Cuộc điện thoại kia của Quý Thanh Hòa, Thẩm Thiên Trản không xem nó là nghiêm túc.
Cô bớt chút thời gian đọc lại tỉ mỉ lý lịch của mấy nghệ sĩ được gửi đến cho Thiên Đăng một lần nữa, sắp xếp một nhóm các diễn viên chất lượng cao đưa đến cho Thiệu Sầu Yết để thu xếp thử vai.
Diễn viên tham gia một bộ phim truyền hình, từ diễn viên chính đến diễn viên quần chúng, ít nhất cũng phải hơn mười người, huống chi là một bộ phim cổ trang cấp độ hoành tráng như [[Xuân Giang]], mấy cảnh quay hoành tráng còn cần đến cả trăm người.
Nhiều diễn viên như vậy, thường sẽ đi theo ba đường.
Một đường là nghệ sĩ tâm phúc của một nhà tư bản, một đường là nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty sản xuất, còn một đường nữa là sẽ gửi sơ yếu lý lịch đến đoàn làm phim, những diễn viên không có chống lưng.
"Thời gian", với tư cách là một bộ phim truyền hình tưởng nhớ được chọn lọc bởi những người hàng đầu, khỏi phải nói giá trị cao đến mức nào.
Gần như ngay khi tin tức về bộ phim được tung ra, hộp thư mới trống rỗng của Thẩm Thiên Trản đã thêm hàng chục sơ yếu lý lịch. Bên cạnh lý lịch, cũng không thiếu mấy người đại diện thường ngày có chút giao tình, mong được cô bớt chút thời gian gặp mặt, thừa dịp ăn cơm uống trà mà giới thiệu một chút nghệ sĩ của bên mình để cô gặp mặt.
Đừng nói là Thẩm Thiên Trản, ngay cả Tô Tạm, mấy ngày nay đều sau giờ làm việc là phải đi theo lịch hẹn, đã một tuần chưa về nhà trước 12 giờ đêm rồi.
Ngày hôm đó.
Thiệu Sầu Yết đã định ngày cho buổi thử vai và yêu cầu Thẩm Thiên Trản đến trường quay, cùng nhau phỏng vấn.
Buổi thử vai diễn ra tại một studio ở ngoại ô Bắc Kinh, Thẩm Thiên Trản cùng với Tô Tạm, cùng nhau đi tới.
Thẩm Thiên Trản trong khoảng thời gian này liên tục di chuyển, Đầu tiên là [[Thời Gian]] lập hồ sơ công bố, sau đó là một buổi thử vai để tuyển diễn viên. Toàn bộ đội đã dần mở rộng từ một vài nhân viên sáng tạo lẻ tẻ lúc đầu ngày càng mở rộng ra hơn, sử dụng kỹ thuật quay phim, đoàn ghi hình, cũng như thư ký trường quay.
Khi cô đến, nhiều xe công vụ đã đậu sẵn bên ngoài trường quay. Dòng xe đông đúc, đám người lui tới nhiều, bên ngoài nhìn vào cảm thấy có chút náo nhiệt.
Thẩm Thiên Trản nhìn qua cửa xe quan sát một chút, đợi đến khi thời gian hẹn với Thiệu Sầu Yết đã gần kề, lúc này mới cùng Tô Tạm bước vào.
Trong trường quay, một tấm vải trắng được sử dụng làm tấm rèm, dùng để ngăn ra một phòng kín để thử vai. Hội đồng giám khảo bên ngoài sắp xếp một chiếc bàn dài, tất cả các diễn viên đều đến thử vai hôm nay.
Thời điểm Thẩm Thiên Trản đến, đám con gái cuối hàng đều liếc nhìn, có người tò mò, cũng có người nghi ngờ phỏng đoán cô là đến từ công ty nào. Cô không chớp mắt, cô dẫn Tô Tạm đi hết một vòng rồi vào phòng phỏng vấn.
Thiệu Sầu Yết ngồi ở phía sau bàn, đang lật xem lý lịch.
