Trên đường đến Sảnh Thời Gian, Thẩm Thiên Trản vô cùng hối hận vì sao lúc đó đầu óc lại ngơ ra, ngay cả một câu phản bác cũng không có, cứ như vậy mà bị người đàn ông chó chết kia chiếm ưu thế!
Với trình độ của cô, chỉ cần tùy tiện phát huy một chút cũng có thể biên tập thêm một cuốn sách cho kho tàng văn học Trung Hoa đấy!
Thẩm Thiên Trản cắn môi, liếc mắt nhìn bảng hướng dẫn đang chỉ rẽ phải, trong lòng cảm thấy vừa thất bại vừa bất lực.
Hai mươi phút trước.
Sau khi Quý Thanh Hòa cười nhẹ nói câu "Tiếng thở dốc hơi quen tai" thì lại nhanh chóng hỏi thêm câu: "Em đang tìm thợ sửa đồng hồ?"
Thẩm Thiên Trản nghi ngờ anh ta đang đánh trống lảng, ý đồ che giấu hành vi quấy rối tình dục đối với một mỹ nữ thành thục. Nhưng điều kỳ lạ chính là cô không hề cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại là lỗ tai cứ như bị phỏng, từ phần gáy lên đến bên tai đều ửng đỏ.
Nửa bên não cảm tính thì nhớ lại đêm đó anh ngậm lấy vành tai cô thổi hơi, cả người như mất đi trọng lượng, mặt khác, nửa bên não lý trí thì lại tự hỏi bản thân nên làm gì để anh ta mất hết thể diện đàn ông.
Không chờ cô suy nghĩ, Quý Thanh Hòa giống như tiên tri, nhanh chóng ra đòn phủ đầu: "Chỉ có trẻ con mới cư xử theo cảm tính, người trưởng thành sẽ phải dùng lý trí để suy nghĩ xem nên làm thế nào để bản thân có lợi nhất."
Cô bé Thẩm Thiên Trản chợt cảm thấy trí thông minh của mình bị vũ nhục, tức giận đến nỗi ba hồn sáu vía cũng văng ra: "Anh mới là trẻ con." Nói xong liền phát hiện. . . Mẹ nóa! Lại sập bẫy!!!
Quý Thanh Hòa đối với phản ứng của cô cũng không có gì bất ngờ, anh đổi tay cầm điện thoại, giọng nói vẫn mang theo vẻ biếng nhác, nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện bên trong giọng điệu có ẩn chút vui vẻ: "Thế nào? Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện đã bị tan rã trong sự không vui lần trước không?"
Thẩm Thiên Trản hơi do dự.
Thật ra tối qua lúc cô sát phạt một cách dứt khoát như vậy là đã nghĩ đến chuyện sẽ không có ngày gặp lại Quý Thanh Hòa, hiện tại đâm lao đành phải theo lao, có sẵn bậc thang hạ xuống mà vẫn không xuống e là đôi bên đều xấu hổ.
Cô chạm vào gương mặt tinh xảo trong gương chiếu hậu, nội tâm đầy mâu thuẫn giống như nước đang sôi, bong bóng nhỏ ùng ục ùng ục liên tục nổi lên.
Lại nói, vẫn là vấn đề cũ —— cô không muốn để tình cảm riêng tư xen lẫn vào công việc của mình.
Tình một đêm là chuyện vô cùng bình thường trong giới giải trí, nó cũng không thể vươn lên để đứng ngang hàng với đạo đức cá nhân. Có lẽ trong nội tâm cô đã rõ ràng, ngủ hay không ngủ trong quan hệ xác thịt dù sao cũng không giống nhau.
Có nhu cầu thì nhất định phải có nỗ lực.
Về lý trí, Thẩm Thiên Trản không cho rằng Quý Thanh Hòa sẽ nắm lấy cái cán này để uy hiếp cô, nhưng thân phận của Quý Thanh Hòa vẫn còn rất nhiều nghi vấn, cô đối với những thứ xung quanh người đàn ông này hoàn toàn không biết gì cả.
Về cảm tính, cô đã quen việc đi một bước nhìn mười bước, khi chưa đạt được thì phải đem tất cả những nhân tố không ổn định suy tính kỹ càng.
