Mượn xong đồng hồ cổ, mọi người trở về phòng khách của gian nhà chính.
Mục đích chính chuyến đi lần này của Thẩm Thiên Trản thuận lợi đạt được như vậy, trong lòng vô cùng cảm tạ. Lúc nói chuyện phiếm với Quý Khánh Chấn cũng bỏ đi sự tâng bốc có chủ ý mà cô luôn có khi đối đãi với các đại lão, lại thêm vài phần khiêm tốn chân thành.
Trong lòng cô hiểu rõ, sự hỗ trợ hào hiệp của Quý lão tiên sinh hoàn toàn là vì thể diện của Quý Thanh Hòa, nếu không một chế tác nhỏ bé như cô, làm sao có được sự nể nang lớn như vậy, có thể khiến ông Quý tình nguyện cho mượn bốn đồng hồ cổ vô giá được.
Quý Lân không hiểu chuyện của người lớn, chỉ dựa vào cảm nhận trực quan đánh giá mình có thể giương oai hay không.
Thấy cụ ông nói chuyện vui vẻ với thím nhỏ tương lai của cậu, cậu kéo kéo ống quần của Quý Thanh Hòa, ghé sát tai anh thì thầm van nài anh cùng mình đi lấy lego mà Thẩm Thiên Trản tặng cậu tối qua.
Quý Lân còn nhỏ, dáng vẻ lại như ngọc như ngà, trắng trẻo dễ thương. Giọng điệu trẻ con khi van nài người khác, thật sự không ai có thể từ chối được.
Quý Thanh Hòa mang theo áo hoodie của cậu và nhấc bổng cậu đi.
Cậu nhóc trưng ra một bộ mặt vô cùng mong đợi nhìn anh: “Chú nhỏ”.
Cậu gọi như vậy, khiến ông Quý và Thẩm Thiên Trản đều dừng lại cuộc nói chuyện, nhìn về phía hai chú cháu.
Quý Thanh Hòa hơi do dự, giải thích: “Quý Lân muốn chơi lego.”
Ông Quý nghe vậy, cảm thấy điều này không có gì là không thể thỏa mãn, cũng không phải muốn hái trăng hái sao, ông lập tức giúp Quý Lân thúc giục Quý Thanh Hòa lấy lego.
Quý Thanh Hòa không thể không đi, trước khi đứng dậy, anh nhìn Thẩm Thiên Trản, nói: “Vậy anh đi lấy lego, rồi trở lại.”
Lúc đầu Thẩm Thiên Trản vẫn chưa hiểu vì sao anh lại cố ý muốn nói câu đó với mình, cho đến khi thoáng nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của ông Quý, cô mới bừng tỉnh.
Nếu như cô không hiểu sai, Quý Thanh Hòa lo lắng anh đi rồi, một mình Thẩm Thiên Trản đối mặt với ông Quý sẽ không thoải mái. Cố ý nói câu này, là để xoa dịu lòng cô.
Nếu là trước kia, nếu ông Quý muốn hiểu lầm thì hiểu lầm, cô mặt dày, không quan tâm.
Nhưng bây giờ, mối quan hệ ám muội của hai người là thật, ngày ngày lăn lộn trên một chiếc giường cũng là thật, ông Quý có suy đoán thế nào, đều không coi là hiểu lầm.
Cảm giác này, đặc biệt giống như ăn trái cấm dưới mũi của cha mẹ, lại vô tình để lộ dấu vết.
Ngay cả Thẩm Thiên Trản cũng không phân biệt được, cô muốn tiếp tục che đậy hay là muốn giấu đầu hở đuôi.
Cô chột dạ, phản ứng ngược lại càng nhạy bén hơn. Đầu tiên, cô nhẹ nhàng gật đầu với Quý Thanh Hòa như chưa có việc gì, sau đó nhéo má nhỏ của Quý Lân, nhẹ nhàng hỏi: “Có thích Iron man thím mang đến cho cháu không?”
“Thích ạ.” Quý Lân làm nũng: “Thím tặng cái gì cháu cũng thích.”
Thẩm Thiên Trản vô cùng hài lòng, lại xoa đầu Quý Lân, nhìn theo cậu đi theo sau Quý Thanh Hòa giống như một con chuột túi, nhảy càng lúc càng xa.
Quý Khánh Chấn ung dung thản nhiên thu vào tầm mắt, đợi khi cô quay đầu lại, giúp cô rót một ly chè xuân Long Tĩnh vừa đun sôi: “Vợ của ông rất tiếc vì lần này không thể đích thân tiếp đãi cháu, trước khi đi còn dặn đi dặn lại ông, phải giữ cháu ở lại Tây An chơi vài ngày, cũng để Thanh Hòa làm tròn vai trò chủ nhà.”
Thẩm Thiên Trản không hiểu ý của ông Quý, nên không tùy tiện tiếp lời.
“Vợ của ông thường ngày công việc tương đối bận rộn, gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.” Quý Khánh Chấn ngước nhìn Thẩm Thiên Trản, nói: “Lúc còn trẻ, ông đánh cược tình cảm nhất thời, mà xa cách bà ấy mấy năm. Bây giờ già rồi, năm tháng không chịu nổi hồi ức, chỉ còn lại tiếc nuối.”
“Sau đó muốn bù đắp, bà ấy nói gì ông đều nghe đấy, dù ông có chiều bà ấy như một cô gái nhỏ, hối hận vẫn luôn là hối hận.”
Thẩm Thiên Trản cười, nói: “Cuộc đời con người quá phức tạp, từ một đứa trẻ lớn lên thành thiếu niên, phải học cách trưởng thành, học cách sinh tồn. Không dễ dàng gì tự lập, lại nghĩ đến những hoài bảo lớn, lại ngã đến nỗi sức đầu mẻ trán, bị hiện thực dạy làm người. Giống như ông, thành tựu hơn người, lại tìm được tình yêu đích thực, một đời vững vàng suôn sẻ, thật sự rất hiếm thấy.”
“Không giấu gì ông, cháu vẫn luôn rất ngưỡng mộ Qúy tổng. Sự giáo dục và phong thái của Quý tổng, nếu không phải là gia đình như nhà họ Quý thì sẽ không đào tạo ra được.” Cô dừng lại một lát, hai tay nâng ly trà nhấp một ngụm, thấm cổ họng: “Cháu nhìn ra được, tính cách của Quý tổng ảnh hưởng rất lớn từ ông. Anh ấy kiên trì với sự kiên định của mình, nhiệt tình với những điều mình yêu thích, trước sau ung dung, trầm tĩnh.”
“Cháu bị thu hút.”
Câu cuối cùng này, Thẩm Thiên Trản đắn đo mãi mới quyết định nói ra.
Thái độ của Quý Thanh Hòa đối với cô không cần nói cũng biết, anh thẳng thắn và trực tiếp, ngay cả trước mặt ông Quý và bà Mạnh cũng không hề che đậy. Lần trước gặp mặt, sự hiếu khách của bà Mạnh đã truyền thông điệp này. Chỉ là lúc đó quan hệ của mọi người còn xa lạ, xuất phát từ sự giáo dưỡng nên mới im lặng không nói. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thứ hai là, cũng nên xem xét đến mối quan hệ của cô và Quý Thanh Hòa chưa tốt đến mức có thể bàn về vấn đề tình cảm, vì thế ngoài việc hỏi thăm gia đình cô có mấy người, quê quán ở đâu, thì không nói gì thêm nữa.
Nhưng lúc nãy, khi ông Quý dùng kinh nghiệm tình cảm của mình và bà Mạnh để dẫn dắt, ngầm ra hiệu cho Thẩm Thiên Trản đừng nên để mình phải hối tiếc, cô đã hiểu ra – quan hệ của cô và Quý Thanh Hòa chỉ cách một lớp màn che, sự mơ hồ này, chỉ có cô tưởng rằng người khác không nhìn thấy mà thôi.
Quý Khánh Chấn biết Thẩm Thiên Trản thông minh, thấy cô không thăm dò rõ ràng giả vờ bối rối, không ỷ thế có Quý Thanh Hòa quyết một lòng với cô mà cố ý làm bộ làm tịch, trong lòng lại càng yêu thích, nhìn cô đầy trìu mến, đợi cô tiếp tục nói tiếp.
Thẩm Thiên Trản được sự khích lệ từ ánh mắt của ông, không còn do dự nữa, tiếp tục nói: “Những năm cháu mới đến Bắc Kinh, tràn đầy tham vọng, muốn làm nên sự nghiệp. Nhưng tầm nhìn còn hạn chế, cháu đã từng bị lừa, suýt chút nữa thất bại hoàn toàn. Được bạn bè giúp đỡ, mới vượt lên được. Những kinh nghiệm trước kia khiến cháu trốn tránh chuyện tình cảm như trốn tránh rắn rết, sau đó sự nghiệp có chút thành tựu, hăng hái, thì lại càng kiên định rằng bản thân mình mới chính là chỗ dựa lớn nhất của cuộc đời này.”
Nhưng sự xuất hiện của Quý Thanh Hòa khiến cô bất giác cam tâm tình nguyện dần dần đập tan thành lũy mà mình đã xây dựng suốt mấy năm qua.
Anh là người đàn ông mà Thẩm Thiên Trản thoạt nhìn đã biết anh không phải là vật trong ao, anh giống như một kho báu nhân gian chứa đựng những bảo vật kì lạ, khiến cô vô thức muốn dòm ngó và chiếm hữu.
Trong cuộc hội ngộ Quý Thanh Hòa ở Bắc Kinh, cô thật sự cảm thấy bản thân mình đã gặp phải báo ứng của cuộc đời.
Mối duyên mong manh ngắn ngủi ở Tây An, vượt qua biển người mênh mông, đã đuổi đến cửa.
Thiên lôi cũng không dám đánh.
Cô sợ hãi chính mình đã dính vào phiền phức này, cũng không muốn bị Quý Thanh Hòa phá vỡ cuộc sống bình ổn của mình, một mặt muốn rời xa, vứt bỏ một cách sạch sẽ, nhưng một mặt lại bị anh hấp dẫn không thể kiểm soát được, nói một đường làm một nẻo thì thôi vậy, nhưng lại không thể tự chủ, lại nghĩ đến đêm xuân.
Sau đó Quý Thanh Hòa từng bước tính kế, không phải cô không biết, mà là giả vở không nhìn thấy.
Sóng gió nửa cuộc đời cô trải qua khiến cô trái tim cô đã chết đi một nửa. Trong tình cảm có sự kiêng dè là thật, không muốn dính vào tình, sắc thị phi cũng là thật, duy nhất không dám lại dây dưa vào chuyện tình yêu nam nữ là giả.
Cô vẫn còn nửa trái tim chưa chết, cũng không nỡ để khô héo như vậy, thế nên cô lặng lẽ ném nó lên những đám mây trên đỉnh núi, đợi người đến hái.
Một nửa sinh mệnh nhặt về trong sóng gió, cô vô cùng coi trọng cũng vô cùng tự trọng, vì thế cô luôn tự cho mình là thanh cao trong thế giới của chính mình.
Từ lúc anh đến giúp Hướng Thiển Thiển giải vây cho cô, từ lúc anh lạt mềm buộc chặt đầy thành thạo dụ cô vào lọ, từ lúc anh bất chấp gió tuyết nguy hiểm để giải quyết những rắc rối cho cô, cô không thể nào phớt lờ sự thâm tình của anh nữa, nghĩ mình lại xót cho thân.
Nếu Quý Thanh Hòa không đủ mạnh mẽ, không đủ kiên trì, họ sẽ không thể có ngày hôm nay
Bất luận anh thiếu bước nào cũng đều không được.
Thẩm Thiên Trản nhẹ nhàng hít một hơi, làm dịu lại tâm tình, mới nói: “Quý tổng giúp cháu hiểu rằng cuộc đời vẫn có cách sống thứ hai, nếu cháu đã hướng về cũng phải cố gắng nếm thử. Chỉ là người đã qua nửa đời người như cháu, đã băng qua thung lũng trèo qua núi cao, nhiều lần trải qua sông núi, người đã nhìn thấy thế gian, thói quen sinh tồn sớm đã trở nên vững chắc, thật sự không dám được ăn cả ngã về không như lúc trẻ.”
Quý Khánh Chấn đánh giá cao quan điểm và bố cục của cô.
Thế giới hiện thực vốn dĩ xa hoa đồi trụy, huống hồ gì Thẩm Thiên Trản thân ở trong giới giải trí danh lợi, xấu xa đều được phóng đại nhiều lần, vẫn có thể giữ vững sự sáng suốt như vậy, đã là rất hiếm thấy rồi.
Dưới sự ảnh hưởng của bà Mạnh, truyền thống hôn nhân đại sự của gia đình họ Quý luôn được tự do phát triển. Chỉ cần không bị mù đến mức rước yêu ma vào cửa, cha mẹ sẽ không dựa vào sở thích của mình mà can thiệp mạnh mẽ.
Ban đầu, vì chuyện cố vấn, ấn tượng của Quý Khánh Chấn đối với Thẩm Thiên Trản thật sự không quá tốt. Cho đến khi ở tứ hợp viện, Thẩm Thiên Trản nói năng có mức độ, là một tiểu bối biết lễ nghĩa khiêm nhường, ông đã thay đổi ấn tượng đối với Thẩm Thiên Trản.
Lần này so với lần ở tứ hợp viện, Quý Khánh Chấn càng hài lòng hơn, ánh mắt ông quét sang Quý Thanh Hòa đứng cách đó không xa không biết từ bao giờ, cười nói: “Tâm tình của con trưởng thành hơn người cùng lứa tuổi không ít, cũng không cần tự ti. Cẩn thận vững vàng bất luận là đối với mình hay là với người khác, đều có chỗ tốt.”
Thẩm Thiên Trản đã hiểu được.
Những lời này của cô không biết có thể dốc bầu tâm sự cùng ai, hôm nay nói ra, lại có thể nói với ông Quý, điều cô ngạc nhiên đồng thời cũng thầm nhẹ nhõm.
Đang lúc không có lời nào để nói, giọng nói của Quý Lân lanh lảnh vang lên sau lưng cô không xa: “Chú nhỏ, chúng ta cần phải đứng ở đây bao lâu nữa?”
Thẩm Thiên Trản: “... ?”
FUCK!
------------
Bữa cơm kết thúc, cũng là lúc màn đêm buông xuống.
Ông Quý vừa chơi với chắt trai, vừa nhìn Thẩm Thiên Trản và Quý Lân đang cùng nhau nghiên cứu làm sao ghép Iron man.
Thẩm Thiên Trản ở trước mặt ông trước sau vẫn duy trì vẻ tao nhã đoan trang, nhưng lần đầu tiên thấy cô không màn hình tượng, ngồi trên chiếu cùng Quý Lân, chăm chú chơi lego.
Trên tivi đang phát tin tức, âm trầm của âm thanh nghe rất thoải mái dễ chịu.
Quý Khánh Chấn xem tivi, rồi nhìn Quý Thanh Hòa đang bị ghẻ lạnh, ông không thể che giấu nụ cười trên môi.
Cảnh vào buổi chiều kia thật sự quá đặc sắc đến nỗi mỗi khi nhớ lại ông Quý đều không thể nào khống chế được biểu cảm của mình.
Quý Thanh Hòa một lần nữa bị cười nhạo, biểu cảm lạnh lùng nhìn ông Quý. Lập tức nâng cổ tay lên xem giờ, không chút để ý nói: “Sau khi cháu đi, ông phải uống thuốc đúng giờ, số liệu kiểm tra lại nếu có dao động cháu phải báo với bà.”
