Tiệc khai máy dự kiến vào cuối tháng Tư.
Vào đầu tháng, Thẩm Thiên Trản đã gấp rút đến Vô Tích, ký thỏa thuận với đài truyền hình về việc thuê địa điểm quay.
Mấy ngày sau, cô thành lập một tổ nghệ thuật, do Kiều Hân giám sát, bố trí sắp xếp khung cảnh.
Vào giữa tháng 4, ba mươi tập đầu tiên của kịch bản đã được hoàn thiện, Giang Quyện Sơn và Lâm Kiều bay từ Bắc Kinh đến Vô Tích, một là để tham gia bữa tiệc khai máy, hai là đi cùng với tổ kịch bản.
Thẩm Thiên Trản cử tài xế của tổ A ra sân bay đón, buổi tối sau khi kiểm tra chi tiết hạch toán chi phí, cùng với Kiều Hân đợi ở sảnh khách sạn để đón hai nhà biên kịch.
Sau khi kịch bản được đưa ra, Thẩm Thiên Trản vì để theo kịp tiến độ, đã cho yêu cầu Giang Quyện Sơn ngoại trừ thời gian ăn cơm ngủ nghỉ, phần còn lại chính là kịch bản.
Sự bóc lột cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả Tô Tạm đối với cái chuyện bóc lột này cũng chịu không nổi, không dưới một lần thì thầm vào tai cô: "Thẩm Thiên Trản chị có thể trở lại làm người nhanh một chút không, chị nhìn quầng thâm mắt của Lâm Kiều đi, đều như muốn gục xuống luôn rồi. Thầy Giang đường đường là một người đàn ông phong thái xuất sắc như vậy, giờ mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, có còn giống một con người đâu. "
Thẩm Thiên Trản nghe vậy, đến mí mắt cũng không nhấc lên: "Chị đây không làm như thế, thầy Giang có thể giao ba mươi tập trong thời gian ngắn như vậy sao?"
Vốn dĩ cô định giữa tháng 5 sẽ khai máy, điều này đương nhiên buộc Giang Quyện Sơn chặt chẽ hơn về mặt thời gian. Không ngờ sự kết hợp giữa Giang Quyện Sơn và Lâm Kiều lại gây bất ngờ như vậy, phối hợp ăn ý, khiến cô bắt đầu sớm hơn nửa tháng.
Thế cho nên Thẩm Thiên Trản mỗi khi bận rộn tới nửa đêm, đều không kìm được mà xúc động vì mình đã nhặt được kho báu rồi.
Chưa kể đến khả năng phối hợp ăn ý của cặp đôi tiên đồng ngọc nữ này, chỉ riêng chất lượng của kịch bản đã khiến Thẩm Thiên Trản không khỏi kinh ngạc. Cho dù bị giới hạn về mặt thời gian, cũng hiếm có kịch bản chất lượng cao như vậy.
Giang Quyện Sơn vì sao mới trẻ tuổi như vậy mà đã nổi tiếng?
Tư chất thiên phú này thiếu một chút cũng không được!
----------
Khi xe công vụ đến khách sạn, Thẩm Thiên Trản đang gọi điện thoại.
Kiều Hân ra ngoài đón mọi người, trước tiên dẫn họ vào nhận phòng: "Chị Trản đang trả lời điện thoại công việc. Chúng ta vào ngồi trước, chờ sắp xếp hành lý xong, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya. Gần khách sạn có nhà hàng bán thức ăn khuya. Từ đồ nướng BBQ tới cháo yến mạch cái gì cũng có.”
Lâm Kiều nhìn theo hướng của Kiều Hân, hỏi: "Chị Trản gần đây rất bận sao?"
"Cũng không phải." Kiều Hân thở dài: "Gần đây chị ấy thực sự vất vả, mỗi ngày đều làm không hết chuyện, gặp không hết người, đi không hết sân bãi. Buổi tối sau khi về khách sạn, không phải cuộc họp này thì là cuộc họp khác, bận đến tận ba giờ sáng. "
Chắc chắn Thẩm Thiên Trản cũng cảm thấy chính mình, mấy ngày gần đây cứ vội vã như một con chó, vội tới mức ham muốn tình dục cũng giảm bớt đi, đêm hay ngày còn chả nhớ nổi, thầm mong cho hai chân được nghỉ ngơi, chợp mắt một chút.
Kiều Hân giúp Giang Quyện Sơn và Lâm Kiều hoàn tất thủ tục nhận phòng xong, còn cố ý yêu cầu phòng hai người kế bên phòng của Thẩm Thiên Trản, thuận tiện họp hành.