Lỡ như Quý Thanh Hòa lấy việc quan hệ giữa hai người mập mờ không rõ yêu cầu tài nguyên, tài sản hoặc bất kỳ hành vi không đạo đức gì đó, hoặc lỡ như Quý Thanh Hòa có mục đích riêng tiếp cận cô, ham mê sắc đẹp của cô, muốn tiếp tục mối duyên. . .
Thẩm Thiên Trản càng nghĩ càng thấy khả năng vế sau lớn hơn.
Dù sao đêm đó cô cũng thấy rất rõ ràng ánh mắt của Quý Thanh Hòa, giống như một ngọn lửa hoang dã, ba phần thanh tỉnh, bảy phần lún sâu vào. Gặp gió thì hú, gặp lửa thì đốt.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô thậm chí còn cảm nhận được cho dù để anh chết vào thời khắc ấy, anh cũng cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng.
Aizzz~
Có lẽ dáng người tốt đã mang lại phiền toái rồi.
Thời gian cô suy nghĩ quá lâu, Quý Thanh Hòa nhìn thời gian cuộc trò chuyện, ném ra đòn sát thủ sau cùng: "Đúng lúc anh đang ở bên đây sửa một cái đồng hồ, đến xem thử chứ?"
Thẩm Thiên Trản lập tức trả lời: "Gửi địa chỉ cho tôi."
——
Chế tác Thẩm vô cùng tự trách oán giận bản thân, liên tục sắp xếp lại tâm lý trong suốt đoạn đường, ngay khi tinh thần sắp bị phân liệt thì rốt cuộc cũng đến Sảnh Thời Gian. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Sảnh Thời Gian nằm trong khu vực bảo vệ các tòa nhà cổ trên đường vành đai 2 của Bắc Kinh, tiếp giáp với con hẻm nhỏ của bức tường phía sau Tử Cấm Thành.
Mặt tiền rất hẹp, nằm chung với một khu dân cư khép kín lại mang đến cảm giác tồn tại có phần thấp.
Nếu không phải Thẩm Thiên Trản xem trước bảng dẫn đường thì căn bản không thể phát hiện nơi đây có một tiệm sửa đồng hồ.
Sau khi đậu xe xong cô liền bước vào.
Đối diện là một tấm bình phong bốn cánh tao nhã, nền màu đen trắng, bên trên vẽ cảnh thiên nhiên non nước và chim hạc. Trần nhà hơi thấp, phía trên treo một chiếc đèn kiểu Trung Quốc, ánh đèn nhu hòa, vừa vặn chiếu xuống cái bàn dài trong phòng.
Trên bàn có đặt một bộ pha trà làm bằng sứ men xanh, ở giữa là chậu cá trong suốt, bên trong có ba chú cá vàng vẫy đuôi một cách nhàn nhã.
Bên cạnh bộ pha trà có một bộ xông hương rất nghệ thuật, có lẽ vừa đốt không lâu, mùi đàn hương rất nhạt, từng đợt khói trắng nhẹ nhàng tuông trào xuống núi, phủ lên con nai bên vách đá.
Tất cả đều lịch sự tao nhã, giống như một phòng trà tư nhân nhỏ để giao lưu bạn bè.
Nếu không phải bên trong nơi hẻo lánh này có bày biện vật trang trí như chậu trúc phú quý, cây thông nhỏ hay mèo cầu tài thì thật sự không nhìn ra đây là nơi mở cửa làm ăn.
Thẩm Thiên Trản đang nghĩ có nên gọi điện thoại tìm chút cảm giác tồn tại hay không thì tiếng chuông gió phía sau cánh cửa nhẹ vang lên, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi hấp tấp đẩy cửa tiến vào, lúc nhìn thấy Thẩm Thiên Trản đứng giữa phòng thì sửng sốt một chút mới nói: "Xin chào! Cô Thẩm… Thẩm Thiên Trản sao?"
Anh ta quay đầu nhìn cô, hơi bối rối đưa tay ra: "Tôi là Mạnh Vong Chu, người cô liên lạc trong Hành Gia chính là tôi, cũng là người sáng lập Sảnh Thời Gian."
Thẩm Thiên Trản bình tĩnh gật đầu, nhẹ nắm lấy phần ngón tay của bàn tay Mạnh Vong Chu đưa ra: "Quý Thanh Hòa đâu?"
Hiển nhiên trong một tiếng vừa rồi Mạnh Vong Chu đã biết Thẩm Thiên Trản là bạn cũ Quý Thanh Hòa, xoay người thay cô dẫn đường: "Cô đi theo tôi."
Lúc anh ta đẩy cánh cửa kia ra thì nghiêng người nhường cho Thẩm Thiên Trản tiến vào trước: "Đây là lối vào, bình thường không có tiếp khách tại đây."
Anh ta nhiệt tình dẫn cô đi qua hành lang gấp khúc, bước vào tứ hợp viện(*): "Căn này là trụ sở của Hiệp hội sưu tập đồng hồ Bắc Kinh."
(*) Tứ hợp viện:
Thẩm Thiên Trản thuận theo ngón tay anh ta chỉ mà nhìn lại, ngoài hành lang có băng ghế đặt tại bốn góc của cột trụ, phía sau có treo một tấm bảng hiệu nền trắng chữ đen, nét chữ phóng khoáng đề "Hiệp hội sưu tập đồng hồ Bắc Kinh".
Cô hỏi: "Là phòng làm việc hay tổ chức phi lợi nhuận?"
Mạnh Vong Chu lườm cô một cái, nói thầm: "Cô vừa đến đã hỏi câu sắc bén như vậy rồi, chỗ này của tôi là tổ chức cấp II, có chứng nhận nữa đấy. Suốt năm đều phải đi thu thập tài liệu, tham gia đào tạo và các hoạt động giao lưu, có tổ chức, có kỷ luật, có tín ngưỡng."
Anh ta bước qua ngưỡng đá, chỉ chỉ căn phòng rộng mở sát vách: "Thanh Hòa ở đó, cô vào trước đi, tôi đi pha cho cô ấm trà. Cô thích uống Quan Âm hay Phổ Nhĩ?"
"Phổ Nhĩ đi, cảm ơn."
Mạnh Vong Chu phất phất tay, quay người đi.
Thẩm Thiên Trản đưa mắt nhìn anh ta rời đi, lấy thêm dũng khí rồi cất bước vào phòng.
Quý Thanh Hòa ngồi ở bàn làm việc có cửa sổ bên trên, anh khẽ cúi đầu, chỉ lưu lại bóng lưng.
Ánh sáng trong phòng không quá tốt, sáng tối giao thoa, chỗ của anh giống như một sân khấu tự nhiên, có ánh sáng từ bệ cửa sổ chiếu vào, thu nhận toàn bộ nguồn sáng.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh hơi nghiêng đầu, chỉ lướt nhìn thoáng qua.
Chế tác Thẩm vừa rồi còn to tiếng không biết thẹn suy luận Quý Thanh Hòa là thèm muốn thân thể và khuôn mặt xinh đẹp của cô, muốn tiếp diễn lại chuyện trước kia: ". . ."
Cô sờ sờ mũi, thả nhẹ bước chân đi đến gần.
Quý Thanh Hòa đang sửa một chiếc đồng hồ.
Mặt sau của chiếc đồng hồ đeo tay đã được tháo mở, lộ ra phần linh kiện phức tạp bên trong.
Anh đang dùng dụng cụ kẹp lấy mặt sau, cùng lúc đó dùng tua vít vặn ra, ngón tay thon dài cầm lấy dụng cụ sửa đồng hồ nhỏ bé đặc biệt nhẹ nhàng linh hoạt.
Thẩm Thiên Trản là người ngoài ngành.
Bộ dụng cụ trên bàn anh ngoại trừ tua vít ra thì còn lại cô đều không biết tên gọi của chúng, lại càng không biết công dụng của những thứ đó. Cô thấy Quý Thanh Hòa bắt đầu tập trung tháo gỡ linh kiện, các phần linh kiện lõi phức tạp được anh tháo ra nhanh chóng, cô biết điều không quấy rầy anh vào lúc này.
Mạnh Vong Chu đến đưa Phổ Nhĩ thì bắt gặp Thẩm Thiên Trản đứng đấy bèn âm thầm mắng Quý Thanh Hòa không biết thương hương tiếc ngọc, ngay cả kiến thức tiếp khách cơ bản cũng không có, anh ta nhếch miệng cười ngượng bảo Thẩm Thiên Trản bỏ qua cho: "Một khi Thanh Hòa sửa đồng hồ thì liền giống như cách biệt với hồng trần, từ nhỏ đến lớn đều như vậy."
Thẩm Thiên Trản nhíu mày, bắt được trọng điểm: "Từ nhỏ đến lớn?"
"Cậu ta không có nói với cô sao?" Mạnh Vong Chu nói: "Tôi và Quý Thanh Hòa là anh em họ."
Thẩm Thiên Trản: ". . ." Vậy có lẽ bọn họ cũng không quá thân thiết để nói một số chuyện.
Đúng lúc này, Quý Thanh Hòa nhẹ lên tiếng đánh gãy: "Tôi nghe đấy."
Anh buông tua vít xuống, nắm chặt lấy ghế dựa của Thẩm Thiên Trản, sau đó đem cô và ghế kéo đến bên cạnh bàn làm việc của anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
"Đây là cái giá để dựng đồng hồ, rất thường gặp." Anh cố định giá dựng rồi đưa đến trước mặt cô: "Cố định dây đồng hồ, điều chỉnh độ dài cho thích hợp. Mỗi hiệu đồng hồ đều có, cũng không có gì lạ."
"Đây là dao, dùng để cạy đáy đồng hồ." Quý Thanh Hòa chạm vào miếng da, không hề cảm thấy mô tả này đẫm máu và bạo lực thế nào: "Nhíp kháng từ và đá mài, dùng để kẹp linh kiện, tránh để linh kiện nhiễm từ, hình dáng không giống nhau, bình thường cần chuẩn năm ba cái."
"Đũa gắp kim, dầu bôi trơn, bút dầu tự động." Anh dừng lại, đưa tay chỉ chỉ kính lúp kẹp trên mắt kính: "Ngoài ra còn có kính lúp, có thể phóng đại từ ba đến mười hai lần, bội số nhỏ số dùng để tháo gỡ linh kiện, bội số lớn dùng để điều chỉnh dây tóc, kiểm tra bánh răng." Dứt lời, ánh mắt Quý Thanh Hòa chuyển từ bàn làm việc sang mặt cô, dừng lại mấy giây rồi bổ sung thêm: "Ví dụ một chút, nó có thể phóng đại mỗi một khuyết điểm trên mặt em."
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trản đang hết sức chăm chú nghe anh giảng giải, thình lình nghe được một câu như vậy, thái dương liền giật một cái, khóe môi cong lên nụ cười trào phúng lạnh như băng: "Tôi không tiếp nhận bất kỳ gán ghép nào về khuyết điểm, nếu anh không biết nói chuyện phiếm thì đừng nói nữa."
"Cũng không phải không được." Quý Thanh Hòa nở nụ cười nhẹ, rất có thâm ý nói: "Miệng ngoại trừ dùng để nói chuyện cũng có thể làm chuyện khác."
Thẩm Thiên Trản bị câu nói này của anh làm cho gợi lại chút ký ức ngắn ngủi, vô cùng xấu hổ khi anh xuyên tạc câu nói nghiêm túc của cô.
Lần này là thù mới thêm hận cũ, tất cả đều được ghi vào trong sổ: "Quý tổng, quấy rối tình dục cũng không chỉ giới hạn trong việc đụng chạm thân thể, ngôn ngữ ám chỉ tình dục cũng xem như là một loại quấy rối."
Từ trước đến nay biểu cảm của Quý Thanh Hòa luôn thiếu thốn, nghe vậy cũng chỉ cong môi lấy lệ, anh hỏi lại: "Vậy tối qua Chế tác Thẩm xúc phạm nhân cách của tôi thì thế nào?"
Không phải, chờ chút?
Sao lại là xúc phạm nhân cách?
Hai người vốn đã ngồi kề bên nhau, cánh tay anh còn khoác lên lưng ghế, lúc nghiêng người nói chuyện, lấy tư thế trên cao nhìn xuống lại mang đến cảm giác ôm ấp mập mờ, anh liếc cô một cái: "Dựa vào mức độ chán ghét của Chế tác Thẩm đối với tôi, nếu như chưa đầy mười tám thì chúng ta hẳn là nên gặp nhau ở toà án?"
Thẩm Thiên Trản: ". . ."
Mẹ nóa! Anh có thể ngậm miệng lại không?!!!