Trợ lý của anh ta đang dựa nửa người lên góc bàn, và khi nhìn thấy ai đó quen mắt, cậu ta liền phổ cập thông tin cho anh: "Đây là nghệ sĩ của Nghệ Hải, đã từng hợp tác với chúng ta. Diễn viên chỗ này xuất thân bình thường, nhưng mà mắt để trên đầu, không dễ phục vụ. "
"Vị diễn viên này, Trần tổng có chào hỏi trước cho chúng ta..." Chưa nói xong, cậu đã ngước mắt lên nhìn Thẩm Thiên Trản bước vào, vội vàng đứng dậy chào hỏi: "Thẩm sản xuất đến rồi."
Thẩm Thiên Trản mỉm cười lịch sự, hơi cúi đầu chào hỏi.
Cô và Tô Tạm ngồi xuống ghế trống sau đống hồ sơ, chẳng mấy chốc đã có người phục vụ trà. Cô tiện tay lật xem xấp hồ sơ lúc nãy, hỏi, "Thiệu đạo diễn nhìn trúng ai chưa?"
“Có mấy người” Thiệu Sầu Yết chọn ra một số tập lý lịch trong tay mình: “Mấy người này tôi đã từng hợp tác, hôm nay cũng gọi đến thử vai, cô tí nữa có thể xem thử”.
Thẩm Thiên Trản dùng hai mắt quét nhanh, đại khái chắc trong lòng anh ta đã có suy tính.
Cô làm mọi việc một cách dứt khoát, chỉ trong một lần thử vai, cô và Thiệu Sầu Yết đã sàng lọc gần một nửa hồ sơ trên tay mình. Cách giờ về vẫn còn một khoảng thời gian nữa nên cô không cần phải vội vàng đưa ra quyết định, sau khi kết thúc công việc, cô hẹn Thiệu Sầu Yết đi ăn cơm, cùng nhau trở về nội thành Bắc Kinh.
Ngày hôm đó khi đang chiếu theo danh sách diễn viên chính, Thiệu Sầu Yết không nói chuyện, chờ tới khi chỉ còn lại Tô Tạm và Thẩm Thiên Trản, anh ta lúc này mới đề xuất: “Tôi đang nghĩ có thể sử dụng toàn bộ diễn viên mới hết được không. "
Thẩm Thiên Trản đoán rằng anh ta có thể đã có tính toán trong chuyện này, nhưng ứng cử viên đóng chính đã chọn xong rồi, nên không dám thương lượng với Tô Lan Y. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thiệu Sầu Yết chắc chắn là một đạo diễn xuất sắc, nhưng những người quá tài năng cũng là những kẻ mê muội, đặc biệt thích thử thách những điều không thể.
Trên mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì, sau khi dọn cho mình một bát canh đậu phụ, cô chờ tới lúc đặt thìa xuống, mới hỏi: "Anh đã có ứng viên thích hợp?"
“Tôi nói là cô cũng đừng cười.” Gương mặt già nua của Thiệu Sầu Yết xấu hổ, ánh mắt né tránh: “Nam chính của chúng ta có một nửa là phải dựa vào kinh nghiệm của Quý Khánh Chấn Quý lão tiên sinh, hiện tại không phải là đã có người thừa kế sẵn sàng như thế này... ”. Trước khi anh ta nói xong, Thẩm Thiên Trản đã phụt cả ra.
Cô suýt chút nữa mắc nghẹn vì chén canh đậu phụ, sau khi ho một lúc lâu, cô hỏi với vẻ khó tin, "Anh đang nói ai vậy?"
“Quý tổng Quý Thanh Hòa đó.” Thiệu Sầu Yết tỏ vẻ vô tội: “Tôi không có khái niệm cụ thể ba chiều về nhân vật chính, cho nên lần trước Tô Tạm đã cho tôi xem một bức ảnh về của Quý tổng đang làm việc, cho tôi để tìm chút linh cảm. "
Anh ta tay cầm bức ảnh đưa cho cô như dâng một báu vật: "Cô xem, phong thái của Quý tổng phù hợp như vậy, nhất cử nhất động của Quý tổng đều tự nhiên hoàn hảo. Quan trọng hơn là ở chỗ anh ấy tự sửa chữa đồng hồ, không cần phải mời người khác đến huấn luyện.”
