không dám chủ động khiêu khích, vẫn duy trì tư thế cứng ngắc một gối nửa quỳ ở mép giường.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Thiên Trản cảm thấy bản thân như đang lập đền thờ trinh tiết, nội tâm đói khát, nhưng vì để duy trì được tư thế đẹp nhất mà dập tắt đi khát vọng.
Nhưng tại nơi sâu thẳm nhất, từ đầu đến cuối luôn có một giọng nói ra sức khuyên ngăn, giống như tiếng của Đức Phật kỳ ảo trong lúc mơ màng, từng trận từng trận được gột rửa.
Sau khi sự nhiệt tình mất dần đi, Thẩm Thiên Trản hơi rũ mắt xuống, chân còn lại bước lên, quỳ ở mép giường. Ban đầu tay cô đặt tại tay trái của Quý Thanh Hoà , rồi di chuyển dọc theo đường vai đến áo sơ mi của anh.
Anh không thắt nơ, nhưng cúc áo được cài rất tỉ mỉ, đến tận cả cổ áo.
Cô nghe theo trái tim, đưa tay vuốt ve vạt áo, dừng lại trước ngực anh, sau đó đưa đầu ngón tay đến vị trí tim anh ra hiệu hai lần, hỏi: " Nơi này còn trống hay đã được lấp đầy?"
“Em muốn, thì nó sẽ trống không. Về trọng lượng, thì nó đã được lấp đầy." Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, khi môi mím lại, đường cong giống như thiên nga hòa mình vào trong nước, không có một chỗ nào là không đo lường kỹ càng.
Thẩm Thiên Trản mấp máy môi, lúc này cô đối diện với cặp mắt của Quý Thanh Hoà, ánh mắt không hề trốn tránh, như lưỡi dao sắc bén: “Đến mà không chào một tiếng, không sợ em giận sao?”
“Sẽ không có bất kỳ tình huống nào tồi tệ hơn là không tiến không lui như hiện tại.” Anh nắm lấy bàn tay không an phận của cô, áp vào lồng ngực: “Ở đây không có tín hiệu, sẽ có chút khó xử khi anh chào em trước."
“Anh đến đây để xác nhận xem em có an toàn hay không, chẳng hề có những ý nghĩ không sạch sẽ như em nghĩ đâu.” Trong khi nhìn chằm chằm vào nhau, Quý Thanh Hoà cũng đang quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô. Cách cô quản lý cảm xúc gần như đạt điểm tối đa, rất khó để tìm ra sơ hở. Nhưng trong nhiều trường hợp, ánh mắt lảng tránh nhẹ nhàng hay đôi lông mày kiêu ngạo vẫn lộ rõ tâm trí của cô.
Tên đáng ghét như vậy mà cũng dám nói ra.
Nửa tiếng trước không biết là vị thần tiên nào chẳng chào hỏi câu nào liền quẹt thẻ vào phòng cô.
Cô dè bỉu, cũng lười che giấu sự không đồng tình mạnh mẽ của mình với những lời này.
Có tiếng bước chân vọng lại từ xa đến gần, Thẩm Thiên Trản đoán là Tô Tạm và Minh Quyết, liếc mắt nhìn qua một bức tường, không lãng phí bầu không khí tốt hiếm có, hỏi câu cuối cùng: " Thật lòng hay không thật lòng?”
Quý Thanh Hoà hơi ngây ra.
Theo giả định của anh, câu hỏi thứ ba của Thẩm Thiên Trản không phải để xác nhận liệu anh có thật lòng hay không mà là truy cứu đến cùng mục đích thực sự của anh ta.
“Thật lòng hay không ” Quả thực là một câu hỏi nằm ngoài dự đoán, anh không suy nghĩ quá lâu: “Đều muốn.”
Thẩm Thiên Trản không có hỏi anh là nghiêm túc hay không.
Cho dù Quý Thanh Hoà có là cao thủ tình trường cũng tốt, dùng ba mươi sáu kế trêu ghẹo cô cũng được, chỉ vì không gọi được cho cô, liền đổi vé máy bay đi Tây An và đến Vô Tích, cũng đủ để cô dâng lên tình cảm dịu dàng của mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Sau 28 tuổi, câu cửa miệng của cô luôn là “ tuổi tác của bản thân đã lớn rồi”, luôn cảm thấy mình đã được xã hội gột rửa đến mức thực tế và lý trí, cô sẽ không còn gặp phải những mối tình say đắm và tuyệt vọng nữa, cũng không nên vì một người đàn ông xa lạ cũng tính là có duyên mà hy sinh tiền bạc, không có thừa ánh sáng và nhiệt huyết để lại trong thời gian và cuộc sống.