Quý Khánh Chấn lập tức không thể cười nổi, trách mắng: “Đồ ranh con, uy hiếp ông?”
“Chỉ là quan tâm ông mà thôi.” Quý Thanh Hòa cúi xuống nhìn Thẩm Thiên Trản vẫn đang say sưa nghiên cứu lego, nhắc nhở: “Chế tác Thẩm, thời gian không còn sớm nữa.”
Nửa câu sau chỉ rõ họ tên, Thẩm Thiên Trản không thể giả vờ như không nghe thấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Cô đặt khối lego trong tay xuống, xoa xoa Quý Lân đang thất vọng: “Không còn sớm nữa, thím không tiện quấy rầy thêm nữa. Đợi lần sau gặp lại, thím sẽ lại chuẩn bị cho một Transformer lớn hơn phức tạp hơn.”
Quý Lân hiếm khi tìm được người bạn chơi cùng, nghe vậy càng không nỡ để Thẩm Thiên Trản đi: “Cháu có thể dùng Transformer đổi thím được không?”
Thẩm Thiên Trản chưa mở miệng, Quý Thanh Hòa đã giúp cô trả lời: “Không thể.”
Anh cúi người, ngón tay uốn cong cọ nhẹ lên chóp mũi, giọng nói uy hiếp: “Cháu muốn đổi thím Thiên Trản, đã hỏi ý kiến chú chưa?”
Quý Lân ấm ức: “Chú keo kiệt, chú và thím Thiên Trản ngày nào cũng gặp nhau, lại còn muốn giành với cháu.”
Quý Thanh Hòa cười hiểm: “Tất nhiên.”
“Có một số người không cách nào nhường được, con nít cũng không được.”
Quý Lân kinh ngạc đến ngây người.
Cậu nhìn Quý Thanh Hòa, lại nhìn Thẩm Thiên Trản, dáng vẻ bị ức hiếp cố nén những giọt nước mắt một cách đáng thương.
Thẩm Thiên Trản chơi đùa vui vẻ với Quý Lân hồi lâu, thấy biểu cảm đáng thương trên gương mặt nhỏ của cậu bé, liền vội vàng dỗ dành: “Không phải cháu và thím đã kết bạn với nhau rồi sao? Lúc nhớ thím, thì gọi video cho thím.”
Quý Lân lúc này mới miễn cưỡng được dỗ.
Cậu nắm tay Thẩm Thiên Trản hết ngoéo tay lại cọ chân, làm nũng một hồi mới lưu luyến tiễn cô lên xe.
---------------
Lúc trở về, Quý Thanh Hòa lái xe.
Giờ cao điểm buổi tối ở Tây An vừa giảm bớt, xe cộ chạy trên đường mặc dù nhiều nhưng không còn kẹt xe nữa.
Quý Thanh Hòa rất quen thuộc đường xá ở Tây An, không cần mở hướng dẫn, bay nhanh trên đường.
Thẩm Thiên Trản mơ hồ cảm thấy sự khẩn trương của anh, vài lần thấy anh gần tới điểm đo tốc độ mới giảm tốc độ, chạy qua giao lộ lại không để ý thời gian mà tăng tốc.
Sau vài lần liên tục như vậy, cô không nhịn được phá tan sự im lặng, hỏi anh: “Anh vội về à?”
Quý Thanh Hòa quay đầu lại nhìn cô một cái, một tay lái qua góc cua, lái xe vào đường hầm.
Chớp mắt xuyên qua đường hầm, toàn bộ ngọn đèn trên đầu đều tắt hết, chỉ còn lại một chút ánh sáng từ bảng điều khiển trong thùng xe.
Trong âm thanh cộng hưởng của động cơ, giọng nói của Quý Thanh Hòa vừa trầm vừa phóng túng: “Vội vàng yêu em.”