Phim trường im lặng đến nỗi chỉ có tiếng động nhẹ của máy quay trượt trên đường ray.
Quý Thanh Hòa nghiêng nửa người, cụp mắt, chăm chú nhìn vào Phó Hề được bao quanh giữa rất nhiều máy quay.
Cho đến khi cánh tay bị vỗ nhẹ, Quý Thanh Hòa mới khẽ đảo mắt, di chuyển tầm nhìn. Nhìn thấy người đến là Kiều Hân, anh vô thức liếc nhìn phía sau cô, không nhìn thấy Thẩm Thiên Trản, mặt anh không thể hiện cảm xúc gì, chỉ hơi híp mắt, chờ cô lên tiếng.
Kiều Hân đến chuyển lời thay Thẩm Thiên Trản, chưa kịp mở lời, bộ đàm bên hông đạo diễn vang lên tiếng xoạt xoạt, tạo ra một tiếng động yếu ớt.
Quý Thanh Hòa liếc đối phương một cái, như chán ghét cái bộ đàm này không hiểu chuyện, khiêm tốn nhã nhặn hơi cúi người, cho tương xứng với chiều cao của Kiều Hân: “Cô ấy tìm tôi?”
“Chị Trản bảo tôi đưa anh qua bên kia nghỉ ngơi.” Kiều Hân không cần kiễng chân, chỉ tay về phía Thẩm Thiên Trưởng đang ngồi phía sau màn hình giám sát: “Một cảnh trong kịch bản cần quay nhiều máy quay, không biết bao lâu mới xong, chị Trản sợ anh mệt…”
Quý Thanh Hòa nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, vừa hay bắt gặp ánh mắt Thẩm Thiên Trản nhìn chằm chằm tình hình bên này.
Có lẽ Thẩm Thiên Trản không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên đưa mắt nhìn sang, ánh mắt lơ đãng, như muốn giả vờ lãnh đạm, nhưng vì vô thức né tránh mà làm lỡ mất cơ hội tốt, cuối cùng thẹn quá hóa giận trừng anh một cái, quay đi chỗ khác.
Quý Thanh Hòa mím môi, bỗng cảm thấy hành động giấu đầu hở đuôi của cô có chỗ hay riêng, khi nhìn xuống thấy Kiều Hân đang âm thầm quan sát khóe môi mình, đưa tay xoa xoa vết thương, bất giác cười cười, ý bảo cô đi trước dẫn đường.
Thấy anh đến, Thẩm Thiên Trản bỗng nhiên căng thẳng, chân bắt chéo cũng không chịu nổi, lưng dựa vào ghế ngồi nghiêm chỉnh. Nhìn vào chỗ trống bên cạnh, đang cân nhắc có cần nhìn ra xa một chút, vừa hay nhân viên tổ kế hoạch ôm máy tính đến cho cô xem ảnh.
Cô ta không để ý vị trí trống bên cạnh Thẩm Thiên Trản là dành cho Quý Thanh Hòa, đặt mông ngồi xuống, háo hức đưa màn hình máy tính đến trước mặt cô: “Chế tác Thẩm.”
Căn bản không biết bản thân đã ngồi vào chỗ ngồi của ông chủ, cô ấy cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu, cô sờ gáy, nghi ngờ nhìn xung quanh, không phát hiện ra điều gì khác thường, mới yên tâm: “Chúng tôi đã lựa ra một loạt hình ảnh cho hiện trường lễ khai máy, chị xem có cần điều chỉnh gì không ạ?”
Trên màn hình máy tính, là một tấm ảnh phóng to có độ nét cao.
Cô đứng chính giữa, hai bên lần lượt là Thiệu Sầu Yết và Tô Tạm. Phó Hề và Tống Yên phân ra đứng hai bên, giống như lôi đài, vua không thấy vua.
Thẩm Thiên Trản sờ sống mũi, cầm con trỏ, không ngừng phóng to bức ảnh nhìn kỹ gương mặt của mình: “Ảnh chụp đã photoshop chưa?”
Nhân viên kế hoạch nhớ lại người tiền nhiệm đã từng tha thiết dặn dò thái độ khi nói chuyện công việc với Thẩm Thiên Trản, lập tức thành khẩn chớp chớp mắt: “Có làm sáng một lớp, để tăng độ sáng lên, chị Trản, trạng thái của chị và thầy Phó, cô Tống đều tốt như vậy, cơ bản không cần chỉnh sửa ảnh.”
