Mang em cùng thời gian giấu đi

Ban đầu Quý Thanh Hòa có chút ngẩn người, sau đó lại bật cười phá lên.
 
Anh cúi đầu, mượn ánh đèn nhìn ngắm cô một chút.
 
Thẩm Thiên Trản vẫn đang nhắm mắt ngủ, giọt lệ vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt. Giống như đóa hoa mẫu đơn ngâm mình dưới sương sớm của vườn xuân, mặc dù vẫn đẹp như vậy, nhưng lại thiếu đi mấy phần nhuệ khí hoa nhường nguyệt thẹn trước đây.
 
Quý Thanh Hòa nhất thời không phân biệt được là cô đang mê sảng nói những lời vô nghĩa hay vẫn còn đang tỉnh táo, suy nghĩ một chút, cúi đầu nhận lỗi: “Là do anh sơ suất.”
 
Cô không lên tiếng, giống như đang không vui.
 
Quý Thanh Hòa vén tóc đang đọng lại nơi khóe môi của cô, cúi xuống hôn cô: “Anh không lưu lại gì bên trong, không cần phải lo lắng.”
 
Thẩm Thiên Trản khẽ giật giật, mặc dù không nói chuyện, nhưng con ngươi bên trong vẫn di chuyển, giống như đang hồi tưởng lại. Một hồi ức, vừa thẹn vừa giận muốn bật dậy, toàn bộ đầu óc lại nhớ về cảnh anh cưỡng ép cô duỗi thẳng để tiến vào chỗ ấy, còn cắn vào lỗ tai cô, cười nhẹ hỏi: “Em làm bằng nước hả?”
 
Khung cảnh này cũng nhục nhã quá đi, nhưng mà bộ phận che chắn hình ảnh của đại não hình như không mấy tác dụng, trong phút chốc khung cảnh đó vẫn được phát đi phát lại trong đầu cô.

 
Cô há miệng cắn anh, cắn tới khi nghe anh kêu lên một tiếng, rốt cuộc mới trút hết giận, lặng lẽ ngủ thiếp đi.
 
------------
 
Lễ bấm máy bắt đầu lúc 8 giờ sáng, 6 giờ Thẩm Thiên Trản đã bị Quý Thanh Hòa gọi dậy.
 
Cô vẫn trong cơn ngái ngủ, đúng trong lúc vô thức, liền bị Quý Thanh Hòa bế lên bàn trang điểm, ngáp liên tục một hồi, khó khăn lắm mới tỉnh được.
 
Không biết có phải do tối qua được tưới táp thoải mái không, mà sắc mặt của cô hôm nay rất hồng hào, cũng không có kiểu trắng nhợt hốc hác mỗi khi uống rượu xong. Chỉ là có chút quầng thâm dưới mắt, do vui đùa quá mức, nên có chút dấu hiệu của việc không nghỉ ngơi đủ.
 
Tắm rửa xong, Thẩm Thiên Trản liền ngồi xuống hong khô tóc.
 
Một bộ các nhãn hiệu trang điểm thường dùng của cô đã nằm gọn gàng trên bàn trang điểm, từ phấn nền dạng lỏng, phấn phủ cho đến phấn mắt và má hồng có độ bóng cao, từ cọ tạo bóng và cọ mũi cho đến 12 cọ phấn mắt với các chức năng khác nhau, trọn bộ trang điểm mà cô mang tới Vô Tích cũng xuất hiện đủ cả.
 
Đang lúc cô đang nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy ngâm mình trong dòng nước thì mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa, theo bản năng cô quay đầu lại, hóa ra là Quý Thanh Hòa.

 
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn lông, ngay cả người rảnh cá cũng hiện lên rõ nét.
 
Cô trơ mắt nhìn anh, đầu tóc anh ướt một nửa, trên mặt không còn chút nét cao quý nhã nhặn hằng ngày nữa, chỉ còn lại mảnh vải cặn bã kia.
 
Thẩm Thiên Trản đánh phấn mắt, lén lút hít một hơi thật sâu, cô nhìn không chớp mắt, làm bộ như đang rất nghiêm túc: “Anh là đang chuẩn bị?”
 
Quý Thanh Hòa hơi nhíu mày, giống như đang không hiểu mấy cái lời vô nghĩ của cô: “Trong phòng, còn có người thứ 3 sao?”
 
Anh dùng khăn lau sơ đầu, cúi người để nước chảy xuống: “Sáng sớm trở về phòng sẽ dễ bị người khác phát hiện, đợi tí nữa ăn điểm tâm xong thì tới phim trường luôn.”
 