Thẩm Thiên Trản cầm lấy bức ảnh.
Bức ảnh được chụp tại Bắc Kinh, trong phòng làm việc ở Sảnh Thời Gian.
Quý Thanh Hòa ngồi trước bàn, đang cúi đầu sửa một chiếc đồng hồ Phàn Lê* gỗ được chạm khắc tinh xảo. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào gọng kính của anh, vòng một đường cung làm nổi bật ngũ quan như ngọc, lông mi của anh hơi rủ xuống, mắt anh chăm chú dừng lại ở cơ cấu phanh của mặt số đồng hồ, anh đây là đang mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng ôn hòa, lẳng lặng buông xuống, giống như một viên ngọc bích, làm rung động lòng người.
*Đồng hồ Phàn Lê: một loại đồng hồ gỗ, thường có khung được chạm khắc hoa văn và mặc đồng hồ nằm chính giữa.
Bản chất hám trai của cô lại không thể kiềm chế được, cô không đành lòng rời tầm mắt dù chỉ một giây, chỉ dùng chân đá vào Tô Tạm: “Cậu chụp ở đâu ra tấm hình này vậy?” Đến cô còn không có, tên khốn kiếp này dám giấu diếm làm của riêng sao!
“Phòng làm việc của Quý tổng.” Tô Tạm gặp ngay một miếng gan ngỗng anh đào, khi tùy ý cho vào miệng, mắt híp lại hài lòng: “Đêm giao thừa chị không phải mang em ném qua bên anh ấy sao, em hôm sau tỉnh dậy tìm được phòng làm việc, liền lặng lẽ chụp một tấm."
Thẩm Thiên Trản liếm môi: "Chỉ có một tấm?"
Tô Tạm bật cười thành tiếng, dùng khăn ướt lau miệng, không có trả lời trực tiếp, tầm mắt lướt qua Thẩm Thiên Sơn, nhìn về phía Thiệu Sầu Yết bên cạnh, nói: “Thiệu đạo diễn, tôi khuyên anh không nên nghĩ ngợi lung tung. Quý tổng không có cái sở thích này đâu, mà Thẩm sản xuất của chúng ta cũng sẽ không đồng ý."
“Tôi cũng biết là suy nghĩ này có chút hão huyền.” Thiệu Sầu Yết nhíu mày, tiếc nuối nói: “Nhưng tôi nhìn Quý tổng đặc biệt có linh cảm, cũng hy vọng Thẩm sản xuất nói thêm vào vài câu, biết đâu lại đồng ý thì sao?"
“Tôi ban đầu nghĩ rằng chọn Phó Hề đã là to gan lớn mật lắm rồi.” Ánh mắt của Thẩm Thiên Trản cuối cùng cũng đã rời khỏi được tấm hình: “Kết quả là, ở đây còn có một lựa chọn còn lớn mật hơn.”
Cô cầm bức ảnh lên, nói thẳng luôn: "Tịch thu."
——
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Thiên Trản bàn bạc với Tống Yên, xác nhận lại tiến độ của bên cô.
Hợp đồng giữa Tống Yên và [[Xuân Giang]] được ký vào cuối tháng 3, sau trận tuyết mấy ngày trước ở Vô Tích, [[Xuân Giang]] đã bắt đầu được quay trở lại. Để bắt kịp tiến độ trước đó, cô 6 giờ đã phải dậy làm việc, tới đêm khuya mới xong, việc liên lạc với Thẩm Thiên Trản cũng bị gián đoạn, phải mấy ngày mới nói xong được một câu chuyện.