Thẩm Thiên Trản nhìn vào biểu tượng phần mềm photoshop chưa thu dọn sạch sẽ trên thanh công cụ, không nói gì.
Cô lại nhìn một tấm ảnh phía dưới.
Liên tục xem chín tấm, cô chủ ý đưa ra phương hướng cải tiến, vừa muốn kết thúc công việc, lướt chuột liền nhìn thấy một tấm ảnh khai máy trong bộ sưu tập.
Đó là một tấm ảnh cảnh mở màn khai máy màu đỏ.
Thẩm Thiên Trản và Quý Thanh Hòa tách ra hai bên máy quay, mỗi người cầm một góc màn đỏ.
Cô hơi đứng phía trước, hoàn toàn không để ý tới Quý Thanh Hòa ở phía sau, lúc này nhìn thấy tấm ảnh mới phát hiện ánh mắt của Quý Thanh Hòa đang tập trung lên người cô, tất cả mọi người đều nhìn vào máy ảnh và mỉm cười, chỉ có anh ta gương mặt lạnh lùng hoàn toàn không ăn khớp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Nhân viên kế hoạch thấy Thẩm Thiên Trản nhìn chằm chằm tấm hình này, sợ cô ấy phát hiện ra khuyết điểm nhỏ sẽ thổi phồng lên, liền vội vàng giải thích: “Tấm ảnh khai máy này thầy Quý không nhìn vào máy ảnh, hơn nữa biểu cảm của tiểu Tô tổng cũng không quản lý tốt.”
Đúng vậy anh không nhìn máy ảnh.
Ánh mắt đó, dường như cách bởi màn hình rơi vào người cô.
Thẩm Thiên Trản chỉ cảm thấy sau tai hơi nóng giống như bị thiêu đốt, chưa kịp làm gì, bóng người phía sau đè xuống, Quý Thanh Hòa nghiêng người, nắm lấy cánh tay đang điều khiển chuột của cô trượt qua lại hai trang: “Hai tấm này lát nữa gửi vào email của tôi.” Nói xong, vai Thẩm Thiên Trản bị đè nặng, tay trái của anh đè xuống, ấn giữ bờ vai hơi gầy của cô.
Thẩm Thiên Trản xoay đầu, ánh mắt từ chỗ anh quét qua Kiều Hân. Thấy người sau do dự không nói, gương mặt khó xử, không biết Quý Thanh Hòa đã đứng sau cô bao lâu rồi.
Nhân viên kế hoạch thấy có gì đó không đúng, ghế đang ngồi lập tức có chút nóng.
Cô ôm máy tính, run rẩy đứng dậy, lùi lại.
“Chỉ có những tấm vừa rồi đúng không.” Thẩm Thiên Trản nhìn cô ta, bổ sung thêm: “Quản lý của thầy Phó và Tống Yên đã xem rồi phải không?”
“Đã xem rồi.” Nhân viên kế hoạch lặng lẽ nhìn Quý Thanh Hòa đang chống tay lên ghế, giọng nói như muỗi kêu: “Vậy thầy Quý…” yêu cầu, có hài lòng không?”
Vừa nói một nửa, cô liều chịu một cú đá.
Con gà nhỏ biết rằng cú đá này đại diện cho điều gì, lập tức im lặng, cúi đầu không nói lời nào.
Thẩm Thiên Trản lại không nhạy cảm như vậy, cô không hề nhìn thấy các động tác nhỏ của Kiều Hân và nhân viên kế hoạch, vẫy tay ra hiệu hai người làm việc trước. Đợi người đi, cô vỗ vào tay vịn ghế, ý bảo Quý Thanh Hòa ngồi xuống: “Một cảnh quay cần phải quay mấy góc quay, đứng đó chi bằng ngồi trước màn hình giám sát, bốn máy quay, quan sát mọi hướng.”
Quý Thanh Hòa không nói, tầm nhìn lại dừng lại ở vành tai đỏ bừng của cô.
Một giây sau, Thiệu Sầu Yết hô “Dừng” một tiếng khiến không khí chảy ngược, cả không gian như bị ấn nút phát, từ bất động chuyển sang từ từ sống lại, cả thế giới đột nhiên hoạt động trở lại.