Dứt lời, anh ngước mặt lên, nhìn vào gương tỉ mỉ xem xét vết thương trên môi dưới.
 
Vết thương quá rõ ràng, vừa nhìn là biết bị cắn.
 
Anh dùng ngón tay xoa xoa, từ chiếc gương liếc nhìn bóng lưng Thẩm Thiên Trản đang bắt đầu trang điểm, im lặng cong môi.
 
--------------
 
Bảy giờ ba phút, Kiều Hân theo xe công tác của đoàn phim tới đón.
 
Quý Thanh Hòa thay cô mở cửa, lúc đối mặt, anh khẽ gật đầu xem như là chào hỏi, lập tức để lại không gian riêng cho hai người, đến nhà hàng dùng cơm.
 
Anh rời khỏi không bao lâu, bộ phận phục vụ thức ăn của khách sạn đã đưa xe thức ăn đến, bữa sáng kiểu Trung Quốc kiểu Tây Âu gì cũng có, đặt đầy trên xe. Ngay cả bánh ngọt cũng theo sở thích của cô, các món ăn phụ và thức ăn kèm cũng được chuẩn bị sẵn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Tay đang vẽ eyeliner của Thẩm Thiên Trản run lên, suýt chút nữa đã vẽ lệch sang tóc mai.
 
Cô một bên chỉnh lại, một bên âm thầm nghi ngờ: Đãi ngộ của giấc ngủ này có thể so với thị tẩm cho bậc đế vương không?
 
Kiều Hân không nhịn được, oa oa xúc động: “Quý Tổng là tri kỷ tốt a” “Quý tổng ấm áp quá đi” “Sự cưng chiều của Quý tổng quả thật không ai có thể sánh được”.
 
“Nếu như những nam sinh theo đuổi em đều hiểu chuyện như Quý tổng, làm sao em đến nỗi còn độc thân tới giờ chứ?”
 
Thẩm Thiên Trản kẻ mắt xong, liếc xéo cô một cái: “Ăn cũng không dừng miệng của em lại được hả?”
 
Kiều Hân lập tức im bặt.
 
Cô ăn chiếc bánh ngọt tạo hình động lòng người, ánh mắt đảo đến vết hôn sau vai Thẩm Thiên Trản ------ Chậc, Tô Tạm đúng là không lừa mình, quả nhiên tình hình chiến đấu thật kịch liệt.
 
----------------
 
Thay quần áo xong, kim đồng hồ đã chỉ gần 8 giờ.
 
Thẩm Thiên Trản và Quý Thanh Hòa cùng ngồi chung xe đi tới lễ khai máy.
 
Lễ khai máy [[Thời gian]] diễn ra ngay trước địa điểm quay cảnh đầu tiên hôm nay, cách Quý Xuân Nhĩ Loan cũng không quá xa.
 
Lúc Thẩm Thiên Trản đến, nhân viên đoàn phim cũng vừa đến đông đủ.
 
Cô mặc một bộ âu phục trắng, dưới ánh mặt trời gay gắt lại bắt mắt như một cái cờ hiệu, cũng không biết là ai gọi trước một tiếng “Thẩm sản xuất”, toàn bộ nhân viên phụ trách của đoàn phim đang đứng trên bãi cỏ đều ghé mắt nhìn qua.
 
Thẩm Thiên Trản có tật giật mình, có chút không thể thản nhiên khó hiểu.
 
Cô giơ tay, sau khi lục lọi trên xe lấy kịch bản để che nắng, một đường đi đến bàn đặt hoa quả tế phẩm, chủ quản đoàn phim tự giác tiến lên trước báo cáo tình hình.
 
Lễ khai máy tới lui cũng chỉ có một hình thức, Thẩm Thiên Trản nghe từ tai trái đi ra tai phải, chỉ quan sát sơ qua bố trí phim trường.
 
Nổi bật nhất chính là chiếc bàn dài tế cúng.
 
Phía sau chiếc bàn là tấm áp phích khổng lồ, “Thời gian” hai chữ mây bay nước chảy lưu loát sinh động treo trải dài xuống cuối màn sân khấu. Phía trước bàn là hai lẵng hoa mà cửa hàng hoa vừa đưa tới, ở giữa trải tấm thảm đỏ để các nhà nhiếp ảnh chụp ảnh trong buổi khai máy.
 
Cô xoay người, quan sát trước sau một lần, gật gật đầu: “Mọi người đều đến đông đủ rồi chứ?”
 
Người của đoàn phim nhìn xung quanh, gật đầu: “Đều đến rồi, Tống lão sư vừa vặn cũng đến rồi.”
 
