Đã nhiều năm rồi Thẩm Thiên Trản không đi Tử Cấm Thành đạp tuyết nữa.
Mặc dù mùa đông ở Vô Tích cũng có tuyết rơi, nhưng những ngày tuyết rơi từ Bắc đến Nam, cảnh vật lại khác biệt.
Hai năm trước lúc cô mới đến Bắc Kinh, gặp trúng ngày tuyết rơi, cô sẽ đi tới Tử Cấm Thành một chút, giống như sở thích của cố nhân ngày xưa hăng hái đi đạp tuyết. Sau này vì công việc bấp bênh, cô vì trả nợ, một năm 365 ngày đều dồn hết sức lực ở công việc.
Sự biến đổi của bốn mùa trong mắt cô giờ đây cũng chỉ là ngày nào lạnh hơn, ngày nào nóng hơn mà thôi.
Dần dần, đi cùng đoàn làm phim, công tác khắp nơi, thời gian cô ở Bắc Kinh càng ngày càng ít. Khó có được kì nghỉ nào kéo dài hai ngày, mà nếu có cũng chỉ nằm ngủ uể oải trong nhà, không thèm nghĩ tới chuyện bước một bước ra khỏi cửa.
Cái cảm giác lúc tuổi trẻ khi đi chơi đạp tuyết ở Tử Cấm Thành, sự hứng thú mỗi lần chơi đùa với tuyết, sớm đã bị cuộc sống mưu sinh xóa mờ đi.
Thẩm Thiên Trản trong tấm hình kia, tóc dài đến xương quai xanh, bị gió thổi bay.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài nhìn du khách đang tham quan Tử Cấm Thành, như là đang ngẩn người ra, hai mắt xa xăm ở một nơi nào đó, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Phông cảnh đằng sau tấm ảnh là một mảnh tường đỏ thắm của Tử Cấm Thành, có bông hoa mận trắng thanh khiết bám vào song sắt nơi góc tường, nở hoa sum suê hết một góc tường.
Gương mặt cô lúc đó đúng là có chút trẻ con, nhưng ngũ quan vẫn khí chất tinh tế, cho dù không son phấn, cũng không hề làm mất đi vẻ đẹp khuynh thành.
Thẩm Thiên Trản nhìn đi nhìn lại một cách cẩn thận, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Quý Thanh Hòa: “Bức ảnh cũ này, là lúc anh ở Bắc Kinh 2 năm chụp sao?”
Cô vẫn nhớ rõ lần trước đến Tứ Hợp Viện làm khách, lúc ngồi tán gẫu với Quý lão tiên sinh, Quý lão tiên sinh đã từng nhắc đến chuyện này, mấy năm trước cậu thiếu niên Quý Thanh Hòa đã ở lại Hội Quán Thời Gian ở Bắc Kinh để phục chế đồng hồ hết hai năm.
Theo như dòng thời gian này, lúc anh ở lại hai năm sửa đồng hồ và thời điểm cô thích lui tới Tử Cấm Thành chơi đạp tuyết lại vừa khớp nhau.
Ánh nhìn của Quý Thanh Hòa dừng lại vài giây.
Mặc dù ánh đèn trong phòng chứa đồ có chút mờ nhạt, nhưng cảm xúc của cô lúc này lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Từ việc không tin tưởng lúc đầu đến khi từ từ chấp nhận, khả năng thích ứng tâm lý của Thẩm Thiên Trản nhanh hơn anh nghĩ nhiều. Ban đầu nghĩ rằng cô sẽ cực kì sợ hãi hoặc là ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng kiểu nào cũng không phải.
So với những phản ứng mà anh nghĩ ra trong đầu lại hoàn toàn tương phản, đối với Thẩm Thiên Trản mà nói giống như là đang tiếp nhận thôi: “Bên trong chiếc máy ảnh mà anh trân trọng là tấm hình của mình cách đây 7-8 năm” chuyện này cũng không có gì quá khó để chấp nhận.
Cô có thể khống chế được cảm xúc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, những biểu hiện chỉ thoáng qua, rất nhanh đã tan biến ngay.