Lâm Kiều đứng cách đó vài bước chân, vừa nghe thấy chữ “họp hành”, khuôn mặt nhăn nhó như muốn sụp đổ, muốn thoát khỏi thế giới khốn khổ này.
Nhận phòng xong, Kiều Hân dẫn hai người vào phòng để hành lý.
Lần này ở lại, ngày về còn không chắc chắn. Khi nào mười tập cuối cùng viết xong, thì Thẩm Thiên Trản mới thả người đi.
Lâm Kiều sợ mình phải ở lại đây chỉnh sửa kịch bản hết cả tháng, ước chừng rồi mang theo hai cái vali, từ những đồ dùng hằng ngày đến chăm nệm, khăn trải giường, mang theo đầy đủ không sót gì.
Kiều Hân thấy cô sắp xếp hành lý mà đơ cả người, không nói được lời nào, chờ tới khi Thẩm Thiên Trản gọi điện xong cuộc gọi, lập tức gọi Giang Quyện Sơn cùng đi ăn khuya.
Tiệm ăn khuya cách khách sạn không xa, bước vài bước là tới.
Thẩm Thiên Trản vẫn như thói quen chọn một bát cháo gạo nếp, mười xiên thịt, một đĩa bánh hoàng kim và vài chai rượu rồi mới quay lại và ngồi xuống: "Mọi người đến đây vất vả rồi, đường đi có suôn sẻ không?"
“Suôn sẻ.” Lâm Kiều ghen tị nhìn cô đánh giá mấy cái: “Chị gầy đi rồi! Hân Hân nói mỗi ngày đều thức đến tận 3 giờ sáng, chị sao có thể ngày nào cũng thức khuya mà vẫn đẹp như vậy?”
Thẩm Thiên Trản đập chai rượu xuống góc bàn, uống cạn ly rượu: "Con nhỏ nịnh hót này, chị không bỏ qua cho em chỉ vì mấy câu nịnh nọt đâu, kịch bản nên viết thì vẫn phải viết nhé."
Cô đẩy cốc bia qua: "Tối nay uống một chút cho dễ ngủ.”
Lâm Kiều lạ giường khó ngủ, mỗi khi quay về từ tổ của mình, đều sẽ tìm Thẩm Thiên Trản uống vài ly. Có điều nếu như tình huống là ăn khuya uống rượu, tất nhiên sẽ trỗi dậy cái tính chó săn hám chuyện, nhiều năm như vậy rồi, cũng nhanh chóng trở thành thói quen lúc nào không hay.
Lâm Kiều cũng cô cụng ly, hỏi: “Quý tổng thì sao, vẫn chưa tới?”
“Tiệc khai máy sẽ đến.” Vị rượu quá cay, Thẩm Thiên Trản hắng giọng trước khi hỏi: “Tìm anh ấy có việc gì sao?
Lâm Kiều lắc đầu: “Cũng không vội lắm."
Trong giai đoạn chuẩn bị cho tiền kỳ, Lâm Kiều và Giang Quyện Sơn đã cùng nhau đến tham quan phòng làm việc ở Sảnh Thời Gian. Hầu hết thời gian, nếu gặp chỗ nào khó viết, thường sẽ tìm đến Mạnh Vong Chu để nhờ tư vấn. Vốn tưởng rằng đến đoàn làm phim rồi, có thể tránh được mấy cái phiền toái này, không ngờ, vẫn chả thấy bóng dáng Quý tổng đâu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Đang nói chuyện thì xiên que được bưng lên.
Thẩm Thiên Trản cắn một miếng trên xiên thịt nói: "Em nên nói là chuyện quan trọng, để chị còn có lý do thúc giục anh ấy qua sớm hơn."
Giọng nói của cô quá mơ hồ, Lâm Kiều nghe không rõ: "Chị Trản, chị nói gì vậy?"
"Chị nói là," Thẩm Thiên Trản nuốt miếng thịt nướng, nhẹ nhàng nói, "Cố vấn ăn shit đi thôi."
——
Đến cuối tháng, bối cảnh đoàn phim đã gần như dựng xong, nhân viên trong đoàn cũng dần có mặt đông đủ.
Tổng giám chế đã sắp xếp lịch trình quay phim cụ thể, ngoại trừ Tống Yên, tất cả các diễn viên từ Phó Hề đến những vai phụ, đều tham gia lên lịch và bắt tay vào làm việc.
Tống Yên còn đang gấp rút quay phim [[Xuân Giang]], và theo lịch trình của cô ấy, hai ngày nữa là sẽ xong.
Thẩm Thiên Trản không đợi Tống Yên, đã yêu cầu giám chế sắp xếp trang điểm cho Phó Hề trước.