Thiệu Sầu Yết sau khi đề cập đến cái ý tưởng ngớ ngẩn muốn để Quý Thanh Hòa làm nam chính, vẫn tiếp tục lẩm bẩm với Thẩm Thiên Trản thêm mấy ngày, mãi cho tới khi anh ta nghe Tô Tạm mách lẻo, Thẩm Thiên Trản đang bàn với Tống Yên, sau khi nghe đã chốt Phó Hề, thì trái tim mới chính thức từ bỏ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
——
Quá trình Thẩm Thiên Trản và Tống Yên ký kết với Phó Hề không hề thuận buồm xuôi gió, thứ nhất, tên Tưởng Nghiệp Trình phản đối, con cáo già xấu mặt này, cũng không biết vì sao, chỉ tập trung mũi nhọn vào cô, núp sau lưng ngấm ngầm khuấy đảo phong vân, làm cô gánh một cục tức.
Ngải Nghệ thì không tới nỗi chơi xấu, sau khi tiến cử vài nghệ sĩ cho Thẩm Thiên Trản nhưng bị từ chối, thì thẳng thắng cắt đứt không liên lạc nữa.
Khi đến giờ, Thẩm Thiên Trản gọi điện cho Quý Thanh Hòa, báo anh biết đang chọn diễn viên chính: “Tống Yên cơ bản đã có thể xác định rồi, Phó Hề vẫn đang đàm phán. Nếu anh không có ý kiến gì, em sẽ bắt đầu kiên quyết đến cùng.”
Quý Thanh Hòa không tỏ rõ ý kiến: “Em quyết định là được.”
“Trước khi quyết định diễn viên chính, có một tiết mục xen giữa.” Thẩm Thiên Trản bật cười, nói: “Thiệu đạo diễn đề nghị với em để anh làm diễn viên chính, anh thấy thế nào?”
Xung quanh anh hình như có người di chuyển, âm thanh xung quanh ồn ào hỗn loạn, anh dùng tay che điện thoại lại, tránh vào một góc yên tĩnh hơn, lúc này mới trả lời cô: “Em cam lòng nhìn anh và cô gái khác khanh khanh ta ta sao?”
Thẩm Thiên Trản suy nghĩ một chút, nói: “Cái này vẫn tốt.” Nhận thấy hơi thở bên kia thay đổi, cô lập tức bổ sung: “Chỉ là lộ vai lộ lưng lộ mặt sẽ không chấp nhận được.”
Quý Thanh Hòa cười khẽ, “Anh cũng cảm thấy, em một mình thưởng thức là được rồi.”
Thẩm Thiên Trản không hiểu sao mặt lại nóng lên, theo lời của anh mà hỏi lại: “Tháng tư khai máy, khi nào anh quay lại?” Dứt lời, phát hiện giọng điệu của bản thân có chút trách móc, bổ sung một câu giấu đầu hở đuôi: “Lúc ký hợp đồng trước đó, lại yêu cầu tự mình xét duyệt kịch bản, yêu cầu xe đưa xe đón, họp kịch bản đến mấy chục lần rồi, anh một lần cũng chưa đến.”
Nếu không phải Quý Thanh Hòa là lao động miễn phí, cô sớm đã sớm giết tới cửa yêu cầu bồi thường vi phạm hợp đồng.
Quý Thanh Hòa xoay người, nhìn ngày tháng hiển thị trên màn hình —— 20 tháng 3.
Anh vì sản phẩm đồng hồ mới của Bất Chung Tuế mà bị vây ở tổng bộ gần hai tháng, trong lúc đó quay về Bắc Kinh hai lần, nhiều lần bận đến nỗi chân không chạm đất, ngay cả thời gian hẹn cô ăn cơm cũng không có, có chút cảm giác tang thương bất đắc dĩ ba lần ngang nhà mà không vào được.
Quý Thanh Hòa xoa xoa ấn đường, tháo mắt kính xuống.
Trước cửa sổ sát đất là ngọn đèn của nửa thành phố, anh dẫm lên ánh sát chi chít như sao trời này, nỗi nhớ trong nháy mắt ùn ùn kéo đến, bao phủ xuống.
“Tiệc khai máy nhất định đến.”