Sau khi Thẩm Thiên Trản tỉnh dậy, tốn chút thời gian vẽ lông mày, son môi, làm mờ quần thâm mắt.
Tối hôm qua trằn trọc một hồi lâu, mặc dù cô đã chớp thời cơ ngủ thêm chút để đủ giấc, nhưng sáng nay tỉnh dậy, vẫn là thần sắc có chút nhạt nhòa, thiếu chút ý vị.
Thẩm Thiên Trản vừa chỉnh sửa lại ngoại hình của mình chưa được bao lâu, người trong tổ y tế tối qua bị gọi đến phòng cô khám bệnh vừa đúng lúc đứng ở cửa.
Người không có ở phòng của cô, Thẩm Thiên Trản dẫn cô ấy tới phòng bên cạnh để đo nhiệt độ cho Quý Thanh Hòa.
Cửa không có khóa, mở ào ra một cái.
Để tránh mấy cái cảnh tượng không được phù hợp cho lắm, Thẩm Thiên Trản bước vào trước khẽ gõ cửa phòng, sau khi nghe được bên trong phát ra giọng “Mời vào”, mới theo tiếng gọi mà bước vào.
Trong phòng kê ba chiếc giường, trừ hai chiếc giường tiêu chuẩn ra, phía sau còn thêm một chiếc giường xếp đặt bên cạnh cửa sổ, ánh sáng tràn vào bên trong làm chiếc giường như bạc cả màu.
Quý Thanh Hòa nằm ở trên giường, nửa người tựa vào đầu giường, một tay để sau đầu, giống như đang ngủ. Nghe thấy tiếng động, bất đắc dĩ mở mắt, liếc nhìn ra.
Thẩm Thiên Trản thấy thế, bước nhẹ đến bên cạnh, nhường chỗ cho cô gái đứng phía sau: “Đến đo nhiệt độ cho anh, xem thử có hạ sốt chưa.”
Quý Thanh Hòa chớp mắt, giống như ngầm đồng ý.
Cô gái kéo túi y tế, lấy nhiệt kế ra, vừa sờ lên trán vừa hỏi: “Hiện giờ anh thấy thế nào?”
“Nhức đầu.” Quý Thanh Hòa trợn mắt, ánh mắt lướt qua hướng về Thẩm Thiên Trản đang đứng ở phía sau.
Người đứng phía sau đang khoanh tay, nhìn theo thao tác của cô gái, nhìn anh từ đầu đến chân rồi hỏi: “Sao Tô Tạm với Minh Quyết lại không ở trong phòng?”
“Đi đón xe rồi.” Quý Thanh Hòa nằm xuống, “Minh Quyết lo đường cao tốc còn phong tỏa, xe vào không được, liền dẫn theo Tô Tạm cùng đi đến xem.”
Thẩm Thiên Trản bực trong người: “Tô Tạm cũng chả đủ sức khuân vác, ngoại trừ cái miệng ba hoa dọc đường giải sầu cho Minh Quyết, thì còn giúp được Minh Quyết cái gì nữa?”
Quý Thanh Hòa như bật cười thành tiếng, tiếng cười rất ngắn: “Không có mặt không phải chính là giúp đỡ sao?”
Tay của cô gái đang đo nhiệt độ lại lần thứ ba cho Quý Thanh Hòa có chút run lên, cô lặng lẽ cúi đầu, ghi chép lại trong sổ, nhìn vào khoảng không, rồi nói nhanh: “Vẫn chưa giảm sốt, vẫn phải tiếp tục uống thuốc hạ sốt. Đừng ra gió, buổi tối tôi sẽ đến xem lại.”
Cô lấy lại nhiệt kế, khi đóng túi y tế, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực ra thì tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra, sẽ mau khỏi hơn.” Nhưng trong hoàn cảnh trước mắt, đi ra tới đầu đường còn khó khăn, lại chả biết bệnh viện có người làm hay không. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thẩm Thiên Trản cũng đã từng nghĩ qua việc này, thấy cô gái kiểm tra xong muốn rời đi, liền tự mình tiễn cô.
Tiễn ra đến cửa, Thẩm Thiên Trản dừng bước, nhìn theo bóng đối phương đi xuống cầu thang, lúc này mới xoay người, quay trở lại phòng.
---------------
Tình trạng của Quý Thanh Hòa lúc này không được tốt lắm, thần sắc nhợt nhạt, mí mắt có quần thâm nhìn rất mệt mỏi, cảm thấy vài phần đáng thương.
Thẩm Thiên Trản chăm sóc anh uống thuốc, tiếc là khách sạn bị cắt điện nước, nước suối không thể nào đun nóng lại được, quá lạnh rồi. Để cho một người bệnh phải uống nước lạnh, trong lòng cô có chút khó chịu, suy nghĩ một chút chợt nhớ ra khách sạn có bếp đun nước bằng than, lập tức xuống lầu kiếm nước.
Không ngờ, còn chưa lên tiếng, đã bị Quý Thanh Hòa ngắt đứt mạch truyện: “Dậy sớm vậy, ngủ đủ rồi sao?”
“Không.” Thẩm Thiên Trản tính toán lại sau khi mình trở về phòng nằm xuống thì cũng lắm cũng chỉ ngủ được nửa tiếng: “Miễn cưỡng lắm mới nhắm mắt được.”
Nếu không phải là lo lắng cho anh lên cơn sốt, cô cảm thấy mình có thể quất một giấc tới chiều mới tỉnh dậy.
Quý Thanh Hòa nhìn bộ dạng như muốn rời đi của cô, sắc mặt không thay đổi mà tiếp tục câu chuyện: “Tiêu chuẩn thuê khách sạn của đoàn phim là gì vậy?”
Thẩm Thiên Trản đoán chừng là do anh thấy hoàn cảnh của nơi này không ra gì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tùy người thôi.”
Quý Thanh Hòa nhìn về phía cạnh giường, vỗ vỗ vào chỗ trống nơi mép giường, ý nói cô qua đó ngồi xuống nói chuyện.
Hành động này cũng quá tự nhiên rồi, làm Thẩm Thiên Trản suýt chút nữa là không kìm chế được mà qua đó ngồi.
Để che giấu sự xấu hổ, cô tùy ý nhìn sang xung quanh, giả vờ mới phát hiện ra là Quý Thanh Hòa đang nằm trên giường xếp chật hẹp trong phòng, làm bộ làm tịch hỏi: “Sao Tô Tạm với Minh Quyết lại để Quý tổng nằm trên chiếc giường nhỏ này?”
“Ngại giường nhỏ sao?” Hai mắt Quý Thanh Hòa thâm thúy, cười nhẹ nói: “Muốn đổi cái lớn hơn cũng không phải là không thể.”
Tên đàn ông chó chết này, thật sự là cứ có cơ hội lại cố gắng tỏ ra không đứng đắn rồi.
Thẩm Thiên Trản không thèm tiếp lời, cũng không thèm quan tâm đến ý tứ trong câu nói của anh, sau khi đảo mắt một vòng, không tìm được chiếc ghế sô-pha nào, chỉ có thể khó chịu sốc mền gối phía giường Tô Tạm, ngồi xuống giường đó.
Mục đích ban đầu của Quý Thanh Hòa chỉ là muốn giữ cô lại lâu một chút, thấy thế, có chút buồn bực: “Lúc nãy em nói phải xem người? Xem thế nào đây?”
“Một là nhìn nhà tư bản, nếu tư bản cấp cho nhiều tiền, thì trong tay nhà sản xuất sẽ dư dã đôi chút. Hai là xem diễn viên, bất luận là đóng phim truyền hình hay là phim điện ảnh đều là một quá trình vừa chán vừa dài, mấy diễn viên nổi tiếng sẽ yêu cầu khách sạn năm sao, nghỉ dưỡng ở biệt thự trên núi là chuyện thường, đàm phán xong thì cứ vậy mà thực hiện. Nhưng trừ diễn viên ra, còn lại từ đạo diễn, sản xuất đến nhân viên đoàn làm phim đều sẽ ở những khách sạn giá cả phải chăng hơn để tiết kiệm kinh tế.” Cô hất tóc mai đang xõa xuống, nói: “Giống như em thế này vừa kiết lại vừa nghèo, nếu chọn thì cũng sẽ chọn khách sạn chẳng khác chỗ này là bao.”
Tối qua Quý Thanh Hòa cùng với Tô Tạm ngồi nói chuyện một lúc, chuyện gì cũng không nói quá sâu, nhưng mà chuyện gì cũng nói tới. Bất luận là đối với chuyên môn của Thẩm Thiên Trản hay với những nhà sản xuất khác đều có thể hiểu rõ hơn, nghe vậy, theo lời của cô, cả chặng đường gian nan trùng trùng.
Thẩm Thiên Trản vốn có khiếu ăn nói.
Hơn nữa sau cuộc nói chuyện tối qua, thái độ của cô đối với Quý Thanh Hòa đã thay đổi không ít.
Cả hai người đều ở một trạng thái tinh thần ôn hòa, Thẩm Thiên Trản lại phát hiện ra, cứ buông bỏ cảnh giác và thành kiến với Quý Thanh Hòa, sẽ thấy anh là một người thú vị để nói chuyện, anh rất giỏi lắng nghe, lại có thể đưa ra nhiều ý kiến hay.
Ví dụ như hoàn cảnh khó khăn trước mắt của đoàn phim [Xuân Giang], Quý Thanh Hòa không phải đứng từ góc độ nhà sản xuất, nhưng anh đứng ở góc độ của nhà đầu tư để đưa ra phương án giải quyết cũng rất khả thi---để làm giảm bớt chi phí cho đoàn làm phim, có thể hợp tác lâu dài với mấy đài truyền hình, để làm dịu đi hoàn cảnh thiếu thốn tiền vốn trước mắt.
“Tuyết rơi liên tục mấy ngày rồi.” Quý Thanh Hòa thả điện thoại xuống, thấp giọng nói: “Sau trận tuyết này, nhiệt độ sẽ tăng lên lại thôi, sớm muộn gì thì khu vực chịu thiên tai này cũng sẽ được khôi phục lại.”
-------------
Tới gần trước cuộc họp buổi chiều, cuối cùng Tô Tạm cũng quay trở về.
Thấy Thẩm Thiên Trản đang ngồi ở phòng nói chuyện với Quý Thanh Hòa cũng chả lấy làm lạ, một bên vừa nốc chai nước, vừa thở hổn hển vừa kể mọi người nghe hôm nay cậu ta đã gặp phải những khoảnh khắc kinh hồn thế nào: “Tuyết rơi làm biển quảng cáo bị sụp luôn, mấy cái thanh sắt thiếu chút nữa là đập hết lên xe rồi. Nếu không phải do em phanh lại đúng lúc, thì chiếc BMW của Quý tổng chắc có đi mà không có về rồi.”
Minh Quyết so với Tô Tạm nhã nhặn hơn nhiều, anh hơi kiêng dè việc Thẩm Thiên Trản đang ở đó, có chút ràng buộc bản thân, bất kể là nói chuyện gì đều có một chừng mực nhất định: “Cũng không đến mức nghiêm trọng như anh ấy nói, thực ra thì, nếu tiểu Tô tổng không đạp phanh, thì chiếc xe chắc vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.”
Lúc này Quý Thanh Hòa mới liếc nhìn hai người, hỏi: “Xe bị sao rồi?”
Minh Quyết trả lời: “Sau khi tiểu Tô tổng phanh gấp, bánh xe bị trượt, quay tại chỗ nửa vòng, bị nát mất đèn xe.”
Tô Tạm vừa nghe câu chuyện đó xong rõ ràng là biến cậu thành kẻ gây họa mà, chỉ sợ Quý Thanh Hòa hỏi chuyện, cậu ta liền tranh thủ thanh minh: “Một cái biển quảng cáo lớn như vậy đổ xuống, ai có thể bình tĩnh mà chạy tiếp được chứ hả? Cũng giống như là gặp tuyết lỡ thôi, nếu như mà anh còn đạp ga chạy tới, thì không phải chỉ đơn giản hư cái đèn thôi đâu nhá, nó là nát cả đuôi xe kia.”
Minh Quyết liếc hắn, hiếm khi thấy hai ý kiến lại bất đồng vậy, lộ ra một vẻ mặt khinh thường chả thèm tiếp.
Tô Tạm lại mở miệng đang tìm cách giúp mình thoát khỏi hiềm nghi: “Xe tiếp tế đi trước xe bọn em, nếu mà em tông vào đuôi xe, chắc đồ tiếp tế sẽ không thể may mắn thoát được? Hơn nữa, biển quảng cáo lớn như vậy, không biết bao nhiêu sắt thép trong đó, chắc ít nhất cũng phải nặng mấy tấn.”
Thẩm Thiên Trản không đủ kiên nhân mà nghe hai người ầm ĩ để xem tội thuộc về ai, vỗ vỗ vai Tô Tạm, cắt đứt ngang lời cậu ta đang nói: “Ai cầm lái, người ấy chịu trách nhiệm. Có ý kiến gì không?”
Tô Tạm xịu mặt xuống ủ rũ: “Đăng Đăng chị vô tâm! Bọn em còn chưa nói đến chuyện ai chịu trách nhiệm cơ mà? Chúng ta không phải đang bàn bạc chuyện ứng phó hậu quả của việc thiếu trang thiết bị sao!”
Được rồi, vẫn là cô tự ý chen vào chuyện người khác.
Thẩm Thiên Trản phủi phủi mông, không thèm quay đầu lại nhìn mà đi luôn.
--------------
Cuộc họp buổi chiều, Thẩm Thiên Trản mang kế hoạch lúc sáng thảo luận với Quý Thanh Hòa ra nói, ai ai cũng hưởng ứng.
Thẩm Thiên Trản ký hợp đồng dài hạn với đài truyền hình, giảm bớt chi phí thuê sân bãi của [Xuân Giang], hoặc lấy vốn đầu tư nhập vào để cứu vãn tình thế, giảm tiền thuê sân bãi của đài truyền hình, lợi nhuận sẽ được chia đôi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Chỉ là ở chỗ Tô Lan Y có chút kiêng dè, nghi ngờ chất vấn biện pháp này không được khả thi, còn có hiềm khích với đài truyền hình là quy mô của họ không đủ lớn không thỏa mãn được nhu cầu quay phim.
Thẩm Thiên Trản chẳng qua là chỉ muốn hiến kế, quyết định là ở Tiêu Thịnh chứ không phải ở chỗ cô.
Mặc cho mọi người cãi nhau long trời lở đất, cứ thương lượng đi thương lượng lại, cô cứ ngồi mượn máy của trợ lý Tống Yên chơi trò rắn tham ăn.
Sau khi tan họp, đích thân đạo diễn của [Xuân Giang] gọi Thẩm Thiên Trản lại, nhắn cho cô một tin: “Khu đất trống ở đường Khoái Dân Quốc, ngay góc Đông Nam của trường quay đang dựng cảnh, vừa dựng cảnh được một nửa, tôi nghe chế tác Tiêu nói là cô đang chuẩn bị kịch bản cho phim cách mạng (phim về nhà nước, quân đội, phim dạng đánh bóng tư tưởng), cô xem thử hôm nào đến đó xem xem, không chừng lại thích hợp".
Thẩm Thiên Trản thản nhiên đáp lại, đợi người rời đi, quay đầu tìm Tô Tạm, cùng nhau đi về
-----------------
Khoảng 8 giờ tối, Thẩm Thiên Trản đáng thương vừa mới được trở về với cuộc sống được dùng nước, vừa rửa mặt xong, từ cửa vang lên tiếng gõ.
Quý Thanh Hòa đứng trước cửa, câu nói đầu tiền khi mở miệng ra chính là câu từ biệt cô: “Ngày mai anh đi.”
Thẩm Thiên Trản có chút bất ngờ: “Không phải xe hư rồi sao?”
“Do vậy mới phải đi trước.” Quý Thanh Hòa dựa vào cửa, hỏi: “Không thể cho anh vào trong nói chuyện sao?”
Thẩm Thiên Trản xoay mình liếc nhìn anh một cái, quay đầu đi vào nhà, để anh tùy ý đứng đó.
Không ngoài dự đoán, cô vừa bước vào, Quý Thanh Hòa bước tiếp theo sau ngay lập tức, đóng cửa lại.
Nhờ có bài học ngày hôm qua, tuy Thẩm Thiên Trản rửa mặt xong nhưng ăn mặc vẫn rất chỉnh tề. Khách sạn cắt nước cắt điện, cũng không có gì chiêu đãi, cô mang trái cây mà Tô Tạm đã mang tới lúc chập tối đưa qua chỗ anh, mình tựa vào bàn, mông một nửa dựa vào thành bàn, cầm một miếng hoa quả lên vừa ăn vừa nhìn anh: “Hết sốt rồi sao?”
“Sốt nhẹ.” Anh ngồi ở trên ghế, cầm tay cô, đưa hoa quả bỏ vào miệng.
Thẩm Thiên Trản bị ép phải bốn trái cây cho anh nhất thời nở nụ cười: “Anh không biết xấu hổ sao?”
Mùi hương của ngọn nến thơm trong phòng, nguồn sáng nhỏ nhoi đó cảm giác như ngọn cỏ khô có thể bị dập tắc bất cứ lúc nào.
Quý Thanh Hòa nhướng mày, ánh mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp không thể bị bóng tối che mờ của cô, cười nói: “Còn có thể xấu hổ hơn nữa kia.”
Thẩm Thiên Trản liếc anh một cái thật sâu, sợ là ánh nhìn này còn chưa đủ giết anh, cô đưa tay nhéo anh một cái, cô vặn vẹo cổ tay khỏi tay anh, cứ nhéo anh từ mu bàn tay tới cổ tay để làm anh đau.
Quý Thanh Hòa ngược lại không hề cảm thấy đau đớn gì, mỗi lần cô chạm tay, đối với anh mà nói không khác gì gãi ngứa cả. Mỗi khi da thịt chạm vào nhau giống như có những đám lửa nhỏ đang bốc cháy, chỗ nào cũng kích động.
Ban đầu anh còn để cô làm càn, dần dần, trong lòng lại xuất hiện chút ý đồ xấu, anh trở tay nắm chặt cổ tay không cho cô cử động, đầu ngón tay anh đặt lên cổ tay cô, sờ vào mạnh đập đang nhảy lên nhảy xuống của cô, Quý Thanh Hòa nâng cổ tay cô đưa lên môi, há miệng cắn một cái.
Dùng sức một chút, Thẩm Thiên Trản kêu lên một tiếng, anh giương mắt nhìn, đối diện với cô: “Tô Tạm nói mấy diễn viên nam trong đoàn phim rất hợp với khẩu vị của em, có chuyện đó sao?”
Anh hỏi từ tốn, từng câu chữ đều rõ ràng, không giống như hiếu kỳ, mà càng giống tra khảo hơn, theo đó là gương mặt lạnh nhạt niêm phong nơi cổ tay cô kiểu một bước cũng không nhường, Thẩm Thiên Trản lập tức hiểu rõ, lật lọng bác bỏ ngay: “Không có.”
Quý Thanh Hòa nhíu mày, làm như cảm thấy câu trả lời của cô chỉ là qua loa lấy lệ chưa làm anh vừa lòng.
Thẩm Thiên Trản như muốn khóc mất, không phải tên đàn ông chó chết này chỉ đến chào từ biệt thôi sao? Cái này mẹ nó là tới dùng hình tra khảo thì có?
“Đúng thật là không có mà.” Thẩm Thiên Trản nói: “Lúc em mới đến vài ngày, ngoại trừ sản xuất, đạo diễn với tài vụ ra, chưa hề gặp ai khác.”
Quý Thanh Hòa cười: “Nghe cứ như là đang tiếc nuối lắm?”
“Sao có thể chứ.” Thẩm Thiên Trản nhẹ nhàng dùng ngón chân chọc vào chân anh, nói: “Ở đây có ai đọ được với anh?”
Quý Thanh Hòa né được, đứng dậy đi ra phía sau, cầm ngọn nến thơm mang ra phía trước. Ánh sáng của ngọn nến làm hàng lông mày trên gương mặt cô trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt như mất hoàn toàn khả năng công kích, theo đó là dòng chữ “mau đến bắt nạt em đi”.
Anh lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Nửa đêm luôn có người không an phận đến gõ cửa phòng em sao?”
Thẩm Thiên Trản lẩm bẩm, suy nghĩ trong vài giây: “Câu hỏi này có phải cần trả lời trong hai bước không?”
Quý Thanh Hòa im lặng nhìn cô, không nói lời nào.
Thẩm Thiên Trản tự giác nhìn anh bằng ánh mắt “Anh nghe giải thích chút đã”, nói: “Nửa đêm gõ cửa là một chuyện, mở cửa hay không lại là một chuyện khác, anh không thể đem hai chuyên này gộp lại thành một” tới hỏi.
Vừa nói chưa dứt lời, cổ tay cô đã đau nhức, tên đàn ông chó chết này lại cắn, không thèm nhân nhượng.
Thẩm Thiên Trản đau tới mức mắt đỏ cả lên, lấy chân đá mạnh vào cái chân thối của anh, không ngờ, vừa nhất chân đã bị anh dùng hai chân kẹp lại, không động đậy được.
Quý Thanh Hòa không chút thương hoa tiếc ngọc, giọng có hơi hạ xuống, còn vài phần ám muội, giống như đang cười lại như không: “Thành thật chút đi.”
“Không hề, không có ai đến gõ cửa hết.” Thẩm Thiên Trản buông tầm mắt, nhìn vào cổ tay đầu uất ức: “Sao anh lại cắn thật vậy?”
Cô vừa dứt lời, cơn tức giận còn chưa lắng xuống, tiếng đập cửa liền vang lên.
Thẩm Thiên Trản ngay lập tức há hốc mồm.
Không phải chứ?
Cô bình thường nhiều lắm cũng chỉ ức hiếp mỗi Tô Tạm, đâu làm chuyện gì xấu hại ai?
Ánh mắt của Quý Thanh Hòa càng lúc càng nguy hiểm, Thẩm Thiên Trản khó khăn lắm mới giải thích được lý do: “Chắc là nhân viên phục vụ khách sạn.”
Giây tiếp theo, một giọng nam vang lên: “Sản xuất Thẩm, mở cửa.”
Thẩm Thiên Trản: “…”
Khỉ thật, đêm nay muốn ướt át* (nghĩa 18+) rồi!