Cánh tay cầm điếu thuốc của Tiêu Thịnh buông thõng giữa không trung, nhướng mắt nhìn: “Bỏ thuốc rồi?”
Câu chữ rít qua kẽ răng, giọng điệu cân nhắc, như không tin.
Thẩm Thiên Trản khẽ cười, không tiếp lời.
Nụ cười của cô nhẹ nhàng khéo léo, như thể hoàn toàn không quan tâm sự cợt nhả trong lời nói của anh ta.
Nhưng một khi nhìn kỹ lại, ánh mắt cô nhìn Tiêu Thịnh lãnh đạm và xa cách, như cách một hàng rào vô hình, ngăn cách anh ta tuyệt đối ở bên ngoài.
Tiêu Thịnh biết điều, cũng không cưỡng cầu.
Anh ta thu tay lại, đưa điếu thuốc vào miệng, nghiêng nghiêng đầu.
Người trợ lý đi theo anh ta nhìn thấy, rất thành thạo tiến lên một bước, giúp anh ta châm thuốc.
Chập tối trời gió to, mấy người lại đứng ngay đầu gió. Điếu thuốc của Tiêu Thịnh châm một lúc lâu, cuối cùng mới tới lõi, cháy lên.
Anh ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt lần lượt lướt qua Kiều Hân, Tô Tạm, rồi rơi xuống Quý Thanh Hòa – phong thái tao nhã của người đàn ông này đều là thượng thừa, không giống như những nhân viên công tác bình thường.
Tiêu Thịnh và Thẩm Thiên Trản cùng một công ty, là đồng nghiệp của nhau, đều rõ phe cánh của đối phương như lòng bàn tay.
Quý Thanh Hòa lạ mặt, bề ngoài lại xuất chúng, khó tránh khỏi khiến anh ta nghĩ đến một tin đồn phong lưu tương đối nóng hổi được lưu truyền gần đây. Tin đồn nói rằng, Thẩm Thiên Trản đặc biệt mời một chuyên gia sửa chữa đồng hồ về làm cố vấn, vị cố vấn này tuổi trẻ đẹp trai, đẹp tựa Tống Ngọc, Phan An, cả ngày cùng Thẩm Thiên Trản cùng đến cũng đi, như hình với bóng. Trong đoàn phim [[Thời gian]] có không ít nhân viên đã từng nhìn thấy vị cố vấn này đêm khuya ra vào phòng của Thẩm Thiên Trản, cử chỉ mờ ám, quan hệ không rõ ràng.
Anh ta vốn cho rằng tin tức này là giả.
Tính kỷ luật của Thẩm Thiên Trản, cho dù một trăm người tuyệt sắc cởi truồng đứng trước mặt cô, cô cũng tuyệt đối không nhúng chàm. Nhiều nhất thì cô sẽ trầm trồ khen ngợi, gặp dịp thì diễn trò, người đến như thế nào thì cô sẽ trả về như thế ấy, hoàn chỉnh, không mất dù chỉ là một cọng tóc.
Vị này khiến cô đi công tác cũng đưa theo, rõ ràng tin đồn không phải giả.
Anh ta di chuyển tầm nhìn một cách tỉnh bơ, giải thích ý định của mình với Thẩm Thiên Trản: “Tôi muốn mời cô ăn bữa cơm.”
“Lần trước cô đến đoàn phim, khách sạn mất nước mất điện, tôi vẫn chưa có cơ hội tiếp đãi cô. Mời cô ăn bữa cơm, một là cảm ơn sự giúp đỡ của cô, hai là tạ lỗi vì sự quản lý không chu đáo của tôi. Không biết...” Anh ta dừng lại vài giây, hỏi: “Sản xuất Thẩm có bằng lòng nhận lấy lòng thành này không?”
“Sản xuất Tiêu khách sáo rồi.” Thẩm Thiên Trản cười khẩy: “Chuyện nhỏ này anh cần gì phải để trong lòng.”
“Anh và tôi đều là nhân viên của Thiên Đăng, lại là đồng nghiệp nhiều năm, nói những lời cảm ơn tạ tội, thật sự quá xa cách rồi.”
Tiêu Thịnh im lặng, híp mắt, phả ra một ngụm khói thuốc: “Tôi biết cô sẽ từ chối, vì thế đích thân đến mời.” Anh ta mỉm cười, không cho cô lại tìm cớ, nói: “Phòng tôi đã bao hết rồi, tôi lái xe đến, vừa hay để đón cô cùng đi.”