“Không bất ngờ sao?” Quý Thanh Hòa hỏi.
“Chuyện ngoài ý muốn thôi.” Nhưng so với chuyện ngoài ý muốn bình thường, sau khi tiếp nhận chuyện này, Thẩm Thiên Trản lại có một loại cảm giác ổn định tin tưởng.
Là một người trưởng thành đã trải qua không ít phong ba bão táp, góc nhìn của Thẩm Thiên Trản đối với tình yêu vô cùng hờ hững, cô không hề tin ai đó sẽ chung tình, cũng không tin người ta đến với nhau không hề vụ lợi.
Trước đó, Thẩm Thiên Trản vẫn luôn cố gắng suy đoán mục đích ban đầu của Quý Thanh Hòa.
Nghĩ không biết anh thích mình ở điểm nào?
Gương mặt đẹp? Cái này thì có chút gượng ép rồi.
Phù hợp? Chỉ là ngủ một đêm, lại nhớ mãi không quên, cũng có chút gọi là hợp không cưỡng lại được.
Năng lực? Giá trị con người của anh cao hơn cô gấp mấy lần, bên cạnh tiếp xúc với nhiều loại người, không cần thiết phải bi lụy với năng lực của cô.
Không phải là cô không tin tưởng vào bản thân mình, cô từng trải qua bao nhiêu chuyện, có tướng mạo, tiền của cô là do cô tự kiếm được. Nếu trong thị trường chọn vợ gả chồng, cô đương nhiên sẽ là con hắc mã dẫn đầu cả đoàn, xuất sắc lóa cả mắt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Nhưng mà Quý Thanh Hòa lại không thuộc đồng cỏ của cô, hai người vốn tính thuộc hai vũ trụ hoàn toàn khác nhau. Anh đột ngột bước đến, chính sự đột ngột này làm cô không thể trở tay kịp.
Nhưng với tiền đề là bức ảnh này, chuyện này nằm ngoài những quan điểm suy tính ban đầu của Thẩm Thiên Trản.
Cô không tự tin đến mức cho rằng Quý Thanh Hòa yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, nhớ mãi không quên, cái này không giống suy nghĩ của một người đàn ông trưởng thành bình thường. Trận này là chính cô đặt mình vào trong nhưng lại không hề hay biết sâu bên trong, càng gần lại bên nhau lại càng biết được hóa ra hai người đã từng có cơ hội gặp gỡ.
Đúng là có duyên phận với anh.
“Trong hai năm anh ở Bắc Kinh, ở lại Tứ Hợp Viện.” Anh lấy khăn khô, cẩn thận lau chùi máy ảnh: “Ban ngày đi phục chế đồng hồ cổ, tối lại quay về Sảnh Thời Gian để sửa đồng hồ đeo tay, cứ 9 giờ đến 5 giờ.”
Kinh nghiệm trưởng thành của Quý Thanh Hòa hơi lệch với quỹ đạo định sẵn của thế giới. Nó không giống những đứa trẻ trong gia đình nổi tiếng đi du học hoặc học ở những trường danh tiếng, cũng không giống như những đứa trẻ của những gia đình bình thường, cứ bị cuốn vào việc học sau đó tốt nghiệp rồi lại đi kiếm việc để nuôi sống mình.
Người có lai lịch như anh, người bình thường không thể nào mang màu sắc đặc biệt như vậy.
Đó là tinh hoa tài trí của Trung Hoa mấy trăm năm truyền lại, tuy chưa từng lọt vào mắt của đại chúng, nhưng lại mang theo dòng chảy vinh quang của cuộc sống.
Lòng nhiệt huyết của anh, chính là lúc anh làm bạn với việc sửa chữa đồng hồ.
Từng chiếc bánh răng, kim quay dưới nắp đồng hồ, khóa vương miện, từng phụ kiện chuyển động lớn nhỏ, cho đến những bộ phận khác của đồng hồ, buồn tẻ và rắc rối. Nhưng anh lại ngày đêm đắm chìm trong đó, vui đến mức như quên cả trời đất.