Lần trước Thiệu Sầu Yết đã thất bại trong chuyện tiến cử với Quý Thanh Hòa, đối với chuyện chọn nam diễn viên chính cũng đã có thành kiến, đặc biệt cố tình trong lúc Thẩm Thiên Trản đang xem xét diễn viên quần chúng trang điểm, trong miệng không ngừng líu lo mấy câu nói đầy hiềm khích: “Thiếu một chút, vẫn là thiếu một chút.”
Thẩm Thiên Trản vững vàng như núi, ngay cả liếc nhìn cũng không thèm.
Tên đàn ông này bụng dạ hẹp hòi một khi đã trỗi dậy, bình thường sẽ gây sự vô cớ, nếu cứ phớt lờ hắn ta thì tự nhiên hắn sẽ ngừng lại.
Phó Hề có vẻ ngoài ưa nhìn, ngoại hình rất xuất sắc, so với Quý Thanh Hòa thì đều cũng là lũ yêu nghiệt. Người ta sinh ra để ăn bát cơm trong làng giải trí này, xét về độ chuyên nghiệp trong diễn xuất thì ít nhất cũng có thể gánh được ba Quý Thanh Hòa.
Ngay cả Phó Hề mà cũng không hài lòng, hắn còn làm đạo diễn cái quái gì.
——
Ngày 30 tháng 4, tiệc khai máy bắt đầu.
Thẩm Thiên Trản đã kiểm tra các hạng mục tài chính từ đêm hôm trước cho đến rạng sáng, tới 1 giờ chiều mới tỉnh dậy.
Kiều Hân đến từ sáng, vì sợ cô bất tỉnh không dậy nổi, rèm cửa đã mở một nửa, ánh nắng buổi chiều lọt qua khe hở, giống như một chậu ánh sáng vàng, sáng chói làm chướng cả mắt.
Cô sờ điện thoại dưới gối, vừa xem giờ xong, liền túm lấy đầu mình, bật dậy đi rửa mặt.
Tiệc khai máy được tổ chức tại Quý Xuân Nhị Loan ở Vô Tích, cách phim trường tầm 10km.
Tô Tạm buổi sáng qua đó sắp xếp trước địa điểm tổ chức, để lại cho cô ấy vài tin nhắn WeChat, tất cả đều là ảnh chụp hiện trường bố trí mọi thứ.
Cô vừa đánh răng vừa xem ảnh, khi quay trở lại danh sách trò chuyện của WeChat, mắt cô lại rơi vào mấy tin nhắn với Quý Thanh Hòa. Bên đằng ấy vẫn yên lặng, ngay cả vài ba câu cũng chả thấy.
Kiều Hân đã xác nhận lại lịch trình với Minh quyết vào hai ngày trước, còn gọi điện thoại vào tối hôm qua để xác nhận lại chuyến bay và sắp xếp phương tiện tiếp đón.
Theo lý thuyết mà nói, Quý Thanh Hòa lúc này phải xuống máy bay rồi. Nếu như thuận lợi, anh sẽ ngồi trên xe công vụ của đoàn làm phim, đang trên đường đến phim trường. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Súc miệng xong, cô lại liếc nhìn điện thoại.
WeChat lại rung lên, điện thoại trượt từ bồn rửa mặt trượt xuống dưới.
Thẩm Thiên Trản há hốc mồm.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại chìm trong nước vài giây, vội vàng vớt nó lên.
May mà vớt đúng lúc, ngoại trừ việc chiếc điện thoại trông không tốt lắm, thì nó vẫn hoạt động như bình thường.
Màn hình ướt sũng, là người của đoàn làm phim nhắc cô 5 giờ phải xuất phát từ khách sạn.
Thẩm Thiên Trản cầm theo điện thoại lắc cho trôi bớt nước, tới lau khô cũng chả thèm, đi được vài bước, liền ném điện thoại trở lại giường lớn trong phòng ngủ.
Tên đàn ông chó chết, có bản lĩnh thì đêm nay đừng có mà nhắn tin với cô!
——
Ba giờ chiều, Kiều Hân đến xem cô đã dậy chưa, nhìn thấy Thẩm Thiên Trản đang ngồi trước gương trang điểm, vẽ lông mày và son môi, cầm điện thoại lên gọi thử cho cô: "Chị Trản, điện thoại của chị lại để chế độ im lặng sao? Em lúc này vừa gọi hai cuộc cũng không thể gọi được. "
Thẩm Thiên Trản đang vội vàng trang điểm tinh tế, chuyện Kiều Hân vừa nói với cô làm cô nhớ tới có ném điện thoại lên giường. Cô hơi nháy mắt, xem đường kẻ mắt mới xong một nửa: "Điện thoại để trên giường, lúc nãy đánh răng bị rơi xuống nước, vớt lên xong không thèm quan tâm đến nó nữa."