Vừa nói dứt lời, anh ta nhìn sang Tô Tạm, đưa ra lời mời cả nhóm: “Tiểu Tô tổng tối nay nếu rảnh rỗi, cũng cùng đi cùng nhé, ba người chúng ta, vừa hay tụ tập một bữa.”
Thẩm Thiên Trản thấy anh ta quyết tâm mời cô ăn cơm, mặc dù không thể biết được trong hồ lô của anh ta chứa thuốc gì, nhưng cô biết rõ đêm nay không thể từ chối được, do dự vài giây, cô thoải mái nói: “Nếu như sản xuất Tiêu đã khách sáo như vậy, tôi và Tạm Tạm cũng không thể không biết tốt xấu. Như vậy đi, mọi người cùng đi.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Cô cười khanh khách, nhìn Tiêu Thịnh, giả vờ không hiểu biểu cảm thoáng đông cứng của anh ta: “Sản xuất Tiêu, sẽ không không chào đón chứ?”
Lúc này Tiêu Thịnh thật sự đã cười.
Trong lòng anh ta biết rõ, bản thân đã bị đánh ngược. Khả năng phòng bị của người phụ nữ này, thật sự không phải nặng bình thường.
Anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trản một lúc lâu, ném nửa điếu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát nó.
“Tất nhiên chào đón chứ.” Anh ta phẩy tay, ra hiệu cho tài xế đã chờ sẵn lái xe đến: “Lên xe thôi.”
------------
Phòng ăn đặt ở Quý Xuân Nhĩ Loan.
Tiêu Thịnh vừa xuất hiện, liền có ngay phục vụ đưa mọi người vào phòng riêng.
Đồ ăn và thức uống trong phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn, có nhân viên phục vụ đang đổ giấm vào đĩa giấm.
Nhìn thấy khách đã đến, hai nhân viên phục vụ hơi nghiêng người, lui vào góc tường, đợi mọi người ngồi xuống trước.
Tiêu Thịnh khiêm nhường, nhường lại ghế chủ toạ cho Thẩm Thiên Trản.
Thẩm Thiên Trản làm bên B quen rồi, tất nhiên từ chối. Cô bước đến ngồi vào chiếc ghế cách ghế chủ tọa hai ghế, sau đó khẽ nháy mắt với Quý Thanh Hòa.
Người sau hiểu ý, vô cùng tự nhiên ngồi ở dưới ghế chủ tọa, ngăn cách hoàn toàn cô và chủ tọa.
Tiêu Thịnh nhìn đến nỗi mi mắt nhảy lên, lại không tiện nói gì, hỏi thăm hai người một lượt nhưng trong lòng vô cùng thô tục. Đợi những người Thẩm Thiên Trản đưa đến đều đã ngồi xuống, sau đó anh ta mới lựa chọn chỗ ngồi, tạo một góc chéo với Thẩm Thiên Trản.
Sau khi khách đã ngồi xuống, nhân viên phục vụ bắt đầu lần lượt đưa lên từng chiếc khăn ấm vừa được khử độc. Đợi khi tất cả mọi người đều sắp xếp khăn xong, nhân viên phục vụ nhìn về phía Tiêu Thịnh, hỏi nhỏ: “Tiêu tiên sinh, bộ đồ ăn còn dư chúng tôi dọn xuống trước được không ạ?”
“Người vẫn chưa đến đủ, bộ đồ ăn cứ để đó đi.” Tiêu Thịnh vừa nói xong, liền xoay sang nhìn Thẩm Thiên Trản, giải thích: “Bên sản xuất của [[Xuân giang]] tối nay sẽ tới, sản xuất Thẩm có lẽ sẽ không để ý chứ?”
Thẩm Thiên Trản cười nhạt trong lòng.
Cô nói Tiêu Thịnh hôm nay sao lại không tiếc mặt mũi nhất định phải mời cô ăn cơm cho bằng được, thì ra là có ý mượn hoa dâng Phật.
Trong lòng cô chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ tốt, cười hỏi anh ta: “Bên sản xuất [[Xuân giang]], không biết là vị nào?”
Tiêu Thịnh vừa yêu cầu phục vụ mang đồ ăn lên, vừa trả lời: “Chắc cô cũng quen, Triệu tổng của Điện ảnh Vô Tích Bồng Lai Thần Quang.” Anh ta rót rượu vang đỏ vào ly, dùng bàn xoay chuyển đến trước mặt Thẩm Thiên Trản: “Nói ra thì, tôi và Triệu tổng có thể hợp tác, phải cảm ơn cô.”