Nhưng nay cô đã ba mươi tuổi, lại phát hiện trong cuộc đời của mình vẫn có thể bùng cháy những sôi nổi mà cô có thời niên thiếu.
Cô không còn nghi ngờ rằng Quý Thanh Hoà có dụng ý xấu, trong đầu luôn có một giới luật và quy tắc rõ ràng cảnh báo nhắc nhở cô luôn luôn tỉnh táo giống như thủy tinh bị nứt, vỡ tan thành cát bụi.
Tiếng quẹt thẻ ở phòng cách vách vang lên, Thẩm Thiên Trản định thần lại.
Cô ngại phải nói thẳng: “Em cho anh giấy thông hành, vào được hay không phải xem bản thân anh.” Rốt cuộc, tuy rằng khí thế đầy mình , nhưng không hề nói trắng ra, con gái vẫn nên dè dặt một chút. Hơn nữa, ban đầu khi cô từ chối Quý Thanh Hoà có rất nhiều lời chính đáng, giờ xé lớp da này đi sẽ có bao nhiêu máu chảy thành sông.
Vì anh bất chấp bão tuyết mà đến Vô Tích, cô cảm động khai ra mọi thứ, đó không phải Thẩm Thiên Trản mà cô biết, mà là thánh mẫu Mary Sue thế hệ mới.
Khi Thẩm Thiên Trản khó xử thì là thật sự khó xử, so đo với bản thân cũng không chút khách khí. Nhưng một khi đã nghĩ thông, mọi thứ đều có thể bị vứt bỏ.
Những ngón tay đang bị áp dưới lòng bàn tay anh của cô hơi cong lên, cô nhẹ nhàng, cách một lớp áo sơ mi trêu trọc lồng ngực anh .
Quý Thanh Hoà không nhận ra ngay, khi anh ngước mắt lên, Thẩm Thiên Trản đã nhìn anh, một cánh tay khách đưa lên gãi cổ họng của mình. "Nếu anh muốn nó, buông ra ngay bây giờ."
Cô vừa dứt lời thì có vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Giọng Tô Tạm như bị bóp ra từ khe cửa, có chút méo mó: "Chị Trản?”
“ Quý tổng?”
“Hai người chưa ngủ sao?”
Thẩm Thiên Trản không nói nên lời và im lặng trong vài giây.
Cô cảm thấy rằng ít nhất một nửa tin đồn của cô đến từ việc Tô Tạm sử dụng từ ngữ không đúng cách.
Sau khi Tô Tạm gõ cửa, liền ghé tai vào cửa nghe ngóng.
Đảm bảo không có loại âm thanh lộn xộn như tiếng ưm ưm a a tiếng kêu cót két của ván giường, cậu can đảm hơn chút và gọi: "Chị Trản, nếu chị chưa ngủ thì mở cửa cho em".
Trong phòng dường như có tiếng tranh chấp giằng co không rõ ràng đang truyền đến, sau đó là tiếng chân tiếp đất, mọi chuyển động trong bóng tối dường như được phóng đại vô số lần, từng khung hình hoà vào một khung cảnh.
Đầu óc không lành mạnh của Tô Tạm lập tức loé ra một đoạn phim khiêu dâm cụt lủn. Cậu ta hắng giọng, hai tai áp vào khe cửa một lúc mới miễn cưỡng rời đi: "Em đếm ba lần, nếu chị còn bơ em, em sẽ ngầm thừa nhận là hai người đang bàn chuyện chính sự đấy nhé.”
Không biết khúc dạo đầu đủ dài, hay là lời đe dọa đã phát huy tác dụng, khi lời nói của Tô Tạm vừa dứt, thì cánh cửa mở ra.
Thẩm Thiên Trản quần áo chỉnh tề đang cầm đèn pin đứng trước cửa: “Để cậu thất vọng rồi.”
---------
Thành thật mà nói.
Tô Tạm có chút thất vọng.