“Giai đoạn trước khi khởi quay [[Thời Gian]], thấy em tìm kiếm cố vấn vất vả như vậy, anh đã dành thời gian để tìm hiểu thêm một số kĩ thuật.” Quý Thanh Hòa gỡ pin máy ảnh, mang máy đi cất, lại bỏ nó lại trên kệ trưng bày.
Vừa xoay người đã thấy Thẩm Thiên Trản hơi nhíu mày, dù vẫn ngồi đó ung dung chờ anh thú nhận mọi chuyện, anh tựa tay vào bàn, tiện tay cầm lấy chén trà táo trong tay cô uống để dưỡng ấm giọng nói.
“Viện bảo tàng trực thuộc Cục Công Nghệ Và Bảo Vệ Di Tích Văn Hóa, lựa chọn nghệ nhân sửa chữa đồng hồ cũng đặc biệt nghiêm khắc. Ngoại trừ những bằng cấp cần thiết ra, tuyển người dùng người đều phải thi “Kế Nghiệp”. “
“Hầu hết đồng hồ cổ ở Tử Cấm Thành đều là cống phẩm của các nước cống nạp dưới thời nhà Thành, có thể là do nghệ nhân trong cung sản xuất hoặc là những đồng hồ mua ở nước ngoài do sứ thần mang đến, trải qua bao nhiêu cuộc chiến nảy lửa, lưu truyền hàng trăm năm đều là những bảo vật văn hóa độc nhất vô nhị.”
Anh bỗng nhiên, ngừng lại một hồi, mới nói tiếp: “Những nghệ nhân đồng hồ khi vào hội quán, cái mà họ sửa chữa chính là bảo vật quốc gia. Thợ đồng hồ từ thời xưa đã là những người vừa tinh tế vừa khéo léo, cũng không thể thiếu được sự nhẫn nại nếu không sẽ không cso cách nào phục chế được đồng hồ, cho nên việc lựa chọn những người kế cận để có thể tiếp tục công việc này rất khắc nghiệt, nếu không có nhiệt huyết, thực sự rất khó để ở lại trong hội quán sửa giao tiếp với đồng hồ trong một năm trời.”
“Ông nội từng phục chế đồng hồ Mộc Phạn, nổi tiếng khắp cả nước. Anh với tư cách là học trò của ông, nên được đặt cách vào.”
Anh cũng không biết là đang nhớ đến chuyện gì, bất giác mỉm cười. Nắm lấy tay cô, cầm lấy chén trà trong tay của cô, tiện tay đặt ở góc bàn.
Anh hơi cúi người, vòng tay ôm lấy Thẩm Thiên Trản vào người: “Đừng nhìn dòng người đang chen chúc trong việc bảo tàng lúc này, anh trước kia ở lại đây hai năm, liền lĩnh hội được một chân lý ‘Một bước vào cung, thâm sâu như biển’. Cùng vào một lúc với anh, còn có hai người tốt nghiệp chuyên ngành tự động hóa của đại học Công Nghệ, đi vào để học nghề. Một người bỏ cuộc sau 3 tháng, người còn lại vẫn ở lại đến bây giờ.”
Trong quá trình chuẩn bị cho [[Thời Gian]], Thẩm Thiên Trản đã phải đi nhờ vả rất nhiều người, những nghệ nhân đồng hồ chuyên nghiệp cô cũng đã từng nghĩ tới, Kiều Hân cũng đã cố gắng liên lạc với họ vài lần, nếu không phải là biệt tăm biệt tích thì chính là tìm cách từ chối khéo.
Những nghệ nhân sửa chữa đồng hồ này, người nào cũng vững vàng trầm ổn như nuối, sợ là trời có sập xuống cũng không làm mấy vị cao niên này thay đổi sắc mặt.
Sau khi Thẩm Thiên Trản tiếp xúc một hai lần, cũng thực sự sợ rằng mình đang quấy rầy bọn họ làm việc, dứt khoát bỏ đi, không ngán đường bọn họ nữa.
Nhưng thời buổi này ấy mà, ngoại trừ những bảo vật trong Cố Cung vẫn được gìn giữ kỹ càng ra, những kỹ sư sửa chữa đồng hồ khác đều đi theo con đường thương mại hóa, được những công ty lớn bồi dưỡng, sản xuất và sửa chữa, đối với việc phục chế đồng hồ cung đình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Trản đột nhiên như được khai thông trí tuệ.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ước chừng cả nửa phút, mới cắn răng hỏi: “Trước khi đi Kiều Hân có liên hệ với viện bảo tàng, nhưng gặp không ít khó khăn, có phải anh đã sớm chào hỏi trước rồi không?”
Quý Thanh Hòa không thừa nhận, cũng không hề phủ nhận: “Chỉ là nhân duyên tốt thôi, cộng sự làm việc chung trước đây có hứng thú muốn giúp cho dự án của em vậy thôi.”
Tâm tình Thẩm Thiên Trản nhất thời có chút phức tạp.
Thực sự không phải là cảm giác căm phẫn tiêu cực, mà là một sự hỗn loạn trong lòng.
Giai đoạn chuẩn bị cho [[Thời Gian]], từ việc tuyển chọn diễn viên, cho đến khởi động máy, tất cả đều xuôi chèo mát mái, một vài khó khăn nhỏ nhặt cũng không làm khó được cô. Chỉ là khi nói về chuyện Quý Thanh Hòa, mặc dù bản thân cô có vài khuất mắc, nhưng cô tin chuyện đối phó với anh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thực sự không ngờ, cô từ đầu đến cuối đều là rơi vào bẫy của Quý Thanh Hòa. Mấy chuyện mà cô biết được, chả tính là gì, ấy là chưa kể còn nhiều chuyện cô chưa biết. Nếu không phải do đêm nay anh chủ động nói thẳng, Thẩm Thiên Trản có chết cũng không biết bản thân mình đáng ra phải vấp phải những khó khăn như vậy.
Cô và Quý Thanh Hòa đối diện nhìn nhau một lúc lâu.
Nghĩ muốn nói chuyện điêu ngoa một chút, nhưng lại kiêng dè đây là địa bàn của anh, làm càn thì người chịu thiệt hại đương nhiên là cô, dứt khoát cúi đầu không nói gì, lấy im lặng để thể hiện sự phản đối.
Quý Thanh Hòa đoán được biểu cảm của cô, đoán cô không phải là thực sự giận, những vần lừa cô: “Anh sai rồi sao?”
“Trong quá trình thì em có thể chịu chút thiệt thòi, nhưng không phải là em ngay từ đầu vẫn luôn hy vọng ông nội sẽ gánh vác trọng trách cố vấn trong [[Thời Gian]] sao. Chiếm chút tiện nghi của anh, đối với em mà nói, cũng không thiệt hại gì. Đồng nghiệp cũ của anh không được thú vị như anh, cũng không có đủ kiên nhẫn như anh, buồn chán chả có gì thú vị, em sẽ không thích đâu.”
Cái câu kia anh nói ra “Chiếm chút tiện nghi của anh, đối với em mà nói, cũng không thiệt hại gì” miễn cưỡng có thể xem là êm tai, Thẩm Thiên Trản đương nhiên cũng chả có gì để nói thêm, ra vẻ tự nhiên lờ đi.
“Còn tấm ảnh kia?”
“Anh có một người cộng sự tên là Tôn Liêu, vào sau anh một năm. Tuổi còn nhỏ, không thể ngồi im được, thường xuyên lấy cớ đi toilet, ra ngoài giải sầu hít thở chút không khí. Ngày hôm đó vừa khéo, cậu ta bị thầy mắng cho một trận, phạt đến giúp anh lau chùi đồng hồ. Cậu ta làm việc của anh, anh hiếm lắm mới có một chút thời gian nhàn hạ, liền cầm theo máy ảnh đi chụp phong cảnh, vừa mới bước ra khỏi cửa, liền trông thấy em.”
Khoảnh khắc kia đã khắc sâu trong tâm trí, cho dù là giờ phút này Quý Thanh Hòa chỉ đang hồi tưởng lại, nhưng mọi thứ vẫn dường như đang hiện rõ trong mắt anh.