Anh ta sợ Thẩm Thiên Trản không nhớ ra, liền nhắc nhở cặn kẽ: “ Sản xuất Thẩm còn nhớ trước khi đi đã chỉ cho tôi con đường sáng đó không, để [[Xuân giang]] đại diện điện ảnh Thiên Đăng bàn chuyện hợp tác lâu dài với nền tảng điện ảnh và truyền hình Vô Tích?”
“Điện ảnh Bồng Lai Thần Quang chính là bên cổ phần khống chế của nền tảng điện ảnh và truyền hình Vô Tích, lúc đó người mà tôi liên hệ là trợ lý của Triệu tổng. Triệu tổng vừa nghe nói [[Xuân Giang]] là sản phẩm của Thiên Đăng, không nói nhiều lời đã đồng ý hợp tác ngay lập tức, còn đồng ý bỏ vốn chiếm cổ phần, cùng Thiên Đăng liên hiệp sản xuất.”
Thẩm Thiên Trản không nói gì.
Cô cụp mắt xuống, nhìn ly rượu trước mặt, hỏi: “Vậy chắc anh cũng biết, tôi và Triệu tổng từng cãi nhau chứ?”
Cô không nói nặng lời, ngay cả ngữ khí cũng vô cùng bình ổn từ tốn, không hề để lộ cảm xúc chủ quan. Nhưng không khí phòng ăn như ngưng tụ, giống như một động băng.
Lúc này cô mới ngước mắt lên, tia sáng trong mắt dường như có hình dạng, biến thành một thanh bảo kiếm sắc bén.
Tiêu Thịnh ngạc nhiên, bị ánh mắt sắc bén của cô nhìn chột dạ một cách không thể giải thích được.
Anh ta vô thức liếc nhìn Quý Thanh Hòa ngồi bên cạnh cô, từ lúc nãy, anh ta đã nhận thấy, địa vị của Quý Thanh Hòa so với những người còn lại không bình thường, ngay cả Tô Tạm cũng cung kính anh ấy, vô cùng chân chó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Anh ta đột nhiên trống rỗng, nhất thời có chút bối rối: “Cãi nhau?” Cãi nhau gì?
Ngành điện ảnh và truyền hình xưa nay phân chia phe cánh theo khu vực, Vô Tích và Bắc Kinh tương đối cách xa nhau, công ty điện ảnh và truyền hình bên này đa số thuộc về phe cánh Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải, hợp tác với Bắc Kinh tương đối ít.
Tiêu Thịnh lăn lộn trong Kinh Khuyên, hiểu biết không nhiều về tuyến Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải.
“Triệu tổng nói cô và anh ta là bạn cũ, tôi cứ nghĩ nguyên quán của cô là ở Vô Tích, nên cũng tin ba phần.” Tiêu Thịnh mặc dù là người kiêu căng, nhưng xử lý công việc lại cẩn thận, đặc biệt liên quan đến Thẩm Thiên Trản, anh ta càng cẩn thận mười hai lần, cố ý tìm người thăm dò, câu trả lời anh ta nhận được gần giống như những lời Triệu tổng nói. Sau đó mới đồng ý giúp Triệu tổng giật dây bắt cầu, tổ chức bữa tiệc này.
Anh ta thật sự muốn mượn hoa dâng Phật.
Danh tiếng chế tác vàng của của Thẩm Thiên Trản nổi tiếng bên ngoài, Thiên Đăng chỉ nghe Thẩm Thiên Trản, không nghe thấy Tiêu Thịnh. Tài nguyên và nhân mạch của Kinh Khuyên cô nắm trong tay, ngay cả phía đầu tư cũng tin tưởng cô hơn mình.
Tiêu Thịnh ở dưới cái bóng của cô, mọi việc đều trở nên khó khăn.
Điện ảnh Bồng Lai Thần Quang giàu có, sẵn sàng chi tiền, lại dễ nói chuyện. Điều quan trọng nhất là, nó lại là thủ lĩnh của phe cánh Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải, lôi kéo được nó, sau này Tiêu Thịnh sẽ có sự chèo chống của phe cánh Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải, địa vị ngang hàng với Thẩm Thiên Trản.
Hơn nữa, chỉ là gom một bàn cờ.
Anh ta không cần hao tâm tốn sức, lại có thể làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng tình hình trước mắt, dường như không phải như vậy?
Như để xác nhận sự bất an ngày càng lớn trong lòng anh ta, Thẩm Thiên Trản cầm lấy ly rượu trước mặt đưa lên và uống cạn một hơi. Sau đó tay đưa lên cao, buông tay đánh rơi ly rượu.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc kêu lên, chiếc ly thủy tinh bất ngờ rơi xuống đất, nát tan.
Sau đó cô đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thịnh vài giây, nói: “Cảm ơn cũng được, tạ lỗi cũng được, rượu tôi đã uống rồi, mọi thứ được xóa bỏ từ đây.”
Thẩm Thiên Trản biết chính xác những gì Tiêu Thịnh đang trù tính.
Cho dù anh ta không biết nội tình bên trong, cũng không hoàn toàn vô tội.
Trong giới giải trí có rất nhiều người làm người dẫn mối, nếu hai bên mua bán tình nguyện, vấn đề này cùng lắm chỉ liên quan đến đạo đức. Nếu cưỡng ép mua bán, cố ý giấu diếm lừa gạt, thì chuyện này không chỉ không có đạo đức, mà còn là nhân phẩm thấp kém.
Anh ta muốn lợi dụng mình để trục lợi từ Thần Quang, có được tư bản tốt, địa vị ngang hàng với mình.
Dã tâm không nhỏ, thủ đoạn lại không được coi là quang minh lỗi lạc.
Thẩm Thiên Trản nhìn người luôn chính xác, Tiêu Thịnh mới đến Thiên Đăng, lúc ở dưới quyền cô đã cậy tài khinh người, ỷ vào sự xem trọng và đề bạt của Tô Lan Y, hoạt động độc lập, luôn xem cô là đối thủ cạnh tranh.
Anh ta tự cao tự đại, ích kỷ tư lợi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Thẩm Thiên Trản lo lắng cho Tô Lan Y, để tránh việc khiến cô khó xử đôi bên, thái độ của cô đối với Tiêu Thịnh trước sau đều chủ động né tránh, hạn chế gặp mặt.
Tiêu Thịnh cũng biết điều, biết mình còn non trẻ, cũng không xung đột trực tiếp với cô. Khi hai người bất đắc dĩ phải gặp nhau, cũng tỏ ra lịch sự, giữ hòa khí ngoài mặt.
Nhưng những điều này, chỉ giới hạn trong việc Tiêu Thịnh có thể an phận, không dùng thủ đoạn dơ bẩn với cô.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô càng thêm lạnh lẽo.
“Tôi từng dẫn dắt anh một thời gian, cho dù anh bị ép phải nghe lệnh, nhưng tôi cũng dừng dạy anh, bất cứ lúc nào, đều cần phải tôn trọng đối thủ, tôn trọng nghệ sĩ, tôn trọng chính mình. Hạng mục không thành công cũng không sao, có rất nhiều tư bản giàu có, anh làm con của ai mà chẳng được?”
“Anh tự tôn tự phụ, đến nay, vì đã từng giúp tôi lúc còn trong đoàn đội của tôi, cảm thấy thấp kém hơn tôi. Tôi sẽ giúp anh giữ gìn thể diện, tuyệt đối không nhắc đến chuyện này. Anh không chấp nhận ý tốt của người khác cũng được thôi, nếu anh thật sự có lòng tự tôn và tự trọng, có bản lĩnh thì đừng làm những chuyện dẫn mối thấp hèn như vậy.”
Sắc mặt Tiêu Thịnh lập tức tối sầm lại.
Anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trản, không nói một lời.
Tô Tạm và Kiều Hân ngồi hai bên, đều im lặng hồi lâu, càng không dám thở mạnh.
Tô Tạm thậm chí còn không biết hai vị đại lão chế tác làm sao bỗng nhiên lại cãi nhau như vậy, ký ức ngày hôm nay của cậu bắt đầu từ lúc Thẩm Thiên Trản đập vỡ ly rượu, nói ra câu “mọi thứ xóa bỏ từ đây”.
Hai chân cậu ta run rẩy, ánh mắt liền nhìn sang phía Quý Thanh Hòa.
Quý Thanh Hòa lại bình tĩnh hơn bất cứ ai.
Ngay cả lúc cô đập vỡ ly rượu, anh còn không hề chớp mắt, dường như việc cô làm đều là lẽ đương nhiên, đáng được ủng hộ.
Thậm chí, chỉ cần cô cần, anh lập tức có thể gật đầu, yêu cầu khách sạn mang tất cả ly chén mà cô thấy chướng mắt, đập nát từng cái cho vui.
Lúc này, anh đang giương mắt nhìn Tiêu Thịnh.
Đôi mắt ấy, trầm lắng như sương chiều, có sự uy hiếp lạnh đến thấu xương có thể nghiền nát tất cả.