Cậu là một tuyển thủ xui xẻo, vận may ở khách sạn của cậu ta đặc biệt không tồi, từ khi có thể mua nhà lúc trưởng thành cho đến thời kỳ hoàng kim như hiện tại, cậu chưa từng đóng phim tình cảm.
Cứ tưởng khách sạn này cách âm quá tệ, tối nay cậu luôn có thể nghe được đài trực tiếp nào đó, không ngờ , mẹ bạn là mẹ bạn, còn bố bạn là bố bạn, những tiếc nuối thanh xuân vẫn là tiếc nuối. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
------------
Quý Thanh Hoà sốt nhẹ, không quá nghiêm trọng.
Cô gái trong đội y tế mang thuốc hạ sốt đến, nói ngày mai sẽ quay lại đo nhiệt độ cho anh, ngáp một cái rồi dời đi.
Nó không tính là một mớ hỗn độn, nhưng sau một phen làm đi làm lại, mọi người trông có vẻ đã rất mệt mỏi.
Thẩm Thiên Trản vốn định đến chỗ Tống Yên chen chúc một chút, vừa nhìn thời gian, trời đã rạng sáng, hiển nhiên không nên quấy rầy nữa. Cùng Quý Thanh Hoà ở chung phòng, cô không thể vượt qua về mặt tâm lý.
Thật lâu sau mới nghĩ đến lúc nãy không bằng mặt dày quay trở lại phòng cùng cô gái trong đội y tế, Quý Thanh Hoà như nhìn thấu suy nghĩ của cô, vốn dĩ muốn trêu chọc, khóe mắt quét qua Tô Tạm đang cảm thấy bản thân ở đây rất vướng đường, dừng lại,nói: “Trước khi lên, tôi đã mượn một chiếc giường gấp từ quầy lễ tân và đặt nó trong phòng của cậu."
Tô Tạm chạy lên chạy xuống vận động quá mức, sững sờ: "...Tại sao em không biết?"
Lần này Quý Thanh Hoà không nhìn lên: "Cậu cứ ở đây, có thể biết được sao?"
Tô Tạm tưởng rằng đang xem náo nhiệt: Tốt.
Thẩm Thiên Trản nghe được tin vui đương nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này rốt cục không ngại thể hiện sự chu đáo và tốt bụng của mình, đích thân tiễn hai vị tổ tông đến phòng cách vách, dặn dò Tô Tạm tối nay đừng ngủ đến mức như chết đi, hoàn thành công việc xong, quay trở về phòng đi ngủ.
Bên kia, ba người đàn ông vẫn còn tỉnh táo.
Tiếng gió tuyết ngoài cửa phòng dường như yên tĩnh hơn một chút, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi vi vu.
Tô Tạm nghiêng người nằm một lúc, không ngủ được, quay đầu nhìn Quý Thanh Hoà trên giường gấp.
Nhận ra ánh mắt của Tô Tạm , Quý Thanh Hoà nghiêng mặt qua nhìn câu ta một cái.
Cái nhìn này như muốn mở một chiếc hộp Pandora, Tô Tạm tạm thời tắt máy thu thanh, huyên thuyên không dứt. Từ việc đánh giá cao sự quyết tâm chịu đựng nguy hiểm của Quý Thanh Hoà đến việc tán gái, nói một mạch đến mấy phút đồng hồ, thấy anh cuối cùng cũng lên tiếng, còn tưởng anh đang ngủ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Quý Thanh Hoà nói: “Cô ấy không như thế .” Giọng anh hơi khàn, sàn sạt.
Đối với Thẩm Thiên Trản, cường thủ hào đoạt không có tác dụng, cố gắng chiếm đoạt cũng thế, khổ nhục kế cũng vô ích, anh thử từng cách từng cách, kiên nhẫn, nhẫn nại dùng tất cả các mánh khóe, kết quả cho thấy tất cả các chiêu trò đều không bằng dụ dỗ bằng nhan sắc, hiệu suất càng cao hơn.
Vừa nghĩ đến đây, mi tâm của Quý Thanh Hoà đau âm ỉ.
Tô Tạm không biết Quý Thanh Hoà vẫn còn một phen tự giải thích trong lòng, chỉ coi Thẩm Thiên Trản là một mối tình sâu đậm đối với anh, đang định nịnh nọt anh, đột nhiên cậu nghe thấy Quý Thanh Hoà hỏi: "Những tên hồ ly tinh đó đâu?"