Bộ phim [[Xuân Giang]] của Tống Yên còn chưa đóng máy, còn chưa chính thức vào đoàn phim. Vốn là lịch trình của cô ấy với [[Thời gian]] có xung đột, nhưng trùng hợp là đoàn phim [[Xuân Giang]] ở Vô Tích, Tiêu Thành lại nể mặt mũi Thẩm Thiên Trản, đặc biệt đồng ý cho Tống Yên nghỉ buổi sáng để cô đến tham dự buổi lễ khai máy.
 
Thẩm Thiên Trản thấy bên này không có chuyện gì cần bận tâm, đang muốn đi tìm bộ phận tài vụ để xác nhận xem tiền lì xì có thích hợp không. Chân còn chưa kịp bước, một giọng mũi do dự của nhân viên đoàn phim vang lên, cô lại đứng tại chỗ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Nhân viên do dự một chút, nói: “Hình như còn chưa thấy thầy cố vấn…………..”
 
Thầy cố vấn?
 
Quý Thanh Hòa?
 
Thẩm Thiên Trản không cần suy nghĩ: “Anh ấy đến rồi.”
 
Cô đưa tay chỉ về phía Quý Thanh Hòa đang nói chuyện với Tô tạm ở cách đó không xa: “Đi cùng xe với tôi đến.”
 
Nhân viên đoàn phim thấy thế, liên tục lên tiếng trả lời.
 
-------------
 
Đến 8 giờ, lễ khai máy của [[Thời gian]] chính thức bắt đầu.
 
Đạo diễn điều hành và chủ quản đoàn phim chủ trì buổi lễ, toàn thể ekip chờ đợi, bắt đầu chụp ảnh ghi chép.
 
Thẩm Thiên Trản nhận nén hương đã thắp lên, cùng với Tô Tạm, Thiệu Sầu Yết đứng ở hàng đầu tiên cúi đầu trước, nhân viên sáng tạo chủ chốt đứng hai bên sườn theo sau hành lễ, cúi đầu bốn phía.
 
Lúc cô đứng dậy, ánh mắt bất giác dừng lại bên cạnh, nhìn về phía Quý Thanh Hòa bên trái phía sau cô.
 
Khuôn mặt anh lạnh lẽo, vì mặt trời chói mắt nên hai mắt híp lại, khí chất toàn thân so với diễn viên nam phụ đứng bên cạnh còn muốn xuất sắc lóa mắt hơn.
 
Như thể đã nhận ra ánh mắt của cô, anh khẽ chuyển tầm nhìn, không nghiêng không lệch mà vừa vặn bắt được ánh mắt cô.
 
Thẩm Thiên Trản vô thức tránh đi, đợi tránh được tầm mắt của anh, lại cảm thấy bản thân giấu đầu lòi đuôi, điệu bộ nũng nịu này làm sao có khí thế thần chặn giết thần, phật ngăn giết phật ngày thường được?
 
Thẩm Thiên Trản còn đang phiền não, chủ trì đã xướng lên, cắm hương khai máy.
 
Thẩm Thiên Trản gạt bỏ hết thảy tạp niệm, thắt lưng thẳng tắp, cùng Thiệu Sầu Yết đồng thời đến trước bàn hương, cắm hương vào bàn thờ.
 
Sau khi kết thúc buổi lễ, trước tiên xác định địa điểm bắn pháo mừng do chuyên viên đoàn phim thực hiện. Vụn pháo hoa sau tiếng “đùng” chậm rãi rơi xuống, trong màn chúc mừng mãn nhãn này, thời gian của buổi lễ khai máy chính thức kết thúc.
 
Trong tiếng chúc mừng hùng hồn “[[Thời gian]] khai máy thuận lợi”, Thẩm Thiên Trản mỉm cười, cùng Tô Tạm, Thiệu Sầu Yết đem lì xì khai máy phát từng cái tới tay tất cả nhân viên đoàn phim. 
 
-----------
 
Thẩm Thiên Trản nghỉ ngơi đã là chuyện nửa tiếng sau.
 
Phần lớn nhân viên công tác của đoàn phim đều thực hiện nhiệm vụ của mình ở phim trường, Thẩm Thiên Trản tạm thời không có việc gì, dứt khoát đi đến trước màn che giám sát cảnh diễn đầu tiên của Phó Hề.
 
Cảnh đầu tiên của [[Thời gian]] là Phó Hề và nam phụ đối thủ diễn, địa điểm ngay tại bên trong phòng phục chế đồng hồ do đoàn phim xây dựng. Lúc Thẩm Thiên Trản chần chừ bước vào, còn cho là không gian đan xen, một bước đã bước vào Sảnh Thời Gian. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Phim trường yên tĩnh, có làn hương khói tuôn ra từ đám mây hương. Cô băng qua đường đi hai bên, đi tới trước màn giám sát.
 