Khuôn mặt của cô lúc đó tròn hơn bây giờ một chút, lông mày lưỡi liềm, mắt ngọc mày ngài, bị bức tường đỏ ở phía sau làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, cứ đứng đó đón gió, giống như một nàng tiên trong bức tranh, làm cho thế giới buồn tẻ của anh nháy mắt trở nên lấp lánh, tỏa sáng huyền ảo.
Thẩm Thiên Trản lại hỏi: “Động lòng sao?”
Quý Thanh Hòa hắng nhẹ một tiếng, đưa tay búng nhẹ vào trán cô: “Bèo nước gặp nhau, sao anh lại dễ bị dụ như vậy?”
Anh nói nửa câu, cũng ẩn ý nửa câu, nửa câu sau đúng là- tuy bèo nước gặp nhau, cô lại như một sắc màu rực rỡ, chiếu sáng cả năm tháng dài dẳng vô vị của anh.
Quý Thanh Hòa ở lại Bắc Kinh hai năm, đầu xuân năm thứ ba, mạnh phu nhân không muốn đem cả tương lai của anh bỏ vào việc sửa chữa đồng hồ. Liền tống anh đi qua Thụy Sĩ đều theo học trường chuyên nghiệp bồi dưỡng kiến thức về đồng hồ, vốn có nền tảng kiến thức để áp dụng vào việc học, chỉ sau hai năm, anh thuận lợi tốt nghiệp, gia nhập vào phân bộ của Bất Chung Tuế, sửa chữa và chế tác đồng hồ.
Đồng hồ hiện nay vốn khác với đồng hồ cổ. Người xưa học toàn bộ mọi thứ từ linh kiện, bánh răng để chế tác ra được một chiếc đồng hồ hoàn chỉnh, quá trình rườm rà cũng bao gồm làm sạch và nạp nhiên liệu cho bánh răng quả lắc. Ngoài việc học chế tạo đồng hồ và sửa chữa đồng hồ, cũng có tính đến các kỳ thi lý thuyết chuyên nghiệp khác nhau.
Những lớp trẻ sau đối với cổ vật mà nói, cho dù Quý Thanh Hòa là người kế thừa của Quý lão tiên sinh, có chút đặc biệt, thì nửa năm đầu cũng không được quyền tiếp cận với cổ vật. Lúc ban đầu khi mới gia nhập, cũng giống như tất cả người họ việc khác, đều phải sử dụng cái nhíp nhỏ, bắt đầu tháo gỡ đồng hồ, luyện tập những kĩ thuật quan trọng đầu tiên. Nửa năm sau, anh được phá lệ cho tham gia vào sửa chữa đồng hồ cổ, mỗi khâu làm việc đều phải thông qua quá trình chụp ảnh và ghi chép tỉ mỉ, đặt ra phương án làm việc, kiểm tra những chỗ bị hư hỏng theo trình tự, tức bước một cẩn thận kiên trì. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Hai người đều là vì sửa chữa đồng hồ, cùng học chung một thứ lại là người cùng tộc, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Việc phục chế đồng hồ thường phải tốn cả nửa ngày chỉ để lau chùi linh kiện, cần tính kiên trì nhẫn nại, cũng đòi hỏi sự tĩnh tâm. Công việc của Quý Thanh Hòa bận rộn, thế nay sau khi trở về kế nghiệp, cả một thời gian dài anh rất ít có thời gian đắm chìm vào tình yêu đối với việc sửa chữa đồng hồ.
Trong hai năm ở Bắc Kinh, toàn bộ những bức ảnh và ghi chép bằng tay về việc sửa chữa đồng hồ ở Hội Quán Đồng Hồ đều được gìn giữ trong bản danh sách này, nhưng những ghi chép thuộc về anh trong thời gian đó, chỉ có tấm hình này thôi.
Tình yêu khó địch lại được năm tháng dai dẵng.
Mấy năm sau, sắc mặt của Thẩm Thiên Trản trong trí nhớ của anh cũng đã dần phai mờ, tựa như cuộc sống hằng ngày đã muốn kéo anh ra khỏi quá khứ ngày xưa, dấu vết về sự tồn tại của cô đã ngày càng phai nhạt đi. Mãi cho đến năm ngoái, anh ở Hội sưu tập đồng hồ tại Tây An, không hẹn mà gặp lại cô.
Cô đứng ở trước tủ kính trưng bày, hai bên đi cùng với ba người nữa, trông không giống một người trong nghề lắm, cũng chả có mấy phần nhiệt huyết, chủ yếu là cưỡi ngựa xem hoa.
Thời gian bảy năm, gương mặt của cô vốn đã sớm không còn vẻ ngây thơ trẻ con lúc trước, ngũ quan thêm phấn sắc sảo. Cặp mắt kia linh hoạt đảo khắp gian phòng, trong trẻo di chuyển, đúng là vẻ đẹp mê người, mắt ngọc mày ngài, tỏa sáng rực rỡ.
Khoảnh khắc mà ánh mắt Quý Thanh Hòa nhìn theo cô từ lúc mới bước vào, lại một lần nữa không thể nào rời mắt được.
-----------------
Thẩm Thiên Trản không hỏi gì thêm nữa.
Hai hôm trước Quý Thanh Hòa đã nói nếu muốn biết con át chủ bài trong tay anh thì nhớ mang thành ý đến gặp, giờ cô đã biết rõ cả rồi, cho dù giờ cô có hỏi, Quý Thanh Hòa cũng sẽ không nói cho cô, nếu đã như vậy, thì cô việc quái gì phải tự làm mình mất mặt.
Nhưng mà trong lòng vẫn để bụng, vần là bị anh tính kế từng bước một không hề có chút sai sót, biết rõ anh âm thầm sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, không những không cảm thấy anh là người có dã tâm nham hiểm, ngược lại tận đáy lòng lại có chút dịu dàng pha lẫn với rung động, cảm thấy được tình cảm chân tình của anh có thể gửi gắm bản thân cho anh được.
Thực sự muốn chết mà.
Làm sao lại có một người đàn ông, cứ từng bước một ghi thêm bao nhiêu điểm vào lòng cô thế kia.
Nếu Thẩm Thiên Trản được xem như là Trụ Vương đi, thì anh Quý Thanh Hòa chắc chắn chính là con yêu nghiệt hại nước hại dân Tô Đát Kỷ.
Cô bỗng nhiên thấy hơi khô nơi đầu lưỡi.
Đầu ngón tay ấn nhẹ vào xương quai xanh của anh, cách một lớp áo mỏng là đã chạm tới ngực: “Em thử anh một chút.”
Anh thuận theo cô cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào sau tai cô, hôn lên cổ cô: “Em ra đề đi.”
“Nếu lúc đó em mê hoặc làm anh thần hồn điên đảo, anh nhìn em một cái cũng cảm thấy không thể nào thở nổi, thì sao lại không tìm mọi cách để liên lạc với em?”
Quý Thanh Hòa mà Thẩm Thiên Trản biết, rất bình tĩnh và biết kiềm chế, chỉ có dục vọng mới làm anh không kiểm soát được, nhiệt huyết như lửa vậy. Nhưng mà việc chủ động liên lạc với một cô gái, vốn không phải chuyện anh sẽ làm.
Chính là tại thời khắc gặp lại ở Tây An, cô vẫn chỉ nghĩ như một cuộc gặp tình cờ, chủ động câu dẫn anh, Nhưng Quý Thanh Hòa cả người tâm địa xấu xa, một chút cảm xúc rung động khi gặp lại người xưa cũng không thể hiện ra ngoài, bình tĩnh giả vờ làm một tên đàn ông ngu ngốc đáng thương bị cô lừa cho vào lưới….
“Không thể thở được, là không có cách nào sống nổi?” Quý Thanh Hòa từng chút từng chút một hôn lấy cố, từ cổ đến sau tai, cô nhìn thoáng qua có thể thấy được ở dưới cổ áo vẫn lộ ra dấu hôn của anh để lại, mắt hơi nhắm lại, khi mở ra thì, giọng nói có phần nhẹ đi vài phần: “Cái đó thì không dám.”