Nói trong bộ đàm, hướng dẫn di chuyển đạo cụ, hướng dẫn hóa trang, từng việc từng việc một.
Cả hiện trường nhộn nhịp như một trung khu lớn, tất cả mọi người chuyển động vây quanh trung tâm.
Cứ như vậy bận rộn đến bữa trưa.
Tổ phim tạm nghỉ, bên phụ trách đời sống và công việc của đoàn đem cơm hộp đến cho cả đoàn.
Kiều Hân lấy luôn phần của Tô Tạm, nhận bốn phần. Sợ Quý Thanh Hòa ăn không quen, cô còn chạy thêm hai vòng nữa, chọn vài món ăn phụ, ôm hết mang lên.
Cô không dám làm liều mở một cái bếp nhỏ, nên đem cơm hộp dọn vào nơi làm việc.
Thẩm Thiên Trản không muốn ăn, vừa nhìn dự toán tài vụ mang đến vừa nhét bừa vào miệng hai miếng, giải quyết qua loa bữa trưa, khi đang chuẩn bị rời đi, bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn xen lẫn tiếng chuyển động của ghế, nghe có vẻ có rất nhiều người đến.
Ngược lại bây giờ không dễ dàng để đi rồi.
Cô nâng cổ tay xem giờ, thấy thời gian bắt đầu làm việc buổi chiều sắp bắt đầu rồi, ổn định tâm lý, ngồi về chỗ cũ.
Không ngờ, chỗ thế này lại ngồi đến phát sinh vấn đề.
Trên ghế dài bên ngoài tốp hai tốp ba ngồi nói chuyện phiếm, cho rằng chỗ này hẻo lánh, lại có thể nhìn thấy toàn cục, nhìn bốn phía không có người, tụm lại tán gẫu bát quái.
Ban đầu, chủ đề còn bình thường, không phải về tật mê gái của Phó Hề, thì thảo luận về vẻ đẹp của Tống Yên. Nhưng trò chuyện, rồi lại trò chuyện, chủ đề liền chệch hướng.
“Sao tôi thấy Tống Yên cũng bình thường thôi, còn chưa có tấm hình nào đẹp?”
“Nhan sắc của Tống Yên còn chưa đẹp? Tiêu chuẩn đẹp của cậu cũng quá cao rồi. Nếu tôi có gương mặt như cô ấy, mỗi ngày nằm mơ tôi cũng có thể cười tỉnh.”
“Có thể mỹ nhân nhìn nhiều thì yêu cầu sẽ cao, như chế tác của chúng ta, nói vóc dáng có vóc dáng, nói nhan sắc có nhan sắc, tôi thật không hiểu nổi người có điều kiện ưu việt như cô ấy sao không đứng trước màn ảnh đóng phim. Cô ấy muốn gia nhập làng giải trí, cũng chẳng là chuyện gì.”
Kiều Hân đứng nghe trộm bên góc tường liền lè lưỡi, nước mắt lưng tròng.
Các chị em, chủ đề nhạy cảm quá rồi! Chính chủ ở ngay đây!
Tuy nhiên, tiếng kêu trong lòng Kiều Hân chẳng có tác dụng gì, chủ đề bên ngoài từ nhan sắc lấn át đến buổi tiệc khai máy tối qua.
“Chế tác Thẩm tối qua không trở về khách sạn phải không? Buổi sáng tôi đem máy sấy tóc cho phòng kế bên, nhìn thấy trợ lý kế hoạch của cô ấy đưa tài xế ra ngoài, đến trước lễ khai máy mới trở về.”
“Hình như uống say rồi nên ở lại Quý Xuân Nhĩ Loan rồi…”
“Mọi người nhớ vị cố vấn bên cạnh chế tác Thẩm chứ?”
“Nhớ nhứ, cảm thấy không giống lắm với thẩm mỹ trước đây của chế tác Thẩm, có chút cao cấp.”
Bên ngoài vang lên một tràng cười.
Kiều Hân đã tái xanh mặt rồi, cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Thiên Trản và Quý Thanh Hòa, thấy Thẩm Thiên Trản ngồi ủ rũ trên ghế không nói một lời.
Xong rồi, xong rồi.
“Chưa nói, buổi sáng thầy cố vấn và chế tác Thẩm xuống cùng một chiếc xe.”
Lời vừa nói xong, lại một tràng cười ám muội, ý tứ thâm sâu.
Bỗng nhiên, có người đập bàn, giọng khẽ cất lên, dường như không phấn khởi: “Đêm không về khách sạn cũng quan tâm, các người là bố mẹ người ta à?”
Cô gái bị sặc, giải thích: “Cô tin thật làm gì, mọi người chỉ là tán gẫu một chút thôi?”
“Tán gẫu con mẹ cô.”
Lời này vừa nói ra, bàn ghế di chuyển, tốp hai tốp ba người bên ngoài tản đi sạch sẽ.
Thẩm Thiên Trản ngồi bất động, trừ sắc mặt có chút khó coi, còn lại nhìn không có gì khác thường.
Ngược lại Quý Thanh Hòa sắc mặt bình thường, dường như người vừa bị bàn luận lúc nãy hoàn toàn không phải anh, còn có tâm trạng giải vây cho hai người: “Đi xem thử người bên ngoài là ai, ghi tên lại.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Kiều Hân như người chết đuối vớ được khúc gỗ, lập tức phản ứng: “Tôi đi.”
Tô Trạm bắt được cái nháy mắt của Quý Thanh Hòa, đặt đũa xuống đi theo: “Tôi tôi tôi, tôi đi giúp.”
Sau khi trong phòng làm việc chỉ còn lại anh và Thẩm Thiên Trản, Quý Thanh Hòa đứng dậy, rút một cốc giấy trong hộp giấy, đến chỗ máy lọc nước rót nước ấm đưa cho cô.”
Thẩm Thiên Trản không đón lấy.
Quý Thanh Hòa nhìn phản ứng của cô, đoán mình bị giận lây rồi, tính toán một chút, hỏi: “Muốn nghe phương án giải quyết hay là suy nghĩ bây giờ của anh?”
Thẩm Thiên Trản ngước nhìn, vẻ không vui trong ánh mắt thậm chí không che đậy, mà còn để cho anh ta nhìn rõ ràng.
Cô là người thông minh, khi Quý Thanh Hòa dặn dò Kiều Hân ra ngoài điều tra tên họ liền đoán ra anh định làm gì, phương án giải quyết đơn giản là qua vài ngày nữa tìm một lỗi sai đuổi việc, đổi một nhóm mới. Tay chân sạch sẽ, cũng khiến người ta không thể nắm được thóp.
Vốn dĩ cô nắm quyền sinh sát của tất cả nhân viên trong đoàn phim, nhân viên rời đi, ở lại cũng chỉ cần một câu nói của cô. Chuyện khua môi múa mép sau lưng đối với Thẩm Thiên Trản đã không còn mới mẻ nữa, không cần động não nghĩ cách giải quyết gì cả.
Điều Thẩm Thiên Trản cảm thấy thú vị là phản ứng của Quý Thanh Hòa khi nghe người khác bàn luận anh là núp dưới váy cô.
Cả đoàn phim, trừ Thiệu Sầu Yết, Tô Tạm và Kiều Hân, không ai biết anh là bên đầu tư của “Thời gian”, càng không biết anh là giám đốc điều hành của Bất Chung Tuế, chỉ xem anh là thợ sửa chữa đồng hồ, vì nhan sắc hơn người nên được cô chọn làm cố vấn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Trản liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hơi nhướng mày, biểu cảm vênh váo liếc nhìn anh một cái: “Núp dưới váy”
Quý Thanh Hòa không bác bỏ, anh cong ngón tay đẩy đẩy mũi, như ngầm thừa nhận.
Thẩm Thiên Trản bỗng nhớ lại khi Kiều Hân đi tìm anh, anh vô thức nhìn phía sau Kiều Hân tìm kiếm bóng dáng cô.
Con gái dễ mềm lòng, Thẩm Thiên Trản cảm thấy ở điểm này cô đặc biệt nữ tính, dễ giận, dễ tan, thậm chí còn có thể vô tư xem xét lại hỉ nộ ái ố vô thường của mình.
Cô giận lây Quý Thanh Hòa quả thật có chút không nói lý lẽ.
Người là cô ngủ, chất lượng cô cũng rất hài lòng, dịch vụ hậu mãi càng không có sai sót, nếu là…
Cô lặng lẽ nheo mắt nhìn Quý Thanh Hòa, một suy nghĩ như cỏ hoang mọc lên.
Nếu như phát triển thành mối quan hệ lâu dài ổn định, hình như cũng…rất tốt?