Kiều Hân đáp lại một tiếng, sau khi tìm thấy điện thoại, giúp cô kiểm tra một chút.
Màn hình điện thoại vừa sáng lên, cô đã nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ của Quý tổng, liền vội vàng nói: "Chị Trản, chị không nhận cuộc gọi của Quý tổng. Chị có muốn gọi lại ngay không?"
Thẩm Thiên Trản tay vững vàng như một bà cô chó già đã hoàn thành việc kẻ đường eyeliner. Cô đang nhìn vào kiểu trang điểm mắt quá tinh tế của ngày hôm nay, tâm trạng rất vui vẻ: "Không gọi lại." Cô hé miệng son môi, cảm giác giận còn đòng ở trên đầu môi, cô mím môi thì thầm: "Cứ kệ anh ta đi."
——
Đợi đến 5 giờ, Thẩm Thiên Trản nãy giờ ngồi cũng không yên, còn muốn đi trang điểm đến hai lần lập tức khởi hành.
Động tác vừa nhanh vừa mạnh, dọa Kiều Hân giật cả mình, cô vội vàng thu dọn dây cáp sạc và các thiết bị điện tử vứt ngổn ngang trên ghế so-pha rồi lẩm bẩm: "Chị Trản, hôm nay sao chị đúng giờ giống y như mấy con chim trong đồng hồ vậy...”
Thẩm Thiên Trản bước vài bước tới cổng: "Hàng trăm người trong đoàn phim đều phải ngồi xe đi đến nhà hàng. Em chậm một chút chị chậm một chút, thì chính là gây chuyện trễ giờ." Cô vừa mở cửa vừa nói, nhưng cũng chả thèm nhìn cái cửa, mà quay mặt nhìn lên nhìn xuống qua tấm gương soi toàn thân ở hành lang: "Tạm Tạm đến nhà hàng rồi chứ?"
“Rồi ạ.” Kiều Hân thu dọn đồ đạc vào túi: “Hiện tại Tô Tạm vẫn chưa rời nhà hàng, đang thu xếp ở đó.”
Thẩm Thiên Trản vặn hông, nhìn thân hình cong vút, cô cực kỳ hài lòng: “Còn Quý tổng, sắp xếp thế nào rồi?” Cô vừa dứt lời, một bên cửa được đẩy từ bên ngoài vào, Quý Thanh Hòa đứng ở cửa, ung dung thưởng thức cô: "Anh ở đây, sao em không trực tiếp hỏi anh?"
Thẩm Thiên Trản ngẩn cả người, đang đứng ở tư thế chống nạnh, quay lại nhìn.
Quý Thanh Hòa cả người mặc một bộ quần áo giản dị, đứng ở cửa. Anh rũ mắt, đánh giá Thẩm Thiên Trản từ trên xuống dưới, khi ánh mắt rơi vào cổ áo trễ xuống có bộ ngực trắng như tuyết của cô, lông mày anh cau lại gần như không thể nhìn thấu: “Hôm nay mới biết Thẩm sản xuất cũng có “quyền hành” không nhỏ."
Lời này nói ra cũng thâm sâu quá cơ, Thẩm Thiên Trản nhíu mày, bản thân mình chưa kịp nhận ra, thì khóe môi hơi cong lên, bất giác nở nụ cười, "Cũng có “quyền hành” không nhỏ ?"
“Không cho anh ra mặt.” Quý Thanh Hòa dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào bộ ngực đầy đặn của cô: “ Lại tự mình hào phóng như vậy.”
Thẩm Thiên Trản theo tầm mắt của anh mà cúi đầu nhìn xuống, dưới lớp vải lụa tơ tằm của cổ áo thấp, một tia xuân sắc đẹp đến khó có thể che giấu phập phồng trong lồng ngực của cô, rung lên khe khẽ, ẩn mình dưới lớp áo.
Cô quoa quýt kéo cổ áo lại, thấy Kiều Hân đã thu dọn đồ đạc, cùng anh đi ra hành lang: "Làm sao anh biết phòng của em ở đâu?"
Kiều Hân thấy vậy, tự biết mà đi lùi lại phía sau một đoạn, bước đi sau hai người.
Từ hành lang đến thang máy chỉ có một đoạn, Thẩm Thiên Trản tay cầm túi xách, giống như là đi thảm đỏ vậy, bước đi uyển chuyển và mảnh mai như trên sàn catwalk.
Thái độ ra vẻ kiêu ngạo của cô lưu lại trong mắt anh, tất cả đều trở nên dễ thương, Quý Thanh Hòa bật cười, chậm rãi nói: "Nếu muốn làm khách qua đêm, không thể đến thăm dò tình hình trước sao?"