Anh ôm lấy eo của Thẩm Thiên Trản, bế cô đặt lên bàn.
Chiều cao của bàn rất vừa vặn với phần thân dưới của anh, anh không hề do dự kéo cáo của cô, dùng tay đỡ lấy phần gáy, hôn lên xương quai xanh của cô.
Thẩm Thiên Trản không hề nghe thấy câu trả lời, đưa tay kéo dây nịt của anh: “Không nói thì đêm nay mang anh trói lại.”
Anh nghe thấy, cúi đầu cười: “Em giúp anh đi, cùng trói nhau lại.”
Anh đưa tay lên môi cô, chặn cái miệng đang nói lảm nhảm của cô lại, đẩy cô lên cao một chút, nâng mông của cô lên, cứ thế mà chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô.
Thẩm Thiên Trản lẩm bẩm, muốn·dục vọng·chết mất. Đôi mắt chỉ mở được một nửa, nhìn thấy yết hầu của anh đang chuyển động, anh mắt hàm chứa dục vọng.
Anh nắm lấy cổ tay cô, đứng đó một lúc lâu.
Thẩm Thiên Trản thấy quai hàm của anh đang dần siết chặt, nhờ kinh nghiệm mấy ngày thân mật cùng nhau, nếu mà còn lộn xộn nữa, thì đêm này người chết chỉ có thể là cô thôi.
Cô ngồi gần lại anh một chút, đùi bị anh ôm chặt trong tay, khó di chuyển được. Cô cố gắng tiến gần tới bên anh, choàng tay ôm lấy sau gáy anh, hơi ngửa đầu hôn vào mép môi của anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Quý Thanh Hòa chăm chú nhìn cô mất mấy giây, ánh mắt đen láy thâm sâu, giống như cố tình.
Thẩm Thiên Trản sợ nhất là lúc ân ái anh dùng ánh mắt đó để nhìn cô, anh càng giống như cảnh đêm tĩnh lặng, đêm nay lại càng vô tận rồi. Không đợi anh mở miệng, cô như mềm nhũn đi một nửa, nũng nịu cầu xin: “Anh đừng, đừng nhìn em như vậy.”
Sau lưng anh đã ướt đẫm, bị cô ôm chặt, càng khó lòng kìm nén nổi: “Không muốn hỏi xem vì sao không dám chủ động tìm cách liên lạc?”
Lúc nãy còn bày trò ma mãnh đao to búa lớn quyết làm rõ chuyện, Thẩm Thiên Trản giờ đã sớm mềm rã cả người không còn nhớ gì nữa, thấy anh nhắc lại, cũng hỏi theo: “Vì sao?”
Giọng anh ám muội, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Lúc đó còn trẻ quá, sợ rằng nước tưới không đủ cho đóa mẫu đơn của em.”
Anh nói xong bắt đầu “tưới nước”, cứ thế mà làm chuyện đó, dây thần kinh của Thẩm Thiên Trản bị kích thích, hung hăng đánh vào bả vai của anh: “Không cho anh nói chuyện đó.”
Quý Thanh Hòa bật cười một tiếng, cắn vào lỗ tai cô: “Không cho nói, vậy thì anh chỉ có thể vào thêm một chút.”
Anh vừa dứt lời, Thẩm Thiên Trản nghe thấy có tiếng đóng cửa ở bên tai.
Cô hoảng sợ, nhìn về phía cửa.
Quý Thanh Hòa cũng thoáng dừng lại, anh từ từ thu lại động tác, xác nhận hình như có người đến, nhíu mày có chút không vui, ôm lấy Thẩm Thiên Trản từ trên bàn, đóng cánh cửa ngầm vẫn đang mở hờ của phòng cất đồ.
Vào khoảnh khắc cánh cửa vừa khép lại, có một giọng trẻ con vang lên sau cánh cửa: “Chú?”
“Có phải chú đang ở trong phòng không, cháu mở cửa vào nhé.”