Thiệu Sầu Yết đang thử vị trí máy, trên màn hình máy chính là hình ảnh Phó Hề đang ngồi trước bàn làm việc, đang ngắm nghía dáng vẻ của dụng cụ.
 
Ở góc trên bên trái ống kính, ở một góc không ai chú ý tới, Quý Thanh Hòa khoanh tay đứng, đang đánh giá quy mô đạo cụ đồng hồ mà Thẩm Thiên Trản tạo ra.
 
Thẩm Thiên Trản nhìn, không lên tiếng.
 
Sau khi điều chỉnh vị trí camera, Thiệu Sầu Yết ra hiệu bấm máy thử một cảnh.
 
Trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi, đạo diễn điều hành đã mời Quý Thanh Hòa giảng giải cách dùng công cụ cho Phó Hề.
 
Trước đó Phó Hề đã xâm nhập học hỏi ở chỗ Mạnh Vong Chu vài ngày, Thẩm Thiên Trản đã xem qua video tại hiện trường Kiều Hân gửi, đủ hình đủ dạng. Nhưng lúc này tận mắt thấy Quý Thanh Hòa hướng dẫn, cảm giác lại có chút không giống.
 
Cô đã từng thấy Quý Thanh Hòa sửa chữa đồng hồ, kiểu chuyên tâm si mê này khó ai có thể tái hiện 100% được.
 
Cho dù là cô chăm chú nhìn như vậy, cũng cảm thấy rằng toàn bộ giới giải trí rốt cuộc cũng tìm không ra Phó Hề có thể tái hiện Quý Thanh Hòa thứ hai, cũng rất khó làm được.
 
Ngược lại, Thiệu Sầu Yết - người vốn không quá vừa lòng ngay từ đầu với Phò Hề, theo dõi màn hình chăm chăm tấm tắc khen ngợi: “Thẩm sản xuất, vẫn là mắt nhìn người của cô tốt. Cảm giác ống kính của Phó Hề quá hoàn mỹ, ánh mắt kia đến tôi nhìn còn rung động.”
 
Thẩm Thiên Trản chú ý liếc mắt nhìn anh ta, chế giễu: “Trước kia anh cũng không có nói như vậy.”
 
Thiệu Sầu Yết cười gượng hai tiếng, giải thích: “Còn không phải là vì yêu cầu cao sao? Quý tổng thế nhưng lại chỉ tay thôi cũng có thể diễn xuất ra câu chuyện, Phó Yên vẫn còn thiếu chút nữa.”
 
Thẩm Thiên Trản lười tranh cãi với anh ta, cô liếc mắt, tầm mắt lướt qua dụng cụ ánh sáng, chiếu về phía Quý Thanh Hòa.
 
Anh đã lui ra ngoài phạm vi ống kính, cầm trong tay chai nước khoáng do đoàn phim đưa tới. Bên cạnh vẫn luôn là Tô Tạm và vài người tổ đạo cụ đi cùng, dường như đang chuẩn bị để đi đến vị trí.
 
Thẩm Thiên Trản vẫy tay, gọi Kiều Hân đến, khẽ thì thầm dặn dò cô ấy mấy câu.
 
Kiều Hân nghe xong, lập tức chầm chậm chạy đi truyền lời.
 
Trên màn hình giám sát là cận cảnh Phó Hề sửa chữa đồng hồ, mà bức vẽ người ngoài, trầm ngâm nhìn về nơi xa, ánh mắt trong trẻo, trước sau như một.
 
Người đàn ông này miễn là lớn lên đẹp mắt, thì ngay cả ngây người cũng khiến xung quanh cảnh đẹp ý vui.
 
----------------
 
Ở phía bên kia, bên trong phòng làm việc ngăn cách bởi một chiếc ghế dài.
 
Nhân viên lập kế hoạch, trang trí ngồi đối diện, đang lựa chọn ảnh chụp sau đó phát lên trang Weibo chính thức.
 
Sau khi thu thập đủ số lượng ảnh chụp, nhân viên kế hoạch lặng lẽ mang máy tính dời qua: “Mau xem mau xem.”
 
Nhân viên trang trí lại gần.
 
Trên màn hình máy tính, Thẩm Thiên Trản cầm nén hương, ánh mắt vẫn chưa nhìn vào ống kính, ngược lại nhìn về phía sau bên trái.
 
Nơi đó có một người đàn ông đứng, cầm nén hương nhìn lại, khóe môi hơi nhếch lên như cười như không.
 
Nhân viên trang trí: A chết tôi rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui